Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống

Chương 99: Người quen cũ

......................

- Đại trưởng lão đến rồi!!!

Trên không trung, một vị thiên sứ giáng xuống, bốn đôi cánh chim màu trắng thánh khiết phủ xuống, như che đậy lại hết thảy bóng tối, để ánh sáng thần thánh chiếu rọi khắp thiên địa.

- Xảy ra chuyện gì? Lại gấp gáp gọi ta đến như vậy?

Một giọng nói êm dịu mang theo tức giận của nữ giới vang lên, người kia mở bạch khôi, một khuôn mặt xinh đẹp khó tả phô ra, nàng khuôn mặt thon dài, đôi mắt xanh biếc như lam ngọc, mái tóc màu bạch kim bay phấp phới, mũi nhỏ cao cao, cùng đôi môi hồng hào nổi bật trên làn da trắng như hai đôi cánh của nàng, đúng như một nữ thiên thần.

- Hồi đại trưởng lão, Nghiệm Công thạch bị người phá hủy, hiện tại Khắc Sử Bia cũng xuất hiện dị thường.

Người kiểm định trắc thí chắp tay trước ngực, cúi đầu nói với vị đại mỹ nhân này, người kia hơi ngạc nhiên, mấy vạn năm qua trắc thí đều không có chuyện gì xảy ra, tại sao đến hôm nay lại xuất hiện.

- Bẩm, mời ngài tự xem...

Người kiểm định mời vị mỹ nhân kia đi qua chỗ Dương Tuấn, tên này còn đang sờ sờ cằm nhìn viên đá hình quả trứng trước mặt, bất giác, hắn có một loại cảm giác quen thuộc đối với nó, nhưng hắn chưa từng đi đến Thần Giới, hoặc nói đúng hơn là còn chưa từng đến đây, tại sao lại có cái cảm giác thân thuộc này?

- Ngươi có biết thứ này là gì không?

Dương Tuấn nghiêng câu hỏi của mình về cái "bách khoa toàn thư" trong Ấn Kí Phong Phù, tên kia im lặng lắc đầu, mặc dù hắn cái gì cũng biết, nhưng cũng có vài thứ hắn không nhớ được, hoặc là không biết, cho nên hắn không thể trả lời được.

- Theo cổ tịch Thần Nhân đời trước từng nói, Nghiệm Công thạch thực chất là trứng của một loại Thần Thú, ta từng không tin, nhưng có lẽ là sự thật rồi.

Vị mỹ nữ thiên sứ trầm ngâm, nhìn về viên đá hình quả trứng kia, xác nhận nó thực chất là trứng của Thần Thú, Dương Tuấn ở cạnh cũng nghe được, cảm thấy rất bất ngờ.

- Ta nhớ rồi, ngươi cũng thật may mắn.

Giọng nói băng lãnh của tên kia vang lên, Dương Tuấn vui vẻ, cuối cùng ngươi cũng nhớ, nhưng một giây sau, khuôn mặt Dương Tuấn nhanh chóng cứng lại một cách khó coi.

- Trên thế gian này chỉ có duy nhất một loại Thần Thú khi còn ở trong Thần Đản thích hấp thụ sức mạnh thuần túy, chỉ có thể là nó, Thao Thiết.

- Nà ní? Dễ như vậy liền gặp Thao Thiết?

- Ngươi đừng mừng vội, nó vẫn là ấu thú, tuy nhiên, đem nó nuôi dưỡng lớn lên sẽ có lợi cho ngươi.

- Khụ, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải đánh nó sao?

Trong lúc Dương Tuấn độc thoại, vị mỹ nhân thiên sứ kia lộ ra vẻ mặt cảnh giác, bên trong đám người trắc thí, một cột khói tím bắn lên, một bóng người cao hai trượng đứng dậy, hắn hình thù kì quái, toàn thân màu tím ma mị, hai tay lại bọc giáp sắt màu đen, bàn tay trái lại là một thanh đao màu đỏ khổng lồ, tay phải lại cầm một thanh chiến phủ làm bằng xương, đáng sợ là cái thứ nên có trên cổ hắn lại không có, cái cổ trống rỗng bốc ra khói tía, bù lại, trước ngực của hắn là một bộ mặt xấu xí, đôi mắt đỏ ngầu cùng miệng rộng đầy răng nhọn.

- Khà khà, tìm được rồi, lần này Ngã Ma chắc chắn rất vui vẻ khi có tộc nhân mới đây.

Người quái dị kia cười lớn, âm thanh rung chuyển mặt đất, toàn bộ người đứng gần hắn đều cố gắng tránh xa hắn ra, nhưng làn khói tím như từng cái xúc tua bao lấy bọn họ, mà một màn càng đáng sợ hơn xảy ra, những người bị cuốn lấy đều hoá thành bụi phấn, thần lực từ bọn họ tràn vào trong những cái xúc tua kia, khiến chúng phát ra ánh sáng rực rỡ ma quái.

- Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây gây sự?

Vị mỹ nhân thiên sứ quát, trên tay nàng xuất hiện hai thanh kiếm sáng loá, người quái dị không đầu kia cười gằn, bước lên một bước, giẫm đạp lên vô số những thần tộc dưới chân, như đang chà đạp mấy con kiến hôi không đáng nhắc tới, bất ngờ, tay trái của hắn chém xuống, một nhát đao khí màu đỏ xoẹt qua, bắn về phía vị mỹ nhân thiên sứ kia.

- Vô sỉ....

Vị mỹ nhân thiên sứ chắp hai kiếm trước mặt, đỡ lấy công kích của người quái dị kia, nhưng sức mạnh bên trong quá to lớn, khiến nàng bị đẩy lui ra sau, đao khí màu đỏ phân tách, biến thành vô số mũi đao cắt xé trên người nàng, từng cái từng cái lông chim thấm đẫm máu tươi rơi xuống lả tả.

- Để ta nói cho ngươi biết, ta là ai....

" Ta không thể ngước mặt lên trời ngạo nghễ vạn giới....

Là bởi vì ta đang bận nhìn xem ta đang giẫm đạp lên những thứ gì."

- Thượng Cổ Chiến Thần - Hình Thiên -

[ Hình Thiên, một trong Tứ Đại Hung Thần, sinh ra từ thượng cổ, bảo hộ Minh Giới, là vì thèm khát sức mạnh thuần túy, yêu thích chà đạp thần, tiên, ma ở trong tam giới, đặt là Thượng Cổ Chiến Thần, bởi vì sức mạnh của hắn có thể đánh giết cả Đại Thần, tuy hắn vẫn không thành Thần]

Ngoài ra, Tứ Đại Hung Thần còn có Ngã Ma, Hủ Tôn, Cùng Kỳ, Ngã Ma chính là Thần Thú Thao Thiết bị tà tâm thao túng, trở thành Hung Thú, không chấp nhận áp chế của các Đại Thần, muốn ăn mọi thứ trong thiên địa, Hủ Tôn, sinh ra từ Liệt Chủng Dị Hải của Nghê Văn, nó thích nhất là ăn thủ cấp của mọi loại sinh linh, khiến nó trở thành Hung Thú thứ hai đứng sau Hình Thiên, mà Cùng Kỳ, là một đầu chim tước, sinh ra từ thời thượng cổ, là người phụng sự Bằng Minh, thích nhất là ăn xương cốt sinh linh, là Hung Thú thứ tư trong Tứ Đại Hung Thú.
  • Thao Thiết: thế gian không gì không ăn được.
  • Ngã Ma: muốn ăn hết thảy đồ vật trên thế gian.
.................

- Hiểu rồi chứ....

Hình Thiên khuôn mặt trước ngực nở nụ cười khinh thường, hắn hiện tại mặc dù không phải chân thể, nhưng vẫn đủ sức chém giết Thần Giới sụp đổ này, cần gì phải tôn trọng ai chứ, đều là thứ hắn chà đạp dưới chân.

- Chết tiệt, thì ra ngươi đến đây là đánh chủ ý với Thao Thiết sao?

Vị mỹ nữ thiên sứ nghiến răng tức giận nói, Thao Thiết là bọn họ tôn trọng nhất Thần Thú, căm ghét cái kia Ngã Ma chủng tộc, hôm nay một trong Tứ Hung lại đến đánh giết thần tộc, lại còn muốn mang đi Thần Đản của Thao Thiết để nuôi dưỡng Ngã Ma, để nàng vô cùng tức giận.

- Hahaha, không những vậy, ta còn muốn xông Thú Thần Viên, lấy Thần Huyết Hồ mang về Minh Giới, nhưng Hủ Tôn hắn lại giành việc với ta, để ta phải chạy khắp nơi tìm ấu thú của Thao Thiết.

Hình Thiên cười lớn, khói tía không ngừng bắt lấy thần tộc chưa kịp chạy trốn, hút khô thần lực cùng sinh mệnh lực của họ, tẩm bổ cho Hình Thiên càng thêm mạnh mẽ, có thể là, Dương Tuấn không chút nào rảnh rỗi nói chuyện phiếm, mà đưa tay thu lấy Thần Đản Thao Thiết.

- Lảm nhảm lảm nhảm, ta ghét nhất là kẻ nhiều chuyện.

Dương Tuấn thu lấy Thần Đản xong, ngón tay út đưa lên mũi, ngoáy ngoáy mấy vòng, miệng không im lặng mà mắng lại Hình Thiên, phốc, một viên đen thùi đồ vật bắn ra từ ngón tay Dương Tuấn, bắn thẳng về phía Hình Thiên.

Két....

Hình Thiên đưa lưỡi đao trên tay trái đón lấy, viên đồ vật đen thui xoay tròn trên lưỡi đao, một luồng khói trắng mạnh mẽ bốc lên, khiến Hình Thiên cũng khá ngạc nhiên với sức mạnh bị đẩy ra của nó.

- Thuần túy lực lượng, ta cảm thấy ngươi rất thú vị.

Hình Thiên cười nói, bất ngờ, hắn cả người bắn ra, chiến phủ trong tay bổ ra, như thiên lôi giáng thế, bổ xuống đầu lâu của Dương Tuấn, Dương Tuấn hơi ngạc nhiên, thân thể của kẻ này mạnh không lời nào diễn tả được, trong khi tiên nguyên hay ma khí đều không có, lại có thể có sức mạnh khó tin như vậy, nhưng mà, Dương Tuấn cảm giác một tia quen thuộc cảm giác đối với kẻ này.

- Vậy, ta đem ngươi luyện thương...

Keng...

Một luồng quang mang xuất hiện, chặn đứng lưỡi búa của Hình Thiên, nó là một thanh cốt thương, nhưng sáng rực như kim cương, mang theo cỗ khí thế ngạo nghễ cửu thiên thập địa, kèm theo hơi thở của Chân Long, Thần Thú Long Tộc.

- Thí Thần Thương!!!

Hình Thiên rung động thốt lên, một trong Tam Đại Tối Cường Tổ Khí lại xuất hiện trước mặt hắn, để hắn vừa vui vẻ vừa sợ, vui vẻ vì hắn sắp có món đồ chơi khác, mà sợ, là bởi vì đó là thứ để diệt Đạo Tổ lên Thần, mà hắn, chính là cấp bậc đó.

- Biết nhìn hàng, Thí Thiên Thương...

Dương Tuấn cười khẩy, Thí Thần Thương biến hoá thành Thương Long, cuốn người bắn tới Hình Thiên, mang theo toàn bộ sức mạnh, chẻ đuôi đại địa dưới chân, sát khí khủng bố dâng trào, để cả vị mỹ nữ thiên sứ mặt cũng trắng xám.

- Chưa mở Trùng Thiên Long Hồn, ta sợ sao?

Hình Thiên không sợ, nhưng hắn quên chính mình không phải chân thể, thực lực chỉ là ướm nhờ lên Thuần Dương chi thể, Thí Thần Thương dư sức giết chết hắn.

- Trảm...

Hình Thiên quát, đao cùng phủ bổ ra, hoá thành hai đầu độc long đen kịt, gào thét bay về phía Thương Long, oanh, hai bên va chạm, Thương Long là đệ nhất sát long, hai đầu giả long này làm sao có thể chống đỡ, lập tức bị xé thành mảnh vỡ, mà Hình Thiên ở đó cũng bị Thương Long cắn nuốt, chìm trong quang mang sáng chói.

- Aaaa.... Tuyết... Y.....

Bóng người cao lớn của Hình Thiên bên trong quang mang lụi tàn, để lại thân ảnh của một nam tử trẻ tuổi, người kia đau đớn kêu gào, bên trong còn cố gọi tên một ai đó, Dương Tuấn lập tức nghe được, trong đầu hắn nhớ đến một người quen ở tu tiên giới.

- Lâm Sinh Long?