Bà Xã Đại Nhân

Chương 43

Nhiều ngày qua đi, đùng một cái lại cuối tuần, công việc xem như ổn một chút, Trình Tranh cuối cùng cũng có thời gian nghỉ giải lao.

Cô muốn gọi Tô Sương ra ngoài chơi nhưng lại sực nhớ đến tiểu Lý từng đề cập đến việc Tô Sương có thai, mối nghi hoặc trong lòng đột ngột dâng cao chót vót, cô đành đón xe sang nhà Trần Hữu Bằng.

"Trình Tranh?" Trần Hữu Bằng khá ngạc nhiên khi thấy cô.

"Em tìm Tô Sương "

"Em vào đi "

Khác hẳn với ở công ty, Trần Hữu Bằng trông 'hiền lành' hơn nhiều, chắc do Tô Sương ở bên, cô nhìn khắp phòng, cô không đến đây mấy tháng, nhà họ lại sắp biến thành ổ chuột, đồ đạc để lung tung, quần áo nằm khắp nơi, còn vỏ bánh kẹo, vỏ trái cây.... Bao nhiêu thắc mắc đều nhịn vào trong lòng.

Trần Hữu Bằng dẫn cô lên phòng, cửa phòng vừa mở ra, cô ngạc nhiên đến mức đứng yên đó, lúc đó chắc miệng cũng đang mở ra, như kiểu 'mắt chữ A mồm chữ O'.

Một con người tròn trịa đang nằm trên giường, tay đang bốc bánh ăn, cái bụng tròn tròn hơi nhô lên, không tính là quá cao, đôi má phúng phính như muốn búng ra sữa, cánh tay, cánh chân đều trông mập mạp theo.

Trình Tranh nhíu máy nghi hoặc, định hỏi Trần Hữu Bằng " Đó là ai vậy?" lại định nói thêm một câu 'anh không sợ đưa cô gái khác vào nhà, Tô Sương sẽ giết anh sao?' nhưng là cô vẫn không nói ra.

"Tranh Tranh!"

Trình Tranh giật mình, giọng nói thật sự rất quen, hình như là người bạn thân thiết của cô..... Tô Sương.

Qua một lúc sau, cô vẫn không lấy lại tinh thần được.

"Uhuhuhu, anh ta bắt nạt mình, không cho mình ra ngoài, nhốt mình trong phòng như vậy, cậu xem, mình đã gần 60 kí rồi, uhuhuhu" Tô Sương vừa kể vừa khóc, không ngừng mắng mỏ Trần Hữu Bằng.

Trần Hữu Bằng lại rất an tĩnh đứng một bên, giống như điều này đã quá quen với anh, Tô Sương thì cứ khóc, cô thì cứ dỗ, mặt mày khó xử, đều méo mó hết thảy. Trong đầu cô chỉ có một câu "Biết thế sẽ không qua đây hóng chuyện!!!!" đúng là hối hận không kịp mà.

"Tranh Tranh, có phải bây giờ mình rất giống heo không?" Tô Sương mếu máo nói, đúng là...hơi giống. Nhưng là giống heo nhà hơn...

"Không... Cậu vẫn xinh đẹp mà " Trình Tranh cười gượng, an ủi cô nàng, Tô Sương mắt long lanh nước chui vào lòng cô chửi rủa, Trần Hữu Bằng đen mặt. Bình thường chửi anh, anh đã nhịn, bây giờ lại nói thậm tệ hơn trước mặt người khác, cũng may người đó là Trình Tranh, nếu không cho dù mang thai tới tháng thứ mấy anh đều mặc kệ.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn lo cho cô nàng nhất, Tô Sương quấy nháo một hồi liền ngủ yên, Trần Hữu Bằng nói phụ nữ mang thai ngủ rất nhiều, ăn cũng nhiều nữa, Trình Tranh chỉ cười cười.

"Hôm nay làm phiền em rồi "

Thực sự anh cũng muốn gọi Trình Tranh sang chơi cùng Tô Sương một chút, nếu không anh nghĩ Tô Tô của anh sẽ bị trầm cảm mất, cũng do anh lo lắng quá nhiều, chỉ muốn Tô Sương nhanh chóng có thai, làm đám cưới, cô sẽ lo lắng cho con mà không đi nhiều nơi nữa, cứ an phận ở nhà, anh nuôi là được.

"Là em tự đến thôi, đã làm phiền anh rồi, trễ như vậy rồi, em về đây "

"Ừ, em không đi xe sao?"

"Xe..bị hư rồi ạ..."

Chìa khóa để Phương Kiệt cầm rồi còn đâu!

"Không cần gọi cậu ta đến rước sao?" 'cậu ta' là chỉ Đường Diệc Thành.

"Không cần đâu ạ, là em đột nhiên muốn đến đây, không có nói với anh ấy", cô xua tay ngay, bây giờ cô đang tránh anh như tránh tà, có thể gọi điện sao.

Trần Hữu Bằng phì cười.

"Em không cần... Nhưng xem ra người đã đến rồi "

Trình Tranh trợn tròn mắt, nhìn về phía sau, Đường Diệc Thành đang đứng cạnh xe, dáng vẻ cực kì phóng khoáng khác hẳn với bộ dạng lịch lãm thường ngày, vài người trong xóm không nhịn được đều ra nhìn, Trình Tranh lại muốn độn thổ.

"Là anh gọi đúng không!?" cô quay sang chất vấn Trần Hữu Bằng.

"Ban nãy cậu ta gọi điện cho anh, hỏi em có ở chỗ anh không, anh rất thành thật trả lời "

"Trần Hữu Bằng! Cầu cho Tô Sương rủa chết anh!"

"...." không cần quá đáng vậy chứ?

Trình Tranh hậm hực bỏ đi, chui tọt vào trong xe ai kìa. Nếu không chui vào, dám lắm anh ta sẽ đi theo cô cả con đường, sau đó lại chơi trò gọi điện cho ba mẹ hai bên, họ lại năn nỉ cô, cô sợ cái cảnh đó lắm,Trình Tranh hận không đập bể đầu mình ra.

"Hôm nay em đặc biệt ngoan "Đường Diệc Thành dường như rất vừa ý với hành động của cô, anh cũng ngồi vào ghế lái, từ từ lái xe đi.

Cô vẫn chung quy không nói tiếng nào.

"Em giận dỗi nhiều ngày như vậy mà không mệt sao?"

"Không mệt!"

"Nhưng anh mệt "

"...."

"Tranh Tranh, rốt cuộc anh làm gì để em giận như vậy, em nói đi "

Giọng anh rất chân thành, làm tim cô lỗi một nhịp.

Cô thực sự không biết nên nói như thế nào mới đúng, nếu nói ra rồi, còn có thể trở lại như trước sao? Trình Tranh đau đầu.

Nổ lực của anh không phải là cô không thấy, mà là cô không quên được những hình ảnh đó, nó rất tối, cô cũng biết là anh bị hại nhưng cô lại không thể xóa đi được thì làm sao bây giờ?

Trình Tranh đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa kính một lát, hít sâu vào một hơi.

"Đường Diệc Thành "

"Anh đây "

Anh lái xe chậm lại, cô cũng chậm chạp mở miệng, mắt vẫn hướng về một bên cửa sổ.

"Vu Tình tìm em, em đã thấy những tấm hình đó "

'Két!'

Xe thắng gấp lại, may là có dây an toàn, không thì cô đã đập đầu vào kính trước rồi.

Thực ra, cô nói ra là để muốn cùng anh giải quyết, giữ trong lòng một mình cũng không có ích gì, từ lúc kết hôn, cô đã xem anh là chồng, cũng muốn được dựa dẫm vào anh.

"Anh..."

"Kì thực em biết đó chỉ là cái bẫy thôi, nhưng em quên không được, vì vậy, em không biết giáp mặt anh như thế nào, em thực sự... rất mệt mỏi, khi trong đầu cứ lẩn quẩn những hình ảnh đó, em thực sự rất mệt "

Giọng cô hơi run, nhưng cô quay lưng lại với anh nên anh cũng không biết cô có khóc không.

Đường Diệc Thành mắt ảm đạm nhìn đằng trước, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ, chắc anh cũng không biết mở miệng làm sao.

Cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba chữ

"Anh xin lỗi "

Xin lỗi bây giờ thì có kịp không, khi khúc mắc trong lòng chúng ta đều quá lớn.