Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 57: Trước kia em đều thích về nhà sau anh một phút

Hề Gia cũng không hỏi tên thật của Giấm Giấm là gì, chắc là theo họ ba, sau cũng không đổi tên. Dì Tần không muốn nhắc đến cái tên đó.

Vậy thì cứ gọi Giấm Giấm đi.

Tần Tô Lan: 【Con trai dì không giỏi giao tiếp, lại thêm hai năm sinh bệnh, có khi con nói nửa ngày trời mà nó cũng không nói một câu. Đến lúc đó lại cực cho con rồi. 】

Hề Gia an ủi Tần Tô Lan: 【Dì ơi, như vậy cũng không sao, dù sao con cũng không nghe được~ Con đoán lúc đó không phải con giúp Giấm Giấm mà là Giấm Giấm nghe con lải nhãi. Anh ấy chưa chê con phiền là may rồi.】

Tần Tô Lan thầm nghĩ, nó cầu còn không được.

Cũng không thể nói về Giấm Giấm mãi được, Hề Gia sẽ sinh nghi. Bà bắt đầu nói về chuyện của mình. Chuyện đã qua hai mươi ba năm, bây giờ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

【Là ông ấy theo đuổi dì, mà thật ra là dì cũng thầm mến ông ấy.】

Hề Gia nhìn màn hình. Dì Tần đánh chữ rất chậm, những đau đớn đó đã cách nhiều năm rồi, bây giờ nhắc lại như đang xé toạc vết thương ra.

Cứ gõ được một từ là trái tim của Tần Tô Lan lại nhói thêm một cái. Nhưng nói ra với Hề Gia, nội tâm của bà lại trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tối qua Mạc Dư Thâm cũng có nói là nếu không muốn kể chuyện trước kia thì cứ tuỳ ý bịa đại cho Hề Gia viết là được. Bây giờ đổi ý không bịa nữa, kể luôn chuyện của chính mình.

Nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn.

Cũng không cần tự dằn vặt bản thân mình.

Hơn một tiếng, Tần Tô Lan đánh ra được hơn một ngàn ba trăm chữ. Sau khi nói ra, trong lòng cũng không có buồn như ngày trước.

Hề Gia và Tần Tô Lan tạm nghỉ một lát, ăn một bữa đơn giản rồi tiếp tục trò chuyện.

Quý Thanh Thời nói rất đúng, giúp người như giúp mình. Cả buổi chiều, cô không có thời gian đắm chìm vào bi thương, an ủi Tần Tô Lan còn không kịp. Cô còn muốn ghi lại vào bút ký, ghi tâm tình của mình giờ phút này và những thiết lập cấu tứ nhân vật vào.

Tần Tô Lan có một yêu cầu nhỏ, bà không muốn người khác biết đây là chuyện xưa của bà.

Hề Gia đáp ứng, cô sẽ tạo thêm vài nhân vật làm nền.

Đến sáu giờ, bà nhận được tin nhắn của Mạc Dư Thâm: 【Hai người vẫn chưa trò chuyện xong à? Con đang ở nhà hàng dưới lầu.】Người anh hẹn cũng đã bàn bạc xong mà hai người vẫn còn chưa kết thúc.

Tần Tô Lan: 【Xong ngay.】

Tần Tô Lan và Hề Gia hẹn giờ lần sau gặp lại rồi chào tạm biệt nhau.

Bà gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: 【Gia Gia ra rồi.】

Đã hơn sáu tiếng trôi qua, Hề Gia không còn nhớ đã gặp Mạc Dư Thâm ở hành lang.

Mấy phút sau, Hề Gia ra khỏi sảnh, Mạc Dư Thâm làm bộ như vừa bước vào nhà hàng dùng cơm để "vô tình gặp gỡ". Đột nhiên điện thoại Hề Gia vang lên nên cô không chú ý người đối diện.

Hai người đi sượt qua nhau.

Mạc Dư Thâm: "....." Anh quay người, nhìn bóng lưng của Hề Gia.

Tần Tô Lan đi tới vỗ vai con trai mình, "Tiếp tục."

Mạc Dư Thâm nhanh chóng chạy tới trước mặt Hề Gia để chế thêm cuộc gặp ngẫu nhiên.

Tần Tô Lan nhìn bóng lưng đang chạy của con trai mình. Áo sơ mi quần tay và hành động lúc này của anh hoàn toàn không có chút hài hoà nào. Đây đều là mấy hành vi ngây thơ của thiếu niên mười mấy tuổi mới biết yêu mà.

Con trai bà lại chậm chục năm.

Hề Gia vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn đường. Đến bụi cỏ ven đường thì nhận được lời mời gọi video của Võ Dương.

Võ Dương chĩa máy ảnh vào mấy con ngựa của Hề Gia, cô mỉm cười, vẫy tay với mấy con ngựa, "Các tiểu bảo bối, tiểu tiên nữ của mấy đứa ở đây này."

Mạc Dư Thâm không mong chờ người con gái đang nhìn chằm chằm màn hình kia có thể ngước lên nhìn mình. Hai người lại đi ngang qua nhau, anh liếc nhìn màn hình di động. Trong video là ở chuồng ngựa.

Không cần nghĩ cũng biết cô đang nói chuyện với Võ Dương.

Anh gọi cho Võ Dương, lần thứ nhất bị ngắt máy.

Anh gọi qua lần thứ hai.

Võ Dương vẫn không nhận, nhưng nói với Hề Gia: 【Sếp lớn gọi, lát nữa nói chuyện sau.】

Mạc Dư Thâm gọi đến lần thứ ba Võ Dương mới bắt máy: "Mạc tổng."

Âm thanh lãnh đạm của Mạc Dư Thâm truyền đến: "Trước mười giờ tối gửi cho tôi báo cáo quý một của câu lạc bộ."

Võ Dương: "....."

Có khổ mà không thể nói. Phòng tài chính đã tan làm rồi nha.

Mạc Dư Thâm cũng không có ý định kêu các phòng ban tăng ca, "Làm một bản báo cáo đơn giản được rồi, không cần báo cáo tài chính."

"Được, vậy tôi sẽ gửi vào hòm thư của ngài trước mười giờ."

Võ Dương cào tóc. Đây chính là hậu quả của việc không trả lời điện thoại của xếp ngay lập tức.

Nếu anh nói với Mạc Dư Thâm vừa rồi anh gọi video cho Hề Gia để cho cô coi mấy tiểu bảo bối của cô thì chắc Mạc Dư Thâm sẽ không làm khó anh như vậy.

Bây giờ Mạc Dư Thâm và Hề Gia đã ly hôn, anh cũng không muốn đề cập lại vết thương lòng này.

Mạc Dư Thâm: "Trước mười giờ đêm mai là được."

Võ Dương sững sờ, "Được."

Mạc Dư Thâm tùy ý hỏi thêm vài câu về tình hình gần đây của câu lạc bộ, Võ Dương trả lời từng cái.

Anh còn muốn vô tình gặp gỡ với Hề Gia nên không có thời gina nghe nhiều như vậy, vội vàng cúp máy.

Võ Dương không hiểu gì hết, anh còn tưởng Mạc Dư Thâm sẽ hỏi anh vài câu liên quan đến Hề Gia nhưng không có.

Hề Gia không ngồi xe, cô bảo lái xe về trước, một mình đi dọc vỉa hè đi dạo không có mục đích. Nhìn biển người chen chúc, cô đặc biệt nhớ Mạc Dư Thâm.

Không biết lúc này anh đang làm gì. Đang ở cùng ai.

Lúc rẽ ngoặt, cô không cẩn thận đụng vào người đi đối diện.

"Thật xin lỗi." Lời vừa dứt, bước chân cô cũng theo đó mà khựng lại.

Mạc Dư Thâm đang diễn vai vội vàng đi đâu đó, bên tai còn áp điện thoại.

Qua mấy giây, Mạc Dư Thâm buông điện thoại xuống. Còn chưa đợi Hề Gia nói chuyện, Mạc Dư Thâm đã lấy thẻ căn cước trong ví tiền ra đưa cho cô nhìn.

Mạc Dư Thâm.

Hề Gia không nhớ được đã bao nhiêu ngày rồi chưa gặp anh, cảm giác như đã qua một thế kỷ vậy. Cô mỉm cười nhẹ, giọng nói không hiểu sao có chút khàn khàn: "Đã lâu không gặp." Cô trả thẻ căn cước lại cho anh.

Mạc Dư Thâm gật đầu, bình tĩnh nhìn cô.

Hề Gia: "Anh có hẹn với ai sao?"

Mạc Dư Thâm: 【Ừm, có hẹn với đối tác kinh doanh.】

Hề Gia thúc giục anh: "Vậy thì mau đi đi, đừng đến trễ." Nói rồi vẫy vây tay với anh.

Mạc Dư Thâm không vội đi, lại đánh chữ hỏi cô: 【Gần đây thế nào?】

Hề Gia: "Rất tốt, vừa nhận được kịch bản mới." Vận khí cũng không tệ, vừa nghĩ đến anh là liền gặp được anh.

Mạc Dư Thâm: 【Anh cũng rất tốt, cũng không thức khuya.】

Hề Gia nghĩ, anh nói như vậy chắc là do ngày xưa cô bảo anh không được thức đêm.

Mạc Dư Thâm: 【Em cũng đừng liều mạng làm việc thâu đêm, đối xử với bản thân tốt một chút. Cho dù có khó khăn như thế nào thì cũng đừng bỏ cuộc. Anh vẫn sẽ chờ đến khi em nghe được, rồi lái xe về nhà. Trước kia em đều thích về nhà sau anh một phút.】

【Anh cũng không phải cố ý chờ em đâu. Dù sao thì sau ly hôn cũng rất khó tìm đối tượng mới.】

Hề Gia nhịn khóc, mỉm cười. Trước mắt có một màn hơi nước pha lẫn ánh đèn xe khiến mọi thứ trước mặt cô trở nên đầy màu sắc.

Mạc Dư Thâm: 【Anh đi đây.】

Hề Gia gật đầu, vẫy tay tạm biệt anh một lần nữa.

Cô đi về phía trước, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh cho đến khi bóng lưng ấy biến mất.

Điện thoại Hề Gia rung lên, Võ Dương gửi tin nhắn đến: 【Gia Gia, cậu đang ở đâu? Tôi về nội thành đây.】

Hề Gia cũng không rõ đây là đường gì, xung quanh đây đều không hiển thị tên đường nên cô gửi một cái định vị qua, 【Ở đây.】

Võ Dương: 【Cách nhà tôi rất gần, cậu đừng đi lung tung, tôi đến tìm cậu ăn cơm.】

Hề Gia: 【Tôi muốn đi dạo một mình.】

Võ Dương cũng không miễn cưỡng, 【Ừm, vậy về nhà sớm đi. Ngày mai không bận thì đến câu lạc bộ tìm tôi.】Anh gửi định vị của Hề Gia qua cho Dư An.

Năm phút trước, Dư An nhắn anh nói là Chu Minh Khiêm có chuyện cần tìm Hề Gia nhưng không liên lạc được, nhờ anh giúp. Anh do dự thật lâu vẫn là đồng ý.

Chu Minh Khiêm nhận được một ảnh chụp màn hình, cũng không nói gì. Anh hỏi Dư An số của Võ Dương, tự mình gọi qua, "Có thể giúp tôi hẹn Hề Gia một chút được không?"

Võ Dương thẳng thắng cự tuyệt: "Thật ngại quá, không thể. Nếu không phải nển mặt Dư An thì tôi cũng không gửi định vị qua cho. Cô ấy đã xóa hết phương thức liên lạc của các người rồi, tôn trọng cô ấy một chút không được sao? Còn nữa, lần sau đến cái định vị tôi cũng sẽ không cho."

Chu Minh Khiêm không còn cách nào khác, đành phải chạy xe theo cái định vị bé xíu kia.

Anh dừng xe và đi bộ xuống vỉa hè cho dễ tìm.

Hề Gia đi không có mục đích rõ ràng, đến ngã tư có nhiều lối rẽ như vậy, anh cũng không biết cô ngoặt đường nào, chỉ có thể tìm từng con đương.

Từ sáu giờ đi đến chín giờ rưỡi.

Chu Minh Khiêm đi đến tê chân, dạ dày cũng đau đến kiệt sức nhưng vẫn không tìm được Hề Gia.

Chu Minh Khiêm đứng giữa ngã tư, trên đường đều người là người nhưng vẫn không thấy thân ảnh kia.

Đi ngang qua tiệm khoai nướng, Chu Minh Khiêm đi vào.

Cửa hàng sắp đóng cửa, ông chủ ngẩng đầu, vừa định nói hôm nay bán hết rồi thì lại sửa miệng: "Minh Khiêm, hôm nay sao rảnh đến đây vậy?"

"Chú Tô." Chu Minh Khiêm chào hỏi, cởi áo khoác. Anh đều quen con gái và con rể của chú Tô. Trước kia còn từng đến nhà ăn sủi cảo.

Ông chủ rót cho anh một ly nước, "Chú đọc báo, thấy mấy đứa đang ở trong núi quay phim, sao con lại về Bắc Kinh rồi."

Chu Minh Khiêm: "Công ty có việc, ngày mai con lại lên núi." Anh uống nửa ly nước, vừa đói vừa mệt. "Chú Tô, chú còn gì ăn không cho con xin một ít. Cái gì cũng được."

Không kén cá chọn canh.

Ông chủ: "Trong tiệm cũng không còn gì ăn được, để chú đi mua cho con."

Chu Minh Khiêm khoát tay, anh ăn không vào mấy món dầu mỡ kia, "Khoai lang cũng được ạ."

Khoai lang còn một củ, nhưng là, "Chú chừa lại cho một cô gái, không biết con bé có tới hay không. Nếu đến mười giờ con bé không đến thì cho con ăn."

Chu Minh Khiêm: "....." Cũng được đi. Chờ thêm hai mươi phút nữa không nhằm nhò gì.

Anh lại ống nửa ly nước còn lại.

Ông chủ bắt đầu dọn dẹp cửa tiệm, chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Chu Minh Khiêm tùy ý trò chuyện: "Chú Tô, cô gái kia không biết có tới hay không, sao chú còn giữ lại làm gì?"

Ông chủ: "Chú đã đồng ý với người ta sẽ chừa lại một củ rồi."

"Ông chủ, còn khoai lang không?" Ngoài cửa, Hề Gia hỏi. Cô đi tới đi lui liền đi tới con đường này. Không nghĩ tới tiệm khoai lang nướng vẫn còn mở.

Cô không có chút khẩu vị gì, cũng không cảm thấy đói nhưng vẫn muốn mua một củ.

Ông chủ vẫy tay với Hề Gia, ra hiệu cô vào. Ông quay đầu nhìn Chu Minh Khiêm, "Con xem, người ta đến rồi kìa."

Chu Minh Khiêm nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu đối mắt với cô. Hề Gia giống như đang nhìn một người xa lạ, ánh mắt cũng không dừng lại lâu trên người anh.

Hề Gia cho rằng đây là con trai của ông chủ. Cô mở điện thoai, chuẩn bị quét mã thanh toán.

Chủ tiệm bỏ khoai vào túi cho cô rồi viết trên giấy: Hôm nay chú chừa cho con cái lớn. Nếu ngày mai còn muốn ăn nữa thì để chú chừa thêm cho.

Hề Gia mộng mị, hôm qua cô có tới hả? Chắc là vậy, nếu không thì làm sao ông chủ biết cô không nghe được mà viết ra giấy, còn cần "chừa lại".

Hề Gia nhìn phía ông chủ, đầu tiên nói lời cảm ơn, rồi lại chỉ đầu của mình, "Ông chủ, ký ức của con không tốt, trong đầu có bệnh, chuyện hôm qua cũng quên hết rồi. Cảm ơn chú chừa khoai, Ngày mai..."

Cô ngừng một chút, "Con không biết mai có đến nữa hay không, có thể sẽ không còn nhớ được con đường này."

Ông chủ: 【Vậy mỗi ngày chú đều giữ lại cho con, nói không chừng nào nào đó nhớ lại tới.】

Hề GIa: "Cảm ơn chú, không cần chừa đâu ạ." Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy chú?"

Ông chủ tùy ý nói đại một số, chưa đến một nửa số tiền.

Hề Gia quét mã trả tiền, nói cảm ơn lần nữa rồi rời đi.

Chu Minh Khiêm buông cốc nước, theo sát cô. Anh giúp cô mở cửa thủy tinh, muốn cô nhìn thẳng vài hai mắt của anh lâu một chút, cố gắng có thể nhớ được anh là ai.

Hề Gia khẽ gật đầu, "Cảm ơn. Cảm ơn anh và chú."

Một chút cô cũng không nhớ được anh là ai. Chu Minh Khiêm quay người nói với ông chủ, "Chú Tô, con còn có việc, hôm khác lại đến thăm chú." Rồi anh đuổi theo.

"Ấy, Minh Khiêm..."

Chu Minh Khiêm đã ra khỏi cửa tiệm, không nghe thấy ông chủ nói gì.

Chu Minh Khiêm đi sau lưng Hề Gia, anh cũng không biết mình muốn làm gì. Cô đã quên anh là ai, bây giờ hai người không khác gì người dưng.

Lái xe kiêm người phụ trách an toàn cho Hề Gia biết Chu Minh Khiêm nên không đến cản.

Mãi đi đến đường cây ngô đồng, Chu Minh Khiêm cảm thấy lạnh mới nhớ tới áo khoác đã để quên trong tiệm khoai nướng, điện thoại cũng ở bên trong áo khoác.

Ở trên chuyến bay về Bắc Kinh, anh đã suy nghĩ rất nhiều lời xin lỗi, cũng đã ghi xuống nhưng mãi do dự không biết nên gửi cho cô bản nào để không làm mất mặt mình, không để cho cô được đắc ý quá lâu.

Bây giờ một câu cũng không dùng được.

Trong một giây, anh có suy nghĩ muốn đến ôm cô và nói: Hề Gia, không phải cô dõng dạc nói chờ tôi đến cửa cầu cô đưa kịch bản cho tôi quay sao?

Bây giờ cô như thế này thì chúng ta làm sao quay được đây.

*

#03052020