Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 45

Đã lâu chưa thấy thời tiết đẹp như hôm nay, Thương Tịnh nhàn nhã trải qua buổi sáng thứ 7, sau khi ngủ trưa dậy, cô mở tủ quần áo, định tìm một bộ thích hợp để tới nhà người ta làm khách, chợt bộ váy màu chàm đập vào mắt cô, trái tim cô đập lạc một nhịp, rồi cô đẩy cái váy đó sang một bên. Cái váy này cô mới chỉ mặc một lần vào dịp lên nhận khen tặng giải báo chí lần trước, Cố Thùy Vũ tốn trăm công nghìn kế để gạt cô mặc vào, nói hoa mỹ thì là tiện thể quảng cáo trêи TV để đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng thủ công của dân tộc thiểu số, vậy mà cô cũng tin, mãi tới khi nhận ra anh nhìn cô, đánh giá từ trêи xuống dưới một lượt bằng ánh mắt hài lòng, cô mới biết mình lại bị mắc lừa. Sao cô cứ mãi tin những lời anh nói ra vậy nhỉ!

Cô thầm tự mắng mình hai tiếng rồi lấy lại tinh thần, thay quần áo đi ra cửa, đi tới cửa hàng trái cây cạnh nhà thì dừng lại, tới thăm nhà người ta thì điều đầu tiên nghĩ tới đương nhiên là phải mua chút quà, có điều, bây giờ nên mua gì đây!

Vừa bước chân vào trong cửa hàng thì điện thoại để trong túi vang lên, Thương Tịnh nhìn màn hình, lại là người đàn ông đáng ghét ấy. Cô khẽ do dự, rồi nhận máy, "Alô?"

"Tối nay đi ăn món dân dã được không?" Tiếng cười của người đàn ông ấy truyền tới

".. Tôi có hẹn rồi"

Việc này đương nhiên không có trong dự liệu của người đàn ông nào đó, "Từ chối đi"

"Hả?" Thương Tịnh lên tiếng, sau đó nói, "Xin lỗi, tối nay tôi có việc gấp, không thể đi ăn cơm với anh"

"... Không phải chỉ bảo em từ chối thôi sao?" Con bé đáng ghét này

"Ừm, từ chối ai cơ?" Thương Tịnh giả bộ ngu

"Đi ăn với ai?"

"Một vị tiền bối trong tòa soạn"

N /

"Nam hay nữ?"

"Nam"

"Ăn ở đâu?"

"Anh hỏi nhiều thế làm gì?"

"Không thì em gọi người ta cùng đi luôn đi, tôi đặt chỗ rồi"

"Không được, anh đi với người khác đi" Cô không do dự cự tuyệt, rồi cúi đầu cẩn thận chọn trái cây

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi anh khẽ cười nói, "Vậy được rồi, em chơi vui vẻ, tôi hủy hẹn là được"

"Ok" Cuối cùng, Thương Tịnh chọn mua táo, cô bảo bà chủ quán cân cho mình 2 kg.

Được lắm, khá lắm đồ quỷ! Lúc cúp điện thoại, suýt chút nữa thì Cố Thùy Vũ ném luôn nó đi, không tiếc đi ăn cơm với tiền bối, không thèm quan tâm tới anh hả. Trọng điểm là, vị tiền bối này là đàn ông.

Bên này, Thương Tịnh tắt điện thoại, đáy mắt thoáng lóe lên một tia phức tạp, rồi lại khôi phục lại như thường, cô trả tiền cho bà chủ, xách túi ra ngoài.

Cửa xe chiếc BMW màu bạc đậu ven đường đột nhiên bị mở ra, một cô gái rất xinh đẹp bước xuống xe, cô ta làm như vô ý nhìn về phía cô, sau đó cô ta lộ ra vẻ ngạc nhiên cười, "Thương Tịnh, là cậu!"

Thương Tịnh định thần nhìn, hơi khó tin nở nụ cười, "Trần Tĩnh! Sao cậu cũng tới thành phố Z?"

"À, đúng là trái đất nhỏ, ở đâu cũng có thể gặp lại nhau nhỉ!"

Có những cuộc hội ngộ là do ý trời, nhưng lại có những cuộc gặp mặt lại là bởi ý người, lần VÔ TÌNH gặp gỡ này rõ ràng thuộc về vế thứ hai. Trần Tĩnh đã ở dưới tầng đợi cô khá lâu rồi, mục đích của cô ta chính là tạo ra cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này. Ban đầu, cô ta không biết cô đang ở thành phố Z, cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu cô đang ở đâu, nhưng mấy hôm trước, vì muốn xem tin tức địa phương có liên quan tới Cố Thùy Vũ thì vừa khéo cô ta trông thấy cảnh Cố Thùy Vũ trao giải cho Thương Tịnh, việc này cũng chẳng sao cả, nhưng khi bắt gặp Thương Tịnh mặc chiếc váy Hồ Điệp màu chàm kia, trực giác của phụ nữ trong nháy mắt đã làm cho cô ta đố kỵ tới phát cuồng. Đó là quà Cố Thùy Vũ tặng Thương Tịnh, vốn nên tặng món quà quý giá này cho cô ta mới đúng, tại sao lại là Thương Tịnh? Tại sao anh không tặng cho cô ta? Có trời mới biết thời gian này, cô ta muốn nhận được hai chiếc váy ấy từ anh tới nỗi ngủ cũng chẳng ngon, ngày nào, cô ta cũng ảo tưởng tới cảnh anh đích thân tặng mình, nhưng hình ảnh trêи Tv đã khién cô ta trực tiếp từ trêи Thiên Đường rớt xuống thẳng Địa Ngục.

Tại sao Thương Tịnh cũng ở thành phố Z? Lẽ nào cô ấy vẫn còn liên lạc với Cố Thùy Vũ? Tại sao Cố Thùy Vũ lại tặng chiếc váy ấy cho cô? Chẳng lẽ cô cũng là tình nhân của anh sao? Trong đầu Trần Tĩnh, vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, cô ta không thể suy nghĩ sang chuyện khác được, đố kỵ giống như con kiến lúc nào cũng gặm cắn trái tim cô ta, cứ tự hành hạ bản thân tới vài hôm sau, cô ta quyết định không ngồi đợi chuyện tồi tệ xảy ra nữa, cô ta phải đi tìm hiểu rõ, sau đó giải quyết sạch sẽ!

Vì vậy, sau khi nghe ngóng được tin Thương Tịnh đang ở đây, sáng sớm cô ta đã đứng ôm cây đợi thỏ.

"Chúng ta vẫn luôn không có thời gian tử tế tâm sự nhỉ, lần này nhất định phải tìm chỗ ngồi nói chuyện nhé, đằng trước có hàng trà sữa, đi, tôi mời!"

Thương Tịnh liếc nhìn đồng hồ, "Được"

Hai người vào trong cửa hàng, gọi đồ uống, rồi Trần Tĩnh nói, "Hai hôm trước mình trông thấy cậu trêи TV mới biết cậu cũng ở thành phố Z, vốn muốn gọi điện, ai dè cậu đã đổi số rồi"

"Ừ, đúng vậy" Á? Đáng ra cô phải gửi số mới cho bạn bè biết, thật ra trừ Cố Thùy Vũ thì các mối quan hệ của cô rất ít

"Hai ta có duyên thật đấy" Trần Tĩnh cười hì hì, nhấp một ngụm trà bưởi, như thể nói một cách tùy ý, "Đúng rồi, mình thấy cái váy cậu mặc lên TV rất đẹp, cậu mua ở đâu thế?"

"À, từ một trấn dân tộc thiểu số tự trị"

"Cậu còn chạy tới đó chơi nữa cơ à?"

"Không phải, váy là do người khác tặng"

"À..." Trần Tĩnh cúi đầu, đôi mắt khẽ lóe lên tia lạnh lùng rồi biến mất, rồi cô ta ngẩng đầu trở về gương mặt kiểu chị em tốt, "Ai đấy? Bạn trai cậu hả?"

"Không phải, bạn thôi" Thương Tịnh cười cười, "Đúng rồi, bây giờ cậu ở đâu? Cậu tới thành phố Z công tác hay là tới học?"

Trần Tĩnh im lặng một lúc, rồi vén vén tóc nói, "Thật ra, mình theo chân Bí thư Cố tới"

Thương Tịnh sửng sốt mất mấy giây, cười có phần mất tự nhiên, "Có ý gì vậy? Bây giờ cậu làm dưới trướng anh ấy hả?" Cô biết chắc chắn cô ta không có ý đó, chắc chắn không phải đâu.

"Nào phải" Trần Tĩnh cười mờ ám, "Mình làm thì chỉ thêm phiền phức cho anh ấy"

Thương Tịnh cảm thấy cả người lạnh cóng. Hiện thực làm cô giống như bị một chậu nước đá dội thẳng từ đỉnh đầu tới chân, lạnh thấu xương. Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, "Trần Tĩnh, anh ta là người có gia đình rồi"

Trần Tĩnh nhìn nét mặt cô liền hiểu ngay, chắc chắn cô không phải người tình của Cố Thùy Vũ, cô ta phải khiến cô hoàn toàn bỏ ý niệm này đi, "Vậy thì sao? Bọn mình yêu nhau, một cuộc hôn nhân không tình yêu sao có thể ngăn cản bọn mình được?"

"Cậu và anh ta... Hai người yêu nhau?" Thương Tịnh hoàn toàn choáng váng

"Đương nhiên, nếu không sao mình có thể ở bên anh ấy được chứ? Đàn ông theo đuổi mình nhiều như vậy, người thừa kế đời thứ hai bưng nhẫn kim cương tới tìm mình, mình còn không thèm quan tâm, mình chỉ thích anh ấy, anh ấy cũng coi trọng mình, đây là vận mệnh"

"Cậu..."

"Vả lại, anh ấy đang làm thủ tục ly hôn rồi, không lâu nữa là bọn mình có thể quang minh chính đại ở cùng nhau"

"Anh ta đang làm thủ tục ly hôn?" Đầu óc Thương Tịnh trống rỗng, cô ngơ ngác nhắc lại

Nhin nét mặt cô gì cũng không biết, quả nhiên là cô ta lo lắng quá mức rồi. Trần Tĩnh thở phào, rốt cục cũng tìm được người để có thể kể về chuyện riêng tư giữa cô ta và Cố Thùy Vũ, lòng hư vinh của cô ta càng thăng hoa, "Ừ, tuy anh ấy không nói gì, nhưgn mình biết anh ấy làm vậy là vì mình, nếu không tại sao anh ấy đang yên đang lành lại nói ly hôn chứ?"

"Cậu... Ở cùng anh ta bao lâu rồi"

"Cũng gần nửa năm rồi"

Thương Tịnh không biết sau đó mình còn nói gì với Trần Tĩnh nữa, cũng không biết mình đã chào tạm biệt cô ta thế nào, cô nhìn Trần Tĩnh ngồi lên chiếc BMW nghênh ngang rời đi, còn cô vân đứng cạnh lề đường, không nhúc nhích nổi. Không rõ cô đã ngây người ở đó bao lâu, mãi tới khi Đổng Bân gọi điện tới thì cô mới hoàn hồn

Cô lấy lại tinh thần, tạm thời vứt chuyện vừa rồi qua một bên, vội đi tới nhà Đổng Bân, vừa bước vào cửa thì đã thấy anh đứng chào đón với ánh mắt áy náy, chưa kịp nghi ngờ thì chị dâu đã nhiệt tình tiến lên, kéo cô qua giới thiệu với cậu em ruột của mình. Giờ Thương Tịnh mới hiểu chị Đổng đang tính toán gì, cô bật cười, thoải mái, tự nhiên cùng trao đổi tên với đối tượng.

Em rể Đổng Bân tên là Diêm Dũng, là một kỹ sư điện, năm nay 28 tuổi, tướng mạo hơi phát phì, là một người tương đối ít nói, cũng khó trách tại sao chị gái cậu ta lại lao tâm khổ tứ lo lắng cho việc chung thân đại sự của cậu ta. Thương Tịnh coi như kết giao bạn mới, cô cậu ta cùng con gái ba tuổi của Đổng Bân cùng nhau dọn bàn ăn, bị cách nói chuyện của trẻ con chọc cho cô cười không ngót, Diêm Dũng biết dụng ý của chị mình khi giới thiệu cô, tính nết cậu ta quá trầm, có một cô vợ cởi mở cũng không tệ.

Lúc này, Thương Tịnh vừa suy nghĩ vừa cười, biểu hiện bản thân mình có thể tiếp nhận được sự thật này, không sao cả, không sao cả.

Vui vẻ ăn bữa tiệc sủi cảo xong lại bị Đổng Bân giữ lại đánh bài, cô vui vẻ đồng ý. Vợ Đổng Bân ôm con gái ngồi bên cạnh xem bọn họ đánh, thấy em trai mình có hy vọng, trong lòng chị không khỏi phấn khởi

Hơn chín giờ, điện thoại Thương Tịnh vang lên, một tay cô cầm bài, một tay cầm điện thoại lên nhìn, cô dập máy với nét mặt thả nhiên

"Sao không nhận?" Đổng Bân thuận miệng hỏi

"À, người không quan trọng lắm" Cô vừa nói vừa thao tác trêи điện thoại, đem số vừa gọi vào blacklist.

Vợ Động Bân thoáng liếc qua, cái gì Vũ ấy nhỉ.

Hơn 10 giờ, Thương Tịnh đứng dậy chào tạm biệt, Diêm Dũng bị chị gái ngầm đẩy đẩy về đằng trước, cậu ta có phần hơi mất tự nhiên lên tiếng, "Đợi đã, để tôi đưa cô về"

"Không cần, tôi tự bắt xe, chúng ta cùng ra đi" Thương Tịnh cười nói

Vì vậy, hai người bọn họ cùng ra khỏi Đổng gia, Diêm Dũng hơi khẩn trương, cậu ta không biết nên mở miệng thế nào, bọn họ từ từ ra ngoài tiểu khu, cậu ta vẫn chưa thể nói thêm câu nào.

"Anh Diêm" Thương Tịnh vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, "Anh là một người đàn ông tốt, còn tôi không thích hợp làm vợ anh, ở với nhau lâu ngày chắc chắn anh sẽ phát hiện ra không thích tôi" Đây là những kinh nghiệm cô rút ra từ Đặng Hiểu Kiệt, Chu Trì và Cố Thùy Vũ, những kinh nghiệm này thực sự... Quá khó để chịu đựng nổi, "Hiện tại, tôi cũng không biết bản thân mình có vấn đề ở đâu nữa, cho nên tôi không thể làm lỡ dở anh được"

Diêm Dũng không hiểu tại sao cô nói vậy, anh ta kìm nén hồi lâu mới nói một câu, "Cô là một cô gái tốt"

"Cảm ơn" Gương mặt Thương Tịnh hé ra một nụ cười, "Cứ coi như tôi là một đứa không tim không phổi chỉ biết gạt người đi. Tóm lại, tôi hy vọng anh có thể tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp, chúng ta, vẫn có thể làm bạn mà" Cô vẫy một chiếc taxi, "Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt"

Diêm Dũng không nói nên lời nhìn cô rời đi, trong đầu cậu ta vẫn in hằn nụ cười vừa bi thương lại vừa ʍôиɠ lung vừa rồi của cô, rốt cục là ai, là ai đã làm tổn thương một cô gái cởi mở tới nỗi này?