Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 88: Giải Cứu

Ngày hôm sau...

" Thế nào rồi? "

" Thiếu gia, tình hình có chút không ổn! "

" Mau nói! "

" Có vẻ như Tịch Mộ Thần đã niêm phong tất cả, không một chỗ nào ở Trung Quốc bán vé máy bay để chúng ta có thể trở về Anh Quốc! "

Tịch Mộ Thần ư...?

Tịch Mộ Thần biết Doãn Thiên Phong chắc chắn sẽ trở về Anh Quốc với cô nên anh đã cho người đóng cửa tất cả những địa điểm bán vé máy bay ở Trung Quốc này

Mặc dù biết làm như thế sẽ không tốt nhưng điều anh muốn chính làm tìm thấy cô nên anh sẽ không ngần ngại mà làm tất cả để có thể đạt được mục đích

Trì hoãn thì không thể lâu được nhưng nếu chỉ có hai ngày như thế thì anh nhất định sẽ trong khoảng thời gian đó tìm ra cô hết sức có thể

Các nơi ở Trung Quốc không có nơi nào là người của anh không đi qua cả nhưng lại không thể tìm ra cô...?

Doãn Thiên Phong nhếch môi cười:

" Chúng ta không gấp! Để rồi xem hắn ta làm thế nào tìm ra được chỗ này, trì hoãn thời gian của chúng ta để quay về Anh Quốc thì cứ việc trì hoãn "

" Nhưng thiếu gia... "

" Không sao! Cuộc trì hoãn chuyến bay này sẽ không thể diễn ra lâu đâu. Để có thể trì hoãn tất cả các chuyến bay ấy ở Trung Quốc như thế chứng tỏ Tịch Mộ Thần rất có năng lực nhưng đoán chừng chỉ có thể là hai ngày không thể hơn! "

Thuộc hạ nghe anh nói như thế cũng gật đầu hiểu ý

Doãn Thiên Phong: " Còn về bác sĩ thì sao? Họ đã đến chưa? "

" Thiếu gia, về chuyện bác sĩ Mộng Khiết tiểu thư đã lo rồi ạ! "

" Cô ta? "

" Mọi việc do em đảm nhiệm, anh quên rồi sao? "

Từ bên ngoài bỗng dưng cất lên một giọng nói ngọt ngào. Mộng Khiết với thân hình quyến rũ trong bộ váy ôm ngắn tới đùi đi vào

Cặp đùi thon thả cùng với đôi chân thon gọn đi trên đôi giày cao gót tiến đến phía Doãn Thiên Phong đang ngồi

Thuộc hạ theo mệnh lệnh lập tức ra ngoài, hiện nay trong phòng chỉ còn lại mỗi Doãn Thiên Phong và Mộng Khiết

" Không phải trước lúc đó em đã nói rồi hay sao? Khi kế hoạch được tiến hành rồi thì mọi việc sẽ do chính tay em phụ trách! "

Doãn Thiên Phong nhìn Mộng Khiết với ánh mắt chán ghét nhưng lại không để lộ ra. Bây giờ nhìn cô ta như thế thì chẳng khác nào giống như những loại phụ nữ lẳng lơ ngoài kia?

Kinh tởm!

Mộng Khiết dường như không để ý thấy ánh mắt chán ghét của Doãn Thiên Phong đối với mình, cô nói:

" Anh đừng lo! Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi! "

" Tốt nhất nên như lời cô nói! ". Doãn Thiên Phong lạnh nhạt nói

Sau đó anh đứng dậy rời khỏi để Mộng Khiết một mình ở lại

Nhìn thấy sự ngó lơ từ anh, Mộng Khiết trong lòng không khỏi tức giận nhưng biết làm sao bây giờ?

" Đáng ghét! Vậy mà lại không chú ý đến mình...! "

Vào khoảng thời gian bốn giờ ba mươi chiều, Doãn Thiên Phong trên tay cầm khay thức ăn đem vào cho cô

" Anh đến làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh! "

" Anh nghe nói rằng em đã không ăn gì nên đưa cơm đến! "

" Tôi không ăn! "

" Chẳng phải em bảo em thương đứa con của em và Tịch Mộ Thần? Em không ăn tức là cố tình muốn nó chết vì đói. Vậy thì tốt thôi! Nếu em bỏ chúng chết đói như thế thì anh cũng không cần phải mời bác sĩ về nữa! "

" Anh...! "

Anh ta nói đúng! Cho dù cô có muốn không ăn đi chăng nữa thì cô cũng phải nghĩ đến con của cô và Mộ Thần. Nếu như để Mộ Thần biết rằng cô bỏ đói con của anh liệu anh sẽ mắng cô hay không?

Cô khẽ mỉm cười

Chắc chắn là có rồi! Lúc ấy Mộ Thần sẽ trưng ra bộ mặt tức giận với cô và nói với cô rằng: " Tiêu Tiểu Tịch gan em quả thật không nhỏ khi dám bỏ đói con của anh...! "

Cô nhìn xuống vùng bụng của mình sau đó xoa nhẹ lên đó

Bảo bối, mami xin lỗi vì đã bỏ đói các con! Mami nhất định sẽ không như thế nữa

Doãn Thiên Phong nhìn thấy cô cười như thế sau đó là xoa đứa bé trong bụng, dưới đáy mắt hiện rõ sự âm lãnh khi nhìn vùng bụng cô

Anh nhẹ nhàng đặt khay thức ăn lên bàn, nói:

" Đồ ăn là những chất dinh dưỡng! Yên tâm, trong thức ăn không hề bỏ thứ gì! "

Sau đó anh lập tức quay người bỏ ra ngoài chứ không có nán lại lâu

Cô nhìn theo bóng lưng của anh khuất đi khỏi cánh cửa, đôi mắt khẽ cụp xuống sau đó chậm rãi dùng bữa ăn

Ngay lúc đó ở bên ngoài

Cách đó không xa có một bụi rậm và trong bụi rậm có hai người đàn ông lặng lẽ quan sát căn nhà từ đầu cho đến cúi

Khi đôi mắt của người đàn ông A lướt nhìn lên phía tầng hai, thông qua chiếc cửa sổ bỗng người đàn ông nhìn thấy hình dáng của một người phụ nữ

Người phụ nữ mang nét u buồn đang rậm rãi dùng bữa ăn, đôi tay bỗng đặt lên vùng bụng của mình lúc lâu lại xoa xoa

Sau khi tìm thấy người, anh ta lập tức quay mặt nhỏ giọng nói với người kế bên

" Đã tìm thấy người! Mau thông báo và gửi địa điểm xác định đến cho anh Hàn! "

" Được...! "

Người đàn ông tên Minh Vũ lập tức làm theo lời nói của Minh Triết

Minh Triết và Minh Vũ là hai anh em của nhau, bọn họ là người của Tịch Mộ Thần và ở đội C

Trung Quốc không nhỏ nhưng người của Tịch Mộ Thần cũng không ít người. Mỗi đội nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm người và được cử đến mỗi thành phố khác nhau ở Trung Quốc

Tối đêm đó ngay sau khi cô bị bắt đi thì Phong Hàn đã phái người đi kiểm tra phòng vé ở thành phố S xem xem có chuyến bay nào đi ngay trong đêm hay không và kết quả cho thấy rằng là có và chuyến bay ấy bay đến thành phố F. Theo như thuộc hạ nói lại thì người bán vé ấy nói rằng chuyến bay đến thành phố F đấy đã được một người phụ nữ mua lại toàn bộ các khoang cũng như chuyến bay đến thành phố F

Chuyến bay sẽ bay theo khoảng thời gian họ đưa ra...

Tịch Mộ Thần đã cử đội C đến thành phố F và cũng không quên căn dặn rằng phải lục soát nơi đó thật kỹ để tìm cho ra cô

Minh Triết và Minh Vũ tách đội đi cùng nhau. Bọn họ nghĩ, nếu như bắt người đi như thế thì chắc chắn phải tìm một nơi kín đáo để không có ai biết

Địa điểm mà có là nhà hoang đi chăng nữa thì cũng rất có khả năng nhưng không phải hơi cũ rồi sao?

Tóm lại! Chắc có thể bọn người của Doãn Thiên Phong sẽ đến một nơi nào đó tách biệt thành phố nên hai anh em họ đến những nơi đó xem sao

Những nơi còn lại trong thành phố cứ để ba người còn lại tìm

Minh Triết đưa ra ý kiến là sẽ vào rừng tìm xem có manh mối gì hay không, Minh Vũ cũng nghe theo sau đó cả hai cùng nhau vào khu rừng của thành phố F tìm cô

Bây giờ thì nhìn xem? Bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm thấy cô rồi!

" Anh sẽ đột nhập vào đó và đưa chị dâu ra ngoài! Em nhanh chóng bảo mọi người đến đây nhanh nhất có thể "

" Được! Anh cẩn thận "

Minh Triết và Minh Vũ chia tay nhau tại đây, sau khi Minh Vũ rời khỏi đây thì Minh Triết cũng bắt đầu hành động

Được biết! Trong số người của Tịch Mộ Thần thì hai anh em Minh Triết và Minh Vũ là hai người nằm trong số những người tài giỏi sau hóa huấn luyện một năm trước kia

Minh Triết là trưởng nhóm đội C khi đến thành phố F, sau khi hai anh em rời khỏi, anh cũng không quên nói trước với ba người còn lại rằng họ hãy ở lại thành phố tiếp tục tìm kiếm cô. Anh và Minh Vũ sẽ cùng nhau đến một nơi khác tìm cô...

Minh Triết cũng rất khôn ngoan và nhanh nhẹn, cũng không quá khó khăn đối với anh khi tiến vào căn cứ của Doãn Thiên Phong cứu cô ra

Chỉ là...anh không gấp gáp. Sau khi hóa trang thành một trong số những người của Doãn Thiên Phong anh mới từ từ tìm cơ hội để có thể tiếp cận đến cô

Thời gian đã nhanh chóng trôi qua, mặt trời đã lặn xuống khi nào chẳng hay

Đến giờ cơm tối, Doãn Thiên Phong đích thân xuống bếp nấu vài món cho cô xong đích thân mang nó lên phòng cho cô

Cô đã rất chán ghét khi nhìn thấy Doãn Thiên Phong, vậy mà anh ta lại cố ý ngó lơ biểu hiện đó của cô còn mở miệng nói:

" Tối nay ngủ sớm, ngày mai bác sĩ sẽ đến đây! "

Vốn lí hôm nay bác sĩ sẽ đến nhưng có vẻ như ông ta gặp chút trục trặc nên không thể đến sớm hơn được

Anh cũng chẳng hiểu Mộng Khiết đang nghĩ gì nữa? Ở thành phố F nổi tiếng là có những vị bác sĩ giỏi vậy thì cô ta tại sao không tìm đến họ lại còn đến một thành phố khác mời một người khác về?

Rắc rối!

Nếu không phải vì cô ta đưa ra kế hoạch và thành công mang cô về một cách suôn sẻ như thế thì còn lâu anh mới để cô ta quản lí những chuyện tiếp theo này

" Bác sĩ? Doãn Thiên Phong anh nhất định là muốn giết con của tôi mới vừa lòng hay sao? "

" Phải! Anh muốn giết nó, nó là đứa con của em thì đã sao? Trong người nó đang chảy giọt máu của Tịch Mộ Thần và anh tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó được xảy ra! Anh không muốn nó sinh ra đời "

" Anh là đồ khốn, anh không phải con người! "

"...anh làm điều này, tất cả cũng chỉ vì em mà thôi! "

" Vì tôi? Anh luôn miệng bảo là vì tôi nhưng thật chất là không phải! Doãn Thiên Phong, anh làm tất cả mọi thứ chỉ vì bản thân anh muốn mà thôi! "

" Em cứ nghĩ như thế nào cũng được. Ăn cơm xong hãy nghỉ ngơi sớm, đây là ngày cuối cùng khi đứa bé ở cùng em! "

" Anh...! Anh cút đi cho tôi, mau cút đi! "

Cô gào lên, với tay lấy thứ gì đó ném về phía của Doãn Thiên Phong

Doãn Thiên Phong lẳng lặng nhìn cô trong giây lát sau đó cũng quay lưng ra ngoài

Khi cánh cửa khép lại những giọt nước mắt trên khóe mắt không ngừng rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô

" Mộ Thần...hức...khi nào anh mới đến cứu em và con?...em sợ...thật sự rất sợ... "

Làm ơn! Làm ơn bất kỳ ai cũng được! Xin hãy cứu cô khỏi nơi này, cô không muốn đứa bé phải chịu tổn thương và chết đi khi vẫn chưa được chào đời. Cô...vẫn chưa được nhìn thấy đứa bé kia mà và đứa trẻ cũng chưa được nhìn thấy anh, nhìn thấy cha mẹ của chúng

Vậy thì tại sao lại bắt chúng rời xa cô và anh chứ? Tại sao...?

Đêm khuya vào khoảng mười một giờ. Đây chính là thời điểm thích hợp để ra tay vì thời gian này bọn họ rất lơ là cũng như độ cảnh giác thấp đi nhiều

Mọi người đã ngủ hết và chỉ có vài ba người canh gác. Vài ba người thì đáng là gì trong khi thân thủ của Minh Triệt chẳng những nhanh nhẹn lại còn xuất sắc đến đáng khen ngợi?

Tại phòng cô

Giờ này cô vẫn chưa ngủ vì lo sợ đến ngày mai. Ngày mai bé con của cô sẽ không còn ở bên cô nữa...cô sợ, thật sự rất sợ

Càng nghĩ thì càng thêm đau lòng, cô cúi xuống nhìn vùng bụng của mình

" Con à...mami xin lỗi, là mami không tốt, mami...mami đã không bảo vệ tốt cho các con! Xin hãy tha lỗi cho mẹ...! "

Cô xoa vùng bụng của mình nói

Bỗng dưng bên ngoài cửa có tiếng động gây đến sự chú ý của cô

Cô lau đi những giọt nước mắt sau đó chậm rãi bước đến phía cánh cửa

Bên ngoài có tiếng động....xảy ra chuyện gì rồi sao?

Thêm một tiếng động nữa phát lên khiến cô giật mình sau đó cánh cửa đột nhiên vang lên một tiếng " cạch "

" Là...là ai? "