Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 94: Phiên ngoại 2

Cuối tháng năm, đầu hạ.

Hôm qua trời vừa đổ một cơn mưa, hiếm khi có được một khoảng thời gian thoải mái trong năm, mát mẻ, không ẩm mốc.

Khương Thấm lại vừa có thêm một bộ phim nữa đóng máy. Mấy năm nay cô nhận việc ít lại, hai năm quay nhiều nhất ba bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh.

Lúc nghỉ ngơi, Khương Thấm chỉ có một chỗ chơi duy nhất là văn phòng luật của Trình Duy Mặc. Cô và Trình Duy Mặc đã hẹn xong, năm giờ cô đi đón Đại Bảo.

Lại là thứ sáu, thứ sáu nào đó của năm ngoái khi cô đi rước Đại Bảo tan học, phảng phất như mới ngày hôm qua.

"Dì ơi, con..." Tiểu tiểu Chu lấy hết hơi, "Con có thể mua kem không?" Cậu nhóc sợ Khương Thấm không đồng ý thế là tung ra mồi nhử, "Sau này con sẽ để dì đóng nữ chính trong phim của con."

Khương Thấm cười, "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu tiểu Chu chớp mắt mấy cái, "Ba tuổi."

Khương Thấm đùa cậu nhóc, "Đợi đến lúc con lớn bằng ba con bây giờ, có thể quay phim được thì dì cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, không khác bà nội con là bao, sao có thể đóng nữ chính được?"

Tiểu tiểu Chu nghĩ ngợi, hình như hơi đúng.

Cậu nhóc bấm bấm ngón tay, không lên tiếng, buồn bả thở dài. Không thể mua kem thì phải làm sao bây giờ.

Qua mấy giây, "Dì ơi, bao giờ anh mới tan học ạ?"

Khương Thấm nhìn đồng hồ đeo tay, "Nhanh thôi, còn nửa tiếng nữa."

Tiểu tiểu Chu nhìn ra ngoài cửa xe, nửa giờ trôi qua dài đằng đẵng. Cậu nhóc mong Đại Bảo có thể tan học sớm một chút. Dì Khương Thấm không mua kem cho cậu nên cậu chỉ còn cách cầu anh Đại Bảo giúp đỡ.

Anh Đại Bảo bốn tuổi, lợi hại hơn cậu rất nhiều. Trẻ lớn luôn có biện pháp.

"Bé con, con đang nghĩ gì thế?" Khương Thấm xoay người Tiểu tiểu Chu lại, nựng má cậu nhóc, "Sao lại cau mày phát sầu như vậy?"

Thật ra cô biết cậu nhóc muốn ăn kem. Nhưng Chu Minh Khiêm đã dặn cô không được cho bạn nhỏ ăn uống đồ lạnh, mấy ngày trước cậu nhóc vừa mới phát sốt.

Tiểu tiểu Chu lắc đầu.

"Bảo bối, làm sao vậy? Chia sẻ với dì một chút nào."

Tiểu tiểu Chu quyết định vẫn nên nói với dì chuyện trong lòng, nói ra sẽ dễ chịu nên cậu nhóc hùng hồn chững chạc nói: "Con đang suy nghĩ về nhân vật nữ chính trong tương lai."

Khương Thấm bật cười, "Mỗi ngày con đều quậy ở trường quay, bị ba con dạy hư rồi."

Tiểu tiểu Chu cắn nhẹ môi, quả nhiên người lớn đều không tin trẻ con, vẫn nên đi tìm anh Đại Bảo đáng tin hơn.

Bởi vì ca ca đã từng trải qua cái tuổi này của cậu nhóc nên chắc chắc cũng từng phiền muộn như vậy.

Thỉnh thoảng tiểu tiểu Chu lại nhìn về phía vườn trẻ bằng một con mắt mong mỏi chờ mong.

Khương Thấm xoa xoa gương mặt bạn nhỏ, "Đừng nhìn nữa, dì đưa con xuống chờ."

Ánh mắt tiểu tiểu Chu sáng lên giống như sắp được gặp anh trai, cậu nhóc vui vô cùng.

Khương Thấm mở cửa xe, đưa tay muốn bế tiểu tiểu Chu nhưng cậu nhóc không muốn, vịn cách tay cô, "Con có thể tự mình xuống."

"Lúc anh Đại Bảo của con vào nhà trẻ vẫn để cho dì bế đấy."

Dù sao cậu nhóc vẫn không nên để dì bế, "Nếu bị nữ chính tương lai thấy được sẽ rất xấu hổ."

Khương Thấm nhịn không được bật cười. Ở cùng với trẻ con thật sự rất vui, lúc trước cô chưa từng trải nghiệm qua thì ra trẻ con cũng rất thú vị.

Cô cố ý trêu tiểu tiểu Chu, "Vậy dì mang đạo diễn tiểu Chu của chúng ta đi tuyển nữ chính tương lai nhé."

Tiểu tiểu Chu, "Không cần ạ, con có dự định rồi."

Khương Thấm lại một lần nữa bật cười.

Biểu cảm trên mặt tiểu tiểu Chu nghiêm túc, một mực nhìn về hướng nhà trẻ, mòn mỏi ngóng trông cuối cùng cũng đợi được tiếng chuông tan học.

Khương Thấm nắm tay cậu nhóc đi đón Đại Bảo. Đại Bảo bây giờ không giống với ngày đầu tiên đến lớp lúc nào cũng ngóng ngoài cửa sổ mong mình là đứa trẻ đầu tiên được rước đi. Bây giờ cậu nhóc đã là lớp trưởng, phải chịu trách nhiện dọn dẹp đồ chơi.

Tiểu tiểu Chu tới giúp Đại Bảo, "Ca ca, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh."

Đại Bảo: "Em nói bây giờ luôn đi."

Tiểu tiểu Chu nháy mắt ra hiệu dì Khương Thấm còn đứng bên cạnh kia kìa.

Bọn nhóc thì thầm không tính là nhỏ, Khương Thấm nghe không sót một chữ. Cô để lại không gian cho hai đứa nhỏ, từ phòng học ra đến cửa sân cô cố ý lấy điện thoại để lên tai, chầm chậm bước đằng sau hai bạn học nhỏ.

Đại Bảo ôm bả vai của tiểu tiểu Chu, tới gần cậu nhóc, "Em muốn nói cái gì?"

Tiểu tiểu Chu: "Anh có tiền không? Cho em mượn mấy đồng, em sẽ trả anh sau."

Đại Bảo gật đầu, chỉ vào đồng hồ đeo tay của cậu nhóc, "Cái này có thể thanh toán, bên trong có rất nhiều tiền, muốn mua cái gì cũng được." Cậu nhóc hỏi: "Em muốn mua cái gì?"

Tiểu tiểu Chu có chút ngượng ngùng, nửa ngày sau mới nói ra miệng, "Em muốn mua kem cho Chanh Chanh ăn."

Đại Bảo: "Tri Tri cũng nhiều lần hỏi mượn tiền anh để mua socola cho Chanh Chanh ăn."

Tiểu tiểu Chu lập tức mộng mị, "Tri Tri là ai?"

Đại Bảo: "Là em trai của anh nha. Ba của Tri Tri là cậu hai của anh. Tri Tri là tên anh anh đặt, đến từ một thành ngữ. Mợ hai khen anh rất có học thức, em thấy Tri Tri có dễ nghe không?"

Tiểu tiểu Chu không muốn dối lòng nhưng còn phải mượn tiền nên đành gật đầu.

Đại Bảo: "Anh cho Tri Tri mượn ba hai đồng."

"Ba hai đồng có phải là rất nhiều tiền không?"

Đại Bảo nghĩ một chút, cũng không ít, "Mẹ anh nói là ba cái mười đồng và một cái hai đồng. Anh nói Tri Tri trả anh năm đồng thôi, em nhỏ hơn Tri Tri nên chỉ cần trả anh bốn đồng là được."

Tiểu tiểu Chu gật đầu, "Được." Bốn đồng cũng rất là nhiều tiền nha. Lớn lên cậu nhóc phải quay bao nhiêu bộ phim mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?

Bọn nhóc nói mãi đến lúc đến ô tô rồi mà vẫn chưa dừng được. Lời nói non nớt của hai bọn học nhỏ lọt hết vào tai Khương Thấm, cô cười cả một đường.

Lên xe ngồi, Đại Bảo ghé vào vai Khương Thấm, "Cô ơi, hôm nay con mời cô ăn kem, cảm ơn cô đến đón con."

Khương Thấm quyết định cho bọn nhóc một cơ hội đi ăn kem.

Tiểu tiểu Chu nhìn Đại Bảo bằng một ánh mắt sùng bái. Sau này có việc gì thì chỉ cần đến tìm anh Đại Bảo là anh sẽ giải quyết giúp cậu nhóc.

Khương Thấm nói tài xế tìm một cửa hàng kem dừng lại. Tiểu tiểu Chu dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài xem ngựa xe như nước, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.

Khương Thấm đeo kính râm lên, nắm tay hai đứa nhỏ đi mua kem.

Đại Bảo ngước cổ hỏi nhân viên cửa hàng, "Chị ơi, con gái thích ăn kem vị gì nhất vậy ạ?"

Nhân viên cửa hàng bị chọc cười, "Vị ô mai và vị hương thảo."

Đại Bảo nhìn về phía tiểu tiểu Chu, "Vậy lấy em một nửa hương thảo và một nửa ô mai nhé."

Tiểu tiểu Chu tin anh Đại Bảo, anh Đại Bảo nói cái gì cũng đúng, cậu nhóc nói: "Được."

Khương Thấm nâng trán, khó trách Mạc Dư Thâm không muốn sinh con trai, càng lớn càng giống hai người cậu của nó.

Đại Bảo cũng không quên mua cho Khương Thấm một cây kem, cậu nhóc và tiểu tiểu Chu không ăn nhưng cũng rất vui vẻ.

Trên đường đến văn phòng luật, tiểu tiểu Chu một mực cầm hộp kem bằng hai tay.

Hôm nay Trình Duy Mặc rất bận, không có thời gian chơi cùng con gái. Chanh Chanh ngồi trên ghế sa lon an tĩnh vẽ tranh, trước mặt cô bé là một ly sữa bò và một miếng bánh ngọt, thỉnh thoảng cô bé lại cắn một miếng nhỏ.

Mẹ nói mỹ nữ phải thùy mị.

Tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa đợi Trình Duy Mặc ra mở thì Khương Thấm đã đẩy cửa ra, hai cậu nhóc cười chạy ùa vào dưới cánh tay của cô.

Chanh Chanh lễ phép chào hỏi Khương Thấm sau đó vẫy tay với Đại Bảo và tiểu tiểu Chu.

Tiểu tiểu Chu tặng kem cho cô bé,

"Cho cậu ăn. Dì cũng ăn một cái rồi."

Trình Duy Mặc đã quen thành thói bọn nhỏ lúc vừa gặp mặt sẽ vui vẻ ấm áp, chưa đến nửa giờ sau là đứa khóc đứa hét đứa gào, tranh giành đồ chơi không ai nhường ai.

Đã nói là cậu thích mình, sẽ nhường cho mình. Nhưng tất cả đều là giả dối, là cú lừa.

Nhưng lâu rồi không gặp, lần tiếp theo gặp nhau vẫn sẽ mua socola và kem cho nhau ăn, lặp đi lặp lại.

Trình Duy Mặc nói thư ký dẫn ba đứa nhỏ sang phòng họp chơi. Thư ký ôm một cái thùng giấy, bên trong toàn là đồ chơi của bọn nhỏ.

Văn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Trình Duy Mặc pha cà phê cho Khương Thấm, "Ở lại bắc Kinh bao lâu?"

Khương Thấm: "Chưa biết, hai tháng tới không nhận công việc. Khoảng thời gian này tôi giữ trẻ miễn phí cho các cậu."

Trình Duy Mặc quan sát cô, "Thích trẻ con như vậy thì tự mình sinh một đứa đi. Cậu cũng không còn nhỏ nữa..."

Bị Khương Thấm cắt ngang, "Cậu còn lải nhải như vậy thì sau này tôi không tới nữa đâu đấy."

Trình Duy Mặc bất đắc dĩ, "Cậu và bạn trai cũ chia tay đã nhiều năm rồi. Tách ra cũng lâu như vậy rồi mà cậu còn chưa dứt được nữa à?"

Khương Thấm khuấy cà phê, "Không có liên quan gì đến anh ta, tôi đã quên từ lâu rồi."

Trình Duy Mặc nhìn cô chằm chằm, "Đó là ai? Còn có người cậu không theo đuổi được à?"

Khương Thấm ngại phiền, "Cậu để tôi yên tĩnh nếm cà phê một chút được không?"

Trình Duy Mặc thở dài, không nói nhiều.

Mấy năm trôi qua, bọn họ ai cũng có cuộc sống riêng của mình, chỉ có tình cảm của Khương Thấm và vẫn dậm chân tại chỗ. Không biết nội tâm của cô đến cùng đang suy nghĩ chuyện gì.

Không quá nửa tiếng, thư ký mang ba đứa nhỏ trở về, đứa nào cũng cúi đầu, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô, trên mặt Chanh Chanh cũng vậy.

Cô bé ủy khuất đi đến trước mặt ba mình, Trình Duy Mặc khom người bế cô bé lên chân mình, "Lần này là ai ra tay trước?"

Không ai lên tiếng.

Anh cũng tập mãi thành thói, không tiếp tục hỏi. Anh lấy khăn ướt, đưa cho Khương Thấm mấy tờ rồi lau mặt cho con gái, Khương Thấm lau cho hai bạn nhỏ kia.

Khương Thấm: "Đánh rồi, khóc rồi, nghi thức kết thúc, có phải bây giờ chúng ta về được rồi không?"

Tiểu tiểu Chu gật đầu, Đại Bảo cũng gật đầu.

Đại Bảo: "Con muốn đi thăm mẹ."

Tiểu tiểu Chu: "Con cũng muốn đi xem em trai em gái nhà dì Hề."

Khương Thấm: "Được, cô dẫn hai đứa đi."

Hôm qua Hề Gia mới sinh, một đôi long phụng.

***

Trong bệnh viện.

Hề Gia đang truyền nước, mơ màng ngủ.

Mạc Dư Thâm dùng khăn ấm lau mặt cho cô, Hề Gia mở mắt ra, "Ông xã."

"Ngủ đi." Nửa đêm cô tỉnh dậy nhiều lần, ban ngày cũng ngủ không ngon.

Mạc Dư Thâm vuốt ve cái trán của cô, "Không có gì đâu, em ngủ đi. Khi nào bảo bảo đói bụng anh sẽ gọi em."

Hề Gia: "Đại Bảo đâu?"

Mạc Dư Thâm: "Thứ sáu, Khương Thấm rước thằng bé qua chơi với Chanh Chanh rồi."

Hề Gia không còn hơi sức gật đầu một cái, vậy mà cũng mệt muốn lấy mạng người. Cô nhắm mắt lại.

Mạc Dư Thâm chăm sóc cô một hồi mới đến phòng em bé thăm hai bảo bảo.

Tần Tô Lan đang cho Nhị Bảo uống nước, bà cẩn thận nhìn Nhị Bảo, nói với Hề Diệp Lam: "Nhị Bảo và anh trai của nó khi còn bé giống y chang nhau. Cái mũi, con mắt, một khuôn đúc ra."

Hề Diệp Lam bế Tam Bảo, "Cảm giác ba anh em chúng nó đều có chút giống nhau."

Mạc Dư Thâm đặc biệt muốn bế con gái, đứng ở bên cạnh mẹ vợ thật lâu nhưng Hề Diệp Lam mãi bế Tam bảo mà không nghĩ đưa anh. Mạc Dư Thâm: "Mẹ, mẹ có mệt hay không? Hay là để con bế cho, mẹ đi nghỉ ngơi một lát."

Hề Diệp Lam: "Không mệt không mệt."

Mạc Dư Thâm: "..." Anh đành phải bước qua chỗ mẹ mình xem Nhị Bảo. Đứa nhỏ mũm mỉm hồng hồng, "Mẹ, để con mớm nước cho."

Tần Tô Lan: "Con chăm sóc Hề Gia bận cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi chút đi."

Mạc Dư Thâm vâng một tiếng. Một lúc sau anh đến phòng khách bên kia, gửi tin nhắn giọng nói cho Đại Bảo, "Sao con vẫn chưa về?" Anh chỉ có thể đi tìm Đại Bảo.

Đại Bảo: "Con đang ăn cơm với cô Thấm, phải mấy phút nữa cơ."

Đại Bảo không có khái niệm thời gian, mấy phút của cậu nhóc chắc cũng hơn hai tiếng.

Mãi đến khi trời tối, Hề Gia đánh được một giấc rồi mà Đại Bảo vẫn còn chơi ở công viên, vui đến quên trời quên đất, nói còn mấy phút nữa sẽ về.

Mạc Dư Thâm liền biết lời nói của Đại Bảo không thể tin được.

Anh đi tới nhìn con gái, con gái đang ngủ thật ngon, tóc đen nhánh, sóng mũi cao, trên người còn có mùi sữa nhàn nhạt, kiểu gì cũng nhìn không đủ.

Nhịn không được, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán con gái một cái.

Tần Tô Lan đi tới, "Đừng quấy rầy bảo bảo đi ngủ."

Mạc Dư Thâm: "Con đâu có làm gì đâu." Anh nói với mẹ, "Mẹ, con thấy con gái thật giống Hề Gia."

Tần Tô Lan: "Giống Gia Gia, cũng giống con."

Mạc Dư Thâm một mực ngồi cạnh cái nôi của Tam Bảo, bé gái vừa khóc một tiếng là anh vội vàng bế lên ngay, "Bảo bảo đừng khóc, ba ôm con đi tìm mẹ nhé."

Hề Gia nghe được tiếng bảo bảo khóc, lấy gối kê sau lưng. "Cho em ôm."

Mạc Dư Thâm: "Để anh ôm một chút, cả ngày nay anh không được bế rồi."

Tiếng khóc của Tam Bảo cũng đánh thức cả Nhị Bảo, những người khác đều đang ăn cơm ngoài phòng khách. Mạc Dư Thâm đành phải đưa con gái cho Hề Gia, chạy đi bế con trai.

Tam Bảo bắt đầm măm sữa, Nhị Bảo chờ xếp hàng.

Mạc Dư Thâm đã có kinh nghiệm chăm bé con nên biết dỗ con trai như thế nào. Nhị Bảo ở trong ngực ba rất nhanh liền nín khóc. "Con trai nhận ra anh, khả năng là do quen với giọng nói của anh rồi."

Khoảng thời gian Hề Gia mang thai, anh luôn ở bên bầu bạn cùng cô. Chỉ cần không đi công tác, mỗi ngày anh đều sẽ nói chuyện với hai đứa bé.

Con gái ăn no rồi, Hề Gia đổi Tam Bảo với Mạc Dư Thâm, dùng sức quá mạnh đụng đến vết mổ, cô đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Mạc Dư Thâm tự trách, "Tại anh."

Hề Gia: "Là do em không cẩn thận." Dần dần cũng không còn đau nữa, cô bắt đầu cho Nhị Bảo măm.

Mạc Dư Thâm bế con gái, sau khi lau sữa, anh điều chỉnh tư thế ôm. Lúc này Nhị Bảo cũng đã ăn no, Mạc Dư Thâm đưa Tam Bảo đến phòng trẻ sơ sinh cho người chăm sóc trẻ rồi bế Nhị Bảo lau sữa cho con.

Mọi người bên phòng khách đã ăn cơm xong, đưa con cho chuyên gia chăm sóc, Mạc Dư Thâm về phòng với Hề Gia, anh lại hỏi: "Vết mổ còn đau không?"

Hề Gia lắc đầu, "Không đau nữa."

Mạc Dư Thâm xích lại gần, hôn lên môi cô một cái.

Hề Gia cười, hôn trả lại anh.

Ngoài cửa phòng bệnh, Đại Bảo che mắt, "Xùy xùy."

Tần Tô Lan và Hề Diệp Lam lúc đầu muốn vào, sau lại kéo Đại Bảo ra ngoài phòng khách.

Hề Gia và Mạc Dư Thâm không thèm để ý đến động tĩnh bên ngoài, tiếp tục hôn nhau.

Một căn phòng ấm áp, tốt đẹp.

*

Tóm tắt lời tác giả muốn nói:

Tác giả nói các cặp phụ sẽ không có BE vì ai cũng khổ quá rồi nên tác giả sẽ cho một cái kết viên mãn.

Tác giả còn nói viết hai chương phiên ngoại này như viên kẹo ngọt an ủi tâm hồn thiếu nữ của các cô bởi vì sắp tới khi vào phiên ngoại của vai phụ sẽ rất rất rất rất long đong. Nếu các cô thấy quá ngược, quá lận đận thì nên nhớ con của các cặp phụ đều đã chào sân rồi nha hi hi hi.

Mạn phép đặt tên phiên ngoại của các cặp phụ là Series ngược nam cặn bã làm ấm lòng dân =)))). Các cô đoán xem anh nam nào lên sàn đầu tiên?

*

#25062020