Antoine Trên Mây

Chương 20

Lâm Dụ chăm chú nhìn bức ảnh hồi lâu. Cửa ban công đằng sau bỗng hé mở. Không cần ngoái nhìn cũng biết là ai. Lâm Dụ lùi về áp vào lồng ngực cậu, tay anh vòng quanh eo, nương theo đấy đè người ta lên chiếc tủ kéo.

Trịnh Phái Dương vừa từ gian bếp đến, người còn vương mùi khói lửa.

Lâm Dụ nhìn cậu, rồi quay về sau nhìn hai thằng nhóc trên tấm ảnh, chợt ủ rũ: “Hồi bé anh dám nắm tay em trước mặt bố, còn giờ muốn ngắm thì phải lén lún thậm thụt, đúng là càng lớn càng bước lùi.”

Trịnh Phái Dương quá quen mấy chuyện không đâu tự dưng tòi ra của anh rồi, cậu vỗ về ót Lâm Dụ: “Thế anh tranh thủ nhìn nhiều một chút, em không tính tiền đâu.”

Lâm Dụ ngẩng lên ngắm nghía cậu, ánh đèn chói lọi chảy xuyên cánh cửa kính, rơi trên đôi vai Trịnh Phái Dương, kết thành vầng sáng nhạt màu.

— Thế là có gì đấy nhổm lên giữa đùi anh, chọt vào cậu.

Trịnh Phái Dương: “…”

Lâm Dụ không giấu được nét cười gian manh: “Hề hề, nghĩ lại anh khá lên phết. Hồi đó chỉ được dắt tay em những nơi có người, nhưng giờ ở chốn vắng vẻ anh được làm cả chuyện khác nữa. Lâm Lâm ơi…”

Trịnh Phái Dương bị anh ôm chặt vào lòng, chỉ thấy được mỗi gương mặt người nọ, cậu cạn lời: “Sao tại đây mà anh cũng hứng được thế?”

Lâm Dụ lầu bầu cạ cạ vào cậu.

Cửa ban công khép hờ, tiếng TV không với được đến, chừa lại một chốn yên tĩnh mặc người làm càn. Tay Lâm Dụ dần dà mò về dưới, khi suýt chạm đến lưng quần Trịnh Phái Dương thì chợt dừng lại.

“Hai đứa đứng ngoài ban công tối hù làm gì đó? Mau vào đây ăn cơm nào!”

Hà Minh Quân đẩy cửa liền thấy hai người đứng thật xa nhau, chính giữa đặt một bồn cây vạn tuế chưa khai hoa, trông như cả dải Ngân Hà ngăn cách.

Trên bàn cơm, Lâm Nghiêu thường không nhiều lời với Trịnh Phái Dương bỗng quan tâm hỏi han: “Năm nay Lâm Lâm bao lớn rồi? Hẳn là đến tuổi kết hôn rồi nhỉ? Con thích tuýp người thế nào, có cần chú giới thiệu vài cô bé ở bệnh viện chú làm không?”

Lâm Dụ vội vã xen mồm: “Bố à, Lâm Lâm chưa vội mà sao bố gấp thế. Bệnh viện chỗ bố không lo khám chữa đi, tự dưng thành nơi mai mối làm gì. Từ giờ đến lúc xuân về còn lâu lắm bố ơi.”

Lâm Nghiêu bị con trai nói hết biết đường đáp, ông hớp canh tính đổi chủ đề: “Phải rồi Lâm Lâm này, ai là người được vào vòng chung kết chương trình kia đấy? Chú với mẹ thằng Lâm tuần nào cũng xem, thấy khá hay, chú thích thằng bé Mạnh Tiểu Trình.”

“Mạnh Tiêu Trình mới đúng…” Lâm Dụ lại chen ngang, “Bố già à, sao bố hỏi vấn đề khó trả lời vậy. Tụi con không được tiết lộ đâu, đài truyền hình có thỏa thuận phải giữ bí mật.”

Lâm Nghiêu không nhịn nổi nữa: “Con lo ngậm mồm ăn đi, đừng có nhảy vào họng bố nữa. Bố hỏi Lâm Lâm chứ có hỏi con đâu.”

Lâm Dụ oan ức vùi đầu xúc cơm, không quên trộm dòm người đối diện qua thành chén. Vừa hay lúc này Trịnh Phái Dương ngước lên, điềm nhiên cười với anh.

Nụ cười trông đẹp đẽ quá, Lâm Dụ ngắm đến mức thẫn thờ, não anh bỗng tua về cuộc trò chuyện hôm khai thật xu hướng tính dục với Hà Minh Quân.

“Sao con biết mình thích đàn ông?”

“Vì con thích cậu ấy, con chắc chắn đấy.”

Mỗi vì tinh tú đều vẫy vùng giữa biển vũ trụ mênh mông, chúng náu mình trong hằng hà sa số ánh sao lấp lánh ngoài ngân hà. Nhưng vì tinh tú mà anh đã chọn, từ khoảnh khắc ấy đến tận mai sau, sẽ luôn là duy nhất.

Chữ tình mơ hồ không rõ nét, pha chút gì đấy vẩn đục mờ nhòa, hóa thành muôn hình vạn trạng trong từng đôi mắt người xem. Nhưng tình yêu trong ánh nhìn Lâm Dụ rõ rệt lắm, hệt như tấm biển in dấu suốt sinh mệnh anh.

Đối với anh, tình yêu là không khí, là hoa thơm, là Trịnh Phái Dương.

Lâm Dụ mở trang chủ Tào Phớ Bùi, kiếm một hồi mới vào được bài thông báo tập sau do tài khoản chính thức của 《Tín Hiệu》đăng. Khác với bài tuần trước, khung bình luận dưới này náo nhiệt hơn hẳn, tần suất xuất hiện ba chữ “Trịnh Phái Dương” cao vô cùng, thậm chí còn hơn cả Mạnh Tiêu Trình.

Lâm Dụ thừa dịp lắm người, anh đục nước bèo cò đăng câu bình luận: “Giáo sư Trịnh đẹp trai quá!”

Có người trả lời anh ngay: Em trai Lâm Dụ của tụi này cũng bô giai lắm đó. Dung nhan mười năm như một, đi ngược quá trình lão hóa luôn.

Lần đầu được người trên mạng khen, Lâm Dụ cười hềnh hệch không ngậm được mồm. Anh trả lời: Nhỉ? Cậu ấy với đội trưởng Trịnh đứng cạnh nhau trông quá xứng đôi luôn! Đúng là duyên trời định!”

Em gái lại đáp: Mời vô mời vô! Hoan nghênh gia nhập mấy chị em Khoai Tây tụi tui! Vào rồi sẽ không hối hận đâu!”

Lâm Dụ: Khoai Tây là gì á?

Bên kia nhanh chóng reply: Là tên CP của Trịnh giáo sư với Em Trai Đi Tắm đó!

Lâm Dụ: Wow!!! Nhanh thế, mới đây mà đã có tên CP rồi hả?

Em gái: Chính xác luôn! Lạnh lùng xinh đẹp nhà khoa học công với ngốc bạch ngọt mềm mại đại minh tinh thụ! Úi vừa nghe đã thấy mlem rồi!

“…” Ngón tay Lâm Dụ đang đánh chữ chợt run rẩy, nhất thời không muốn trả lời nữa.

Khoai Tây quái gì… Tên vừa quên mùa vừa chướng tai.

Lâm Dụ vội vàng đăng ký tài khoản mới, đăng hẳn ba câu hỏi trả lời bình luận vừa nãy.

Tài khoản Weibo: Chàng trai lực điền nhà giáo sư Trịnh.

Nội dung bình luận:
  1. Lâm Dụ rõ là công, ok!?
  2. 1 mét 86! Cao hơn giáo sư Trịnh nửa cái đầu! Sao mà làm thụ được!? Giống chỗ nào!!!
  3. Lâm Dụ còn đen nữa! Đen đến thế mà! Vừa nhìn đã thấy cường tráng!
Đợi hồi lâu mới có người trả lời: Please! Đừng có đục tàu ở đây! Thuyền nhà ai người đó hít. Còn dám gọi thẳng tên cục cưng của tôi cơ đấy? Câm mồm giùm!

Chàng trai lực điền nhà giáo sư Trịnh: “…”

Lâm Dụ thấy chị gái này chuyên nghiệp lắm, trang cá nhân toàn đăng bài hướng dẫn gáy CP. Anh bứt tóc suy tư một hồi mới đăng post đầu tiên lên Weibo.

Chàng trai lực điền nhà giáo sư Trịnh: Lâm Dụ x Trịnh Phái Dương ngọt ngào quá trời! Thiệt đó! Có bạn dễ thương nào muốn đu thuyền Ngọc Bội với tui hong! Ngọc Bội Ngọc Bội, trời sinh một đôi.

Nửa tiếng trôi qua, Weibo chàng lực điền tiểu Lâm mãi im lặng, không ai thèm hưởng ứng.

Lâm Dụ cáu đến mức gỡ luôn Weibo.

Lúc Cố Ninh gọi đến Lâm Dụ đang tắm cho Soda, hai tay dây đầy xà phòng, anh đặt điện thoại trên đầu gối, ngoẹo cổ ý nhờ Trịnh Phái Dương nhấn loa ngoài giùm.

“Nhắc nhở cậu nhé, vài hôm nữa là khởi quay rồi. Lộ Tư Tề làm đạo diễn chẳng sướng gì đâu, lo chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”

“Vâng vâng vâng.”

Lâm Dụ tốn hơn phân nửa sức mình mới ấn được con mèo mập cứ gào meo meo chống trả vào bồn tắm. Trịnh Phái Dương đứng đối diện đang đổ nước ấm, nhìn thấy thế không đành lòng bèn bảo: “Lâm Dụ à, anh nhẹ tay chút được không?”

Lâm Dụ đốp chát lại: “Anh nhẹ tay lắm rồi đấy! Do em đổ nhiều nước quá thì có! Anh bây giờ sao ra sức được nữa. Em đừng đổ ra nhiều nước thế, anh sẽ nhẹ nhàng hơn, thế này được chưa?”

Cố Ninh: “…” Ban ngày ban mặt mà làm cái quái gì vậy.

Lâm Dụ xử lý xong Soda mới rảnh rỗi đáp: “Anh Cố ơi, anh vừa nói gì với em vậy? Em nghe không rõ.”

“Vai diễn cuối chọn được người rồi, Nhậm Lãng đóng. Anh không ngờ ông ấy bằng lòng đảm đương vai phụ này, bây giờ cậu có mặt mũi phết.”

“Hở? Nhậm Lãng vào vai gì cơ? Anh nói to hơn được không, em đang bật loa ngoài, nghe không rõ.”

Cố Ninh gân cổ hét: “Vai ông ngoại cậu —”

Trịnh Phái Dương đang thoa sữa tắm trên đầu Soda bỗng bị Lâm Dụ nhảy chồm đến, vồ ngã ra sàn. Soda hãi đến mức xoạc cả chân trong thau nước.

“A a a Lâm Lâm ơi em nghe gì không!! Anh được diễn chung với Nhậm Lãng! Anh có đang mơ không?”

Trịnh Phái Dương gian nan nhổm dậy, bọt trên tay dây cả vào lưng Lâm Dụ, cậu hỏi: “Nhậm Lãng là ai?”

Lâm Dụ chống tay nhìn: “Em không biết Nhậm Lãng sao? Hồi bé anh với em từng xem ông ấy đóng phim rồi mà. Phương Thu Thật trong 《 Chuyện xưa chốn thành phố nhỏ 》ấy.”

Nhắc Phương Thu Thật là Trịnh Phái Dương nhớ ai ngay. Đến người không hay coi phim cũng biết ba chữ này. Khi xưa lúc 《 Chuyện xưa chốn thành phố nhỏ 》được chiếu trên TV, muôn người tập nập đua nhau đi coi.

Ai cũng mang lòng yêu Phương Thu Thật. Tiếc hận không được gặp ông ở tuổi chưa chồng.

Nhậm Lãng diễn Phương Thu Thật khi vừa hai mươi. Tên tuổi ông phất lên theo nhân vật này, hóa thành tình nhân trong mộng của bao cô gái. Mấy năm sau, ông góp vai trong rất nhiều bộ phim điện ảnh, bao gồm cả tác phẩm tiểu sử đầu tiên hợp tác với công ty nước ngoài, càn quét bao giải phim lớn. Chỉ bằng vào vai diễn đấy, Nhậm Lãng trở thành diễn viên đầu tiên trong nước xứng tầm ảnh đế quốc tế.

Khi ấy cái tên Nhậm Lãng trở thành quốc dân, ngay cả minh tinh nổi tiếng bậc nhất bây giờ cũng không sánh bằng.

Thế mà ngoài suy đoán của bao người, Nhậm Lãng đương lúc đỉnh cao sự nghiệp lại lội ngược dòng mà đi. Sau khi thành ảnh đế, ông dần rút khỏi giới giải trí, giờ chỉ thi thoảng làm khách mời, hiếm khi lộ diện trên màn ảnh.

“Em tin được không! Nam thần thuở ấu thơ đóng vai ông của anh đó!”

Lâm Dụ kích động rồi chỉ biết hét a a a, Cố Ninh nghe anh gào mà điếc cả tai: “Cậu nghe anh nói hết rồi hẵng lên cơn được không?”

Lâm Dụ buông tay Trịnh Phái Dương, bò từ sàn dậy: “Còn tin tốt nào nữa hả anh? Nói luôn đi anh, lẹ anh ơi.”

“Lư Vũ không đóng vai phụ được nên thay thành Mạnh Tiêu Trình.”

“…” Lâm Dụ đang vui bỗng chốc úa tàn.

Cúp điện thoại, Trịnh Phái Dương hỏi anh: “Sao thế? Sao vừa nghe đóng chung với Mạnh Tiêu Trình trông anh ủ rũ hẳn vậy?”

Lâm Dụ thọc tay vào đống bọt xà phòng: “Anh không muốn diễn chung với cậu ấy. Anh không ưa.”

“Sao vậy? Lúc ghi hình hai người khá hợp nhau mà? Mạnh Tiêu Trình còn biếu anh hẳn một thùng dâu sau khi quay tập vừa rồi nữa.”

“Không liên quan gì đến mấy trái dâu hết. Anh vừa chướng mắt hôm qua.” Lâm Dụ bĩu môi. “Trước thì hợp đấy, nhưng giờ khác rồi. Cậu ấy xung đột lợi ích với anh nên anh không thích nữa. Fan cậu ấy mắng anh thì thôi, cớ gì cướp cả đồ của anh? Sống trên đời đừng có quá đáng vậy chứ!”

Trịnh Phái Dương hoang mang: “Mạnh Tiêu Trình cướp gì của anh?”

Lâm Dụ nhìn cậu, dữ dằn đáp: “Em đó.”

Trịnh Phái Dương: “…”

Trịnh Phái Dương bây giờ hot lắm, trailer mà cắt được ảnh nào của cậu thì cụm “Giáo sư Trịnh lại cười rồi” có thể treo ở hot search suốt mấy ngày liền. Nhưng ba cái vụ ship CP rồi đẩy hot search không chỉ mỗi fan Lâm Dụ làm, fan Mạnh Tiêu Trình làm còn mạnh tay hơn. Hiện giờ trên bảng xếp hạng đề tài CP, trừ hạng nhất với hạng nhì không thể động đến chỉ còn sót lại hai cái tên Mạnh Tiêu Trình và Lâm Dụ lần lượt được ghép với Trịnh Phái Dương, tranh nhau giành hạng ba.

Mấy củ khoai sáng nay trông vừa mắt hơn một tẹo.

Nhưng Lâm Dụ vẫn rất không vui.

“Cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh.”

“Nổi tiếng hơn anh.”

“Tóc cậu ấy cũng nhiều hơn anh.”

“Sao mà anh đọ được với người ta đây?”

Trịnh Phái Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Dụ: “Thế anh hơn cậu ấy được gì?”

“Hơn được gì hả…” Lâm Dụ suy nghĩ hồi lâu, sau đành tức giận đáp, “Anh nghĩ không ra.”

Trịnh Phái Dương thay anh trả lời: “Fan của anh nhiều hơn cậu ấy, đúng không?”

Lâm Dụ lắc đầu nguầy nguậy: “Làm sao hơn nổi, người ta nổi tiếng lắm đó. Em tóm đại một người trên đường để hỏi, mười người kiểu gì cũng có tám người là fan cậu ta.”

Trịnh Phái Dương dùng mu bàn tay quẹt đi vết xà bông trên gò má anh: “Thế thì em làm fan của anh nhé.”

Lâm Dụ bật máy sấy chĩa vào Soda: “Biết thế anh làm Khoai Tây quách cho rồi.”

Trịnh Phái Dương tò mò: “Khoai tây là sao anh?”

“Nghĩa là…” Lâm Dụ vừa tính giải thích, nhưng trông thấy vẻ mặt đơn thuần của Trịnh Phái Dương anh đành nuốt xuống lời bên môi.

Lâm Dụ lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là khoai tây thôi, anh bị khùng đó.”

Tối đến, Lâm Dụ cầm kịch bản, càng nghĩ càng sầu.

Sầu, sầu quá, sầu rụng cả tóc — yêu nhau đã đủ sầu rồi, yêu người đẹp trai còn sầu hơn, yêu người đẹp trai ai gặp cũng thích thì đúng là sầu đến cuối đời.