Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 46: 46 Chương 45

Edit + Beta: ALice.

Tháng bảy tháng tám đúng là lúc vào giữa hè, thời tiết nóng bức khiến người ta không lúc nào là không hoài niệm điều hòa mát mẻ.

Bách Nhạc mới vừa ra khỏi công ty, liền thấy Tịch Yếm ôm Mộc Mộc ở nơi đó chờ cậu.

Bởi vì ánh mặt trời quá mãnh liệt, nên Tịch Yếm khó được mà che một chiếc dù đen, hẳn là sợ Mộc Mộc bị phơi nắng.

Bách Nhạc nhanh chóng chạy qua, trên mặt đất giống như có sóng nhiệt cuồn cuộn vậy, mới chỉ đứng ở dưới mặt trời một lúc, thì đỉnh đầu đã bắt đầu nóng lên.

"Nóng chết mất!" Bách Nhạc nhanh chóng chạy đến đứng ở dưới dù.

Dưới bóng râm, cổ nóng nực châm chích khiến người ta muốn bỏng rát kia cuối cùng cũng biến mất.

"Ba ba (*) ơi!"

Mộc Mộc vừa nhìn thấy cậu trên mặt liền cười toe toét, lộ ra mấy cái răng sữa trong miệng.

"Không phải ba ba, là ba ba (**)." Bách Nhạc làm bộ đen mặt mà nhìn bé, sửa đúng phát âm cho bé.

(*, **) ALice: Từ ba ba (粑 粑) ở trên phát âm theo thanh 1, còn từ ba ba (爸爸 ) ở dưới phát âm theo thanh 4.

Nhạc Nhạc là đang sửa đúng thanh điệu cho bé con á.

Mộc Mộc từ lúc ê a học nói đến bây giờ, đã có thể nói được những từ đơn giản rồi.

Bách Nhạc vừa nhớ tới đều cảm thấy có chút cảm khái, lúc trước bọn họ đều đoán sai rồi.

Chữ đầu tiên mà Mộc Mộc học được, không phải là ba ba cũng không phải là phụ thân mà là "Nhạc Nhạc."

Bởi vì Tịch Yếm ở những nơi không có người khác, vẫn luôn gọi cậu là Nhạc Nhạc, không biết thế nào mà lại để Mộc Mộc học được.

Bách Nhạc sửa lại thật lâu mới có thể để bé gọi mình là ba ba.

Mộc Mộc thấy cậu đen mặt thì cũng không sợ hãi, còn cười hì hì duỗi tay muốn cậu ôm nữa.

Bách Nhạc thở dài, duỗi tay ôm lấy bé.

Tịch Yếm hơi hơi nghiêng chiếc dù đen về phía bọn họ, nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy thời gian còn sớm, vì thế liền hỏi cậu: "Em ăn cơm trưa rồi sao?"

Bách Nhạc một bên đùa với Mộc Mộc một bên nói: "Vẫn chưa."

Vì thế hai người liền đến cao ốc Đỉnh Ngọc ở trung tâm thành phố.

Cao ốc thẳng đến tận trời, từ trên có thể thu hết được cảnh sắc của toàn bộ thành phố vào trong đáy mắt.

Mộc Mộc một chút cũng không sợ hãi, còn ghé vào trên cửa kính miệng dán lên trên hà hơi, giống như là phát hiện được thứ gì đó mới lạ nữa chứ.

"Đứa nhỏ này lá gan thật lớn luôn á." Bách Nhạc nhìn cũng không dám nhìn cảnh sắc phía dưới, chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy váng đầu luôn rồi.

Tịch Yếm mới vừa gọi xong thức ăn, sau đó mới nhìn bọn họ, gật đầu: "Là có một chút."

"Chỗ nào là một chút chứ, lần trước lúc Ngô Hoa tới chơi còn đem con tung lên tung xuống, khiến em sợ quá mức đi mất.

Còn con lại chỉ cười khanh khách không ngừng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của em, thì còn cười càng vui vẻ hơn nữa kia kìa."

Tịch Yếm hơi hơi mỉm cười: "Có thể là bởi vì con cảm thấy chơi rất vui."

Nhà hàng xoay người cũng không nhiều lắm, chỉ có rải rác vài người mà thôi, không khí cực kì an tĩnh.

Có lẽ là bởi vì mức tiêu phí ở chỗ này đã chặn lại đa số người rồi cũng nên.

Mộc Mộc ngồi ở trên ghế trẻ em nhưng vẫn không an phận, một bên nghịch chiếc chuông rung trong tay, một bên còn muốn rúc vào người Bách Nhạc nữa.

"Đừng náo loạn, để ba ba ăn cơm một lát, đợi lát nữa sẽ chơi với con nhé."

Mộc Mộc ủy khuất ba ba bẹp miệng, uể oải mà rũ đầu, nhưng mà bé cũng không chơi xấu mà một hai bắt cậu phải ôm.

Tịch Yếm thấy thế liền hơi hơi nhíu mày, y duỗi tay ôm lấy bé.

Một bàn tay ôm bé, một bàn tay di chuyển đồ ăn trên bàn sang chỗ Bách Nhạc.

"Tôi ôm con đi một chút, em ăn trước đi."

Mộc Mộc ở trong lồng ngực của Tịch Yếm ủi tới ủi lui, cuối cùng rốt cuộc cũng an phận, ghé vào trên vai y ngậm ngón tay ngủ ngon lành.

"Em liền nói con làm sao vậy, thì ra là muốn ngủ đây nè." Bách Nhạc không nhịn được mà bật cười, trẻ con đến thời gian ngủ của mình đều sẽ có chút khác thường.

Một bàn tay của Tịch Yếm nhẹ nhàng vòng lấy Mộc Mộc, "Trẻ con cần phải ngủ trưa."

Cuối cùng, Tịch Yếm cũng không có ăn bao nhiêu, tuy rằng y nói mình không đói bụng, nhưng mà Bách Nhạc vẫn có chút lo lắng.

Cậu duỗi tay ôm lấy Mộc Mộc, sau đó cưỡng chế y ăn chút gì đó thì mới bỏ qua.

Thứ bảy Bách Nhạc chuẩn bị cùng với Tịch Yếm mang theo Mộc Mộc ra ngoài một chuyến.

Địa điểm mà cậu lựa chọn là ở công viên hải dương, nghĩ trẻ con thường thích động vật nhỏ này đó.

Cậu mặc một bộ quần áo nhỏ màu vàng cho Mộc Mộc, bên trên còn có một con sư tử nhỏ hoạt hình nữa, sau đó sợ bé bị phơi nắng còn đội thêm một chiếc mũ nhỏ cùng màu.

Trong công viên hải dương, dòng người chen chúc xô đẩy, không chỉ có tình lữ mà còn có không ít những đôi vợ chồng trẻ mang con đi dạo nữa.

Tịch Yếm mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, mặt không cảm xúc mà ôm bé con đứng trước mặt một pho tượng cá voi thật lớn ở ngay trung tâm.

"Được rồi, được rồi." Bách Nhạc cầm ảnh chụp vừa mới chụp xong, hưng phấn mà đưa cho y xem.

Tịch Yếm nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, như là không có bao lớn hứng thú vậy.

Bách Nhạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú trên ảnh chụp kia của y, chậc chậc nói: "Sao anh không cười một cái xem nào, anh xem con trai anh cười vui vẻ bao nhiêu kìa."

Tịch Yếm cúi đầu nhìn Mộc Mộc mấy lần, bé đang ngậm ngón tay, còn nhìn chằm chằm kem trên tay người khác không chớp mắt nữa.

Trong miệng cũng không ngừng chảy nước miếng, thậm chí có chút còn sắp chảy tới áo sơ mi rồi.

Y nhíu nhíu mày, thay đổi tư thế đem Mộc Mộc kẹp ở dưới cánh tay, kế tiếp mới ném cho Bách Nhạc một câu "Chờ một lát", sau đó liền rời đi.

Không bao lâu sau Tịch Yếm liền ôm Mộc Mộc trở lại, trong tay cầm một que kem.

Ánh mắt của Mộc Mộc lại gắt gao nhìn chằm chằm chiếc kem kia, trong miệng phát ra tiếng lộc cộc đáng thương vô cùng.

Bách Nhạc cho rằng y mua kem cho Mộc Mộc, vừa nhíu mày muốn nói chuyện, thì liền thấy Tịch Yếm đưa que kem cho mình, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Bách Nhạc: "..."

Mộc Mộc vẻ mặt giống như là bị sét đánh giữa trời quang vậy á, bé trơ mắt nhìn kem được đưa đến trong tay Bách Nhạc, đôi mắt hơi hơi trừng lớn.

Tươi cười từ nãy đến giờ cũng biến mất, vẫn còn đang ngơ ngác chưa phản ứng lại đây được.

"Em còn tưởng rằng là anh mua cho Mộc Mộc chứ."

Tịch Yếm lắc đầu: "Sao có thể, con không thể ăn cái này, sẽ bị tiêu chảy."

"Ô ô oa oa oa oa oa!" Mộc Mộc bị kẹp dưới cánh tay rốt cuộc cũng cất tiếng khóc lớn, trên mặt ủy khuất ba ba mà treo nước mắt, "Hồ thân hư...!hư"

Bách Nhạc một bên an ủi bé, một bên không quên sửa đúng: "Là phụ thân không phải hồ thân."

Từ lúc Mộc Mộc sinh ra đến bây giờ, rất ít khi khóc thương tâm đến muốn chết như vậy.

Tính tình của bé một chút cũng không giống Tịch Yếm, nhưng mà cũng không giống với Bách Nhạc.

Bé vẫn luôn là bộ dáng cười tủm tỉm, rất ít khi nào khóc nháo giống những đứa trẻ khác.

Cuối cùng, vẫn là mua một chiếc bóng bay hình khủng long cho Mộc Mộc, thì lúc này bé mới ủy khuất ba ba mà dừng lại nước mắt, ghé vào trên vai Tịch Yếm, trong tay gắt gao mà nắm chặt bóng bay.

Bách Nhạc nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của bé, một bên cắn kem một bên nói với Tịch Yếm: "Anh hà tất trêu chọc con như vậy chứ?"

Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, "Tôi không trêu con."

Bách Nhạc một nghẹn, xác thật Tịch Yếm cũng không có khả năng cố ý trêu khóc bé con.

Kem tan có chút nhanh, chảy xuống tay có chút dính dính.

"Chậc."

Bách Nhạc vừa định tìm xem có giấy hay không, nhưng còn không kịp phản ứng thì một bàn tay liền duỗi đến, động tác mềm nhẹ mà dùng khăn giấy lau miệng cho mình.

Chỉ thấy Tịch Yếm một bàn tay ôm Mộc Mộc, một cái tay khác vươn ra không nhanh không chậm mà thay mình lau đi kem dính dính, thần sắc nhàn nhạt.

"Cẩn thận một chút."

Nói xong lại để Bách Nhạc duỗi tay ra để y lau cho sạch, lúc y làm những hành động này thì lại cực kì tự nhiên.

Bách Nhạc mặt đỏ hồng, cảm thấy mình hoàn toàn bị đối đãi giống như trẻ con vậy á.

Lại vừa nhìn qua trẻ con chân chính, Mộc Mộc còn đang ngậm ngón tay trộm liếc kem trong tay của mình.

Vừa thấy việc mình nhìn lén bị phát hiện, bé liền vội vàng mà quay đầu qua chỗ khác.

Vào trong công viên hải dương, Bách Nhạc mới phát hiện Mộc Mộc không có bao nhiêu hứng thú với các loại cá hay sứa có màu sắc sặc sỡ gì đó.

Rõ ràng bé càng thích cá mập bộ dáng hung mãnh, còn có các loại cá xa lạ có hình thù kì quái dọa người nữa chứ.

Lúc ngồi xem biểu diễn, Bách Nhạc nhìn cá heo thật lớn nhảy lên xong rồi lại rơi xuống bắn ra một mảnh bọt nước.

Đừng nói là Mộc Mộc, ngay cả cậu cũng xem tới cực kì mê mẩn luôn rồi.

Ngồi bên cạnh cũng là một đôi chồng chồng tuổi trẻ, dẫn theo một bé gái khoảng bốn năm tuổi, liền chào hỏi với Bách Nhạc bọn họ.

"Đây là con trai cậu sao? Lớn lên thật đáng yêu."

Bách Nhạc trong lòng mỹ tư tư, trên mặt lại còn muốn làm bộ khiêm tốn, nên vội vàng xua tay: "Nơi nào nơi nào."

Tịch Yếm nhìn đến buồn cười, trong mắt cũng hiện ra vài tia ý cười.

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALices House và Wattpad phuthuytuyet07.

"Đôi mắt của em trai thật lớn." Bé gái rõ ràng rất muốn chơi với Mộc Mộc, như là phát hiện được đại lục mới vậy, "Ba xem ba xem, lông mi cũng thật dài nè."

"Tên của bé là gì vậy?"

"Tịch Mộ Bạch, nhũ danh là Mộc Mộc."

Mộc Mộc nghe được tên của mình, không khỏi khanh khách mà nở nụ cười.

"Ba ba con cũng muốn, ba có thể sinh thêm một em trai hay không nha?"

Người đàn ông tuổi trẻ rõ ràng có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Đừng nói bậy, em trai em gái cái gì chứ."

Bé gái làm bộ muốn khóc ra: "Con cứ muốn, phải đáng yêu giống như em ấy vậy đó."

Người đàn ông đành phải nhanh chóng dỗ bé, Bách Nhạc nhìn thoáng qua Tịch Yếm, thấy y đang gõ gõ ngón tay, lập tức liền hiểu được ý tứ của y.

Cậu nhanh chóng xê dịch về bên phía của y.

Loại thời điểm này để cậu nghe thấy thì xác thật có chút xấu hổ, vẫn là để cho bọn họ tự mình xử lí đi.

Giữa buổi biểu diễn có mục rút thăm người xem đi lên hôn môi với cá heo.

Bách Nhạc đối với phân đoạn này có chút sợ hãi, vốn dĩ cho rằng sẽ rút không trúng cậu đâu, nhưng mà cứ cố tình xui xẻo như vậy mà bị chọn trúng.

Mộc Mộc vừa thấy cậu phải đi liền hiểu lầm, vội vàng duỗi tay muốn cậu ôm bé, ủy khuất ba ba mà nhìn cậu.

Rõ ràng là bé không khóc, nhưng lại khiến người ta mềm lòng.

Bách Nhạc đành phải ôm bé đi đến giữa sân, tuy rằng biết cá heo tính tình dịu ngoan, nhưng mà Bách Nhạc vẫn có chút sợ hãi.

Ngược lại Mộc Mộc vẫn luôn giãy giụa muốn xuống dưới, cậu vừa mới thả bé xuống đất, thì bé liền dùng bước chân ngắn nhỏ của mình chạy về phía cá heo, khiến người dẫn chương trình cũng giật mình theo.

Bách Nhạc chạy nhanh lại ôm lấy bé, dưới sự trợ giúp của nhân viên chăm sóc, thật cẩn thận mà đưa mặt qua.

Cá heo cũng dò ra khỏi mặt nước, nhẹ nhàng mà chọc chọc mặt cậu.

Cảm giác ướt lạnh dừng ở trên mặt, Bách Nhạc không khỏi giật mình.

Mộc Mộc ở trong ngực cậu vẫn luôn nhúc nhích không an phận, Bách Nhạc đành phải thật cẩn thận mà đưa bé về phía trước, cá heo biển cũng như cũ mà chạm chạm vào mặt bé.

Mộc Mộc như là cảm thấy cực kì thú vị, còn duỗi tay muốn đi sờ sờ nó nữa, khiến cho Bách Nhạc sợ quá sức đi mất.

Lúc trở lại chỗ ngồi, Bách Nhạc vừa định oán giận Mộc Mộc lá gan quá lớn với Tịch Yếm, thì liền thấy người đàn ông ngồi bên cạnh kia, đang chớp chớp mắt với mình.

"Tình cảm của hai người thật tốt nha."

Bách Nhạc không hiểu ra sao, liền quay đầu lại nhìn Tịch Yếm, chỉ thấy y vẻ mặt bình tĩnh, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Mãi cho đến ngày nọ, Bách Nhạc tắm rửa xong trước khi ngủ rồi nằm ở trên giường, thì Tịch Yếm vẫn còn đang ở thư phòng.

Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường lóe sáng một chút, ánh mắt Bách Nhạc lơ đãng thoáng nhìn qua, sau đó liền ngừng lại.

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Tịch Yếm, là ảnh chụp của mình.

Trên ảnh chụp, cậu đang ôm Mộc Mộc mặt hướng về phía trước, được cá heo biển hôn môi, cả hai người đều cười đến vẻ mặt xán lạn.

Bách Nhạc giật mình, thì ra lúc đó y nhìn thấy vẻ mặt của mình là như vậy sao? Cậu cũng không biết là mình cười vui vẻ như vậy nữa đó.

Trước khi ngủ, Bách Nhạc nhìn sườn mặt của Tịch Yếm, trong lòng cực kì phức tạp.

Cậu càng ngày càng có thể cảm giác được, tầm quan trọng của mình ở trong lòng của Tịch Yếm.

Cho tới nay đều là y chủ động trả giá, việc mình có thể làm cho y lại cực kì bé nhỏ.

Hình như trong trí nhớ của mình, thì ngay cả một cái chủ động hôn môi cũng không có luôn.

Nghĩ đến đây cậu cảm thấy có chút ngồi không yên, thật cẩn thận mà rướn người nhìn thoáng qua Tịch Yếm.

Thấy y hai mắt nhắm chặt, như là đã ngủ say rồi vậy.

Vì thế, lúc này cậu mới lấy hết can đảm, chậm rãi đưa môi tới gần mặt của y.

Động tác của cậu cực kì thong thả, sợ một cái không cẩn thận thì sẽ đánh thức y.

Bách Nhạc khẩn trương đến mức tay cũng siết lấy chăn, cuối cùng cũng đụng vào được khuôn mặt của y.

Xúc cảm hơi lạnh khiến cậu ngẩn ra, ngay sau đó là như điện giật mà cấp tốc tránh đi.

Giây tiếp theo, Tịch Yếm chậm rãi mở mắt, con ngươi đen nhánh không hề chớp mà nhìn cậu, đáy mắt kích động tình tố thâm trầm..