Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 48: Cố Ý Gạt Chân!

Tô Lệ Lệ luôn là người thầm thương trộm nhớ Lục Minh Hạo. Cô ấy biết mặc dù bên cạnh anh ấy có vô vàng những người phụ nữ, lại còn thay họ như thay áo nhưng Tô Lệ Lệ cũng không quan tâm

Cho dù tình cảm này của mình sẽ được không công nhận và không nhận lại được điều gì nhưng cô vẫn muốn yêu anh ấy!

Mọi người trong đây dĩ nhiên là ai cũng biết Tô Lệ Lệ có tình cảm với phó giám đốc Lục này rồi. Ở trong đây, quyền lực nhất cũng là cô ta. Cô ta cứ như trưởng phòng ở đây vậy, nói gì thì làm nấy

Ngoài cô được đích thân Lục Minh Hạo đưa lên đây thì Tô Lệ Lệ chính là người thứ hai

Trước kia cô ta rất khó khăn để có thể vào làm việc tại đây. Tô Lệ Lệ đã làm một nhân viên nhỏ nhất trong công ty khiến mọi người khinh miệt, không mấy ai có thiện cảm với cô ta

Cô ta đã nhịn nhục nỗi đau vì bị mọi người chán ghét mình như thế. Tô Lệ Lệ đã không ngừng nổ lực làm việc vì công ty, cuối cùng thì cô cũng được công nhận điều đó. Thành quả của cô ta tốt và vượt bậc hơn mọi người nên Lục Minh Hạo quyết định đưa cô ta vào phía bộ phận của mình làm

Lục Minh Hạo cũng chỉ như những người đàn ông bên ngoài nhưng khuôn mặt lại không thể so sánh với bất kỳ người nào. Vẻ đẹp của anh ấy khó có thể diễn tả, nụ cười rất ngọt ngào và ấm áp. Mặc dù mang dáng vẻ phong lưu như thế nhưng anh Minh Hạo rất tốt, anh ấy luôn biết giúp đỡ mọi người xung quanh

Có lần đám nhân viên cấp dưới của cô vì ghen tị với thành tích của cô, từ một nhân viên nhỏ nhất trong công ty nhưng thế vậy mà bây giờ lại có thể vào được phía bộ phận của phó giám đốc Lục nên quyết định cho cô một bài học

" Á đừng đánh tôi...các người làm gì vậy...! "

Tô Lệ Lệ chật vật với đám nhân viên cấp dưới này. Bọn họ không ngừng đánh cô ta tại một nơi gần nhà kho ở công ty

" Thật không ngờ từ một đứa nhân viên nhỏ bé nhất trong công ty mà bây giờ lại có thể vào được bộ phận của phó giám đốc Lục! "

" Tôi...đó đều là do năng lực của tôi! "

" Năng lực?...năng lực hả, tao cho mày năng lực này! "

Người phụ nữ A nói, dơ chân đá vào bụng Tô Lệ Lệ một cái

" Á...khụ khụ...! "

" Hừ! Chắc chắn là cô đã mê hoặc phó giám đốc Lục rồi! Với cái thứ như cô và cái thành tích đó thì làm sao đủ để ngài ấy để mắt đến? "

Người phụ nữ B khinh miệt. Từ phía sau họ bỗng dưng lại có một giọng nói uy quyền cất lên làm họ bị dọa một phen

" Thành tích đó là thành tích gì? Các người có được như cô ấy hay không mà lại ở đây phê phán chê này chê nọ? "

Bọn họ hoảng sợ. Có chút e dè khi thấy Lục Minh Hạo đột nhiên lại xuất hiện ở đây

" Phó...phó giám đốc Lục! "

" Các cô cả gan coi thường mắt tôi kém mới đưa cô ấy vào bộ phận của tôi làm ư? "

" Không có không có! "

" Không có? Vậy thì vừa nãy các người đã nói những gì, hả! "

Lục Minh Hạo đột nhiên có chút giận dữ, gằn giọng khiến họ hoảng sợ bất giác lùi về phía sau một bước

" Chúng tôi không dám, không dám nữa phó giám đốc! "

Lục Minh Hạo nhếch môi cười, *bỉ thị với họ

*Bỉ thị: Cái nhìn khinh bỉ

" Từ ngày mai, các cô không cần đến Tịch thị làm việc làm gì! Chúng tôi sẽ không cần những nhân viên chỉ hay biết đố kị như các người! "

Bọn họ ngạc nhiên ngẩn mặt nhìn anh

" Phó giám đốc Lục! Đừng như vậy "

" Chúng tôi sai rồi! Thật sự là sai rồi, đừng đuổi việc chúng tôi "

" Cầu xin ngài...Lệ Lệ chúng tôi xin lỗi cô, xin hãy giúp chúng tôi! "

Bọn họ không ngừng cầu xin Lục Minh Hạo nhưng anh lại để lời nói của họ ngoài tai tất cả. Có những người không thể van xin anh được lại quay ngược sang Tô Lệ Lệ mà cầu xin

Buồn cười thật nhỉ? Là ai ban đầu đã đánh cô ra nông nỗi này? Là ai đã không ngừng sỉ nhục thành tích công việc cô sinh ra đố kị?

Bây giờ bị phó giám đốc Lục phát hiện rồi thì bọn họ bị đuổi việc, không cầu xin anh ấy được thì quay ngược lại cô giúp đỡ?...còn lâu! "

" Là các người ra tay đánh tôi trước còn muốn sự giúp đỡ từ tôi? "

Trong lời nói quá rõ ràng, Tô Lệ Lệ này sẽ không giúp họ!

Lục Minh Hạo nhếch môi cười nhìn cô, bắt gặp nụ cười trên môi anh bất giác làm cô trở nên thẹn thùng

Anh ấy là đang cười với mình sao? Vì sao anh ấy lại cười với mình? Hàng ngàn câu hỏi quanh quẩn trong đầu cô lại càng khiến hình ảnh anh bất ngờ hiện ra trong đầu cô

" Tịch thị bỏ tiền mướn các người về mục đích chính là muốn các người cống hiến cho công ty, chứ không phải để các cô ăn không ngồi rồi sau đó sinh đố kị với người khác! "

" Chúng tôi sai rồi, xin phó giám đốc nương tay! "

Lục Minh Hạo đi lướt qua họ, đi tới chỗ Tô Lệ Lệ đang ngồi ngây ngốc dưới đất nhìn mình. Anh đưa tay mình chìa ra trước mặt cô

" Còn đi được? "

Tô Lệ Lệ khẽ gật đầu. Bàn tay trắng nõn đặt lên bàn tay anh

Bàn tay của anh ấm áp đến lạ thường. Đến khi trở về hiện tại thì anh đã đưa cô đi khỏi đây...

Quay trở về thực tại. Tô Lệ Lệ khi mới bắt đầu nhìn thấy cô đã sinh ghen ghét. Phó giám đốc Lục chỉ có thể là của Tô Lệ Lệ này! Cô ta không xứng được ở cạnh anh ấy!

Tại tầng cao nhất của Tịch thị

Tịch Mộ Thần tâm trạng buồn bực vô cùng. Cô chỉ mới đi vào ngày hôm qua mà tâm trạng của anh đã xấu hơn bao giờ hết

Cứ như một quả bom hẹn giờ. Không cẩn thận chạm vào nó sẽ phát nổ! Tịch Mộ Thần cũng được ví như thế, hễ ai chọc giận hay thậm chí làm sai ý một chút anh liền lấy người đó ra trút giận

Lục Minh Hạo ngồi đối mặt anh cảm thấy một cỗ áp lực. Thật đáng sợ!

Vừa nãy chính Tịch Mộ Thần đã gọi Lục Minh Hạo lên đây có chút việc, nhưng khi vào rồi lại để Lục Minh Hạo " ngắm " gương mặt của " bom nguyên tử " kia

Đang tính nói về cô nhưng cũng nhanh chóng ngậm miệng lại. Giữa cô và anh đang không tốt, vẫn là không nên ngu ngốc để miệng đi nhanh hơn cái đầu!

Lục Minh Hạo hắng giọng một tiếng thì Tịch Mộ Thần cũng đồng thời cất giọng:

" Nghe nói trong bộ phận của cậu vừa tuyển người? "

Tịch Mộ Thần vừa dứt câu. Lục Minh Hạo có chút chột dạ sau đó cũng cười cười lơ đãng

" A phải! Trong bộ phận tôi có người mới "

Tịch Mộ Thần vẫn giữ nguy trạng thái làm việc, gương mặt không đổi sắc

" Là cậu đưa vào? "

" Cậu cũng biết có người trong bộ phận tôi nghỉ mà? Cũng may đã kiếm được người! "

" Người quen? "

" Sao cậu hỏi nhiều vậy? Trước kia cậu đâu có quan tâm đến chuyện này "

" Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, nhân viên đã vào Tịch thị thì là người của Tịch thị. Tôi là chủ tịch, quan tâm một chút cũng có gì là lạ? "

Nói cũng phải, chủ tịch dĩ nhiên phải quan tâm đến cấp dưới của mình rồi. Cậu ta cũng chỉ có ý tốt muốn hỏi thăm mà thôi!

" Là em họ tôi vào! "

Lục Minh Hạo mỉm cười nói. Động tác ghi bút trên tay Tịch Mộ Thần dừng một giây, anh nhếch môi cười sau đó lại tiếp tục làm việc tiếp

" Ngày mai tôi sẽ đích thân xuống kiểm tra! "

" Cái gì? "

Lục Minh Hạo ngạc nhìn nói, sao đột nhiên lại muốn xuống dưới kiểm tra rồi? Đang yên đang lành, cậu ta lại nỗi hứng cái gì?

Không được! Để cậu ta xuống dưới kiểm tra thì Tiểu Tịch làm sao?

" Cậu ngạc nhiên cái gì? Khảo sát nhân viên một tí đó là điều bình thường. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu, lẽ nào cậu quên rồi ư? "

Phải rồi nhỉ? Cậu ta nói đúng! Đúng thật ở Tịch thị có ngày này. Mỗi năm, một lần đều có chính cậu ta đích thân xuống dưới khảo sát

Vậy thì chắc mình phải thông báo điều này lại cho Tiểu Tịch trước rồi!

Tịch Mộ Thần nhìn vẻ mặt của Lục Minh Hạo sau đó nhếch môi cười

" Tôi đổi ý rồi! Hôm nay tôi sẽ đi khảo sát một chút "

" Bây giờ? "

" Phải! "

" Nhưng...nhưng phải ngày mai! "

" Có gì không ổn sao? Ngày mai hay hôm nay cũng như vậy cả thôi. Ngày mai tôi bận việc, không thể đi, bây giờ đi sớm. Có ý kiến gì sao? "

Vẻ mặt của Lục Minh Hạo nay cứng ngắc không thể đáp lại lời của Tịch Mộ Thần

Không ổn! Không ổn một chút nào! Cái tên giở chứng này! Lẽ nào hắn đã biết Tiểu Tịch vào công ty hắn làm việc ư?

Rõ ràng ngày mai mới là ngày khảo sát. Vậy mà hắn lại dời sang sớm một ngày?...Tiểu Tịch, hãy tha lỗi cho anh. Anh thật sự đã không thể giúp em rồi. Tên Tịch Mộ Thần này quá gian xảo đi!

Cạch...cánh cửa phòng Tịch Mộ Thần vừa đóng lại cũng là lúc Lục Minh Hạo quay về thực tại

Người trước mặt đã không thấy, căn phòng đã trống rỗng. Bây giờ Lục Minh Hạo mới nhận ra rằng Tịch Mộ Thần đã không còn ở đây nên anh lập tức đuổi theo

...

" Cô làm cái gì vậy hả? "

Tô Nhã tức giận rống to. Tịch Mộ Thần và Lục Minh Hạo bên ngoài đi tới cũng có thể nghe thấy

Tịch Mộ Thần khẽ nhìu mày tỏ ra vẻ khó chịu. Thật không có trật tự!

Bên trong phòng không ít đồng nghiệp mới chung quanh đang nhìn cô và Tô Nhã

Vì cô là người mới vào nên bọn họ đã nhờ vả cô giúp họ đi pha một ít cafe. Cô đã không ngần ngại mà vui vẻ giúp họ

Tô Lệ Lệ vì chán ghét cô nên cố ý gạt chân cô để cô mất đà ngã. Nhưng cô đã không ngã theo ý muốn của cô ta, ngược lại ly cafe lại bị đổ hết lên bàn của một đồng nghiệp. Báo hại cả đống văn kiện của cô ấy cũng bị vấy bẩn lên đó

" Xin lỗi xin lỗi, tôi thật không cố ý! "

" Xảy ra chuyện gì! "

Tịch Mộ Thần từ bên ngoài cùng Lục Minh Hạo đi kế bên

Tai vừa lọt vào giọng nói quen thuộc của người đàn ông lại khiến cô không thể quay đầu lại nhìn

Tịch Mộ Thần nhàn nhạt đưa mắt nhìn sang dáng vẻ nhỏ bé quen thuộc đang xoay lưng về phía anh. Anh không buồn quan tâm tới cô, chỉ lo sự việc xảy ra hiện tại

" Chủ tịch, phó giám đốc Lục! Xin hãy làm chủ cho tôi. Là cô ta cố ý làm đổ cafe lên tài liệu của tôi! "