Bá Đạo Mẹ Kế Mau Xuyên

Chương 65: Chương này rất ngọt

Triều Ca khiếp sợ.

Ôi chao, lại thêm một cái thiết lập lỗi nữa. Học sinh cá biệt đi học. Hệ Thống ngươi cũng nát quá, mau gọi chủ nhân ngươi về đi, không lại hỏng luôn bây giờ.

< Ký Chủ! Ta không có lỗi gì hết! Tất cả là do Bắc Minh Dực thích cô, muốn ở gần cô nên mới muốn đi học thôi! Cô đừng có cái gì cũng đổ lên đầu ta a!> Thật muốn đánh Ký Chủ, nhưng mà, Bản Hệ Thống lại không đủ lực a!

Quyết tâm chờ chủ nhân về báo thù thay!

Bắc Minh Dực thấy biểu hiện của Triều Ca, bất lực kéo tay cô về chỗ ngồi.

Ta lại gặp phải một đối tượng nhiệm vụ không hiểu chuyện yêu đương. Đời sao mà khổ...Đau lòng a!

< Tư thiếu, cố lên! Tôi tin cậu làm được mà!>

Ngươi đặt niềm tin sai chỗ rồi.

<...> Có vẻ như nhiệm vụ thứ nhất thất bại đã để lại cho Tư thiếu một cú sốc lớn.

Ký Chủ cô đúng là độc ác mà!

Triều Ca vốn không hợp với môi trường gò bó như trường học. Nhờ cái hình tượng học bá của nguyên chủ đánh lừa các giáo viên, cô thành công ngồi trong lớp làm việc riêng.

Đào hố, đào hố, không đào bây giờ thì lúc nào mới đào được!

Đúng vậy, hiện tại Triều Ca đang nghiêm túc nhìn lên bảng, tay cầm điện thoại giấu dưới hộc bàn gõ liên tục.

Không ai phát hiện, chỉ trừ có người đang ngồi ngay bên cạnh, tựa đầu nhìn chằm chằm cô, Bắc Minh Dực.

“Diệp Thiên Thu, tôi không ngờ học bá cậu lại có một mặt như thế này đó!”

“Sao? Vỡ mộng rồi à? Hết thích tôi rồi sao?”

“Đương nhiên là không! Cậu còn đáng yêu hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.”

Triều Ca nở một nụ cười hoàn mĩ, làm lu mờ cả cảnh xung quanh.

Cây đào hoa này khó chặt rồi.

<...> Đừng nói với bản hệ thống cô cố tình làm mấy việc như này để làm Tư thiếu ngừng thích cô nhé! Còn nữa, người ta cùng lắm là “ngắt” hoa đào thôi, sao cô nỡ “chặt” chứ!

Gặp phải Ký Chủ bạo lực, khóc thương một ngàn lần cho Tư thiếu.

“Diệp Thiên Thu, có cần tôi xử lí Từ Phong cho cậu không?”

Bắc Minh Dực cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.

“Không cần.” Cô dư sức chém hắn ta. Cần gì phải nhờ tên này, gánh thêm phiền phức chứ.

“...” Bất lực, cuộc nói chuyện này bế tắc cỡ nào thì cứ để nó bế tắc cỡ đó đi. Lão tử bỏ cuộc!

< Tư thiếu! Nhiệm vụ!>

Bắc Minh Dực lay lay Triều Ca, cố hết sức thu hút sự chú ý của cô.

“Thiên Thu, đừng phũ phàng như vậy mà. Tôi được việc lắm đấy. Còn cả Bắc Minh gia phía sau nữa. Cậu cứ giao cho tôi đi, nhất định không làm cậu thất vọng đâu. Còn nữa, lần này tôi không cần thù lao đâu. Thật đấy! Giao cho tôi đi mà...”

Bắc Minh Dực rất biết tận dụng thời cơ, nói một câu liền xích lại gần cô một chút.

Bạn học xung quanh nhìn thấy mà muốn khóc.

Mẹ kiếp, cẩu lương của hai người chỗ nào cũng rải được ư? Có còn nghĩ đến cảm nhận của người khác không???

Triều Ca cũng nhận thấy có sự bất thường. Cô buông điện thoại xuống. Quay sang nhìn cậu ta.

Vừa vặn, Bắc Minh Dực cũng đang xích lại sát cạnh cô. Môi cô vừa vặn sượt qua mặt cậu ta.

Bắc Minh Dực ngớ người ra. Những tia nắng ấm áp ngoài cửa sổ cũng càng làm mặt đỏ hơn, cảm tưởng sắp bốc hơi nước đến nơi.

Triều Ca cũng đơ người.

Gió nhè nhẹ thổi, không gian lớp học tĩnh lặng, cảm tưởng thời gian như ngưng đọng lại. Thế giới chỉ còn lại cô và Bắc Minh Dực. Ngọt ngào, ấm áp, nhẹ nhàng đến lạ.

Không ngờ cái tình huống ngôn tình sến súa như này mà thật sự xảy ra trên người cô. Phí mất một cảnh đẹp mà.

( Tác giả: Ai hiểu được lòng tôi?! Nữ chính ngươi đừng sát phong cảnh như vậy nữa a!!!)

Triều Ca nhìn phản ứng ngây ngô của Bắc Minh Dực mà bật cười.

Đáng yêu ghê.

<...> Có tiến triển rồi Tư thiếu ơi!!! Nỗ lực của chúng ta đã được đền đáp! Huhu, Bản Hệ Thống cảm động muốn khóc luôn...

Triều Ca lại xoa đầu Bắc Minh Dực. Mặt cậu ta còn đỏ hơn lúc nãy nữa. Khung cảnh ngọt ngào muốn sâu răng.

Đáng tiếc, lại không kéo dài được bao lâu...

“Hai cô cậu kia! Đứng lên cho tôi!”

Giáo viên liếc mắt đầy sát khí nhìn Triều Ca và Bắc Minh Dực. Tay nhanh nhẹn vớ lấy phấn phi thẳng về phía Triều Ca.

Cô cũng phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, đưa tay ra chụp viên phấn nhẹ nhàng. Thần thái mười phần soái khí, tự tin nhìn giáo viên.

Bạn học trong lớp nhìn đến ngây người, quên cả phản ứng.

Chuyển phim cũng nhanh quá a! Đang từ tình cảm cmn chuyển thành hành động rồi?!

Triều Ca vui vẻ mỉm cười.

Cái cảnh hành động này mới là cho cô nè.

( Tác giả: Bất lực, ta không muốn nói gì thêm.)

Vị giáo viên kia cũng không phải dạng vừa.

“Diệp Thiên Thu, em giỏi lắm! Hai cô cậu lên phòng chủ nhiệm cho tôi!”

Bắc Minh Dực định đứng dậy nói đỡ cho Triều Ca. Dù sao cậu ta cũng là học sinh cá biệt rồi, có thêm chút tội nữa cũng không sao. Chỉ có cô là sợ ảnh hưởng không ít, cái hình tượng học bá này cũng khó mà giữ được.

Thế nhưng Triều Ca cô làm gì có quan trọng hình tượng, trực tiếp đứng dậy kéo cậu ta đi.

Bắc Minh Dực rụt rè nói.

“Thiên Thu, xin lỗi, làm cậu bị ảnh hưởng rồi.”

“Không phải lỗi của cậu. Tôi cũng muốn xem bị kỷ luật cảm giác nó như thế nào.”

“Cậu không giận tôi sao?”

“Không giận.”

Bắc Minh Dực thở phào nhẹ nhõm. Không giận là tốt rồi.

Đến lúc vào phòng chủ nhiệm rồi, hai người vẫn còn nắm tay.

Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông trung tuổi, tóc đã điểm bạc. Trừ cái bụng bia ra thì còn lại đều rất cứng nhắc, trông khá là dữ dằn. Ông liếc mắt nhìn Triều Ca và Bắc Minh Dực. Ánh mắt không có mấy thiện cảm.

“Hai cô cậu vẫn chưa biết mình phạn tội gì sao mà vẫn còn dám nắm tay tình tứ hả?”

“Dạ biết a.” Nhưng có mấy khi đối tượng công lược chủ động tình cảm với lão tử, cơ hội này làm sao bỏ qua được?

Thầy chủ nhiệm tức giận đập bàn. Tiếng kêu vang dội đến giật mình. Đến Triều Ca cũng tò mò sao bàn tay thầy ấy có thể chịu được.

“Biết rồi mà còn dám làm? Tôi bây giờ không dạy nổi các em nữa sao?”

Thầy quét mắt nhìn qua cả hai người. Bắt đầu bài giảng muôn thuở.

“Tôi nói cho các em biết, nếu bây giờ lo yêu đương mà bỏ bê học hành, tương lai sau này chỉ có thất nghiệp, vô dụng, làm gánh nặng thôi. Hai đứa cũng đã năm ba rồi, chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học, sao có thể chểnh mảng học tập như vậy? Không lẽ mấy đứa nỡ phụ công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm của cha mẹ hay sao?”

Nói rồi ông quay sang nhìn Triều Ca. Ánh mặt cực kỳ nuối tiếc.

“Đặc biệt là em đó, Diệp Thiên Thu. Bao năm làm học sinh giỏi có tiếng, sao đến năm nay lại đâm đầu vào yêu đương, không lo học hành thế hả? Em muốn sau này làm nghề gì đây? Hay lại thất nghiệp?”

Triều Ca bình tĩnh nhìn thầy chủ nhiệm, nghiêm túc nói.

“Thầy, em quyết định rồi, em sẽ thừa kế tài sản của gia tộc.”

“...”

Thầy chủ nhiệm đơ người, không biết nên phản ứng như thế nào.

Đến Bắc Minh Dực cũng hết sức bất ngờ. Xem ra cái hình tượng nhân vật mà Hệ Thống cũng cấp lại sai nữa rồi. Lại phải đem đi sửa thôi.

<...> Không phải Bản Hệ Thống đưa sai mà! Sao Ký Chủ với Tư thiếu cứ suốt ngày nghi ngờ Hệ Thống vậy???
*Góc Hệ Thống.

Tác giả: Nghe nói sau khi thi xong có nhiều bạn điểm rất toang...

Hệ Thống: Không sao cả, năm nay Bản Hệ Thống cũng định tìm thêm vài Ký Chủ mới, thoải mái ứng tuyển.

Tác giả: Có điều kiện không?

Hệ Thống: Đương nhiên là có, chỉ cần không giống hai Ký Chủ hiện tại của ta là được!

Tác giả:...