Nói đúng hơn là một quán lẩu tình nhân.
Đừng hỏi tại sao cô biết, quán có gần hai mươi bàn thì hơn một nửa trong số đó là các cặp tình nhân đi ăn lẩu rồi.
Đặc biệt, món lẩu bán chạy nhất đồng thời là món đứng đầu tiên có tên là “Lẩu Uyên Ương”, người ngu đến mấy cũng nhìn ra được.
Triều Ca nhìn Bắc Minh Dực đang cười ngây ngốc ở phía đối diện như nhìn kẻ thiểu năng.
Phong cách của tên này đúng là có mấy phần giống Cố Sâm. Ngốc như nhau.
<...> Trong mắt Ký Chủ có ai thông minh sao???
Bắc Minh Dực nhìn chằm chằm Triều Ca, mắt long lanh phát sáng.
Lí do cậu ta chọn quán cho tình nhân này là muốn cô trước sức ép của việc các cặp đôi show ân ái, có thể kéo Diệp Thiên Thu tức Triều Ca cùng cậu ta ân ân ái ái.
Haha, lão tử đúng là thông minh mà.
<...> Bản Hệ Thống không biết nói gì thêm.
Bắc Minh Dực khều Triều Ca:
“Diệp Thiên Thu, đây là quán quen của tôi. Bình thường tôi đều một mình đi đến đây nhìn người ta rải cẩu lương. Hôm nay tôi quyết định dẫn cậu đến đây trả thù họ!”
Cô nhìn Bắc Minh Dực như nhìn kẻ ngốc, còn có chút thông cảm.
“Thứ nhất, nếu cậu đã không thích bị ngược thì đừng có đến đây rồi than thở đủ kiểu. Thứ hai, tôi không có nghĩa vụ giúp cậu trả thù. Thứ ba, cậu bị ngu sao?”
Bắc Minh Dực nghe cô cói mà đơ người. Mẹ kiếp, đối tượng công lược của ta, ngươi cũng đủ phũ phàng đó!
Bắc Minh Dực hắng giọng, nghiêm túc nói.
“Tôi cũng biết là thế nhưng đồ ăn ở quán rất ngon a! Không cưỡng lại được! Cậu cũng đừng tuyệt tình vậy chứ!”
“Không lẽ Bắc Minh gia đến một đầu bếp giỏi cũng không có sao? Vốn là trùm hắc đạo của cả nước, sao có thể thiếu gia nhà mình vì ăn ngon mà phải chịu ngược như vậy được? Xem ra tôi đã đánh giá cao Bắc Minh gia rồi.”
Bắc Minh Dực đang vui vẻ ăn liền suýt nữa phun tất cả ra.
Đối tượng công lược à, ngươi cũng đừng có bẻ lái từ chuyện ăn ra chuyện gia tộc ta chứ! Không hề liên quan gì nhé!
“Khụ khụ... Cái đó... Chúng ta ăn trước đi được không?”
“Được.” Hắn đã ngốc như vậy rồi, cô cũng không thể bắt nạt hắn mãi.
Bắc Minh Dực thở phào. Đối phó với mục tiêu nhiệm vụ cũng thật khó khăn. Hệ Thống thì lại quá vô dụng, không đưa ra được chủ ý hay ho gì cả!
< Tư thiếu! Đấy là do cậu không hỏi thôi! Tôi đương nhiên là có rất nhiều chủ ý hay. Này nhé, bây giờ cậu gọi rượu đi. Nhất định sau khi uống xong, hai người ngay lập tức trở nên thân thiết, không khác gì huynh đệ chí cốt luôn!>
...
Huynh đệ chí cốt? Cái chúng ta hướng đến là người yêu mà???
Ngươi học cái này ở đâu ra vậy a? Hơn nữa, ngươi không thấy nam nữ chính trong ngôn tình uống say đều sẽ gạo nấu thành cơm sao? Huynh đệ chí cốt ở đâu ra?
< Khụ...không phải phim kiếm hiệp đều nói như vậy sao? Mà từ huynh đệ chí cốt có thể phát triển lên thành người yêu mà. Còn chuyện gạo nấu thành cơm, cái này phải từ từ...>
Nghe cũng được đó. Ta sẽ thử.
“Phục vụ, cho năm bình rượu lên trước đi!”
Triều Ca ngẩng đầu nhìn cậu ta, có chút không tin được.
“Cậu...uống được rượu sao? Chúng ta cũng chỉ mới học năm ba thôi mà?”
Bắc Minh Dực mỉm cười tự tin.
“Đừng coi thường tôi! Ông đây chính là “Ngàn Chén Không Say”!”
Triều Ca mỉm cười. Hắn muốn uống rượu, cô liền chiều hắn.
<...> Chủ yếu là do Ký Chủ cô thích uống đi.
Triều Ca lần đầu tiên thử loại rượu này.
Rất nồng, rất mạnh, kích thích vị giác kinh khủng. Uống một ngụm thôi mà đã cay đến xé lòng rồi.
Về sau lại trở nên thanh nhẹ, còn có mùi hoa đào.
“Vị không tệ.”
Triều Ca đặt li rượu xuống đầy sảng khoái.
Bắc Minh Dực càng vui vẻ hơn.
“Đây là loại rượu ngon nhất ở quán này đó! Tên nó vừa vặn chỉ có đúng một chữ. Là “Tình”.”
Triều Ca lại nhấp thêm một ngụm nữa.
“Quả nhiên, nó cực kỳ hợp với cái tên đó.”
“Hehe, tiếp tục, tiếp tục.”
Triều Ca hôm đó rất vui vẻ. Cùng Bắc Minh Dực xử lí hết năm bình rượu đó. Càng uống càng phấn chấn, còn gọi thêm hai bình nữa.
Tuy nhiên, cô phát hiện ra, tửu lượng của Bắc Minh Dực không tốt như cậu ta nói. Chờ cô giải quyết thêm hai bình nữa. Cậu ta đã ngất luôn rồi.
“Ngốc thật.”
<...> Bản Hệ Thống ngại thay cho Tư thiếu. Tửu lượng của Bắc Minh Dực đúng là rất tốt, vài bình này hoàn toàn không là gì với cậu ta. Nhưng không hiểu sao, Tư thiếu dùng thân thể của cậu ta lại kéo tửu lượng xuống như vậy.
Lại phải kiểm tra toàn diện rồi.
Triều Ca vỗ vỗ mặt Bắc Minh Dực. Cả khuôn mặt trắng ngần đang đỏ bừng. Lông mi vừa dài vừa dày. Nhìn không khác gì yêu tinh.
Nhưng mà, lại có chút ngốc ngốc ngây thơ. Đối với Triều Ca, cậu ta còn nhìn giống con thỏ hơn.
<...> Thế quái nào mà cô lại nhìn ra được như vậy???
Bắc Minh Dực như thế này thì ta phải làm sao?
< Đương nhiên là đưa về rồi a! Cô xem cậu ấy đối tốt với cô như vậy, còn nhiệm vụ phụ tuyến nữa! Mau lên a!>
Haizzz.
Thật mệt mà.
Triều Ca lần tìm trong túi quần cậu ta điện thoại. Tìm kiếm một dãy số điện thoại của tay sai thân cận của Bắc Minh gia, bình tĩnh bấm gọi.
“Alo, thiếu gia nhà các cậu đang nằm trong tay tôi, mau mang năm trăm tệ đến đây dổi người. Quán lẩu Uyên Ương đường XX. Mười phút nữa không tới, đừng trách tôi ác độc.”
Triều Ca nói xong liền ngay lập tức cúp máy.
Thế thì người của Bắc Minh gia mới đến nhanh được.
<...> Tư duy quái dị của Ký Chủ, Bản Hệ Thống từ chối hiểu.
Người ở đầu dây bên kia còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Các anh em, hình như thiếu gia bị bắt cóc rồi, còn là bị con gái bắt cóc nữa!”
“Hả? Vận đào hoa của cậu ấy đến rồi sao?”
“Thật tốt quá, không mất công chúng ta ngày đem tư vấn tình cảm. Kiểu này lão gia khỏi lo lắng rồi.”
“Hai thằng điên! Anh mày nói là thiếu gia bị bắt cóc đó!”
“Ặc, đại ca, vậy phải đi cứu sao?”
“Đương nhiên rồi! Cơ mà đối phương chỉ đòi có năm trăm tệ tiền chuộc...Khó hiểu quá!”
“Hả? Không lẽ thiếu gia nhà ta lại có giá rẻ như vậy? Chỉ bằng một chầu rượu?”
“Không được! Chúng ta phải cho con mụ đó biết thiếu gia đắt giá như thế nào! Mau mang năm vạn tệ đi!”
“Nhưng mà đại ca...lỡ không phải bà cô mà là một cô gái trẻ đẹp thì sao?”
“Cái này...”
“Mày quản nhiều thế làm gì, phải nhanh chóng đi cứu thiếu gia đi!”
“Hình như hạn thời gian là mười phút thì phải...”
“Chết tiệt, đã qua năm phút rồi đó!”
“Mau lên! Mấy người muốn thiếu gia thất thân sao?”
“Muốn!”
“Vậy thì đi thôi!”
“Cơ mà đại ca à, chuyện có gì đó sai sai...”
“Nhanh lên, quan tâm nhiều thế làm gì!”
Mấy người vội vã lái xe đến ứng cứu, còn không quên mang năm vạn tệ theo. Khí thế hùng hùng hổ hổ.
Vừa thấy Bắc Minh Dực đang ngủ say bên cạnh Triều Ca, liền ngay lập tức phi thân xuống hét lớn.
“Mau giao thiếu gia nhà ta ra!”
Tên đàn em bên cạnh kéo tay hắn.
“Đại ca! Người ta là con gái đó, lỡ đâu là đối tượng của thiếu gia, anh mà nạt nộ, không chừng...Phải nhẹ nhàng vào!”
“À ừ nhỉ... Anh quên.”
Nói rồi tên đại ca quay đầu nhìn cô, thái độ khác hẳn.
“Khụ, vị tiểu thư này, có thể giao người cho chúng tôi không?”
Vừa dứt câu, hắn lại quay sang nhìn đám đàn em.
“Khoan đã! Chúng ta là đi cứu người, sao có thể nhẹ nhàng với bọn bắt cóc như vậy được!”
“Ơ, đại ca nói cũng hợp lí...”
Triều Ca nhìn đám người đó tranh cãi mà muốn cạn lời.
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy, ngốc như nhau.
Đây căn bản không phải là đến cứu người, mà là đến tấu hài mới đúng!