Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 35: Cậu Ấy Thật Sự Rất Yêu Thương Tiểu Tịch

" Chủ tịch đã điều tra ra được!...Tiêu tiểu thư vốn không có thai, cô ấy chỉ là tới tháng mà thôi "

" Tới tháng? " Là cái gì

" Là...khụ...chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ đó ạ! "

" …được rồi, vậy thì cô ra ngoài đi! "

" Dạ..! "

Nghe thư kí báo cáo xong như vậy cũng khiến anh nhẹ nhõm hơn

Thì ra không phải là có thai...nhưng bây giờ không có thì sau này cô ấy cũng sẽ có, như thế thì mình phải làm gì đây...?

...

Sau khi cùng cô ăn trưa xong, anh cùng cô đọc sách và xem tivi một chút thì cô đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ..

Tịch Mộ Thần vẫn chăm chú coi chương trình trên tivi. Đây là chương trình mà cô thích coi nên anh cũng chiều theo ý cô, cùng cô ngồi coi

Cô vô thức dựa vào anh ngủ. Tịch Mộ Thần nghĩ rằng cô mệt nên dựa vào anh, anh dời mắt nhìn sang cô

" Tiểu Tịch! "

" … "

Ngủ rồi à...?

Tịch Mộ Thần cúi đầu xuống nhìn thì đã thấy cô ngủ từ lúc nào chẳng hay. Anh khẽ cười lắc đầu, đã mệt đến như thế mà lại gắng gượng ngồi đây với anh ư?

Anh lấy chiếc điều khiển trên bàn, sau đó tắt tivi. Tịch Mộ Thần bế cô lên đi về hướng phòng ngủ

Đi đến chiếc giường lớn của căn phòng. Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, anh cẩn thận, sợ sẽ làm cô thức giấc

" Ưm! "

Cô khẽ cựa quậy. Đôi mắt mơ hồ mở lên nhìn thấy anh, cô khẽ cất giọng gọi tên anh

" Mộ Thần? "

" Ngoan ngủ đi nhé, em đã mệt lắm rồi! "

Tịch Mộ Thần nói. Anh cưng chiều hôn lên môi cô một nụ hôn

" Ông xã...có thể nằm với em một chút được không? "

Cô lười biếng nói. Tịch Mộ Thần sẽ không thể từ chối lời đề nghị từ vợ nhỏ, mà sẽ chấp thuận cô. Ánh mắt nhìn cô đầy sự cưng chiều trong đó

" Được! Anh nằm với em "

Sau đó anh đã lên giường nằm kế bên cô. Tịch Mộ Thần vòng tay ôm cô vào lòng, anh đặt nụ hôn lên mái tóc cô

" Ngủ đi! Anh ở đây với em "

Cô nhỏe miệng cười, vòng tay qua ôm lấy thắt lưng anh. Đầu vùi vào lòng ngực anh, yên tâm mà chìm vào giấc ngủ sau...

Khi cô ngủ, anh đã ra ngoài xử lý một số việc

Tại một căn phòng tăm tối, chung quanh đều là những dụng cụ tra tấn tội nhân. Nơi đây ngửi đâu là những mùi máu tanh

Tịch Mộ Thần dáng vẻ lãnh khốc ngồi trên ghế nhìn xuống những gả đàn ông thân đầy máu me, chồng chất những vết thương trên người đang quỳ gối trước mặt anh kia

" Xin ngài tha mạng cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là làm theo lời ông ta mà thôi! "

Lục Minh Hạo đứng kế bên Tịch Mộ Thần nhếch môi cười khinh miệt, đúng là những kẻ tham sống sợ chết. Làm theo lời Đỗ Dục? Hừ, bọn chúng vốn cùng một phe với lão ta, chung một bang hội...là thuộc hạ của lão ta vậy mà lại nói như thế?

Sắp chết đến nơi lại mở miệng đổ hết lỗi lên người chủ nhân mình?

" Bắt đi Tiểu Tịch các người vốn biết, một khi đụng vào người phụ nữ của Tịch Mộ Thần này thì hậu quả nhận lại vô cùng nghiêm trọng! "

" Tôi biết lỗi rồi, chúng tôi thật sự là biết lỗi rồi, mong ngài tha cho chúng tôi! "

Những gả đàn ông không ngừng gập đầu xuống đất cầu xin anh nhưng anh cũng chẳng có biểu hiện gì. Khuôn mặt lạnh như đồng tiền vẫn như cũ in trên gương mặt

Bỗng dưng điện thoại của Lục Minh Hạo lại vang lên, là Phong Hàn gọi

" Alo? "

" Tiểu Tịch đến công ty, cô ấy bảo muốn gặp Mộ Thần! "

" Tôi sẽ báo lại với cậu ta! "

" Được! "

Lục Minh Hạo ngắt máy, lại quay sang nói với anh:

" Hàn gọi tới, nói rằng Tiểu Tịch đang ở công ty muốn gặp cậu! "

Tiểu Tịch? Vợ yêu đã dậy rồi kia à? Cô lại không ngoan lại chạy lung tung nữa rồi!

Vừa nghĩ đến xong thì anh đã có cuộc điện thoại gọi đến từ cô

" Ông xã anh đi đâu vậy? Chẳng phải đã hứa với em rằng anh ở nhà dành thời gian cho em hết sao? "

Anh chỉ vừa nhấc máy từ cô, vẫn là chưa cất giọng thì đầu dây bên kia đã vang tới giọng nói hờn dỗi của bà xã

Tịch Mộ Thần khẽ cười

" Ngoan, anh chỉ xử lý vài chuyện sau đó liền về với em! "

" Anh đang ở đâu vậy? Em muốn đến chỗ anh "

" Không được! Chỗ này không an toàn lắm đâu, em sẽ rất sợ hãi! "

" Chỗ không an toàn? Ông xã rốt cuộc anh đi đâu, em muốn đến chỗ của anh!...em sẽ không sợ khi có anh ở bên, anh đi như vậy em sẽ rất lo! "

" Ngoan ngoãn về nhà đợi anh về! Anh sẽ mua bánh về cho em "

" Em mới không cần!...ông xã anh không thương em, có phải anh ra ngoài với người phụ nữ khác hay không? "

" Anh không có! "

" Vậy tại sao không cho em đến chỗ anh? Anh không cho em đến chỗ anh thì em sẽ về nhà ca ca! Sẽ không về nhà với anh nữa! "

" Anh... được được anh cho em đến đây. Ngoan, đừng dỗi.Anh sẽ bảo Hàn đưa em đến, đến đây rồi thì không được hối hận đâu đấy! "

" Sẽ không...! "

Nói xong cuộc điện thoại với cô, anh cúp máy. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tịch Mộ Thần mà Lục Minh Hạo cười thích thú

" Sao? Tiểu Tịch đòi tới đây với cậu ư? "

" Có phải tôi đã quá mức cưng chiều cô ấy rồi hay không? "

" Có thể nói như thế...! "

Phong Hàn làm theo mệnh lệnh, đã đưa cô đến chỗ anh

Tại một khách sạn, thuộc dưới quyền sở hữu của Tịch thị. Trên đại sảnh lớn chính là một nam một nữ đi tới. Nữ tiếp tân dĩ nhiên rằng nhận ra họ

Một người là thiếu phu nhân mà chủ tịch cưng chiều nhất. Người còn lại chính là tổng giám đốc Phong

" Tổng giám đốc, thiếu phu nhân. Xin chào ạ!

Cô khẽ gật đầu nhìn nữ tiếp tân thay vì chào hỏi cô ấy lại. Phong Hàn không để ý đến mấy cách chào hỏi Xã giao thế của cô ấy, cùng cô bước đi tiếp vào trong thang máy

Phong Hàn đã nhấn số tầng, là tầng cuối cùng ở đây. Thang máy không phải đi lên, mà là đi xuống

Tận cùng của tầng. Dù trên hay dưới, tất cả bọn họ đều không được phép lên đây khi chưa có sự đồng ý của Boss tổng Tịch Mộ Thần. Nếu ai làm trái ý, không cần bàn cãi...đuổi việc!

Một khi đã bước vào đây. Đã chọn đồng ý làm việc cho anh thì anh đều có những quy tắc rõ ràng cho họ hiểu. Những chuyện khác làm trái quy định, tùy theo mức độ việc đó ra sao. Nhẹ, thì có thể bỏ qua nhưng nếu còn có lần thứ hai thì lập tức đuổi việc. Nặng, thì có lẽ không cần bàn cãi nữa. Anh sẽ thay một người mới thay thế vị trí chỗ trống

Ting, thang máy đã dừng tại tầng cuối cùng của khách sạn. Cửa thang máy vừa mở ra cô đột nhiên lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng

" Sợ sao? "

Phong Hàn cất giọng hỏi lại làm cô nhớ đến anh. Cô khẽ gật đầu

" Vâng!... Mộ Thần đang bên trong sao ạ? "

" Ừ! Ở đây có hơi đáng sợ so với em, bám sát anh và cứ đi thẳng cùng anh là được! "

Cô gật đầu sau đó cũng cùng Phong Hàn đi tiếp, dãy hành lang không dài nhưng nhìn thật đáng sợ. Tuy rằng không có một chút gọi là bẩn, nhưng cô vẫn thấy có chút đáng sợ sao sao ấy. Nó làm cô lạnh sống lưng, khẽ rùng mình rồi cô cũng làm theo những gì anh nói đó là bám sát anh và chỉ đi thẳng

Phía trước là một cánh cửa gỗ. Phong Hàn đưa tay đẩy cánh cửa ra thì trước mặt anh hiện ra những con người quen thuộc

Tịch Mộ Thần dáng vẻ lãnh khốc ngồi trên ghế nhìn xuống những bọn người mình đầy những thương tích, máu me đang quỳ gối dưới chân anh. Lục Minh Hạo đứng kế bên anh quan sát bọn họ

Khi nhìn thấy cánh cửa mở ra và hình ảnh Phong Hàn lộ ra thì Tịch Mộ Thần đã nhanh chóng dời mắt sang cô gái nhỏ đang xuất hiện phía sau lưng Phong Hàn ló ra

Môi nhếch lên ý cười. Tâm trạng rất tốt khi nhìn thấy bà xã. Dáng vẻ cô xuất hiện lúc này rất đáng yêu

Cô đảo mắt nhìn, một giây sau lại thấy hình bóng quen thuộc của người đàn ông đang ngồi trên ghế ở phía trước mặt đang nhìn mình kia. Đôi môi nhỏ cong lên

" Ông xã! "

Những gả đàn ông đang quỳ gối dưới chân anh cũng không dám quay mặt lại nhìn cô

" Tiểu Tịch vừa đến, Mộ Thần lại giở vẻ mặt cưng chiều vợ nữa ~~ "

Lục Minh Hạo không nhịn được khi nhìn thấy vẻ mặt anh thấy lúc cô xuất hiện liền mở miệng trêu chọc. Tịch Mộ Thần lạnh lùng liếc đôi mắt sắc bén sang Lục Minh Hạo sau đó lại quay sang nói với cô

" Lại đây! "

Cô ngoan ngoãn nghe theo anh. Bước chân đi tới chỗ anh

Bỗng, có một gả đàn ông vì sợ chết. Không muốn Tịch Mộ Thần phải giết hắn nên hắn cả gan lại đưa tay nắm giữ lấy cổ chân cô lại

" Xin cô...xin cô hãy giúp tôi, tôi thật sự đã biết lỗi rồi. Xin hãy tha cho tôi! "

Cô nhất thời bị hắn giữ lại, hoảng sợ la lên " A " một tiếng

Một cánh tay rắn chắc nhanh chóng đưa tới kéo cô về chỗ mình. Tịch Mộ Thần ôm cô vào lòng, anh đưa chân đá mạnh vào người hắn khiến hắn không tự chủ được bản thân mà ngã xuống đất

" Khụ khụ! "

Đôi mắt anh hiện lên tia khát máu ẩn giấu bên dưới đáy mắt. Tịch Mộ Thần cướp lấy cây súng từ một tên thuộc hạ đứng gần đó của mình. Một tay anh ôm chặt cô vào lòng, ý anh rất rõ ràng, anh chính là không muốn cô nhìn thấy cảnh máu me này...

Đoàng...một tiếng súng vang lên trong căn phòng khiến cô bị giật mình, bàn tay ôm chặt lấy anh hơn, sợ hãi nép gương mặt vào lòng ngực anh. Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên

Tịch Mộ Thần vứt cây súng sang trả lại cho tên thuộc hạ đó. Lạnh lùng cất giọng

" Giải quyết những thứ còn lại ở đây, sạch sẽ một chút! "

" Dạ! "

Nhận được mệnh lệnh, họ lên tiếng trả lời lại anh

Tịch Mộ Thần vẫn còn ôm cô trong lòng, anh cúi đầu nói khẽ với cô:

" Em còn đi được chứ? "

Cô khẽ lắc đầu: " Anh bế em...em sợ! "

Tịch Mộ Thần khẽ cười, đặt nụ hôn cưng chiều lên trán cô

" Được! Em nhắm mắt lại đi "

Cô nhắm mắt lại. Tịch Mộ Thần bế cô lên, sải bước đi về phía cửa chính ở ngay trước bao con mắt vẫn đang chăm chú nhìn họ

" Mộ Thần quả nhiên rất xem trọng Tiểu Tịch...! "