Ba Khúc trở lại biệt thự thì đã là buổi chiều, vừa vào cổng, ông đã đụng phải cha mẹ Chu đang chuẩn bị ra ngoài.
“Anh Khúc vừa ra ngoài à?” Cha mẹ Chu chào hỏi.
Trong những năm qua, hai nhà vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp và thi thoảng có đến thăm nhà nhau. Nếu như thường lệ thì lúc này ba Khúc sẽ dừng lại và trò chuyện với họ đôi câu, nhưng hôm nay ông lại quá chột dạ nên chỉ khẽ gật đầu rồi nở một nụ cười cứng ngắc.
Kể từ khi biết con trai mình thích Chu Vọng Trác, thích đến mức còn tìm một cậu trai giống Chu Vọng Trác để yêu, thì ba Khúc đã không thể đối mặt với cha mẹ Chu một cách bình thường được nữa.
Nhưng mà còn có thể làm gì khác được đây?
Dẫu sao Khúc Úc Sơn cũng là con trai độc nhất của ông, không có được Chu Vọng Trác, giờ có Thôi Nịnh bên cạnh thì cũng coi như là một loại an ủi để vơi bớt đi nỗi đau khổ của tình yêu.
Nhưng ông cũng cảm thấy rất có lỗi với Thôi Nịnh, vậy nên hôm nay ông mới cố ý hẹn cậu ra gặp mặt. Ông không có gì khác để bù đắp, chỉ có tiền mà thôi, chỉ là ông không ngờ rằng đứa nhỏ kia lại là một đứa nhỏ đơn thuần, sống chết cũng không chịu nhận tiền của ông.
Bởi vậy ba Khúc lại càng hổ thẹn.
Ông nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy đó là lỗi của Khúc Úc Sơn.
Cha mẹ Chu lại hỏi: “Tiểu Úc đã về rồi đúng không anh? Hình như ban nãy chúng tôi mới thấy thằng bé. Hai hôm nữa chúng tôi sẽ đi Pháp, Tiểu Úc có cần chúng tôi mang gì đến cho Vọng Trác không anh?”
Hàng năm Khúc Úc Sơn đều sẽ nhờ cha mẹ Chu mang đồ đến cho Chu Vọng Trác, vì vậy cha mẹ Chu đã có thói quen hỏi như vậy.
“Ừ, về rồi, để lát tôi hỏi nó xem sao.” Ba Khúc nóng lòng về nhà. Vừa vào nhà, ông đã vội vã đi tìm Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn đang chạy bộ trong phòng tập thể dục dưới lòng đất.
Sau khi thấy hắn, ba Khúc còn tưởng rằng con trai mình thích Chu Vọng Trác, còn lo lắng tìm thế thân nhiều ngày như vậy hẳn là sẽ rất bộn bề nhiều việc. Song không ngờ con trai ông lại khỏe như vâm, còn ở đây tập thể dục như không có chuyện gì thế này.
Ông không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Khúc Úc Sơn ngoái lại, thấy là ba mình thì lại quay về cầm khăn lông trên cổ lau mồ hôi, “Ba hừ gì thế ạ, không phải con về rồi đây hả ba? Ngược lại là ba ý, bảo con về trước trưa thế mà con về rồi ba cũng không ở nhà.”
“Ba mày có việc phải ra ngoài.” Ba Khúc nhìn bộ dáng chân dài vài rộng của con mình, lại nhớ đến thân hình gầy yếu của Thôi Nịnh, ông không khỏi nhíu mày.
Con trai ông không biết nấu ăn, hai đứa nó ở bên ngoài chưa chắc đã ăn uống hẳn hoi. Nhà họ Chu cũng sắp ra nước ngoài rồi, ông nghĩ không bằng cũng đưa Thôi Nịnh về nhà mình ăn Tết đi.
Ông nhớ Thôi Nịnh từng nói là cậu đã không còn cha mẹ nữa.
“Tiểu Sơn, đưa Thôi Nịnh cùng về ăn Tết đi.” Ba Khúc nói.
“Ai cơ ạ?” Khúc Úc Sơn còn chưa kịp phản ứng.
“Tiểu Nịnh, Thôi Nịnh ấy, hai đứa mày không phải ở cùng nhau à? Ba mẹ thằng bé cũng không còn, Tết nhất mà ở một mình cũng không ổn, mày mang nó về đây ăn Tết đi.”
Khúc Úc Sơn nghe vậy liền tắt máy chạy bộ, sau đó quay người nhìn ba hắn, “Đưa em ấy về ăn Tết? Ba, ba… nghiêm túc ạ?”
Hắn lắp ba lắp bắp, ba hắn chấp nhận hắn ở bên một thằng con trai nhanh như vậy cơ á?
Chuyện này phát triển không giống với diễn biến trong truyện đâu đó.
Ba Khúc sa sầm mặt, không cho phép từ chối nữa: “Ba mày đương nhiên nghiêm túc rồi. Nhà họ Khúc chúng ta không có cái loại đàn ông thối thây chơi bời tình cảm của người khác. Nếu mày đã ở bên Thôi Nịnh thì phải sống thật tốt với nhau. Ba quyết định rồi, mày nhất định phải đưa Thôi Nịnh cùng về ăn Tết, nếu không thì mày cũng đừng có vác mặt về nữa.”
Ba Khúc không nói cho Khúc Úc Sơn những lời cha mẹ Chu nói, ông cảm thấy nếu hắn đã ở bên Thôi Nịnh rồi thì không cần nghĩ về Chu Vọng Trác nữa.
———–
Khúc Úc Sơn mới ở nhà được ba ngày đã bị ba Khúc chở về chung cư, ba Khúc bắt Khúc Úc Sơn phải đưa Thôi Nịnh về cùng. Cha mẹ Chu đã bay đến Pháp vào ngày thứ hai Khúc Úc Sơn còn ở nhà để cùng Chu Vọng Trác ăn Tết.
Lúc Khúc Úc Sơn trở lại căn hộ, Thôi Nịnh không ở nhà, mãi chín giờ tối mới thấy Thôi Nịnh quay lại.
Thôi Nịnh mang một thân khí lạnh bước vào, vừa thấy Khúc Úc Sơn ngồi trên sofa trong phòng khách thì thoáng sửng sốt, “Khúc tiên sinh, anh về rồi à?”
“Ừa, cậu đi đâu thế? Lười học ra ngoài chơi à?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Thôi Nịnh im lặng một hồi mới cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi tìm việc làm thêm.”
Mặc dù Khúc Úc Sơn đã cho cậu một cái thẻ ngân hàng, nhưng cậu vẫn không hề dùng tiền trong thẻ đó.
Nghe được câu trả lời của Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn chợt nhớ tới thiết lập nhân vật Thôi Nịnh trong nguyên tác. Thôi Nịnh là một người có lòng tự trọng rất cao, trong nguyên văn, cậu nhất định không chịu dùng tiền của hắn mà chỉ chăm chăm đi làm bất cứ khi nào rảnh.
Chỉ là do trình độ học vấn của cậu không cao, cho nên tất cả những công việc mà cậu có thể làm đều là lao động chân tay.
“Cậu không cần phải vội đi làm làm gì, đợi cậu tốt nghiệp đại học rồi đi làm cũng chưa muộn.” Khúc Úc Sơn lại nhớ đến yêu cầu của ba mình, hắn hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “À đúng rồi, năm nay về nhà tôi ăn Tết đi.”
Vừa nói xong hắn đã về phòng luôn, và đã không nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Thôi Nịnh sau khi nghe những lời này.
———
Nước Pháp.
Trong biệt thự một gia đình.
Trên bàn ăn, ba người nhà họ đang cùng nhau dùng bữa, cha mẹ Chu đã lâu không được gặp con trai nên không khỏi trò chuyện thêm vài lời, trong lúc nói chuyện, mẹ Chu có nhắc tới Khúc Úc Sơn.
“Năm nay lạ thật, Tiểu Úc thế mà không nhờ ba mẹ mang đồ đến Pháp cho con, chắc là muốn tự gửi tới rồi.” Bà chỉ nghĩ rằng Khúc Úc Sơn và Chu Vọng Trác thân nhau thôi, chứ không biết dây mơ rễ má bên trong.
Có điều, bà không ngờ rằng vừa nghe những lời này, Chu Vọng Trác đang nghe bà nói bỗng thay đổi sắc mặt. Ánh nến mờ ảo từ trên bàn ăn hắt vào mặt anh, khuôn mặt vốn là dịu dàng ôn hòa, giờ đây lại có phần đáng sợ.
Ánh nến nhảy dựng, mắt anh cũng tối sầm.
Chu Vọng Trác đặt dao nĩa trong tay xuống, ngả người ra sau, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối. Mẹ Chu cảm thấy kỳ quái, đương chực nói tiếp thì ba Chu bên cạnh chợt giữ bà lại.
“Uyển Liên.” Ba Chu ra hiệu mẹ Chu đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía Chu Vọng Trác, “Vọng Trác, nếu con mệt thì lên nghỉ ngơi trước đi.”
Chu Vọng Trác lấy khăn ăn lau môi, “Con không mệt, con còn muốn nghe mẹ nói chuyện trong nước. Mẹ, mẹ bảo là năm nay Tiểu Úc không gửi quà cho con ạ?”
Mẹ Chu cũng nhận ra chính lời nói của mình đã khiến Chu Vọng Trác không vui, bà cố nặn ra một nụ cười, “Vọng Trác, mẹ vừa nói linh tinh đấy, Tiểu Úc thân với con như vậy sao có thể không tặng quà cho con được, chỉ là… Chỉ là chắc năm nay có chuyện đột xuất gì thôi, con xem có năm nào là Tiểu Úc không tặng quà cho con đâu, sinh nhật năm nào cũng vậy, Tết cũng chưa từng bỏ lỡ.”
Năm nào cũng tặng, nhưng năm nay lại không tặng.
Nụ hôn trong khe cửa khi đó, dường như lại hiện rõ mồn một trước mắt anh.
“Tôi thần dưới váy”[1] bị người khác đè dưới thân, bị hưởng dụng.
[1] Hán việt là Quần hạ chi thần, câu gốc là 裙下之臣: Nghĩa là thể hiện sự phục tùng phụ nữ, chấp nhận làm bề tôi cúi mình dưới váy. Ở đây, Chu Vọng Trác nhớ lại nụ hôn của Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh, cảm thấy KUS giống bề tôi của TN, mặc TN định đoạt, đè dưới thân mà hưởng dụng.Ánh mắt Chu Vọng Trác không ngừng lạnh xuống, anh đặt khăn ăn xuống bàn, “Con ăn no rồi, ba mẹ, hai người tiếp tục dùng bữa đi ạ.”
“Vọng Trác!” Mẹ Chu chưa từng thấy Chu Vọng Trác mất phong độ bỏ đi giữa chừng như vậy.
Nhưng Chu Vọng Trác coi như không nghe thấy mà đi thẳng.
Mẹ Chu bối rối nhìn cha Chu, “Ông xã, đứa nhỏ bị sao vậy? Không phải chỉ là một món quà thôi sao? Mình cũng nhìn một đống quà chất đống trong phòng khách kìa, nó còn chi li một cái này của Tiểu Úc sao?”
Tâm tư cha Chu bén nhạy hơn mẹ Chu rất nhiều, song ông cũng không nói thẳng với vợ, chỉ dỗ dành bà: “Được rồi, đừng nóng giận, Vọng Trác gần đây bận rộn, chắc là tâm trạng đang kém, khoảng thời gian này mình cũng đừng nhắc gì về Tiểu Úc với nó nữa.”
Có điều, ông vừa dứt lời, đã nghe thấy trên lầu có tiếng động lớn.
Cha Chu cảm thấy không ổn liền vội vàng chạy lên, đợi ông đến phòng vẽ của Chu Vọng Trác thì bức tranh được bảo vệ bằng kính trên tường đã bị vỡ năm xẻ bảy.
Chu Vọng Trác cầm gậy bóng chày, quăng một phát đập vỡ nát tấm kính.
Bức tranh này là bức sắp được mang đi triển lãm và là bức Chu Vọng Trác phải mất một năm rưỡi để hoàn thành.
“Vọng Trác.” Cha Chu không nhịn được gọi Chu Vọng Trác.
Nghe được tiếng gọi, Chu Vọng Trác ngoảnh lại.
“Ba à, hình như con lại phát bệnh rồi.” Chu Vọng Trác bình tĩnh nói.