*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quản gia nhìn thấy anh cùng Phong Hàn và Lục Minh Hạo đi vào nên cung kính nói: " Thiếu gia, mừng cậu đã về. Phong thiếu, Lục thiếu xin chào "
Lục Minh Hạo mỉm cười nhìn bác quản gia, đã lâu không gặp nhìn cũng chẳng khác là bao a: " Bác Lâm, xin chào a "
Phong Hàn đưa cổ tay, đẩy gọng kính lên mắt: " Làm phiền rồi! "
Cô ở trong bếp vui vẻ nấu cơm nghe thấy bác quản gia chào hỏi anh về nên bỏ lỡ dở công việc mình đang làm lại mà chạy ra
Tịch Mộ Thần nhàn nhạt hỏi quản gia: " Tiểu Tịch đâu rồi? "
" Thiếu phu nhân đang ở trong bếp nấu ăn ạ! " Bác quản gia cung kính trả lời anh
Quản gia vừa mới dứt câu thì cô trên người mặc cái tạp dề hình con thỏ đáng yêu, từ phòng bếp chạy ra ngoài. Nhìn thấy anh cô vui vẻ mỉm cười, nhào vào lòng anh ôm chặt: " Ông xã, mừng anh về! "
Tịch Mộ Thần cưng chiều nhìn cô gái nhỏ bên dưới đang ôm mình: " Bảo bối nhớ anh chứ? "
" Nhớ a~ "
Cô ngẩn mặt mỉm cười nhìn anh nói, Tịch Mộ Thần hài lòng với câu trả lời của cô nên cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn
Nhìn thấy hai vợ chồng Tịch Mộ Thần đang âu âu yếm yếm với nhau vô cùng ngọt ngào và đầy tình cảm thì Phong Hàn và Lục Minh Hạo đứng một bên nhìn. Lẽ nào lại xem hai người họ như không khí ở đây ư? Bác quản gia đã vào trong nhà làm việc của mình từ lâu rồi. Lục Minh Hạo không thể chịu được cảnh bản thân mình được họ coi là bóng đèn nữa nên hắng giọng một tiếng
Cô dời mắt lên phía trước, nhìn thấy Phong Hàn và Lục Minh Hạo đứng đó nên ngại ngùng vội vàng bỏ anh ra. Tại sao cô lại không để ý đến hai người bọn họ nhỉ? Thật là ngại mà... Cô cười gượng gạo nhìn Phong Hàn và Lục Minh Hạo
" Anh Phong Hàn, anh Minh Hạo. Hai người cũng đến nữa sao? Thật ngại quá em không để ý đến hai người "
Tuy câu nói của cô thốt ra có làm cho trái tim nhỏ bé này của Lục Minh Hạo đau lòng nhưng anh nở nụ cười nhìn cô: " Không sao không sao. Bọn anh vừa nãy mới tới thôi "
Tịch Mộ Thần: " Họ là đến cùng anh bàn công việc "
" Vậy sao? A, hai anh đã ăn tối chưa? Hay là một lát nữa xong việc cùng em và Mộ Thần ở đây ăn tối với nhau đi, dù gì đồ ăn hôm nay làm cũng rất nhiều "
Lục Minh Hạo được mời ở lại ăn tối dĩ nhiên là vui rồi. Được ăn ké nhà người khác hơn nữa là của Mộ Thần, đồ ăn của Tiểu Tịch nấu là tuyệt nhất. Lục Minh Hạo nhanh chóng gật đầu đồng ý: " Như thế thì quá tốt rồi, bọn anh vẫn chưa ai ăn tối cả. Ở lại ăn cho vui nhỉ? "
Cô mỉm cười gật đầu, cô thích không khí đông vui thế này. Càng đông thì càng vui mà
Tịch Mộ Thần có vẻ như không đồng tình cho lắm, đôi mắt sắc bén lướt sang nhìn chăm chăm vào Lục Minh Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống
Nhìn cái gì mà nhìn? Dẫu cho cậu có không đồng ý đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ ở lại đây ăn đó, vợ cậu đã đồng ý rồi thì tôi còn sợ gì cậu chứ!
Phong Hàn cũng đồng ý chấp nhận ở lại đây ăn cơm tối, bản thân rất nhiều việc hôm nay anh lại lười nấu cơm nữa, ăn ở đây cũng được thôi
" Đã làm phiền rồi! "
Cô mỉm cười: " Không sao mà, càng đông sẽ càng vui "
" Các cậu lên thư phòng trước, tôi sẽ lên đó sau "
Tịch Mộ Thần nói, Phong Hàn và Lục Minh Hạo cũng không nói gì mà đi lên thư phòng anh. Chỉ còn lại anh và cô đứng đây
" Ông xã, anh sao vậy? "
Tịch Mộ Thần đặt nụ hôn lên trán cô nói: " Tiểu Tịch, anh không muốn bữa ăn tối của chúng ta sẽ có thêm người "
Cô mỉm cười khi nghe anh nói thế: " Mộ Thần, chỉ là một bữa tối thôi mà. Vả lại lâu lâu mới có một lần, anh đừng keo kiệt "
" Anh không keo kiệt với bữa ăn này, nhưng anh không thích điều đó "
" Cơ mà càng đông càng vui, bữa tối sẽ nhộn nhịp hơn một chút "
"... nếu em thích thì anh sẽ chiều em lần này thôi đó "
Cô mỉm cười gật đầu: " Thôi, anh mau lên đó đi kẻo làm hai anh ấy đợi lâu "
" Được! " Anh nói, sau đó luyến tiếc buông cô ra mà lên thư phòng...
Bàn xong công việc, Tịch Mộ Thần cùng Phong Hàn và Lục Minh Hạo đi xuống dưới nhà, cô đúng lúc cũng định lên phòng gọi họ xuống ăn tối đây vì bữa tối đều đã được chuẩn bị xong hết cả rồi
" Thật đúng lúc, bữa tối đã xong. Mọi người vào ăn đi "
Mọi người ai nấy đều ngồi vào vị trí của mình sau đó cầm chén đũa lên bắt đầu ăn cơm, bữa cơm cũng rất vui. Cô và Lục Minh Hạo cứ vui vẻ nói chuyện, thỉnh thoảng còn có Phong Hàn nói chuyện cùng với họ nữa. Tịch Mộ Thần lại tỏ ra vẻ lạnh lùng ngay cả một câu cũng không thèm nói, thật là kiệm lời
Đang ăn cơm vui vẻ bỗng dưng cô có điện thoại. Là một dãy số lạ nhưng sao cô cảm thấy dãy số này nhìn rất quen mắt, như đã từng nhìn thấy nó rồi
Tịch Mộ Thần nhìn thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại mà không chịu bắt máy nên mới lên tiếng:
" Tiểu Tịch, điện thoại? "
" A phải...em xin phép! "
Nhờ anh gọi cô mới trở về thực tại. Ngón tay đặt lên hình tròn nhỏ có màu xanh trên màn hình phía bên trái, nhẹ nhàng lướt qua
" Alo? Cho hỏi ai vậy ạ? "
" Tiểu Tịch...là anh "
Khi giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên, cô ngỡ ngàng... Là Thiên Phong. Cô cắn môi, bàn tay phía bên dưới nắm chặt thành nắm đấm. Người đàn ông này gọi cho cô rốt cuộc là muốn cái gì đây? Cô chán ghét, càng không muốn gặp mặt hắn thêm một lần nào nữa
Tịch Mộ Thần nhìn thấy cô có chút kỳ lạ, trạng thái vẫn giữ nguyên không nói gì. Lục Minh Hạo và Phong Hàn cũng nhìn thấy điều kỳ lạ ở cô
Cô nuốt nước bọt, lòng ngực có chút khó khăn thở: " Xin lỗi! Anh gọi nhầm số rồi "
Còn chưa kịp để Doãn Thiên Phong nói thêm vài lời với cô thì cô ngay lập tức đã cúp máy. Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông này nữa, tất cả đã kết thúc với nhau rồi. Anh ta bây giờ là người đã có vợ, mà cô bây giờ cũng đã là người có chồng. Hai người đã có gia đình hết cả rồi vậy thì anh ta lại còn muốn gọi đến cho cô làm gì?
Thấy cô cúp máy, anh mới hỏi: " Sao thế?
" Không có gì, người ta gọi nhầm số mà thôi "
" Gọi nhầm số? Vừa nãy thấy em có chút ngạc nhiên đó, lại còn ngẩn ra đó một chút nữa "
" Em không sao, người đó đột nhiên gọi điện nhận nhầm em là bạn gái thôi mà. Đừng bận tâm, mọi người mau tiếp tục ăn cơm đi "
Cô đánh trống lảng, không muốn cho họ biết chuyện đặc biệt hơn là anh. Doãn Thiên Phong bây giờ đã là bạn trai cũ của cô rồi, cô không muốn day dưa với hắn nữa. Người cô yêu hiện tại mới chính là chồng mình, Tịch Mộ Thần...
Tịch Mộ Thần sau khi tắm rửa xong thì ngồi trên giường đọc sách, còn cô thì đang ở trong phòng tắm ngăm mình trong làn nước ấm dễ chịu kia
Tịch Mộ Thần ở bên ngoài cẩn thận nhắc nhở cô: " Tiểu Tịch, đừng ngâm quá lâu. Sẽ dễ bị cảm lạnh "
Giọng nói của cô từ bên trong vọng ra ngoài: " Em biết rồi! "
Nói xong lại tiếp tục thưởng thức nước nóng trong bồn. Điện thoại cô đặt trên bàn trang điểm đột nhiên đổ chuông liên hồi, Tịch Mộ Thần dù cho có lười biếng nhưng vì tiếng chuông của điện thoại làm ảnh hưởng đến việc anh đọc sách nên khó chịu miễn cưỡng bước xuống giường lấy điện thoại của cô
Chỉ vừa mới cầm nó lên thì nó đã tắt, anh bực tức đặt điện thoại cô xuống thì đột nhiên cô có tin nhắn gửi đến. Người gửi là ai thì anh không biết nhưng tin nhắn là của người vừa mới gọi cho cô xong. Anh lỡ tay nhấn vào nó nên nó đã đi vào hộp tin nhắn của cô, Tịch Mộ Thần nhíu mày khi thấy những dòng tin nhắn kia
" Tịch nhi, anh xin lỗi. Trước kia anh thật sự không có cố ý phản bội em cùng cùng Đỗ Như Ninh lên giường. Là cô ta đã chuốc mê anh "
Doãn Thiên Phong? Thật không ngờ cái tên này lại còn gọi điện và nhắn tin đến cho vợ anh. Hừ, cho dù có giải thích bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vốn sẽ không thay đổi được gì nhiều đâu, cô bây giờ chính là vợ của Tịch Mộ Thần anh rồi. Muốn cô rời xa anh cũng rất khó, anh dùng thân phận của cô để nhắn tin lại với hắn
" Xin lỗi, cô ấy hiện đã là người có chồng! Đừng phí công vô ích nữa. Tiểu Tịch và tôi rất yêu nhau "
Ting, Doãn Thiên Phong ở bên kia nghĩ rằng là cô nhắn tin đến nên vội vàng mở điện thoại lên xem. Anh nhíu mày khi thấy dòng tin nhắn được gửi lại. Tịch Mộ Thần tên đáng ghét này nghĩ mình là ai chứ? Hừ, là đang muốn khoe khoang với mình đây sao?
" Tịch Mộ Thần đừng vội đắc ý, rồi sẽ có ngày tôi nhất định sẽ khiến bai người li hôn và đến với cô ấy mà thôi "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười, chuyện này đúng thật là rất hài hước đó. Đã bao nhiêu năm rồi mà hắn vẫn còn suy nghĩ viễn vông như thế kia? Doãn Thiên Phong à Doãn Thiên Phong, nên từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ này đi là vừa. Muốn chúng tôi ly hôn? Còn lâu đi
Tịch Mộ Thần đã xem nhưng không nhắn lại anh ta, chỉ lẳng lặng xóa đi tin nhắn và vào lịch sử cuộc gọi xóa luôn đi số điện thoại của hắn. Xong việc, anh lại đặt điện thoại của cô về lại vị trí cũ
Cô lúc này cũng mới vừa tắm xong và lấy khăn tắm quấn lại trên người. Cạch, bỗng dưng cửa phòng tắm mở ra, Tịch Mộ Thần ngang nhiên đi vào bên trong
" Mộ Thần, em đang tắm kia mà. Sao anh l...ưm "
Tịch Mộ Thần không nói gì, lại ép cô vào góc tường. Áp môi mình lên môi cô hôn
A, Mộ Thần lại giở thói biến thái nữa rồi ư?
Cô khó chịu, nụ hôn này quá lâu rồi. Anh là muốn giết cô sao? Cô đưa tay cố gắng đẩy anh ra
" Ưm...đ...đừng "
Tịch Mộ Thần không hài lòng, đưa tay tóm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô lại mà đặt lên đỉnh đầu, tiếp tục nụ hôn cùng cô. Đến khi cô dường như sắp hết dưỡng khí thì anh mới thỏa mãn buông cô ra, cô thở dốc
" Đáng ghét. Tịch Mộ Thần anh là muốn giết em sao? "
" Tiểu Tịch. Nào, mau thực hiện lời hứa của em vào hôm qua đi. Anh nhịn không được nữa rồi "
Nói xong, anh lập tức bế cô lên và đem cô ra ngoài
-
Happy Seokjin day❤🎂🎉🎉
04/12/1992 - 04/12/2018