" Cảm ơn Doãn tổng, phu nhân nhà tôi rất dễ xấu hổ! "
Vừa nói xong, anh cưng chiều đặt nụ hôn lên trán cô. Doãn Thiên Phong nhìn thấy hành động thân mật vô cùng cưng chiều của Tịch Mộ Thần đối với cô nhất thời tối sầm mặt, hắn là đang muốn công khai khiêu chiến với anh?
Cô không dễ xấu hổ như anh nói, chẳng phải chỉ là một lời khen thôi sao? Doãn Thiên Phong khen cô, cô dĩ nhiên không ngại, vẫn có thể vui vẻ chấp nhận mà cảm ơn. Nhưng hành động cư nhiên hôn cô như thế của anh trước mặt người khác lại khiến cô vô cùng ngại, xấu hổ lại không biết làm như thế nào
Tịch Mộ Thần hài lòng với hành động của cô. Quả nhiên, da mặt cô rất mỏng...vẫn là không dày như anh!
Trong mắt hiện lên sự đắc ý của mình đối với Doãn Thiên Phong. Doãn Thiên Phong ơi là Doãn Thiên Phong, hãy nhìn cho rõ đi, Tiểu Tịch đã là vợ của tôi, là người phụ nữ của tôi rồi vậy thì anh nên từ bỏ tình cảm của mình đối với vợ tôi đi là vừa
Mặc dù tức giận nhưng anh vẫn cố kìm nén lửa giận trong lòng mình lại
" Tình cảm của hai người có vẻ rất tốt nhỉ? "
" Phải! "
Tịch Mộ Thần vẻ mặt cười như không cười nhìn Doãn Thiên Phong trước mặt
Cảm thấy không khí càng ngày càng nặng nề hơn, hai người đàn ông nhìn nhau không ai nói một lời
" Ông xã, khát nước! "
Tiếng nói của cô làm bầu không khí dường như trở về bình thường. Hai tiếng gọi phát ra từ trong miệng cô " Ông xã " lại khiến anh tâm trạng tốt hơn hẳn, Doãn Thiên Phong càng trầm lặng hơn...cô ấy cư nhiên lại ở trước mặt mình mà gọi người đàn ông khác như thế, hai từ " Ông xã " từ trong miệng cô thốt ra lại làm trái tim Doãn Thiên Phong đau đớn, lòng ngực như đau thắt lại, rất khó thở
Không hiểu tại sao nhưng khi nhìn thấy trong đáy mắt của Doãn Thiên Phong có một tia đau khổ cô lại cảm thấy có một chút áy náy. Dù gì cũng đã từng yêu nhau, anh ấy lại vẫn còn tình cảm với cô sau ba năm chưa buông bỏ. Vậy mà cô nhẫn tâm lại đối xử như thế có phải là rất quá đáng hay không?
Tịch Mộ Thần gắt gao ôm chặt lấy eo cô, cô nhất thời thức tỉnh quay trở về hiện tại. Len lén đưa mắt nhìn anh lại thấy trên gương mặt anh vô cùng không vui, cô biết là anh đang tức giận
" Thật ngại quá, tôi phải cùng bà xã đi rồi! "
Doãn Thiên Phong nhàn nhạt cười: " Không sao, vừa hay tôi cũng có việc phải làm rồi! "
Đột nhiên Doãn Thiên Phong tiến lại gần chỗ anh, anh ta ghé miệng nói gì đó vào tai của Tịch Mộ Thần
"
Nhắc nhở Tịch tổng một điều, anh có lẽ vẫn nên giữ chặt cô ấy một chút, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh trở thành " Chồng cũ " của cô ấy nhanh thôi! "
Tịch Mộ Thần có chút sửng người khi nghe Doãn Thiên Phong nói như thế, trong đáy mắt hiện lên tia tức giận, nhìn Doãn Thiên Phong với ánh mắt hình viên đạn. Hắn cả gan dám nói lời tuyên chiến lại còn buông lời nhắc nhở anh kia à? Hừ, Tịch Mộ Thần này không cần!
Doãn Thiên Phong trong đáy mắt hiện lên tia đắc ý lẫn xem thường. Hắn nhanh chóng đã trở về dáng vẻ như cũ
" Gặp lại sau! "
Nói xong, Doãn Thiên Phong đã quay người bỏ đi …
" Mộ Thần đừng...ưm! "
Mặc kệ những lời nói của cô, Tịch Mộ Thần đã nhanh chóng cúi đầu chiếm chọn đôi môi cô hôn ngấu nghiến
Anh đã đưa cô ra ngoài ban công lấy cớ cùng cô hóng gió bên ngoài. Vì ở chỗ anh và cô như góc khuất nên cũng ít người đến đây, họ thậm chí là không để ý đến. Rất may chỗ họ có tấm màng, làn gió đêm thổi nhẹ nhàng khiến tấm màng bay phất phơ trong gió có thể che đi cả hai
Tịch Mộ Thần dồn cô vào góc tường, môi dính môi không rời. Anh là đang trừng phạt cô, cô thật to gan. Ở trước mặt anh lại dám " liếc mắt đưa tình " với Doãn Thiên Phong kia à?
Anh hôn cô đến khi cô sắp hết dưỡng khí mới rời môi cô, gương mặt cô đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí ban nãy. Tịch Mộ Thần rõ ràng là muốn giết cô bằng cách này đi mà!!
Sau khi trở về bình thường, cô tức giận định oán trách anh vài câu. Nhưng chưa kịp nói gì đã bị anh nâng khuôn mặt lên bắt cô phải nhìn thẳng vào anh
" Em ngang nhiên lại dám liếc mắt đưa tình với Doãn Thiên Phong trước mặt anh? "
" Em mới không có! "
Cái gì mà liếc mắt đưa tình? Người đàn ông ngang ngược này là nhìn cái kiểu gì vậy, lại dám bảo cô như thế
Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu
" Em lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện lớn tiếng với anh? "
" Chứ anh muốn em phải nói sao bây giờ? Anh lại vẫn còn nghĩ giữa em và Doãn Thiên Phong còn tình cảm sao, em và anh ta đã kết thúc rồi. Anh còn nếu không tin nữa em cũng không có gì để nói "
Nghe cô nói, đôi lông mày của anh từ từ nhãn ra. Kỳ thực anh cũng không phải là không muốn tin cô, nhưng vừa nãy nhìn thấy ánh mắt đó của cô nhìn hắn và những lời nói của hắn nói với anh ban nãy lại càng khiến anh tức giận thêm
" Anh không tin em? Chẳng phải quan trọng nhất ở vợ chồng đó là sự tin tưởng sao. Chính anh đã từng nói như thế k..."
Vẫn là không để cô nói hết câu, anh đã áp môi mình lên môi cô. Yêu thương hôn lấy đôi môi nhỏ mềm ngọt ngào, hương vị của cô rất khó có thể quên được, nó ngọt ngào, ngon ngọt như viên kẹo vậy. Chỉ cần nếm thử một chút thì khó có thể cưỡng lại
" Mộ Thần! "
" Là do anh đã nghĩ lung tung rồi. Em có biết rằng lúc đó anh đã hận không thể lao tới đánh Doãn Thiên Phong khi nhìn thấy hắn cứ dán chặt mắt lên người em hay không? "
Giọng nói của anh khá trầm, nghe lại rất ấm áp lại có chút khàn. Cô mỉm cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đưa tay áp giữ lên khuôn mặt anh
" Ông xã, anh ăn giấm nữa rồi! "
Anh bắt lấy tay cô, đôi môi mỏng cong lên ý cười. Tịch Mộ Thần cúi đầu vào hõm cổ cô
" Anh sẽ cho em biết khi anh ăn giấm sẽ ra sao! "
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ cô, thả những nụ hôn từ trên cổ xuống tới quai xương xanh quyến rũ
" Nhẹ thôi, nếu không sẽ để lại dấu hôn đó! "
" Anh chính là muốn để người khác thấy dấu yêu của chúng ta...nhất là tên đó! "
Anh không chỉ hôn cô. Bàn tay không nhàn rỗi vuốt ve phần đùi thon gọn, cứ như anh đang muốn kéo phần váy của cô lên vậy. Cô nhanh chóng cự tuyệt, ngăn lại
" Đừng vậy mà, nếu như có người khác thấy được thì sao? "
Tịch Mộ Thần gặm nhấm quai xương xanh của cô nói: " Sẽ không ai nhìn đâu! "
Cô chống hai tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra: "Tịch Mộ Thần, anh chiếm tiện nghi của em quá rồi đó! "
" Bảo bối, nếu như em còn tiếp tục không ngoan ngoãn như thế nữa thì anh sẽ không chắc rằng ngay tại đây anh muốn làm gì em đâu đấy? "
" Đồ xấu xa! Số em cũng thật không tốt khi lấy phải tên biến thái như anh làm chồng "
Anh ranh ma đưa mắt lên nhìn cô: " Chẳng phải mỗi lần lên giường với anh em đều thoải mái hay sao? Là ai cứ ôm chầm anh muốn anh thỏa mãn em mỗi khi lên cao trào đây? "
Cô đỏ mặt, tức giận đẩy anh ra: " Đồ xấu xa...không biết liêm sỉ! "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười, mới chọc như thế thôi mà đã đỏ mặt thế kia rồi. Đáng yêu nha ~
Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua lại khiến cô cảm thấy một chút lạnh, không nhịn được hắt xì một cái. Trên vai cô nhanh chóng đã cảm thấy ấm áp hơn bởi vì anh đã cởi áo khoác ra mặc vào cho cô
Tịch Mộ Thần ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, đặt nụ hôn lên trán
" Vào trong thôi, bên ngoài bắt đầu trở lạnh rồi! "
Cô bất mãn nói nhỏ: " Là do anh một mực kéo em ra đây! "
Trong đầu bỗng hiện ra ý gì đó. Anh nhếch môi cười, ghé sát vào tai cô
"
Về nhà anh nhất định sẽ " sưởi ấm " cho em, không cần lo đâu! "
Cô đỏ mặt, tức giận đấm vào ngực anh một cái thật mạnh
" Lưu manh, em mới không cần! "
Nói xong cô một mình đi vào trong, Tịch Mộ Thần bật cười cũng vào trong theo sau cô...
Vừa nãy định ra về lại gặp đối tác làm ăn lần này, anh bảo rằng anh và người ấy chỉ nói vài câu sau đó sẽ đưa cô về nên bảo cô đợi một lát
Cô nhàm chán, không có hứng thú nghe chuyện của hai người họ nên đã ra ngoài dạo chơi một chút. Dù sao thì gió cũng không còn lạnh như ban nãy nữa rồi, hơn nữa trên người có mặc cái áo của anh đưa nên chắc là cũng không sao đâu nhỉ
Đi một hồi lại không hiểu tại sao mình lại ở sân vườn ngoài của Doãn gia. Ban đêm ngoài này có rất nhiều sao đẹp, gần đó có chiếc xích đu nên cô tới đó ngồi nghỉ chân một lát
Ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, một mình cô thưởng thích những ngôi sao ban đêm ngoài trời. Chúng thật đẹp, cô thật muốn anh ở đây cũng cô ngắm sao
Bỗng dưng hình ảnh của Doãn Thiên Phong lại hiện lên trong đầu cô, những ký ức đẹp đẽ vào những năm tháng cả hai ở bên trong rất vui vẻ... Rất, hạnh phúc
Cô đã nghĩ rằng người quan trọng nhất trong đời cô đó chính là anh trai cô, nhưng Doãn Thiên Phong xuất hiện trong đời cô lại trở thành người quan trọng thứ hai của cô
Phải, cô yêu anh, anh cũng rất yêu cô. Quen nhau đã rất lâu rồi, anh ấy cũng đã sang nhà hỏi cưới cô. Cô cũng đã sắp cùng anh ấy đi chọn đồ cưới và nhẫn cưới. Vốn dĩ mọi chuyện sẽ xảy ra trong bình yên, sẽ rất tốt đẹp
Cô cũng đã nghĩ về lúc cảnh cả hai cùng nhau ở lễ đường, mỉm cười hạnh phúc khi sắp trở thành vợ của anh ấy. Nhưng người tính không bằng trời tính. Mọi chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra...người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy, trở thành cô dâu của anh ấy vốn không phải cô mà lại là Đỗ Như Ninh
Cô không biết có phải mình nên cảm ơn bọn họ hay không? Doãn Thiên Phong từ sau khi bước ra khỏi cuộc đời cô, cô đã rất đau khổ. Đã nghĩ rằng bản thân vốn sẽ không chịu được nỗi đau này. Nhưng...Mộ Thần lại xuất hiện trước mắt
Nghĩ lại những năm tháng ngày xưa, những khoảng thời gian trước kia cô và Mộ Thần gặp nhau, yêu nhau và rồi lấy nhau. Trong lòng cô hạnh phúc và ấm áp vô cùng
" Tiểu Tịch..."
Cô khựng lại, xoay người lại nhìn...