Đợi Khúc Úc Sơn ra khỏi WC thì cuộc gọi đã kết thúc. Chu Vọng Trác vẫn ngồi trên sofa, còn điện thoại thì được đặt trên bàn trà nhỏ, anh không nhìn di động mà đang nhìn tấm thảm hoa văn ô vuông cách đó không xa, dường như đang ngẩn ngơ.
Mãi đến khi Khúc Úc Sơn gọi anh một tiếng, anh mới hoàn hồn, cầm điện thoại rồi đưa cho Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Úc, vừa rồi anh vô tình nghe điện thoại của em, bởi vì bên kia đang hỏi em nên anh bảo người đó là hiện tại em không có ở đây. Em có muốn gọi lại cho người đó không?”
Khúc Úc Sơn đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui mừng khấp khởi.
Chu Vọng Trác thế mà đã nói chuyện với Thôi Nịnh rồi, không biết vừa rồi hai người này có trao đổi thông tin liên lạc luôn với nhau không nhể?
Khúc Úc Sơn vừa nghĩ vừa đáp: “Không cần đâu anh.” Hắn trả lời xong bèn nhìn điện thoại và thấy rằng đã gần mười hai giờ, “Cũng muộn rồi anh Vọng Trác ạ, em về trước nhé.”
“Chờ đã.” Chu Vọng Trác đứng dậy, “Giờ này muộn lắm rồi, khó gọi xe lắm. Để anh đưa em về, nhân tiện chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau, ban nãy đông người quá.”
Khúc Úc Sơn vốn muốn từ chối, thế nhưng đã đổi ý và nghĩ ——
Nếu Chu Vọng Trác đưa hắn về bệnh viện thì liệu anh có thể gặp Thôi Nịnh không?
Nếu hai người này đều thấy mặt nhau thì chuyện hắn sắp được đi lượm rác còn xa nữa ư?
Chỉ cần được đi lượm rác, là hắn hoàn toàn có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện rồi.
“Vậy cảm ơn anh Vọng Trác nhé.” Khúc Úc Sơn nói.
Chu Vọng Trác khẽ nhếch khóe môi, “Em không cần phải nói cảm ơn với anh, đi thôi.”
Chu Vọng Trác đã thuê riêng một tài xế ở Nhật. Khúc Úc Sơn vốn muốn quay lại khách sạn để nghỉ, nhưng hắn lại muốn cho Chu Vọng Trác gặp Thôi Nịnh, vì vậy đành phải nói địa chỉ bệnh viện.
Sau khi Chu Vọng Trác biết Khúc Úc Sơn phải đi bệnh viện, anh có vẻ thản nhiên hỏi: “Sao mà phải đến bệnh viện? Người khó chịu à?”
“Không phải, là… một người bạn bị ốm và đang nằm viện, em đến thăm cậu ấy chút.”
Thực ra điều này nghe có vẻ không ổn, cực hiếm người sẽ đến thăm bạn vào đêm khuya. Khuya lắc khuya lơ như này mà vẫn đến bệnh viện thăm thì 80% là không phải bạn bè bình thường.
Nhưng Chu Vọng Trác có vẻ như tin câu trả lời này của Khúc Úc Sơn nên không hỏi thêm gì nữa. Trên đường đi, dường như Chu Vọng Trác lại biến thành người anh nhà bên của hắn mười năm trước, anh mệt mỏi ngả người vào ghế, hỏi Khúc Úc Sơn mười năm qua thế nào, cũng thi thoảng nhắc đến những điều thú vị của anh ở Pháp.
Dẫu cho Chu Vọng Trác rõ ràng khiến người khác cảm thấy là anh đang mệt mỏi, hàng mi dài của anh đã khép hờ, nhưng khi Khúc Úc Sơn nói chuyện, anh vẫn sẽ hơi ngồi thẳng người dậy, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt như nước, yên lặng chăm chú nhìn Khúc Úc Sơn.
Người này dường như đã đưa một vài phép xã giao khắc vào trong xương.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại.
Khúc Úc Sơn nghiêng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện bên ngoài cửa sổ xe, sau đó nhìn về Chu Vọng Trác đang ngồi bên cạnh. Hắn muốn để Chu Vọng Trác lên cùng hắn, cơ mà hắn chưa nghĩ được ra lý do gì chính đáng.
Nếu là ở khách sạn thì hắn còn có thể mời đối phương lên ngồi chơi xơi nước, nhưng đây là bệnh viện, sao có thể mời người ta vào viện chơi tí được chứ?
Cũng không thể bảo người ta lên gặp bác sĩ được.
Không nghĩ được ra lý do chính đáng, Khúc Úc Sơn lằng nhằng không chịu đi, còn tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Chu Vọng Trác thu toàn bộ cảnh này vào mắt, hàng mi dài cụp xuống, đột nhiên lấy ra một túi quà.
“Tiểu Úc à, anh đã mua một món quà trước khi đến gặp em. Anh vốn đang phân vân không biết em có thích nó không, nhưng bây giờ bất kể có thích hay không thì em cũng phải đeo nó vào. Trời lạnh thế này mà sao em lại không đeo khăn? Coi chừng cảm lạnh đấy.”
Quà trong túi là một chiếc khăn.
Chu Vọng Trác lấy ra chiếc khăn quàng cổ, như thể chuẩn bị tự mình quàng nó cho Khúc Úc Sơn. Chỉ là bây giờ Khúc Úc Sơn quả thực quá sợ cái cảm giác dòng điện yếu ớt xuyên người nên không khỏi tránh đi một chút.
Sau khi tránh xong và thấy ánh mắt đối phương khẽ biến, hắn mới nhận ra hành động vừa rồi của mình quá lộ liễu. Khúc Úc Sơn mím môi khẽ cười, giả đò như không có chuyện gì, “Tự em đeo được rồi, cảm ơn anh Vọng Trác.”
Hắn giơ tay muốn lấy chiếc khăn.
Chu Vọng Trác hơi dừng lại rồi mới đưa khăn cho Khúc Úc Sơn. Theo lý thì nhận quà xong cũng đã đến lúc xuống xe, nhưng Khúc Úc Sơn vẫn cứ muốn cho Chu Vọng Trác đi gặp Thôi Nịnh.
Không tìm được lý do thích hợp, Khúc Úc Sơn bắt đầu quàng khăn để kéo dài thời gian kiếm cớ. Hắn đeo khăn lên xong lại tháo xuống, như thể đeo kiểu gì cũng thấy không vừa ý.
Chu Vọng Trác nhìn chăm chú một hồi, chợt cười bảo: “Hay để anh giúp Tiểu Úc đeo nhé? Tiểu Úc cứ đeo như này thì sợ đến sáng cũng không xong mất.”
Ý tứ trêu chọc cực rõ ràng.
Ngón tay Khúc Úc Sơn chớp dừng, sau đó hắn chỉ có thể quàng khăn hẳn hoi vào. Hắn nắm tay nắm cửa, liếc Chu Vọng Trác một cái, còn chưa kịp nói thì Chu Vọng Trác đã lên tiếng trước.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, Tiểu Úc lên trên đi, anh cũng đi đây.”
“Hả?” Khúc Úc Sơn vẫn chưa tìm được lý do thích hợp để mời đối phương xuống xe cùng mình. Cơ hội tối nay khó lắm mới kiếm được, Chu Vọng Trác ở ngay dưới còn Thôi Nịnh thì ở ngay trên, chỉ cần hai vị này liếc được mặt nhau phát thôi là có thể yêu nhau luôn đó. Khúc Úc Sơn quýnh hết cả lên, giọng cũng lắp ba lắp bắp, “Anh Vọng Trác, anh… em… nếu không…”
Chu Vọng Trác không nói gì nữa, trong xe chỉ còn mỗi giọng của Khúc Úc Sơn.
Ngay lúc Khúc Úc Sơn bí đến mức suýt phun câu hỏi Chu Vọng Trác có muốn lên đi WC phát không, trong đầu hắn chợt hiện lên một đoạn nguyên văn.
[Nguyên văn:
Đêm nay đối với Khúc Úc Sơn mà nói thì quả thực quá ngắn, khiến cho lúc phải xuống xe của Chu Vọng Trác, hắn vẫn chưa đã thèm. Hắn muốn ở lại tiếp với Chu Vọng Trác, nhưng xe của Chu Vọng Trác đã đi xa rồi, nên hắn đành phải quay về chỗ Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh quay lưng về phía cửa, chưa ngủ, cậu cũng chẳng chào đón gì Khúc Úc Sơn, gần như là trợn mắt lên nhìn hắn. Khúc Úc Sơn trước kia mà thấy cái vẻ mặt này của cậu thì chắc chắn hắn sẽ dạy cho cậu một bài học, nhưng hôm nay hắn lại vừa mới gặp Chu Vọng Trác xong.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Thôi Nịnh như trùng khớp với khuôn mặt của Chu Vọng Trác. Hắn không khỏi si mê nhìn, một lúc sau, Khúc Úc Sơn bước đến bên giường ngồi xuống, giọng điệu cứ phải gọi là tình bể bình, “Hôn tôi, được không?”
Hắn coi Thôi Nịnh thành Chu Vọng Trác, nhưng hắn lại không biết rằng Chu Vọng Trác thật sự vẫn chưa hề rời đi, hơn nữa còn xuất hiện ở trước cánh cửa phòng đang khép hờ…]
Đoạn nguyên văn này khiến Khúc Úc Sơn sửng sốt, song hắn nhanh chóng phản ứng lại. Chu Vọng Trác mới vừa nói dối hắn là phải đi, thế mà không ngờ lại lén theo hắn mò đến phòng Thôi Nịnh, thậm chí còn chứng kiến một màn kịch NTR[1] ngay tại hiện trường.
[1] NTR hay còn gọi là NTR Anime, chính là một loại truyện tranh hay những thước phim nổi tiếng của Nhật Bản, và nội dung chính ở đây thường xoay quanh những người phụ nữ, người vợ, người yêu bị chiếm đoạt bởi một hay nhiều nhân vật khác.À đếu đúng, còn chưa được coi là NTR đâu vì giờ Thôi Nịnh cả Chu Vọng Trác vẫn chưa là một cặp, nhiều nhất chỉ có thể coi là bà xã tương lai của mình với một thằng đàn ông khác hôn hôn hít hít thôi, mà thằng đàn ông này còn là thằng thầm crush mình nữa chứ.
Đây là cái địa ngục gì vậy trời!
Không hổ là cốt truyện do tác giả máu chó viết, quả là kích thích!
Tất nhiên, nếu hắn không phải là một nhân tố trong mối tình tay ba máu chó này thì hắn sẽ càng thấy kích thích hơn đấy.
Biết rằng Chu Vọng Trác sẽ lén lút theo dõi mình, Khúc Úc Sơn lập tức dừng ngay việc lề mề lại, hắn lịch sự chào tạm biệt Chu Vọng Trác rồi mở cửa bước xuống xe.
Hắn vừa đi vào bệnh viện, vừa nghĩ xem lát sẽ đi cốt truyện kia thế nào.
Chu Vọng Trác chứng kiến người mình thích bị quân la liếm của mình bắt nạt rồi cưỡng hôn thì chắc chắn sẽ tức lồng tức lộn, sau đấy sẽ đẩy nhanh kịch bản “Trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản đi.”
Chỉ là nụ hôn đó…
Cũng không nhất thiết phải hôn thiệt, có thể đánh lừa bằng vị trí.
Chỉ cần Chu Vọng Trác cho rằng bọn họ đang hôn nhau là được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Khúc Úc Sơn tươi sáng hơn không ít. Rượu tối nay uống không đủ khiến hắn say, thế nhưng đầu óc hắn lại có một loại cảm giác bay bổng.
Bởi lát phải đi cốt truyện nên Khúc Úc Sơn gửi tin nhắn trước cho Sở Lâm để hỏi xem Thôi Nịnh có đang trong phòng không, nếu có thì bảo Sở Lâm đi nơi khác một lúc, hắn có lời muốn nói riêng với Thôi Nịnh.
“Vâng, ông chủ.” Tin tức từ Sở Lâm trở về rất nhanh.
Đã tới trước cửa phòng Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn ôn lại cốt truyện trong đầu một lần rồi mới mở cửa bước vào.
Thôi Nịnh quả nhiên chưa ngủ như trong cốt truyện, Khúc Úc Sơn vừa đi vào, đôi mắt đẹp nhưng sắc bén của cậu đã nhìn sang.
Cậu liếc Khúc Úc Sơn, rồi nhanh chóng quay đi.
Ánh sáng từ đầu giường chiếu vào khuôn mặt nghiêng của cậu, như là độ thêm sắc cho ngọc sáng.
Có điều Khúc Úc Sơn lại là một kè mù tịt về giám định ngọc nên hắn sao mà hiểu được vẻ đẹp của ngọc hịn, trong đầu hắn toàn bộ chỉ có chuyện đi cốt truyện sắp tới thôi. Nghĩ đến lát Chu Vọng Trác sẽ nhìn lén nên Khúc Úc Sơn đã không đóng chặt cửa, mà để hở một khe lớn.
Bệnh viện về khuya rất yên tĩnh, thi thoảng phát ra tiếng ho từ căn phòng gần đó. Khúc Úc Sơn chậm rãi đến bên giường rồi ngồi xuống, hắn còn chưa mở miệng, ánh mắt Thôi Nịnh đã bắn qua.
Thôi Nịnh quét mắt qua gương mặt của Khúc Úc Sơn, sau đó rơi xuống chiếc khăn quàng cổ của hắn. Nhận thấy ánh nhìn của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn cũng cúi đầu nhìn khăn quàng trên cổ.
Thôi Nịnh đã phát hiện ra cái này không phải là cái khăn ban đầu của hắn rồi sao?
Sẽ không lên cơn ghen nhanh như vậy chứ?
Bây giờ Chu Vọng Trác vẫn còn chưa ở bên Thôi Nịnh, thế mà Thôi Nịnh đã bắt đầu ghen rồi?
Không hổ là chanh, chua gì mà chua thế.
Mặc dù Khúc Úc Sơn đang ngồi bên giường, nhưng phần lớn tâm trí lại đều ở cửa. Khi nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, hắn nhận ra rằng đã đến lúc mình phải lên sàn.
Định thần chút xong, Khúc Úc Sơn sán lại gần Thôi Nịnh, Thôi Nịnh hiển nhiên không thích loại thân mật này, đôi mày thanh tú của cậu tức thì cau lại.
“Hôn tôi, được không?”
Giọng điệu đã ngấm hơi men của Khúc Úc Sơn trầm hơn bình thường, gương mặt trắng trẻo cũng hơi đo đỏ do uống rượu. Ánh đèn trong bệnh viện mà chiếu xuống người thật ra nhìn không đẹp lắm, nhưng khung xương Khúc Úc Sơn lại quá ưu việt, dẫu cho ở ngay dưới ánh sáng nhàn nhạt này, trông hắn vẫn cực kỳ tuấn tú.
Mà chính hắn lại không biết điều này.
Hắn đang mải nghĩ xem lát nữa phải ngồi ở vị trí nào mới được, Thôi Nịnh nhất định sẽ từ chối hắn, quá nửa là hắn sẽ phải bá vương ngạnh thượng cung.
Thôi Nịnh chau mày, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Khúc Úc Sơn nói tiếp: “Hôn tôi một cái, mạng này cũng cho em.”
Thôi Nịnh: “…”
Trong nháy mắt ấy, Khúc Úc Sơn đã không phát hiện ra người Thôi Nịnh tức thì cứng ngắc, vì hắn còn đang mải phởn vì vừa tung chiêu của Sếp tổng bá đạo mà hắn mới học được xong. Độ này Khúc Úc Sơn chán quá nên đã bảo Sở Lâm lên mạng tìm mấy tiểu thuyết kinh điển về sếp tổng bá đạo hộ hắn để học hỏi.
Nói xong câu kinh điển của sếp tổng bá đạo thì đến lúc bá vương ngạnh thượng cung rồi nhể?
Khúc Úc Sơn xít đến gần Thôi Nịnh, đương định ăn chắc siết tay Thôi Nịnh lại thì điện thoại trong túi bỗng nhiên reo chuông.
Khúc Úc Sơn dừng động tác, lấy điện thoại ra xem, thấy là tin nhắn của Chu Vọng Trác.
“Tiểu Úc, em vừa rơi đồ trong xe của anh, anh đang ở bên dưới rồi, em xuống lấy nhé.”
Chu Vọng Trác ghen rồi!
Mắt Khúc Úc Sơn không khỏi phát sáng như đèn pha ô tô.
Nếu đã ghen rồi vậy thì đoạn cốt truyện hôn hít này có thể bỏ qua được đấy, dù sao trong truyện cũng đâu có tả tỉ mỉ đâu.
Khúc Úc Sơn vừa cất điện thoại vừa định đứng dậy rời đi, nhưng đột nhiên một thân ảnh bỗng nhào tới. Đối phương ập tới bất ngờ, không kịp đề phòng, Khúc Úc Sơn bị đè xuống giường vì quán tính.
Khuôn mặt phía trên đẹp đẽ tinh xảo, đôi mắt dưới hàng lông mày đen nhánh lúc này dường như đã lấp lóe ánh lửa.
“Thôi Nịnh?” Khúc Úc Sơn không hiểu Thôi Nịnh sao lại muốn đè hắn.
Thôi Nịnh không nói tiếng nào, chỉ nhìn đăm đăm Khúc Úc Sơn, như thể muốn nhìn thấu Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn thầm cảm thấy dị, đương định đẩy cậu ra thì điện thoại vừa rơi xuống giường lại tiếp tục reo chuông.
Thôi Nịnh cướp lấy điện thoại sớm hơn một bước, nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Anh Vọng Trác” thì đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, sau đó cậu nhấn nghe điện thoại.