BÀ MỐI CỦA SẾP

Chương 21: Vợ Chồng Mới Cưới

“Anh không ăn được cái gì hả sếp?” Cô cầm một bó rau tươi lên. Hai người hiện đang ở khu rau củ.

“Không gì cả. Tùy cô đi.” Anh nhàn nhạt nói, đẩy xe đựng hàng đã được phân nửa đi sau cô.

“Vậy anh muốn ăn món gì?” Cô quay người lại, hỏi.

“Gì cũng được.” Anh trả lời.

“Vậy canh cá thì thế nào?”

“Ừ.” Chỉ cần là cô nấu, cái gì anh cũng ăn được.

Cô đặt vài thứ lặt vặt vào xe đẩy, hai người tới quầy thu ngân. Lúc đang xếp hàng chờ tới lượt, cô được một dì trông khá giản dị bắt chuyện.

“Hai vợ chồng cùng đi siêu thị cơ à? Dì chưa gặp hai con bao giờ, là vợ chồng mới cưới sao?”

“Dì bảo cháu ấy ạ?” Cô ngạc nhiên hỏi. “Không phải đâu ạ. Anh ấy là sếp cháu.”

Anh ở đằng sau mỉm cười, chính anh cũng cảm thấy hai người giống đôi vợ chồng mới cưới. Ánh nhìn dì đằng trước cũng thêm phần thiện cảm.

“Là vậy à? Tiếc thật đấy, dì thấy hai con đẹp đôi lắm mà. Hai con đi cạnh nhau thực sự rất dễ liên tưởng đến một cặp vợ chồng. Cho dì xin lỗi vì đã hiểu lầm nhé.” Dì đó cười trìu mến.

“Không sao đâu ạ.” Cô đáp. Lạ thật, sao người ta có thể nghĩ hai người là một cặp được nhỉ?

Tính tiền xong( Bạch Ngôn trả tiền), cô nhấc hai túi bóng đựng đồ lên bằng hai tay, anh nhíu mày lấy lại.

“Để tôi xách.” Anh nói.

“Không được. Anh đã giành trả tiền rồi thì tôi phải là người xách đồ.” Cô cứng đầu đáp.

“Cô nấu ăn, đồ tôi tất nhiên phải trả tiền rồi. Mau đưa đây.” Anh cũng kiên quyết không kém.

Hai người giằng co một hồi, đến khi vài người đi qua bàn tán mấy câu kiểu: “Hai vợ chồng nhà này làm gì mà đứng cãi nhau nửa ngày thế này? Giới trẻ bây giờ cũng thật là…”

Cô định quay sang giải thích, nhưng người ta đã bỏ đi mất tăm. Mọi người có làm sao không vậy? Nhìn thế nào lại ra vợ với chả chồng?

Cuối cùng, để tránh tình trạng như vừa nãy tái diễn, hai người đành chấp nhận chia việc ra làm. Anh hai tay hai túi, trong khi cô cầm một túi bé hơn, còn lại anh không cho cô kì kèo thêm.

Đi nửa đoạn đường vào khu dân cư cô đang sống, hai người gặp thêm vài trở ngại khác tương tự như ở siêu thị, nhưng lần này cấp độ cao hơn- bà hàng xóm, nổi danh với mức độ lan truyền tin tức chỉ trong tích tắc. Cô chọn đi đường vòng, đơn giản vì không muốn trở thành “người nổi tiếng” chỉ sau một đêm. Mà sếp cô cũng thật là nổi bật quá đi chứ, mới kéo anh đi được vài bước, cô đã chính thức bị bại lộ.

“Ái chà…là cô Hạ đúng không?” Bà hàng xóm gọi với đến khiến cô hết đường mà chối, nếu trực tiếp chạy đi thì thật bất lịch sự.

Cô cười gượng, có cảm giác như vừa bị bắt gian tại trận ấy.

“Haha…cháu chào bà. Hôm nay trời đẹp nhỉ.” Mây kéo đến xám xịt cả bầu trời, sấm bắt đầu ì ùng trên đầu, gió nổi lên làm quần áo đang treo ngoài mấy ngôi nhà bay phần phật. Trời cũng thật là “đẹp” nha…

“Đừng để ý thời tiết làm gì. Cậu này là…?” Bà ta nhìn sang anh với ánh mắt dò xét thấy rõ. Anh gật đầu chào.

“Đây là sếp cháu.” Cô giải thích.

“Ồ…là vậy sao? Tôi hiểu rồi.” Bà ta gật gù nói.

Nguyệt Lam chắc mẩm bà ta không hiểu một từ nào cô nói, và cũng chẳng tránh được mấy lời đồn đại linh tinh nhắm vào cô sắp xảy đến. Cô thở dài nói: “Cháu thấy hình như bà chưa cất quần áo đúng không? Chắc bà không muốn phải đi giặt lại hết đống đó đấy chứ nhỉ?”

“Ôi trời! Tôi quên mất. Thế tôi về trước nhé.” Bà ta chợt nhớ ra cái gì, vội vàng chạy về.

“Haizz…xin lỗi sếp nhé, tôi cũng không ngờ bọn họ lại nói mấy câu như thế. Anh đừng bận tâm.” Cô bảo anh.

“Ừ.” Không sao, vì đằng nào điều họ nói cũng sẽ trở thành sự thật sớm thôi. Anh cười ý vị. “Mấy người gần nhà cô đúng là khá thú vị.”

Thú vị ấy à? Anh có suy nghĩ cũng thực quái dị quá đi mất.

Về tới nhà, cô để đồ lên tủ bếp, sắn tay áo chuẩn bị làm cơm. Còn anh rất tự giác ngồi lại sofa ngoài phòng khách, nhàm chán ôm con gấu bông khổ lớn bằng cả người cô đặt bên cạnh ghế, thiếp đi lúc nào không biết. Đêm qua về muộn, anh lại mắc chứng mất ngủ nên mãi không nhắm mắt vào được, song lúc ở trong căn nhà này- căn nhà mang mùi hương nhè nhẹ của cô- anh lại dễ chịu đến là lạ, dễ chịu đến nỗi chỉ cần ngồi yên anh cũng thấy buồn ngủ chết đi được. Trong cơn mơ màng, anh nghe rõ tiếng lạch xạch cắt rau củ trong bếp, tiếng cô bận rộn đi lại khắp nhà tìm cái gì đó, thậm chí anh còn nhàn nhạt nhìn thấy cô mặc một chiếc tạp dề màu trắng muốt, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người anh. Thật yên bình…anh muốn chìm trong cảm giác này mãi mãi.

_____

Lúc anh tỉnh dậy, vẫn thấy trong lòng là con gấu bông mềm mại cùng tấm chăn mỏng màu xanh da trời. Nhìn sang bên phải, thấy cô ngồi dựa người vào chiếc võng đệm đung đưa, yên lành trong giấc ngủ, chút nắng nhạt xuyên qua lớp rèm voan mỏng manh chiếu lên nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô, khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Khóe miệng anh chợt cong lên thành một nụ cười ấm áp. Phải chăng điều anh mong ước bấy lâu cũng chỉ đơn giản là khoảnh khắc này thôi?

Anh đứng dậy, định để cô ngủ một lúc, nhưng vừa lúc anh đang bước ra khỏi phòng khách, cô liền tỉnh.

“Dậy rồi à?” Anh nhìn cô che miệng ngáp một cái chảy cả nước mắt, cô dụi khóe mắt rồi nhìn anh.

“A…tôi ngủ quên mất. Anh đói chưa? Để tôi đi hâm nóng đồ ăn.” Cô đứng dậy khỏi võng ngồi, tiến về phía phòng bếp kiêm phòng ăn cỡ nhỏ.

Mới nãy nấu xong đồ ăn rồi, cô định ra gọi anh vào ăn, nhưng thấy anh ngủ ngon lành trên ghế sofa cùng chú gấu bông “nhỏ” cô yêu thích, thôi thì cứ để đó ăn sau cũng được. Cô nghĩ thế, lúc sau cũng vì nhàm chán quá mà ngủ luôn ngoài ghế võng, tạp dề còn chưa có cởi ra. Không hiểu vì sao lúc trông thấy anh ngủ trong nhà mình, cô lại thấy đồ đạc hài hòa hẳn, cứ như bọn nó đang đồng loạt chấp nhận anh vậy.

Này này…cô chủ của bọn mày còn chưa cho phép nha.