Âu Lạc Truyện

Chương 14: Đoàn viên

Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

--------------------------

Căn nhà tranh nằm bình lặng bên dòng sông nhỏ, nhà bếp nghi ngút khói, bước từ trong ra là một ông lão và một cô bé, trên tay hai người là vài món ăn được bày trên mấy chiếc đĩa làm bằng gỗ. Hai người đặt mấy chiếc đĩa lên cái bàn đá ở trước hiên nhà. Trời thu gió se lạnh nhưng những món ăn không hề bị gió lạnh ảnh hưởng, vẫn bốc khói nghi ngút.

“Bầu Lão! Sao hôm nay chúng ta ăn cơm muộn vậy con đói sắp chết rồi đây!”

Thích nằm dài trên bàn, tay chống cằm nhìn các món ăn thơm ngát được bày sẵn, bụng kêu mấy tiếng.

“Cái thằng nhóc ham ăn này! Chờ thêm chút nữa đi, hôm nay chúng ta có khách đó, giữ chút mặt mũi cho ta đi”

Bầu Lão gõ hắn một cái rồi lại quay vào trong bếp bê ra thêm vài món ăn nữa.

“Nếu nhà ngươi rảnh thì ra tập luyện với Lãm đi! Mấy người khách của chúng ta còn một chút thời gian nữa mới tới”

“Hừ! Cũng không biết là khách gì lại khiến Bầu Lão tiếp đãi nhiệt tình như vậy!”

Thích xị mặt tự thoại. Ở bên, Cơ Cơ để mấy cái bát lên bàn, nghe được vậy thì vui mừng nói.

“Bầu Lão nói khách hôm nay là Lộc Tục gia gia cùng Long bà bà tới đón muội và Sùng Lãm ca ca đó”

“Đón muội đi? Vậy muội và Lãm sẽ rời khỏi đây sao??”

Thích nghe được có người tới đón hai người bạn của mình thì ngỡ ngàng mất mát.

“Đúng vậy Thích ca! Chắc muội và Lãm Ca sau hôm nay sẽ phải đi rồi!”

Cơ Cơ nói xong mới nhận ra hôm nay có thể sẽ phải chia tay với Bầu Lão và Thích, mặt cũng trở nên buồn rầu nhỏ giọng nói.

“Không đi không được sao? Chúng ta có thể ở đây sống với nhau cả đời mà!”

Thích khẩn thiết nói với Cơ Cơ

“Muội cũng muốn thế lắm! Nhưng muội cũng nhớ gia gia, cũng nhớ phụ thân và nhũ mẫu nữa!”

Thích không biết nói gì. Hắn rất muốn Lãm và Cơ Cơ ở lại. Cuộc sống trước đây, hắn là sống với những ông lão, bọn họ cũng không có nói chuyện nhiều, mà nói thì lại nói về những thứ cao xa mà hắn cũng lười nghe, vì đa phần là các lão nói hắn nghe. Chỉ có khi Sùng Lãm và Cơ Cơ bước vào cuộc đời hắn, hắn mới có bạn, hai người bạn cùng lứa. Bọn chúng có thể nói với nhau những câu chuyện trên trời dưới biển, những câu chuyện mà người lớn không coi trọng, cùng nhau chơi đùa náo động khắp cả ngọn núi, cùng nhau chạy khắp vùng thảo nguyên.

Giờ đây hai người bạn đó sẽ đi mất, hắn sẽ thế nào đây, tiếp tục quay lại với cuộc sống khi xưa sao. Có lẽ là không được, hắn đã quen có bạn ở bên cạnh, hắn sẽ không chịu đựng được mất.

“Thích ca! Hay là ca cùng muội về kinh thành với Lãm ca, muội cũng sẽ thường xuyên tới chơi với các ca! Cả Bầu gia gia và Bạch Bạch nữa, chúng ta sẽ lại sống chung với nhau”

Tiếng nói chân thành của Cơ Cơ đánh thức Thích khỏi dòng suy nghĩ miên man, Thích vuốt vuốt lấy má Cơ Cơ mỉm cười nói.

“Cũng tốt, để ca ca suy nghĩ xem sao, nhưng ta ghét chỗ đông người lắm, muội và Lãm ở đây được thì tốt quá.”

“Cuộc vui nào cũng sẽ có ngày tàn! Mấy đứa các cháu sau này chắc chắn sẽ gặp được nhau, ta đã tính được một chút vận mệnh của các cháu, dù không thể nhìn ra nhiều nhưng ta thấy được vận mệnh của ba đứa giống như ba sợi chỉ, có cuốn lấy nhau có tách rời, nhưng chung quy vẫn sẽ còn gặp lại!”

Bầu Lão lại bước ra từ nhà bếp trên tay là một đĩa cá hấp thì là và một bát dưa chua, nghe thấy hai người Thích và Cơ Cơ đang nói về chuyện chia tay, thấy hai người buồn buồn tủi tủi không kìm được mà nói ra một chút chuyện mình tính ra được.

“Bầu gia gia không đi cùng chúng con sao? Vậy chúng con đi rồi Bầu gia gia vẫn sẽ ở đây chứ! Để sau này con sẽ tìm tới thăm người!”

Cơ Cơ nghe vậy thì mừng rỡ hỏi.

“Có lẽ có cũng có lẽ không! Vì sức mạnh của ta quá lớn nên vận mệnh cũng không thể đoán được ta sẽ làm gì và ra sao! Cơ Cơ đừng lo nếu không có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn sẽ ở đây, một cuộc sống thanh bình như thế này nơi nào mới có được cơ chứ!”

Bầu Lão vuốt vuốt chòm râu cười, lão đã sống ở đây lâu thật là lâu, từ khi con người còn chưa đặt chân tới khu rừng này, lão làm sao có thể bỏ đi được.

“Kiahhhhhhhhhhh”

Một tiếng hô lớn cộng thêm tiếng nổ phát ra từ bên bờ sông. Làm ba người chuyển dời sự chú ý tới đó. Ở nơi đó Sùng Lãm đang rút một thanh đao mẻ từ trong tảng đá lớn ra, tiếng nổ được tạo ra bởi nhát chém làm tảng đá lớn bị xẻ đôi.

Sùng Lãm rút thanh đao, đứng thẳng thở một hơi thật dài, sau đó quay người lại đi về phía bàn ăn.

“Mọi người đang nói gì vậy? Sao Cơ Cơ mặt lại buồn thiu thế kia?”

“Chúng ta đang nói tới chuyện cha mẹ hai đứa đang trên đường tới đón! Cơ Cơ muốn ta và Lãm cũng theo hai đứa xuống núi đây!”

“Cháu cũng nghĩ thế đó Bầu gia gia! Người không những giáo dưỡng cha mẹ con còn giáo dưỡng cả con bà Cơ Cơ, người mà về kinh thành cũng bọn con, hẳn cha mẹ sẽ mừng lắm a!”

Sùng Lãm niềm nở trả lời.

“Vẫn là thôi đi a! Gia gia không quen với nơi đông người! Những nơi thanh tĩnh, không người này mới là nơi ở lý tưởng của gia gia!”

“Đừng lo Lãm à! Ta sau này sẽ tìm tới ngươi, chỉ sợ lúc đó ngươi đuổi ta không nhận người quen thôi”

Thích lại nằm dài trên khối kim loại của mình, miệng cắn một cọng cỏ, mắt bắt đầu khép xuống như thể chuẩn bị ngủ đi.

“Ngươi nhớ đó! Ta chỉ sợ ngươi không chịu tới thôi! Ta sẽ nhờ Trịnh Hầu nấu món ngon cho ngươi ăn! Ngài ấy thông thạo tất cả các món ăn từ bắc tới nam, ngươi muốn ăn món gì ngài ấy cũng nấu được!”

Nghe tới ăn con mắt đang chuẩn bị nhắm lại của Thích lại mở lớn, hắn ngồi dậy đưa tay ra nói.

“Thật! Vậy hứa nhé! Nói không giữ lời sẽ bị quạ bắt diều hâu tha! Ngoắc tay”

Sùng Lãm cười cười cũng đưa ngón út ra ngoắc vào ngón út của Thích.

------------------

“Bầu Lão! Lộc Tục tới thăm ngài đây!”

Một giọng nói trầm ổn vang tới, tiếng phát ra từ dưới núi. Căn nhà tranh này được dựng lên ở trên một vùng đất bằng phẳng, nhưng để tới được đây có hai con đường, một con đường vòng dài và phải đi vòng qua phía sau ngọn núi. Còn một đường lên gần hơn nhưng phải trèo lên một cái vực sâu, những người thợ săn thường sẽ chọn đi đường vòng tuy xa nhưng an toàn, nhưng Kinh Dương Vương để nhanh chóng đã chọn bay trực tiếp lên từ phía dưới vực sâu.

“Ha ha ha! Cha mẹ các cháu cuối cùng cũng đã tới, nào đi ra đón bọn chúng thôi!”

Bầu Lão nở nụ cười, nhìn về phía miệng vực ở phía xa. Cơ Cơ và Sùng Lãm nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Kinh Dương Vương cũng vui mừng khôn siết, Cơ Cơ mặt cười như hoa nói.

“Lộc Tục gia gia tới rồi! Không biết phụ thân muội có tới không nữa?”

“Đế Lai huynh chắc chắn sẽ tới, huynh ấy rất thương Cơ Cơ của chúng ta mà”

Sùng Lãm vừa nói xong chỉ nghe vài tiếng động, một thân ảnh vọt lên từ dưới vực, khi hạ xuống để lại những hình ảnh lờ mờ hình chim lạc, phía sau đó là một thân rồng cũng vọt lên cao, xoay người một cái một hình bóng mỹ phụ phu nhân hiện ra, người mang áo tứ thân trắng xanh đẹp tựa thiên tiên.

Hai người đáp xuống chính là Kinh Dương Vương và Long Nữ, trên tay Kinh Dương Vương có cầm theo một cuộn dây có móc sắt, ngài ném móc sắc vào một khe đá, kéo thử hai cái thấy đã chắc liền ném cả cuộn dây xuống phía dưới. Làm xong việc này mới đi hướng tới phía ngôi nhà tranh.

Ngay từ khi thấy hình bóng của Kinh Dương Vương và Long Nữ, Sùng Lãm nắm tay Cơ Cơ lập tức chạy về phía hai người, còn Bầu lão thì chống gậy gỗ nhẹ bước đi phía sau. Khi Kinh Dương Vương ném sợi dây xuống, Sùng Lãm và Cơ Cơ cũng đã chạy được nửa đường, Long Nữ nhìn thấy con trai vui tới bật khóc, lướt tới phía trước ôm láy hai đứa nhỏ vào lòng.

“Ôi! Con trai mẹ, Cơ Cơ của bà! Ta nhớ hai con quá, để ta xem hai đứa có làm sao không nào!

Long Nữ kéo hai đứa nhóc ra, hết nhìn trên mặt lại nhìn chân tay, chỉ thấy Cơ Cơ càng ngày càng giống một tinh linh, xinh đẹp dễ thương, làm cho người ta yêu quý không rời. Sùng Lãm thì sau nửa năm được Bầu lão đặc huấn, thân thể nhìn có chút gầy gò đi, nhưng rắn rỏi hơn rất nhiều, ít đi phần ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ, cũng cao thêm một đoạn lớn. Nhìn con trai có chút gầy, Long Nữ lòng quặn đau.

“Sao con lại gầy đi nhiều thế này, ăn uống có tốt không! Có bị Bầu lão bắt phạt nhiều không??”

“Mẹ! Con không có gầy đi đâu, chỉ là không còn mỡ nữa thôi! Mẹ xem tay con cứng chưa này”

Sùng Lãm vén tay áo lên để lộ ra một cánh tay màu da cổ đồng với các múi cơ cực kỳ chắc chắn. Trước đây dù cũng vào quân doanh luyện tập nhưng dù sao cũng là con trai Vương nên Sùng Lãm không tập quá nặng, cơ thể dù có khỏe mạnh hơn bọn trẻ thông thường đôi chút, nhưng cũng không có quá nhiều khác biệt. Nửa năm ở với Bầu lão vì để khai thác tối đa tiềm năng của Sùng Lãm mà Bầu lão đã có những bài huấn luyện đặc biết, để Sùng Lãm vượt qua nhiều lần giới hạn của bản thân, khai phá những tiềm năng ẩn của cả hai dòng máu Thần Lạc và Thần Long. Có thể nói sau nửa năm, Sùng Lãm đã có sự khác biệt một trời một vực với Sùng Lãm của nửa năm trước về cả thể chất lẫn tinh thần.

“Ta thì thấy con trai chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều a!”

Kinh Dương Vương từ phía sau tiến tới, đôi mắt hiền từ nhìn Sùng Lãm và Cơ Cơ đang trong vòng tay của Long Nữ.

“Cha! Con đã không làm người thất vọng, con cũng đã vượt qua được thử thách cuối cùng của Bầu lão”

“Con ngoan, thời gian này đã chịu nhiều khổ cực rồi! Có thể vượt qua được thử thách cuối cùng của Bầu lão! Thật không làm cha thất vọng! Đúng là con trai của ta! Ha ha ha” – Kinh Dương Vương cười lớn, vỗ vai của Sùng Lãm.

“Lộc Tộc gia gia! Người có nhớ Cơ Cơ không?”

Cơ Cơ hai mắt cong hình trăng lưỡi liềm, miệng cười như hoa nở nhìn Kinh Dương Vương.

“Đương nhiên! Ta sao có thể không nhớ con được chứ”

“Gia gia! Phụ thân con đâu! Chẳng lẽ phụ thân không tới đón Cơ Cơ sao?” – Cơ Cơ không thấy phụ thân hơi có chút tủi thân.

Đúng lúc này đây một bóng người phòng lên từ dưới vực, chẳng phải Đế Lai thì còn là ai. Những người Kinh Dương Vương mang theo lần này tuy đều là cao thủ, nhưng không thể như Kinh Dương Vương và Long Nữ có thể nhẹ nhàng bay lên vực núi cao như vậy, mọi người đều dùng dây thừng Kinh Dương Vương vừa thả xuống mà leo lên.

Vừa nhìn thấy phụ thân, Cơ Cơ liên bỏ qua tất cả mọi người chạy thật nhanh về phía Đế Lai. Đế Lai ngay khi tiếp đất cũng nhận ra một thân ảnh nhỏ bé đang chạy về phía mình, cũng ngay lập tức chạy tới ôm lấy thân hình nhỏ bé đó.

“Phụ thân! Người tới rồi! Cơ Cơ nhớ người quá” – Cơ Cơ lọt thỏm trong lòng Đế Lai, nước mắt như mưa, dù sao nàng mới chỉ là cô bé tám tuổi, chưa bao giờ xa nhà, nay lại không gặp phụ thân suốt nửa năm, đến bây giờ thấy phụ thân nàng mới không thể kìm nén được.

“Nữ nhi ngoan! Không khóc! Phụ thân tới rồi đây! Từ giờ phụ thân không xa con nữa, đừng khóc, đừng khóc!”

Đế Lai ôm con gái bé bỏng của mình vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.

Cơ Cơ mặc kệ mọi người xung quanh, vẫn khóc như mưa trong lòng Đế Lai, để Đế Lai ôm mình đi về phía mọi người.

“Lần đầu gặp mặt Bầu lão! Đế Lai kính chào Bầu lão! Rất cảm ơn Bầu lão trước đây đã ra tay tương trợ, nếu không Đế Lai ắt hẳn sẽ tự trách mình cả phần đời còn lại”

Đế Lai ôm Cơ Cơ tới trước mặt Bầu lão hai tay chắp lại vái sâu về phía Bầu lão cảm ơn.

“Đúng vậy Bầu lão! Quả thật lần trước có ngài cứu đám trẻ, không thì con đây cũng không biết sẽ có chuyện xấu xảy ra với hai đứa không!”

Kinh Dương Vương cũng chắp tay hướng Bầu lão nói lời cảm ơn. Lần đó nguy hiểm ngoài dự đoán, sau khi nghe được Kim Ngân nhị lão báo cáo lại, nếu quả thực hôm đó không tình cờ gặp Bầu lão thì có lẽ hai đứa trẻ đã bị Thường Tộc bắt giữ, tính mạng thì có thể không quá lo lắng, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu khổ nhiều.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều! Ta chỉ là tiện tay mà thôi! Hai đứa bé cũng rất hợp với tính ta, làm ta nhớ tới con khi xưa, lại biết đây là con trai và cháu của con, ta nào có thể để bọn chúng gặp chuyện gì được”

Bầu lão khoát khoát tay tỏ vẻ không có chuyện gì rồi tiếp tục nói:

“Thôi nào tới đây đi! Ta và Cơ Cơ đã chuẩn bị chút đố ăn, mọi người leo núi cũng hơn nửa buổi, vào đây ăn chút cơm rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Bầu lão quay người chống gậy đi về phía bàn đá bên hiên nhà tranh, Cơ Cơ và Sùng Lãm thì kéo ba người Long Nữ, Kinh Dương Vương và Đế Lai cùng quay trở lại ngôi nhà.

“Mọi người dựng trại nghỉ ngơi ở đây, chúng ta nghỉ ngơi ở đây vài ngày.”

Kinh Dương Vương hơi nghiêng mặt nói với Kim Ngân nhị lão và đoàn người vừa từ dưới vực leo lên kia. Mấy người tuân lệnh một câu, sau đó dựng lều ở phía xa ngôi nhà tranh, Kinh Dương Vương không để họ ở gần để không làm ảnh hưởng tới tâm trạng hoài niệm khi quay về chốn cũ của mình, cũng như không cần họ canh gách xung quanh, vì những người đang ngồi trong hiên nhà kia võ công đều trên họ rất nhiều, và đây là khu vực của Bầu lão, chỉ cần có người tới gần hầu như đều không thể tránh khỏi cảm giác của ngài ấy.

Mấy người cùng ngồi vào bàn đá bên căn nhà tranh, thức ăn vẫn còn nóng hổi, Thích thấy đã tới giờ ăn cũng đã ngồi dậy, cúi chào mấy người Kinh Dương Vương và Long Nữ, Đế Lai.

“Đây là thằng nhóc sống chung với ta, cũng là bạn của Cơ Cơ và Sùng Lãm”

Bầu lão giới thiệu Thích với Kinh Dương Vương và Long Nữ.

“Đúng vậy đó cha! Hắn là người bạn thân thiết của con và cũng là đối thủ của con trong suốt thời gian qua đó!” – Sùng Lãm cũng nói thêm.

“Ồ! Một đứa trẻ thật kỳ lạ, nhưng mà…”

Kinh Dương Vương đánh giá Thích một lượt từ trên xuống dưới, nhưng không nhận ra được điều gì đặc biệt, tưởng chừng như chỉ là một đứa trẻ con thông thường, nhưng nghe thấy Sùng Lãm nói đây là đối thủ của Sùng Lãm suốt thời gian qua làm Kinh Dương Vương có chút bất ngờ. Chỉ nhìn lướt qua Kinh Dương Vương cũng có thể nhận ra Sùng Lãm đã tiến bộ thực sự rất nhiều so với nửa năm trước. Nếu so sánh với người thường, thì hiện tại Sùng Lãm đã có thể coi là một cao thủ, kể cả trong quân doanh của Xích Quỷ. Nhưng đứa trẻ này lại có thể là đối thủ của Sùng Lãm suốt nửa năm, ắt hẳn cũng không phải tầm thường. Nghĩ ngợi một chút Kinh Dương Vương lại có chút ngần ngừ.

“Nhưng mà làm sao vậy cha?” – Sùng Lãm kỳ quái hỏi.

“Không có gì, chỉ là tự dưng ta thấy bạn của con có gì đó rất quen, chắc chỉ là mấy đứa trẻ nhìn trông giống nhau mà thôi! Thôi nào ngồi xuống ăn cơm.”

------------------------

Tại chiếc bàn đá bên căn nhà tranh, một khung cảnh ấm áp giữa trời cuối thu lạnh lẽo, một ông già, ba người lớn, ba đứa trẻ cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm. Một bữa cơm đoàn viên.

------------------------

P/s: Đại chiến chuẩn bị bắt đầu, tiếp tục ủng hộ lão nhé! Thân