Ba Đường Luân Hồi

Quyển 4 - Chương 5

Giây tiếp theo, Dịch Táp lập tức cảm nhận được bất thường.

Tông Hàng không ngờ Dịch Táp còn hoảng sợ hơn hắn, cơ hồ lăn từ trên giường ngã xuống, đưa tay lau máu trên cổ, kêu: “Làm sao vậy? Tôi làm sao vậy?”

Thân pháp trông linh hoạt thế này, nhìn không giống bị thương trí mạng gì. Tông Hàng vội vào phòng vệ sinh nhúng ướt một cái khăn lông ra đưa cho cô, Dịch Táp nhận lấy, nhanh chóng lau cổ một lượt: không có vết thương, thực sự không có vết thương.

Chẳng lẽ trên giường có thứ gì? Tông Hàng nhớ trước đây từng xem một bộ phim mafia: nhân vật trong phim cũng tỉnh dậy trong vũng máu chảy khắp giường, mở chăn ra nhìn mới biết lúc mình ngủ say đã bị người ta nhét một cái đầu ngựa chặt sống vào chăn.

Hai người nhìn nhau, Dịch Táp hạ quyết tâm, vén chăn lên.

Không có, trong chăn không có thứ gì khác, chỉ vũng máu đột ngột xuất hiện nơi đặt cổ.

Sau một hồi ngơ ngác, Tông Hàng lại cuống quít đi kiểm tra cửa sổ: Cửa sổ đều đóng kỹ, bên trong cửa còn cài chốt, không thể nào có người thừa dịp hai người ngủ say vào phòng, hắt máu lên mép gối Dịch Táp – hơn nữa, nếu thật là làm vậy thì có dụng ý gì?

Trăm mối nghĩ suy mà chẳng có lấy một lời giải đáp, cứ đứng thế này cũng không giải quyết được gì, Dịch Táp đành cầm một bộ quần áo sạch, vào phòng vệ sinh tắm rửa trước: vòi hoa sen mở lên, nước nóng từ trên đỉnh đầu giội xuống, máu bết trên tóc chậm rãi tan ra, dưới chân uốn lượn một vũng nước màu máu càng lúc càng mờ nhạt…

Ngón tay Dịch Táp xoa xoa trong tóc một lúc, đang định lấy dầu gội đầu, trong đầu chợt lóe lên điều gì.

Người cô cứng đờ, vội tắt nước đi, quấn khăn tắm nhào tới trước gương, nghiêng đầu, vén tóc bên sườn mặt trái sang một bên.

Cô nhớ, dưới tai nơi được rất nhiều tóc con mềm mại che phủ có bốn cái vết nhạt màu trông như bớt.

Tầm mắt chạm tới, trong đầu cô ong ong.

Bốn vết màu vẫn ở đó, nhưng đã chuyển thành màu đỏ đậm, nhìn thoáng qua trông như chu sa được bụng ngón tay vô ý bôi lên, tuy sờ lên không thấy có gì khác thường, không đau cũng không rách da, nhưng trực giác Dịch Táp có một dự cảm mãnh liệt.

Vũng máu bên gối chính là từ nơi này…chảy ra.

***

Lúc Dịch Táp đi từ phòng vệ sinh ra, Tông Hàng đang gắng sức cuộn đệm bên giường cô lại: “Ga giường và đệm đều bị bẩn hết rồi, không ngủ được, chắc cũng không dễ giặt, lúc đi chúng ta đền ít tiền là được… Cô ngủ giường tôi đi, tôi ngủ sofa cho.”

Dịch Táp ừ một tiếng, đầu cô đang hơi biêng biêng, không muốn nói chuyện, cũng lười nghĩ ngợi, chỉ máy móc đi tới bên giường nằm xuống.

Nằm không được bao lâu, lại chợt đứng dậy, vào phòng vệ sinh loạt xoạt một hồi, cũng không biết là làm gì, một lúc sau lại đi ra, một lần nữa nằm xuống.

Mãi đến khi Tông Hàng tắt đèn, cô mới len lén lót một lớp giấy vệ sinh dày đã được gấp lại ra sau cổ.

Nửa đêm về sáng, Dịch Táp không ngủ tiếp được nữa.

Cô liên tục nhớ về hai cảnh tượng.

Một là lúc ở xóm nổi, Đinh Thích cầm cán bàn chải gãy đâm Dịch Tiêu tập kích hắn mười ba phát, nhưng trên cán bàn chải không có máu.

Hai là ở hang canh vàng dưới đáy hồ Bà Dương, Khương Tuấn cắn yết hầu Dịch Tiêu, nhưng cổ họng Dịch Tiêu lại cũng không có máu tươi bắn ra.

Máu Dịch Tiêu đi đâu mất rồi? Có khi nào cũng giống như mình, bất tri bất giác mà từ từ chảy khô không?

***

Vì chuyện này mà hôm sau đã phải giằng co với khách sạn một phen: đền tiền là chuyện nhỏ, quản lý trực ban thấy nhiều máu như vậy, làm thế nào cũng không tin chỉ là Tông Hàng vô tình bị cắt phải tay, dù hắn đã quấn một lớp băng gạc dày quanh cổ tay nhìn cho giống thật – thế là hết kiểm tra camera lại đi xin chỉ thị của ông chủ, mãi đến trưa mới nửa tin nửa ngờ thả hai người đi.

Vì vụ lằng nhằng này mà đến sập tối mới tới Thái Nguyên.

Vào nội thành, lúc đợi đèn đỏ, Tông Hàng hỏi Dịch Táp: “Chúng ta qua tìm Tỉnh Tụ luôn bây giờ à? Có cần gọi điện thoại cho cô ấy trước không, để cô ấy biết là chúng ta tới rồi?”

Dịch Táp nói: “Qua luôn đi, không cần gọi.”

Kể từ đêm qua, tâm trạng cô vẫn luôn rất kém, uể oải mất tinh thần vô cùng. Tông Hàng cũng không bắt cô nói nhiều, trong lòng hắn cũng hoài nghi vũng máu đó là từ chính cô chảy ra nên lúc ăn cơm trên đường, hắn đã gắng gọi những món bổ máu để ăn – dù là ai, chảy nhiều máu như vậy đều sẽ bị tổn thương nguyên khí, bổ được chút nào hay chút ấy, cũng may hiện giờ đã có điện thoại nên rất tiện tìm kiếm thông tin.

Hắn theo hướng dẫn chỉ đường, đi thẳng tới địa chỉ Tỉnh Tụ gửi cho.

Là một nhà khách trông có vẻ cũ kỹ.

Tìm tới phòng, bấm chuông, người mở cửa là Tỉnh Tụ, trong tay cô vẫn đang cầm đôi đũa dùng một lần, trong phòng nồng nặc mùi canh tương.

Trông thấy Tông Hàng, Tỉnh Tụ hơi xấu hổ: “Không nghĩ hai người lại tới giờ này, đúng lúc tôi đang ăn tối.”

Vừa nói vừa dẫn hai người vào phòng.

Vào phòng, Dịch Táp đưa mắt nhìn chung quanh một lượt: Đinh Thích không ở đây, trên bàn trà có một bát mì nước gọi ship ăn được một nửa, đúng là đang ăn tối.

Cô cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi Tỉnh Tụ: “Đinh Thích đâu, có phải hắn bảo cô hẹn chúng tôi gặp mặt không?”

Tỉnh Tụ gật đầu: “Phải, hôm qua lúc Tông Hàng kết bạn với tôi, Đinh Thích vừa vặn cũng ở đây, hắn nói hẹn hai người trò chuyện một bữa, nhưng hai người cũng không nói là lúc nào tới… Để tôi nhắn tin báo cho hắn một tiếng.”

Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn, gửi xong, đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy làm gì cũng không ổn: Không dám ngẩng đầu nhìn Tông Hàng, sợ hắn sẽ hỏi chuyện giữa mình và ĐinhThích; cũng không dám đối mặt với Dịch Táp, cứ cảm thấy cô rất hung hăng; ăn mì tiếp à? Nghe còn kỳ quặc hơn.

Nhưng sợ cái gì sẽ gặp trúng cái đó.

Tông Hàng thực sự không kìm được: “Tỉnh Tụ, sao cô vẫn ở bên hắn, thật đấy, cô nhất định phải tránh xa hắn ra một chút, hắn không phải người tốt… Có phải hắn sống chết không chịu thừa nhận không?”

Tỉnh Tụ nở nụ cười gượng gạo, đáp một câu hàm hồ: “Cũng…không phải.”

***

Thực ra ngày đó, sau khi từ chỗ Tông Hàng trở về, cô đã không nhịn được hỏi Đinh Thích ngay rồi.

Đáy lòng cô hi vọng hắn sẽ phủ nhận: mặc dù Tông Hàng không có mấy khả năng bịa đặt, nhưng dẫu sao cũng chỉ là lời nói của một bên, cô muốn nghe Đinh Thích giải thích, dù là tòa án thẩm tra định tội cũng phải cho tội phạm quyền lên tiếng cơ mà.

Đương nhiên, lúc hỏi cũng đã chuẩn bị kỹ càng: Nếu là thật thì phải sớm dứt ra, phụ nữ phải thông minh một chút, không thể để tình cảm làm u mê đầu óc được, phạm tội giết người cũng không phải chuyện đùa.

Nào ngờ Đinh Thích nghe xong lại không có biểu cảm gì, nhìn cô một hồi, chợt nhoẻn cười, cười đến cuối, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, nói: “Tỉnh Tụ, em cứ như vậy sẽ mệt lắm đấy.”

“Tôi ở bên em cũng không có ý gì khác, chỉ mưu cầu chút ung dung tự tại. Tôi không muốn tìm một người phụ nữ lật nửa đời trước của tôi lên, dạy tôi làm người hay làm Bồ Tát độ hóa tôi, mệt mỏi lắm, tôi không cần.”

“Tôi chưa từng ép buộc em, cũng chưa từng tính kế em, đi hay ở tùy em.”

Nói xong cũng rời đi.

Chính thái độ không ngờ tới này đã làm đảo lộn khiến Tỉnh Tụ mất đi chính kiến, suy đi nghĩ lại, toàn nghĩ tới những điểm tốt Đinh Thích đã đối xử với cô.

Trước nay hắn đúng là chưa từng hãm hại cô, ngược lại, lúc cô không liên lạc được với Dịch Tiêu, cũng không tìm được Tông Hàng, không nơi nương tựa, tiến thoái lưỡng nan, chính Đinh Thích đã tới đón cô về.

Còn nữa, lúc cô bị cướp, gần như rơi vào đường cùng, cũng là hắn nghĩ cách tìm túi về cho cô.

Mình có được coi là vẫn còn ở bên Đinh Thích không?

Không biết, không nói rõ được, cô chỉ tiếp tục lưu lại trong nhà khách, vẫn chưa đi mà thôi.

Mà đêm qua, Đinh Thích đã tới đây, cũng chỉ xem thử xem cô đã đi hay chưa.

Thấy người vẫn còn ở đây, dường như rất vui mừng, hỏi cô: “Có thể mát xa cho tôi một chút không? Tôi mệt quá.”

Cô bèn mát xa giúp hắn, cũng biết hắn không nói dối, cơ thể hắn chỗ nào cũng mệt mỏi, căng thẳng, cảnh giác, không thư giãn, tay nghề của cô cũng không thể khiến hắn hoàn toàn thả lỏng được.

Mát xa được nửa chừng thì Tông Hàng gửi lời mời kết bạn.

Cô cầm điện thoại mà ngây người, có phần không dám ấn đồng ý, cảm thấy mình đã làm phụ lòng một người bạn tốt – Tông Hàng đã nói rõ ràng vậy rồi mà mình vẫn còn dây dưa không dứt.

Đinh Thích hỏi, biết là Tông Hàng rồi thì nói: “Hẹn cậu ta gặp mặt đi.”

Tỉnh Tụ thoáng sửng sốt, cô nhớ Tông Hàng rất phản cảm với Đinh Thích.

Đinh Thích như đoán được tâm tư cô, bổ sung một câu: “Cậu ta ở cùng Dịch Táp, Dịch Táp sẽ hiểu.”

***

Những tâm tư rắc rối lòng vòng này sao có thể nói với Tông Hàng đây.

Cũng may, Đinh Thích nhắn lại rất nhanh, giải vây cho cô.

Mời Dịch Táp một mình xuống dưới đây đi, tôi đang ở con ngõ bên cạnh, có lời muốn nói với cô ấy.

Dịch Táp không có ý kiến gì, nhưng Tông Hàng lại nhảy dựng lên: “Sao phải xuống một mình? Không được, Tỉnh Tụ, cô nói với hắn, tôi cũng muốn đi.”

Dịch Táp cảm thấy làm thế chỉ thêm vẽ chuyện: “Sợ cái gì, đây có phải chỗ hẻo lánh gì đâu, hắn dám giết tôi chắc? Hơn nữa, hắn mà muốn giết thật, cậu đi cùng còn không phải chết thêm một người nữa sao?”

Nói đoạn liếc Tỉnh Tụ: “Không phải ở đây vẫn giữ một người à? Hắn giết tôi thật thì cậu giết phứt cô ấy đi là được.”

Logic quái gì vậy! Tông Hàng còn chưa kịp phản đối, Dịch Táp đã mở cửa đi ra.

***

Trong phòng chỉ còn lại mình và Tỉnh Tụ, tựa như quay lại những ngày khi còn ở Campuchia, hai người nấp trong phòng vệ sinh chỉ có mấy mét vuông, dìu đỡ lẫn nhau.

Tông Hàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy Tỉnh Tụ đang đâm đầu vào chỗ nước sôi lửa bỏng: “Tỉnh Tụ, tôi nói này, giang sơn dễ dổi, bản tính khó dời, tôi hiểu Đinh Thích hơn cô, tôi cảm thấy…”

Tỉnh Táp cười đổi chủ để: “Đạo lý tôi đều hiểu cả, không nói đến hắn nữa… Cậu thì sao, mấy ngày nay cậu đều ở cùng Dịch Táp à?”

“Ừ.”

Tỉnh Tụ đã nhìn ra, vừa nhắc tới Dịch Táp, Tông Hàng tức thì dậy lên một niềm vui nho nhỏ không giấu đi đâu được, giữa lông mày, bên khóe miệng trong chớp mắt đã hiện lên vẻ sinh động rõ như ban ngày.

“Vậy cậu đang theo đuổi cô ấy à?”

Tông Hàng hơi lưỡng lự: “Theo đuổi cô nói…là có ý gì?”

“Chính là ý cậu hiểu đó, tỏ tình chưa?”

Tông Hàng ấp a ấp úng: “Chưa, tôi cảm thấy, hình như còn chưa tới thời cơ…thích hợp…”

Không nói rõ được, có quá nhiều trăn trở.

——Hình như mình chưa đủ tốt, chưa thật sự lợi hại.

——Cứ cảm thấy còn rất nhiều chuyện phải lo nghĩ, chuyện tức nhưỡng vừa xong, tối qua đã xảy ra tình trạng quái dị như vậy, Dịch Táp làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến chút tâm tư này của hắn, nói không chừng còn chê hắn không thức thời.

——Còn nữa, tỏ tình dù sao cũng phải chọn một thời cơ và hoàn cảnh đặc biệt một chút chứ, phải khiến người ta cả đời khó quên mới được, không thể qua loa…

Tỉnh Tụ ngạc nhiên: “Làm gì phải rắc rối vậy, còn thời cơ nữa chứ, không phải nói một câu là xong à?”

Tông Hàng không đáp.

Một câu nói cái gì chứ, đây là đại sự nhân sinh đấy!

“Người đi xem mắt còn không phải gặp mặt một bữa, cảm thấy tạm được thì bắt đầu qua lại sao? Hai người đã quen thân vậy rồi, cùng ăn cùng ở, cậu xác định quan hệ ngay và luôn đi chứ còn đợi cái gì nữa.”

Tông Hàng nghe cô lải nhải mà tâm phiền ý loạn: “Haizz, Tỉnh Tụ, cô không hiểu đâu!”

“Tôi không hiểu?” Tỉnh Tụ suýt bị hắn chọc tức, “Cái khác nói tôi không hiểu tôi cũng nhận nhưng cái này mà tôi không hiểu?”

“Tôi cho cậu biết, Tông Hàng, đêm dài lắm mộng, nhanh tay thì có chậm tay thì mất, có đôi lúc kéo dài một ngày là hai tư giờ nhưng lắm khi kéo dài một ngày đã là cảnh còn người mất rồi đó, hối tiếp không kịp đâu. Cậu có thể bất động nhưng vạn sự đều chuyển động, đừng để đến lúc cậu muốn chuyển động đã chẳng còn đường mà chuyển động nữa rồi.”

Tông Hàng hừ một tiếng: “Văn vở.”

Tỉnh Tụ nói: “Ừ đó, tôi thích đọc sách mà.”

***

Dịch Táp rẽ vào con ngõ.

Con ngõ này tuy nhỏ những cũng không hẻo lánh lắm, đầu ngõ có lúc vẫn có người đi qua, chỉ là quá dài, càng đi vào trong càng vắng người.

Lúc sắp tới cuối ngõ thì trông thấy Đinh Thích đang dựa vào tường hút thuốc, trong ngõ không có đèn, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối.

Dịch Táp dừng lại cách hắn hai, ba bước: “Có chuyện gì?”

Đinh Thích không trả lời ngay, hắn bóp tắt đầu điếu thuốc, vò nát thân điếu trong tay rồi mới mở miệng: “Cho một con đường sống đi.”

Dịch Táp nghe không hiểu: “Hả?”

Đinh Thích không nhắc lại, chỉ giương mắt nhìn cô đăm đăm.

Dịch Táp dần hiểu ra, cảm giác đầu tiên là hoang đường.

“Anh giết nhiều người như vậy, đã từng cho người khác đường sống bao giờ chưa? Tôi chẳng qua chỉ bảo Đinh Trường Thịnh cho một câu trả lời đã là chặt đường sống của anh rồi? Nói vậy mà không tự cảm thấy mình không biết xấu hổ à?”

Đinh Thích thoáng im lặng: “Hay là thế này đi, cô muốn thế nào, nghĩ xong thì cho tôi biết, tôi sẽ cho cô câu trả lời. Đừng đi tìm cha nuôi tôi nữa, như vậy đối với cả cô lẫn tôi đều tốt hơn.”

Dịch Táp định nói gì đó, Đinh Thích lại không cho cô cơ hội: “Cô là người thông minh, hãy suy nghĩ thật kỹ những gì tôi nói, không chừng đến một ngày nào đó, cô sẽ nhận ra tôi là đang cứu cô.”

“Có điều, bảo cô nói rõ, tôi đoán chắc cô cũng chẳng có ý tưởng gì. E rằng cô cảm thấy, nếu ông trời có thể đứng ra xử quách tôi đi thì mọi chuyện đều tốt rồi.”

Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời trên đầu: “Mỗi ngày đều có người bị ông trời xử, cô kiên nhẫn một chút, không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt tôi.”

Nói đoạn, xoay người rời đi, chưa được hai bước đã dừng lại: “Đúng rồi, suy luận của cô lần trước nghe thì có lý lắm, nhưng có khả năng đã sai hướng toàn bộ rồi. Tặng cô năm chữ, lời nói của một bên, tự mình chậm rãi suy nghĩ đi.”