Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Chương 16: 16 Phú Bà Thể Hiện!

Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Ngô Túy nhìn đôi trai gái trước mắt, bắt đầu suy tính về mặt năng lực diễn xuất: Phải làm sao mới khiến người khác cho rằng mình đã chết tâm với Mộc Tử An?

Thứ nhất, Ngô Túy Túy mới thực sự là người cứu Mộc Tử An năm đó, hơn nữa cô đã yêu hắn mấy năm liền.

Chương đầu tiên chính là cô muốn dâng mình cho hắn nhưng lại bị Mục Thượng Hành "cướp đi trong sạch".

Sáng ngày hôm sau, dù Ngô Túy Túy biết mình bị Ngô Khinh Vũ hãm hại nhưng thật lòng không muốn tin rằng Mộc Tử An cũng nhúng tay vào.

Bây giờ hai người họ đang tình chàng ý thiếp ngay tại đây, lúc này Ngô Túy Túy mới cay đắng chấp nhận việc mình bị hãm hại không chỉ có Ngô Khinh Vũ, còn có chàng trai mình yêu thương nhiều năm.

Bị người thương phản bội, trơ mắt nhìn em gái nham hiểm cướp đi người mình yêu, còn đi cùng hắn diễu võ dương oai trước mặt mình.

Hiện tại chỉ cần Mộc Tử An yêu thương Ngô Khinh Vũ, tỏ ra ghét bỏ Ngô Túy Túy, thêm diễn xuất thần kỳ của anh vào, bảo đảm có thể khiến người khác tin rằng anh đã thất vọng hoàn toàn về hắn.

Nghĩ xong kịch bản, lúc này Ngô Túy giả bộ không thể tin nổi, bày ra vẻ mặt đau đớn tột cùng.

"Tử An..." Ngô Túy nghe thấy giọng mình, âm thầm mắc ói.

"Anh có biết Ngô Khinh Vũ đã làm gì với em không? Tại sao anh lại đi với cô ta?" Ngô Túy lén nhéo đùi mình, nước mắt sinh lý lập tức ứa ra.

"Tôi làm gì anh hả?" Ngô Khinh Vũ vô tội chớp chớp mắt, oan ức hất cằm nhìn Ngô Túy, "Là tự anh không biết xấu hổ, lên giường cùng trai bao để bị bắt gian tại trận.

Anh đừng có ngậm máu phun người nha."

"Hôm đó người em muốn tìm là ai, Tử An anh chẳng lẽ không biết sao?" Ngô Túy bi phẫn nhìn đau đáu vào Mộc Tử An, "Là anh nhắn tin cho em, nói muốn cho em bất ngờ, là anh dặn em đi vào căn phòng kia, anh..."

"Tôi hẹn cậu, chỉ để nói lời chia tay." Mộc Tử An nắm chặt tay Ngô Khinh Vũ, thái độ nói chuyện rất lạnh lùng, "Tôi chỉ yêu thương người cứu tôi năm đó.

Nhưng cậu, cùng lắm chỉ là một kẻ lấy cắp tín vật của Khinh Vũ đến lừa gạt tôi."

"Miếng ngọc đó em vẫn luôn đeo từ nhỏ, vốn không phải là của Ngô Khinh Vũ! Năm đó người cứu anh là em! Còn tại sao Ngô Khinh Vũ có nó, là do dì Tiết cùng cô ấy gạt anh, chẳng lẽ anh không tin em một chút nào hay sao!" Mắt Ngô Túy đỏ hoe, giọng khàn đi vì nghẹn ngào, "Em yêu anh nhiều năm như vậy, anh thật sự...!rất nhẫn tâm..."

Oẹ!

"Hứ." Ngô Khinh Vũ dương dương đắc ý nhìn Ngô Túy cố trốn tránh sự thật, xòe bàn tay phải trắng trẻo ra, khoe cho anh thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Chiếc nhẫn đặt riêng hết sức tinh xảo, khảm một viên kim cương lóng lánh ít nhất cũng phải 5 carat, coi như bước vào hàng ngũ trứng bồ câu*.

*Dove egg: xuất phát từ phim Sắc Giới, ám chỉ một viên kim cương to như trứng chim bồ câu.

Thật ra thì không có quy định kim cương từ bao nhiêu trở lên mới gọi là trứng bồ câu, chỉ cần nhìn to, cầu kỳ rực rỡ là được.

"Tử An đã cầu hôn tôi." Ngô Khinh Vũ thong thả mở miệng, vẻ khoe khoang đắc ý thoát ra từ từng lỗ chân lông, "Tiếc ghê, ngay cả tư cách dự hôn lễ anh cũng không có, nếu không tôi nhất định sẽ cảm tạ "anh trai" thật đàng hoàng ở lễ đường đó nha."

Mộc Tử An không tự chủ cứ nhìn Ngô Túy chăm chú như trước đây.

Không biết tại sao hắn luôn có thể nhìn thấy anh đầu tiên trong đám đông, đôi lúc chỉ nhủ nhìn một chút nhưng lại không thể rời mắt đi.

Giờ phút này đôi mắt Ngô Túy đỏ hoe ngấn nước, phẫn uất đối diện với Mộc Tử An, run rẩy nói từng lời, "Chúng ta ở bên nhau chừng đó năm...!để cuối cùng...!tất cả thành thế này sao..."

"Cậu...!đã đợi lầm người." Lồng ngực Mộc Tử An khó chịu vô cùng, lúc này trong đầu đều là những kỉ niệm cùng Ngô Túy Túy.

"Đúng, anh nói đúng, tôi đã đợi lầm người." Ngô Túy cố nén nước mắt, cười thê lương, "Tôi không yêu anh nữa, Mộc Tử An."

Có vẻ như diễn quá nhập tâm nên khi nói xong, Ngô Túy bỗng nhiên cảm thấy chua xót khó hiểu, vài ký ức mơ hồ xen lẫn khiến anh thất thần trong thoáng chốc.

Cảm thấy trên mặt dính nước, Ngô Túy giơ tay lên lau, phát hiện hóa ra chính mình không ngừng rơi lệ.

"Túy Túy?" Nghiêm Nghiên vốn vẫn đứng ở xa, nghĩ chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ tự giải quyết, cho tới khi thấy Ngô Túy đứng không vững, cô mới lập tức tiến đến đỡ lấy.

"Dì đây là?" Ngô Khinh Vũ khinh thường quan sát Nghiêm Nghiên, "Tôi còn đang tự hỏi tiền đâu mà Ngô Túy Túy còn tới đây được, hóa ra là đi làm phi công à."

"Con không sao." Ngô Túy nhéo nhéo mi tâm, cảm xúc khác thường vừa rồi có lẽ liên quan đến Ngô Túy Túy, may mắn chỉ thoáng qua một lúc là ổn.

Ngô Túy nhanh chóng mở giao diện ra xem, "Lòng như tro tàn" đã sáng, tiếp theo là "giai đoạn đầu mang thai".

Giai đoạn đầu mang thai à? Buồn nôn, ngủ nhiều, mệt mỏi, khát nước...!Nếu anh nhớ không lầm, cái này là giả bộ mang thai được tầm ba tháng rồi!

Việc này sao để một người đàn ông làm được! Anh đây vẫn biết xấu hổ mà?

"Dì nha, từng tuổi này rồi còn không chịu an phận sao?" Ngô Khinh Vũ rất thỏa mãn với dáng vẻ chật vật của Ngô Túy, thậm chí còn lâng lâng đến độ đi khiêu khích Nghiêm Nghiên.

"Cô nói ai không an phận?" Nghiêm Nghiên trừng mắt, dù sao cái nhìn của người đã làm cảnh sát hai mươi mấy năm cũng rất có lực uy hiếp.

"Còn không phải là ai đó đang đứng trước mặt tôi sao?" Ngô Khinh Vũ kiêu căng ngẩng mặt, bộ dạng tiểu nhân đắc chí vô cùng chướng mắt.

Mắt xích cốt truyện đã sáng, Ngô Túy cũng không cần diễn ngược luyến tình thâm gì nữa.

Ngô Túy thoải mái thả túi đồ xuống, tay trái đột ngột vặn cổ tay phải Ngô Khinh Vũ ra ngoài, cẳng tay đánh vào khuỷu tay đối phương.

Ngô Khinh Vũ bị vặn phải xoay người theo, anh lại vòng ra đá vào sau đầu gối cô, "bịch" một tiếng phải quỳ cả hai chân xuống đất.

Động tác của Ngô Túy rất nhanh, vừa rồi Ngô Khinh Vũ vì khoe nhẫn kim cương nên không còn khoác tay Mộc Tử An nữa, vậy nên càng khiến hành động của Ngô Túy dễ thực hiện hơn.

"Tử An!" Ngô Khinh Vũ thét chói tai, nét mặt vì sợ hãi mà nhăn nhó.

"Xin lỗi mau." Một tay Ngô Túy giữ chặt cổ tay Ngô Khinh Vũ, tay còn lại đè sau gáy, giọng anh thâm trầm gằn từng chữ khiến Ngô Khinh Vũ không khỏi cảm thấy có sức ép vô hình, "Để tao giúp, hay tự mày nói?"

"Ngô Túy Túy!" Mộc Tử An lạnh giọng, hắn mới chỉ nhấc chân lên, còn chưa kịp làm gì đã lại nghe Ngô Khinh Vũ hét thảm.

Ngô Túy vặn tay Ngô Khinh Vũ, nghiêng mặt không mặn không nhạt liếc Mộc Tử An một cái, "Tránh xa tôi ra."

Động tĩnh Ngô Túy gây ra không nhỏ, khách hàng chung quanh đã bắt đầu dừng lại hóng chuyện, có nhân viên lặng lẽ gọi điện thoại báo cho bảo vệ tới.

"Xin lỗi cô! Xin lỗi cô!" Ngô Khinh Vũ đau tới mức mặt mũi nhăn nhó, trán đổ mồ hôi đầm đìa, cả người run như cầy sấy.

Nếu còn không chịu xin lỗi, Ngô Khinh Vũ cho rằng một cánh tay của mình hẳn phải bị Ngô Túy Túy bẻ gãy.

"Sao cái miệng hay nói nhăng nói cuội thế nhỉ?" Ngô Túy không có ý thả Ngô Khinh Vũ ra, "Tự bạt tai hai cái thật kêu xem nào."

"Tử An!" Ngô Khinh Vũ nước mắt lã chã cầu cứu Mộc Tử An, lòng hắn cũng như lửa đốt nhưng chỉ cần hắn vừa bước tới, Ngô Túy liền vặn tay cô ta, đau đến mức cô ta phải hét lên.

Tay phải Ngô Khinh Vũ bị vặn nhưng tay trái vẫn tự do, cô ta vừa khóc vừa phải tự tát vào mặt mình ngay trước mắt Nghiêm Nghiên.

"Chưa nghe rõ."

Ngô Khinh Vũ cắn răng khóc rấm rứt, đành phải mạnh tay tát thêm một cái, tiếng vang rõ ràng.

"Chưa nghe thấy gì nha." Ngô Túy mặt không đổi sắc kệ mọi người chỉ trỏ, lười biếng trả lời.

Ngô Khinh Vũ nước mắt lưng tròng, phải tiếp tục tát vào mặt mình.

Nghiêm Nghiên có chút chán ghét nhìn một cái, nhẹ nhàng can Ngô Túy, "Túy Túy, đừng làm bẩn tay mình."

Mắt thấy bên cạnh có người lấy điện thoại ra muốn quay video, Nghiêm Nghiên bước tới cản tầm nhìn, cuối cùng Ngô Túy đã buông tay, hất Ngô Khinh Vũ ra.

"Đằng kia có chuyện gì!" Bảo vệ cầm côn cảnh sát chạy tới, Nghiêm Nghiên không nói hai lời kéo Ngô Túy ra sau lưng mình, cô rút điện thoại ra gọi, liếc mắt nhìn xuống cô gái vắt mũi chưa sạch đang khóc ấm ức trong lòng Mộc Tử An.

"Tổng giám đốc Lâm, tôi là Nghiêm Nghiên.

Đúng, tôi đang ở trung tâm thương mại của ông, khu C thời trang nam, ông tới đây một chút.".