Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 50: Huống chi này cũng chỉ là một món đồ Nữ

Đầu dây bên kia không rõ là bạn hay thù, Khúc Úc Sơn suy nghĩ chốc lát rồi ấn tắt, vẫn quyết định gọi cho cảnh sát.

Gì thì gì chứ vẫn chắc cốp cảnh sát là bạn.

Bấm số xong, khoảng hơn mười giây sau mới có người nghe máy.

Khúc Úc Sơn không biết nói tiếng Pháp, nên khi người ở đầu dây bên kia nói tiếng Pháp, hắn chỉ có thể kêu cứu bằng tiếng Anh.

Hy vọng cảnh sát sẽ nghe hiểu lời hắn.

“Chào đồng chí cảnh sát, tôi bị bắt cóc và bị nhốt ở một nơi mà tôi không biết ở đâu, các anh có thể tới cứu tôi được không? Chỗ này…” Khúc Úc Sơn nhìn quanh bốn phía, “Bên ngoài rất yên tĩnh, không có hàng xóm, chắc là vùng ngoại ô hẻo lánh. Căn phòng này không có cửa sổ, tôi đoán là ở dưới tầng hầm… “

Khúc Úc Sơn gắng hết sức để cung cấp những thông tin hữu ích mà hắn tìm được, nhưng đợi khi hắn nói một tràng giang đại hải xong, đầu dây bên kia lại im lặng một cách bất thường khiến hắn chợt thấy không ổn.

“Lô lô? Đồng chí có đang nghe không thế?” Khúc Úc Sơn vừa nói vừa quan sát cửa, hắn sợ Chu Vọng Trác sẽ trở lại.

Nhưng chỉ một giây sau, âm thanh vang lên trong điện thoại đã khiến hắn hoảng đến độ đánh rơi cả di động.

“Anh nghe đây, Tiểu Úc.”

Giọng nói dịu dàng của Chu Vọng Trác đồng thời phát ra từ trong điện thoại và ngoài cửa.

Chu Vọng Trác đẩy cửa vào, tay cầm điện thoại, cong môi nói với Khúc Úc Sơn: “Tiểu Úc thật không nghe lời.”

———-

Giây phút Khúc Úc Sơn bị buộc phải đi đến tủ quần áo, hắn đã tỉnh ngộ hoàn toàn, đây đơn giản chính là một cái bẫy[1].

[1] Nguyên văn là ‘Điếu ngư chấp pháp’ – 钓鱼执法: đây vốn là một thành ngữ để chỉ một vấn nạn quan liêu Trung Quốc khi người chấp pháp liên kết với những tay cò mồi để dụ dỗ, lừa gạt người vô tội phạm tội hoặc nhận tội, sau đó lại ra mặt thực thi hành vi trừng trị đúng theo luật pháp nhằm trục lợi về tài chính hoặc công trạng. Còn trong truyện là anh Trác ảnh cố tình thả mồi dụ là điện thoại để câu Bá tổng nhà ta vào bẫy, rồi ảnh có cớ để phạt thôi:)))))))

Chu Vọng Trác cố ý để điện thoại ở đó.

“Tiểu Úc muốn mặc bộ nào?”

Mấy phút trước Chu Vọng Trác đã nói là Khúc Úc Sơn không nghe lời, cho nên phải phạt hắn.

Hình phạt là hắn sẽ phải làm mẫu vẽ cho Chu Vọng Trác.

“Em không phục, là anh cố ý sắp đặt.” Khúc Úc Sơn đang gắng giãy chết.

Nhưng Chu Vọng Trác nào có để sự giãy chết vô dụng này của hắn vào mắt, “Anh giúp Tiểu Úc chọn nhé?” Vừa nói, ngón tay thon dài trắng như ngọc của anh vừa mơn trớn ve vuốt những bộ váy lộng lẫy, cuối cùng dừng lại ở một bộ váy màu bạch kim.

Đó là một chiếc váy mang phong cách Rococo[2], nhưng đã được cải tiến.

Thấy vị trí Chu Vọng Trác dừng lại, Khúc Úc Sơn thoắt cái từ chối ngay, “Không, em không mặc được cái đó đâu.”

“Sẽ mặc được.” Chu Vọng Trác lấy bộ váy ra ngoài, “Tiểu Úc muốn tự mình mặc, hay là để anh giúp Tiểu Úc?”

Anh nghiêng đầu nhìn Khúc Úc Sơn, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi.

Khúc Úc Sơn cho rằng mặc váy ngủ đã là giới hạn của hắn rồi, nên còn lâu hắn mới mặc cái thể loại váy này, nghĩ vậy xong liền xoay người tính đánh bài chuồn, nhưng ngay sau đó đã lại bị một cái tay quàng ngang eo nửa ôm nửa lôi trở về.

Dòng điện yếu ớt quen thuộc lại xuyên qua người, Khúc Úc Sơn run lên, còn muốn giãy giụa tiếp, song Chu Vọng Trác đã nói bên tai hắn rằng: “Vậy thì anh chỉ có thể giúp Tiểu Úc mặc thôi.”

“Không… để tôi tự mặc.” Khúc Úc Sơn đầu hàng ngay tắp lự.

Con váy này không hề dễ mặc một tí tẹo tèo teo nào cả, Khúc Úc Sơn phải ngâm cứu hồi lâu mới miễn cường tròng được nó vô người, lúc ra khỏi phòng tắm, hắn gần như là không dám ngẩng đầu nhìn thiên hạ.

Ngại vãi lồng!

Chờ mãi chả thấy Chu Vọng Trác nói câu gì, Khúc Úc Sơn không khỏi ngẩng lên coi sao, vừa ngẩng đầu lên cái đã thấy ngay Chu Vọng Trác đang nhìn hắn bằng một ánh mắt khá kỳ quái, nhưng khi hắn muốn nhìn kỹ hơn thì cảm xúc trong mắt anh lại đã quay trở lại như ban đầu.

Chu Vọng Trác đưa chiếc hộp trong tay cho Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc, cái này cũng phải mặc.”

Khúc Úc Sơn nhìn chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, cảm thấy phập phồng bất an, một chớp sau, đồ vật trong hộp đã xác nhận phỏng đoán của hắn.

Bên trong đó là một đôi tất da chân dáng dài.

Khúc Úc Sơn muốn quẳng ngay cái hộp đi, song hắn đã đủ lý trí để ngừng lại. Thường thì cái cảnh căn phòng nhỏ tăm tối dư này luôn là sẽ kèm theo tình tiết làm nhục, chẳng lẽ nếu hắn ném đi thì Chu Vọng Trác sẽ bỏ qua cho hắn ư?

Cứ ngồi đấy mà mơ.

Vậy thì hắn còn giãy chết làm gì nữa.

Kệ mẹ đi.

Sau đấy Khúc Úc Sơn đã lôi tất ra đi vào, đi xong thì ra sofa chễm chệ ngồi xuống, ra cái vẻ anh đây đếch thèm quan tâm.

Xời, đàn ông chân chính mà, co được duỗi được, huống chi này cũng chỉ là một món đồ nữ.

Chỉ có điều hắn thật không ngờ Chu Vọng Trác lại chuẩn bị đầy đủ cỡ vậy, thậm chí còn chuẩn bị cả tóc giả cho hắn. Màu tóc thật của Khúc Úc Sơn là đen, còn màu tóc giả kia lại là màu vàng thiên trắng.

Chu Vọng Trác cúi đầu đeo vòng cổ cho Khúc Úc Sơn, sau khi đã chuẩn bị xong hết thảy, anh liền cầm lấy bảng vẽ và màu nước rồi bắt đầu vẽ tranh.

Phần lớn đèn trong nhà đều đã bị tắt, chỉ còn dư lại một ngọn đèn tường. Trong căn phòng mờ ảo thiếu ánh sáng, Khúc Úc Sơn ngồi trên chiếc ghế sofa nhung màu xanh đậm, hắn vừa ngượng vừa tỏ vẻ đếch quan tâm nên cố ý thô lỗ gác chân lên tay vịn sofa, còn đâu thì lười nhác nằm ườn ra ghế.

Nhưng càng như vậy, thoáng nhìn lại càng lộng lẫy.

Đôi chân trắng mịn mang tất da chân tùy ý gác lên sofa, hai cẳng chân thẳng tắp mượt mà, cổ chân nhỏ mềm xinh đẹp, hướng thẳng lên trên là bắp chân cân đối, và lên chút nữa là một sợi dây xích bằng vàng lộ ra khỏi tất.

Đó chính là sợi dây xích giam cầm Khúc Úc Sơn, lúc này nhìn qua lại cảm thấy nó như thể là một phần cơ thể của hắn.

Chiếc váy rộng vạt và lộng lẫy xõa ngang đùi, mái tóc vàng dài xoăn lọn sóng xả xuống ngực và che đi khuyết điểm vòng một không mấy nhô cao. Hắn mềm mại thoải mái nằm trên sofa, cả người như thể cũng bị sofa bao bọc vùi lấp.

Chu Vọng Trác nhìn chăm chú một hồi, sau mới lặng lẽ cầm cọ vẽ lên.

Khúc Úc Sơn không phải là một người mẫu tiêu chuẩn, hắn cứ hết xoay bên nọ lại lật sang bên kia, nhưng Chu Vọng Trác cũng không hề lên tiếng ngăn cản, mà chiều chuộng những động tác nhỏ cố ý làm ra của Khúc Úc Sơn. Cuối cùng là do Khúc Úc Sơn nằm chán nên đã bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Khúc Úc Sơn ngủ đối mặt với Chu Vọng Trác, đôi gò má trắng như phấn cực kỳ nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo. Bởi ghế sofa không đủ dài cho nên hắn buộc phải co chân lên, đôi chân thon dài mướt mượt bị vạt váy che đi gần hết, chỉ để lộ mấy đầu ngón chân cùng sợi dây xích màu vàng.

Chu Vọng Trác chợt ngừng bút vẽ, anh nhìn chằm chằm vào lỗi không nên có trong bức tranh, rồi giơ tay xé toạc tờ giấy.

———-

Hôm sau Khúc Úc Sơn lại bị ép làm mẫu vẽ tiếp, do hôm qua dây xích bị ép bên trong tất làm cộm hắn nên hôm nay Khúc Úc Sơn nhất quyết không chịu, hắn bảo Chu Vọng Trác nếu không tháo xích cho hắn thì dù có đánh chết hắn cũng không bao giờ đi lại tất.

Chu Vọng Trác suy tư một lúc rồi cũng đồng ý tháo xích cho Khúc Úc Sơn.

Bộ váy ngày hôm nay không còn là màu bạch kim nữa mà đã đổi thành váy lông vũ màu đen, từng sợi lông vũ xếp chồng lên nhau tạo cảm giác như biển hoa nở rộ.

Hôm nay cũng mới vẽ được nửa, Khúc Úc Sơn đã thiếp đi, đợi đến lúc hắn tỉnh thì Chu Vọng Trác đã không còn trong phòng nữa. Hắn ngồi dậy khỏi sofa, đang định đi uống hớp nước, nào ngờ mới đi được nửa đường đã phát hiện ra cửa không được đóng chặt.

Cánh cửa đóng hờ lộ ra một khe hở.

Khúc Úc Sơn nhìn ngó một lúc, mặc dầu hắn cũng sợ đây lại là một cái bẫy, nhưng làm gì còn cơ hội chạy trốn nào tốt hơn bây giờ nữa đây.

Chân hắn không còn xiềng xích, và cửa thì đang mở.

Cân đo đong đếm hồi lâu, cuối cùng Khúc Úc Sơn vẫn bước tới cửa, ngoài cửa là bóng tối vô tận, hắn men theo tường đi về phía trước, mò mẫm một lúc mới tìm được lối ra.

Lối ra được thông với cầu thang, hắn chỉ cần bước lên cầu thang là có thể trốn thoát.

Sợ phát ra tiếng bước chân, Khúc Úc Sơn thậm chí còn không dám đi giày, hắn một bên đáp nhẹ xuống cầu thang, một bên chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Khi bước lên bậc cao nhất của cầu thang, trước mặt đột ngột xuất hiện một cánh cửa, Khúc Úc Sơn nín thở rồi vươn tay vặn nắm cửa.

Cửa không khóa, Khúc Úc Sơn vội vàng bước ra ngoài, mà ra ngoài rồi mới phát hiện ra nơi hắn bị nhốt là ở trong một hành lang rất dài.

Hai bên hành lang treo đầy tranh, toàn là tranh chân dung, nhưng ngũ quan của những người trong tranh đều bị đặt sai vị trí, trông rất kỳ dị.

Khúc Úc Sơn chỉ vội liếc mắt nhìn, sau đấy cắm đầu mà đi về phía trước. Đi đến cuối hàng lang thì lại thấy một cầu thang nữa, hắn tiếp tục leo lên rồi mở một cánh cửa khác ra.

Ngôi nhà này quanh co ngoằn ngoèo và có rất nhiều lối rẽ, hành lang dài cùng cầu thang. Khúc Úc Sơn gần như đã lạc lối ở nơi như mê cung này, mãi vẫn chưa tìm được lối ra cuối cùng của ngôi nhà.

Đột nhiên, hắn đụng phải một người ngay khúc cua trước mặt.

Người nọ đang đi đến từ phía bên kia, thấy người nọ không phải là Chu Vọng Trác, đáy lòng Khúc Úc Sơn không khỏi dâng lên hy vọng, hắn muốn đi lên cầu cứu.

Nhưng khi nhìn thấy rõ tướng mạo của người nọ, hắn đã khựng lại.

Đó chính là Shibasaki – gã Nhật Bản đã lâu không gặp.

Shibasaki vốn đang đi về phía này với vẻ mặt thờ ơ, và khi bất ngờ nhìn thấy Khúc Úc Sơn, bước chân của gã chợt dừng lại. Gã lia mắt ung dung chậm rãi quét từ trên xuống dưới Khúc Úc Sơn một lượt, sau đấy trong mắt liền hiện lên vẻ hứng thú.

Khúc Úc Sơn khó khăn lắm mới được gặp người thứ hai ngoài Chu Vọng Trác, hắn cũng bất chấp đối phương chính là kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng, “Chào anh Shibasaki, anh có biết lối ra ở đâu không?”

Hắn vội vã tiến về phía trước, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã bị Shibasaki trực tiếp vác lên vai.

Khúc Úc Sơn hú hồn chim én, lập tức giãy giụa, “Này làm cái trò gì thế?!”

“Chào bé bẩn thỉu, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giọng điệu Shibasaki chứa chan vẻ hoài niệm.

Nghe được lời này, Khúc Úc Sơn bèn nhanh chóng cân đo xem Shibasaki hay Chu Vọng Trác ai đáng sợ hơn.

**!!!

Hình như là Shibasaki.

Hắn sao mà quên được Shibasaki mới chính là kẻ biến thái nhất trong nguyên tác chớ.

Giờ mà nhờ Shibasaki giúp đỡ thì há chẳng phải là dâng xương đến miệng chó hay sao?

Với cả trận sống mái lần trước của hắn với tên này còn chưa xong đâu.

Rơi vào vòng tay Chu Vọng Trác cùng lắm là bị nhốt trong phòng làm người mẫu, chứ một khi rơi vào tay cái tên Shibasaki này thì chỉ có xác định là game over.

Như thể xác nhận phỏng đoán của mình, Khúc Úc Sơn chợt cảm nhận thấy Shibasaki đang cởi tất của hắn ra.

Khúc Úc Sơn: “!!!”

Nơi bị chạm phải của Khúc Úc Sơn lập tức nổi da gà, hắn muốn co chân thúc mạnh vào ngực Shibasaki, nhưng hắn vừa mới động phát đã lại bị một cánh tay gã mạnh mẽ siết chặt.

Chân bó tay, tay cũng bó chân, người Shibasaki cứng như khối sắt ấy, như thể chẳng hề hấn gì trước đòn tấn công của hắn. Khúc Úc Sơn nghiến răng nghiến lợi quay đầu liếc cổ Shibasaki, hắn gắng gượng nâng thân trên, sau đó cúi đầu cắn thật mạnh một phát vào cổ Shibasaki.

Phát cắn này ác thôi rồi, Shibasaki lập tức đau điếng người, gã hít sâu một hơi rồi buông một tay ra với lên che cổ mình. Khúc Úc Sơn nhân cơ hội trượt xuống rồi quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy được vài bước, hắn đã lại bị Shibasaki phía sau túm lấy.

Shibasaki kéo hắn sang căn phòng bên cạnh.

Khúc Úc Sơn giật nảy mình, sau đó dùng tất cả sức mạnh từ thời còn bú ti mẹ mà tung một cước đá bay Shibasaki. Bởi động tác quá lớn nên đám lông vũ màu đen trên váy hắn cũng rơi ra bay lả tả, rồi từ từ đáp xuống mặt sàn.

Không đợi Shibasaki ổn định thân thể, Khúc Úc Sơn đã lập tức xoay người túm váy chạy thật nhanh. Ngôi nhà này quá lớn, hắn bắt đầu không phân được rõ phương hướng, chỉ biết hoảng hốt cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Shibasaki đang đuổi theo, và hắn thậm chí còn có thể nghe thấy Shibasaki đang mắng hắn bằng tiếng Nhật sau lưng.

Hình như hắn đã hoàn toàn chọc giận Shibasaki rồi.

Nhưng này sao mà trách hắn được, thù lần trước hắn vẫn còn nhớ kỹ đấy nhé, đã thế lần này Shibasaki còn dám cởi tất hắn ra nữa.

Biến thái!

Ngay khoảnh khắc Khúc Úc Sơn cảm thấy bước chân của Shibasaki càng ngày càng gần mình, hắn đã nhìn thấy Chu Vọng Trác đang đi ra từ một căn phòng khác.

Chu Vọng Trác nghe được động tĩnh, bèn nhìn về phía Khúc Úc Sơn bên này. Thấy Khúc Úc Sơn đột nhiên xuất hiện bên ngoài, Chu Vọng Trác cũng chẳng hề lộ ra vẻ ngạc nhiên nào, thậm chí còn có thể nói là vô cùng bình tĩnh nhìn Khúc Úc Sơn chạy nhanh về phía anh rồi thoắt một cái trốn ra sau lưng anh.

Shibasaki vốn đang đuổi theo Khúc Úc Sơn với tốc độ cao, chợt bắt gặp Chu Vọng Trác, gã liền giảm tốc độ và vẻ mặt cũng đã trở lại vẻ xã giao bình thường. Gã lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng bịt lấy vết cắn, “Anh Chu.”

“Anh Shibasaki, vừa rồi sao anh không ở trong phòng đợi tôi mà lại đến nơi này vậy?” Chu Vọng Trác hỏi.

“Uống nhiều nước nên định đi WC, không ngờ đi xong thì bị lạc đường.” Shibasaki vừa đáp vừa liếc Khúc Úc Sơn đang trốn sau lưng Chu Vọng Trác.

Chu Vọng Trác chú ý tới ánh mắt của Shibasaki, ánh mắt anh nhất thời trở nên lạnh lẽo, “Thì ra là vậy, phiền anh Shibasaki ở đây chờ tôi một lát, tôi sẽ sớm trở lại thôi.”

“Chờ đã, anh Chu, người đứng phía sau anh đã cắn tôi, chuyện này không thể cho qua như vậy được.” Shibasaki lấy khăn tay ra, phơi bày vết thương rất nổi bật trên cổ.

Nhìn thấy vết thương đó, ánh mắt Chu Vọng Trác chợt lóe lên, “Ý của anh Shibasaki là?”

“Giao cậu ấy cho tôi.” Shibasaki nói, “Cậu ấy nên xin lỗi tôi một tiếng chứ nhỉ.”

Nghe thấy vậy, còn chưa kịp quay người lại, Chu Vọng Trác đã nghe thấy tiếng Khúc Úc Sơn tố cáo sau lưng.

“Anh Vọng Trác, là gã cởi tất em trước.”

Nghe thấy cởi tất, Chu Vọng Trác lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chân của Khúc Úc Sơn. Anh đưa tay vén gấu váy của Khúc Úc Sơn lên, quả nhiên nhìn thấy một bên tất chân của hắn đã bị tụt xuống mắt cá.

Khúc Úc Sơn ngó Chu Vọng Trác nhìn chằm chằm vào hai chân của mình mà không nói lời nào, sau khi suy nghĩ một chốc, hắn bèn nảy ra ý định cho Chu Vọng Trác combat với Shibasaki.

Nếu Chu Vọng Trác và Shibasaki chiến nhau thì nói không chừng hắn còn có thể có cơ hội chạy trốn.

Vì vậy hắn bèn xít lại gần Chu Vọng Trác, ỷ vào chuyện Shibasaki mù tịt tiếng Trung mà bốc phét hòng bơm đểu, “Shibasaki còn vừa cởi vừa bảo em mặc đẹp lắm.”

Không có cơn giận nào bốc lên như dự đoán, trái lại là đón nhận một ánh mắt vô cùng bất lực.

Chu Vọng Trác buông vạt váy của Khúc Úc Sơn xuống, “Đừng nói linh tinh.”

Khúc Úc Sơn khựng lại, sau đó bèn sửa lại thành, “Gã bảo em không mặc gì trông càng đẹp hơn.”

Vừa dứt lời, hắn liền nhận thấy ánh mắt của Chu Vọng Trác đã thay đổi.

Vì thế nên Khúc Úc Sơn chẳng thấy vui tẹo nào cả, hắn chỉ cảm thấy quầng sáng pháo hôi thụ trên người mình càng ngày càng chói loá mà thôi.

Toang!

Như vậy có phải là hắn đã quá quá quá có lỗi với Thôi Nịnh rồi không?

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì đêm đó hắn đã thành thật đi cốt truyện cho rồi, thề. Nếu tác giả cho hắn một cơ hội nữa, hắn hứa sẽ chăm ngoan đi cốt truyện để được tiếp tục làm công.

———–

Chú thích ảnh:

[2]: Váy phong cách Rococo: đại loại nó là kiểu nầy