Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 95: Cao Phó Nhiều Lời

" Phải sang ngày mai thuốc mới có thể hết tác dụng! Cậu đừng lo cô ấy sẽ không sao, ngủ một giấc như thế cũng tốt! "

" Ừ! "

" Đi! Tôi giúp cậu lấy viên đạn ra ngoài, càng để lâu như thế không phải sẽ chết vì nhiễm trùng thì cũng là mất máu! "

Tịch Mộ Thần không nói gì anh quay người cứ thế bỏ đi, nhìn thấy anh bỏ đi như thế Cao Phó lập tức gọi lại:

" Này! Cậu đi đâu thế? "

Tịch Mộ Thần dừng bước chân, anh quay người lại nhìn Cao Phó có chút mất kiên nhẫn, khó chịu nói:

" Không phải cậu bảo là đi lấy viên đạn ra cho tôi hay sao? "

" À...! Vậy thì đi! "

Tịch Mộ Thần " hừ " một tiếng cũng xoay người bước đi tiếp

Con người này thật giống với Minh Hạo mà! Miệng cứ không ngừng luyên thuyên bên tai

Phiền chết đi được...!

Trong suốt quá trình lấy viên ra khỏi bả vai của Tịch Mộ Thần, Cao Phó là người đảm nhiệm làm việc ấy

Ban đầu Cao Phó cũng đã nói rất rõ ràng về việc này với anh để tránh đại họa ập đến đầu mình:

" Tôi nói trước! Ca này do tôi đảm nhận cho nên tôi không biết cách dịu dàng đâu đấy! Cậu mà có đau thì ráng chịu một chút "

" Tốt nhất nên cẩn thận cho tôi! "

" Biết rồi biết rồi! Tôi là bác sĩ giỏi nhất đấy "

" Tôi không muốn nghe về tiền sử của cậu! Nhanh làm đi "

Hừ! Còn dám cao ngạo nữa kia à? Đã vậy tôi cho cậu đau chết đi sống lại mới thôi

Cao Phó giúp Tịch Mộ Thần cởi chiếc áo sơ mi mặc trên người ra, anh thật không ngờ rằng trên cơ thể của Tịch Mộ Thần lại nhiều vết sẹo như thế

Không phải chỉ có một mà là hai, ba cái! Không có vết sẹo do dao để lại thì cũng là súng

Rốt cuộc thì người đàn ông này có phải là thương nhân hay không?

A đúng rồi! Hình như trước kia có nghe loáng thoáng ai đó nói qua rằng Tịch Mộ Thần là một trong số những người nằm trong giới hắc đạo nhưng anh lại không biết có đúng như lời đồn hay không nên cũng không để tâm mấy

" Cậu là bác sĩ lẽ nào lại sợ vết thương của tôi? "

Tịch Mộ Thần bỗng lên tiếng mới khiến Cao Phó nhất thời bừng tỉnh, anh có chút không hài lòng về câu nói của Tịch Mộ Thần vừa rồi

" Cái gì mà sợ hay không sợ chứ? Mấy cái này tôi đã thấy qua không ít rồi đó! Nếu như sợ mấy cái như này thì còn đi làm bác sĩ làm gì nữa? Tôi nói cho cậu biết nhé, làm bác sĩ như tôi còn phải đối mặt với nhiều bệnh nhân có vết thương còn trầm trọng nặng nề hơn cậu gấp mấy ngàn lần mà tôi còn chưa sợ huống hồ như cái vết thương nhỏ này? "

" Cậu nói nhiều quá rồi đấy! "

" Hừ! Tôi bắt đầu làm, tốt nhất cậu nên chịu đau đớn một chút! "

Anh biết rằng làm bác sĩ chắc chắn sẽ không sợ những vết thương nhỏ nhoi này nhưng chỉ là nhìn thấy Cao Phó cứ đứng đó nhìn vết thương mãi. Vì không muốn chậm trễ thời gian quay lại bên cô nên anh mới cố tình lên tiếng nhắc nhở Cao Phó một chút

" Trên người tôi có lẽ cậu đã nhìn thấy mấy cái vết sẹo này rồi chứ? Đây cũng không phải là lần đầu của tôi đâu nên vết thương này tôi có thể chịu được! "

" Thảo nào bị nặng như thế lại một mực không chịu đi chữa trị vết thương liền mà còn lo cho vợ cậu, bị thương như thế mà còn có sức bế cô ấy đến đây! "

" Chúng tôi có xe! "

" … "

Đồ ngốc ý của tôi không phải như thế! Rõ ràng là hiểu ý tôi nói mà còn bày ra dáng vẻ như không hiểu chuyện ấy của cậu...tức chết mình mà!

Sau một lúc bọn họ cũng im lặng không ai nói một câu nào, Cao Phó tập trung lấy viên đạn ra khỏi người Tịch Mộ Thần

Tịch Mộ Thần ngay lúc này đang cầm cự cơn đau truyền đến, hàm răng cắn chặt vào tấm khăn nhẫn nhịn

Cuối cùng cũng xong! Cao Phó thành công lấy viên đạn ra khỏi bả vai của anh xong sau đó giúp vết thương khử trùng và băng bó nó lại

Trên trán của Tịch Mộ Thần đầm đìa mồ hôi chứng tỏ khi nãy anh đã vô cùng khó khăn chịu đựng vết thương

Cao Phó: " Kể ra cậu cũng giỏi đấy chứ! Chịu đựng được như thế quả nhiên rất không tồi. Lần đầu tính tiêm cho cậu thuốc gây tê để cơn đau có thể giảm đi một chút nhưng cậu lại không chịu! "

Tịch Mộ Thần: " Cho dù có dùng thuốc gây tê thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu nên dùng đến làm gì cho tốn! "

" Nhưng nó có thể giúp cậu giảm cơn đau xuống đi một ít để cậu không cần phải khó khăn chịu đựng như thế! "

" Nói như thế có phải là đã quá muộn rồi hay không? Cậu nên để lại thuốc đó cho những người khác dùng đi thì hơn, cũng nên biết ơn vì tôi không cần thứ thuốc đó mới có thể tiết kiệm hộ cậu! "

" Xì không cần! Lẽ nào bệnh viện của chúng tôi thiếu chắc? "

Tịch Mộ Thần không nói gì, trên môi nhàn nhạt xuất hiện nụ cười như có như không

Cao Phó băng bó vết thương xong anh cầm lấy chiếc áo dính máu mặc lại nó vào

" Nhưng cũng coi như có công đi! Ghi nhận lại cho cậu "

" Không cần cậu ghi nhận tôi! "

Tịch Mộ Thần rời bàn mổ, anh đẩy cửa đi ra ngoài thì Cao Phó cũng đồng lúc đi theo

" Nè! Tôi chưa có dặn cậu đâu đó, vết thương vừa xử lý xong nên không được làm bất cứ cái gì gây tác động mạnh lên nó nếu như không nó sẽ bị đứt chỉ đấy! "

" Tôi biết! "

" Này...nghe người ta nói rằng cậu là một trong số những người trong giới hắc đạo? "

Tịch Mộ Thần nhếch môi cười:

" Theo cậu nghĩ sao? "

" Tôi thấy trên người cậu có nhiều vết sẹo mà những thứ này đều do ám khí mà ra! Không có vết dao thì cũng là vết súng! "

" Lẽ nào cậu không nghĩ rằng tôi là thương nhân nên những đối thủ ngoài kia muốn khai trừ tôi nên lập kế ám sát? "

" Hưm...theo tôi thấy thì nó không có khả năng mấy! Mà cho dù có thật đi chăng nữa thì làm gì có nhiều người ám sát cậu như thế? Lẽ nào là cùng một người ư nên tôi cho rằng cậu chính là người trong giới hắc đạo! "

Tịch Mộ Thần lại nhàn nhạt cười chứ không trả lời lại Cao Phó

" Sao cậu lại cười? Tôi nói có đúng không? "

" Cứ theo sau đít tôi như thế làm gì? Tôi đi thăm vợ! Lo làm việc của mình đi "

Tịch Mộ Thần thuận miệng buông lời, anh vừa nói xong Cao Phó dừng bước chân lại...

" Ai nói tôi theo sau đít cậu chứ? Tôi là đến phòng của bệnh nhân mà thôi!! "

Thật ra thì bản thân Cao Phó chỉ muốn thăm dò Tịch Mộ Thần một chút coi anh thật có phải là người trong hắc đạo như mọi người hay đồn thổi hay không

...

" Ưm... "

Cô mơ hồ tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp vừa mở ra ngay lập tức hiện lên một phong cảnh lạ lẫm

Trước mắt là một nền nhà màu trắng xóa mà xung quanh là đâu cô cũng không biết

Có phải cô đã bị đưa đến Anh Quốc cùng Doãn Thiên Phong rồi hay không? Còn bé con...

Phải rồi! Bé con, bé con của cô!

Theo như cô nhớ thì trước lúc hôn mê người của Mộ Thần vì đến cứu cô khiến mọi việc bị bại lộ, Minh Triết một lòng dù chết cũng bảo vệ cô khiến Doãn Thiên Phong bắn trọng thương vứt trong rừng còn cô thì lại một lần nữa bị đưa về chỗ cũ. Bọn họ không những nhốt cô tại ngôi nhà đó mà còn mời một bác sĩ về phẫu thuật lấy con của cô đi

Mà...vị bác sĩ đó lại cùng Mộng Khiết là một đồng lõa, Mộng Khiết vì muốn Doãn Thiên Phong sẽ một lòng hướng về cô ta để cô ta có thể thay thế vị trí của cô trong lòng Doãn Thiên Phong đã không bất chấp mọi thủ đoạt giết chết cô

Mượn việc lấy đứa bé ra cô ta còn muốn cô cùng con của mình chết đi như một tai nạn ngoài ý muốn hành nghề của bác sĩ

Càng nhớ lại lòng cô càng đau như thắt, đó quả thật là một khoảng thời gian đáng sợ nhất cô từng trải qua...

Khoan đã! Nếu như việc lấy đứa bé ra cô cũng đồng thời chết đi như điều mà Mộng Khiết mong muốn vậy thì tại sao cô vẫn còn sống?

Có phải là...con của cô vẫn còn chứ?

Vừa nghĩ đến đây cô ngay lập tức hất tung chiếc chăn đắp trên người ra, ngay lập tức đập vào mắt cô chính là điều cô mong muốn và hạnh phúc nhất

Con của cô...con của cô vẫn còn! Bé con vẫn ở đây cùng cô

Tốt quá rồi! Cô đã không chết và bé con vẫn còn trong bụng cô

Nhưng...ở đây là đâu? Chẳng phải Doãn Thiên Phong một lòng muốn giết con của cô và Mộ Thần ư? Lẽ nào anh ta lại biết được mưu đồ của Mộng Khiết mà cứu cô sau đó trì hoãn việc này lại và đưa cô và con...đến một nơi khác?

Rốt cuộc thì cô đang ở đâu? Cô vẫn còn ở lại Trung Quốc hay là Anh Qu...

" Mùi thuốc ư? "

Chiếc mũi bỗng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, tuy mùi thuốc sát trùng không quá nặng nhưng khứu giác của cô lại ngửi thấy nó

" Thuốc sát trùng ở đây...có phải là bệnh viện hay không? "

Và Mộ Thần...lẽ nào anh ấy...

Cô đang suy nghĩ bỗng bên ngoài nghe thấy tiếng động, theo phản xạ lập tức hướng mắt nhìn ra phía cửa. Phía bên ngoài một lần nữa phát ra âm thanh, nói đúng hơn là một giọng nói!

" Chúng tôi vừa kiểm tra cho cô ấy xong và cô ấy không sao! "

Giọng nói của đàn ông? Là ai ở bên ngoài đó vậy?

" Tịch tổng...! Ngài cần gì nữa không ạ? "

Người đàn ông nghe giọng điệu nói có vẻ rất cung kính nhưng sao lại nói nhỏ như thế? Anh ta rốt cuộc nói cái gì vậy?

Cô đã không còn nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài ngay sau khi người kia nói xong câu, sau vài giây gần đến một phút Tịch Mộ Thần bỗng cất tiếng:

" Không cần đâu! "

Mộ...Mộ Thần?

Cô thật sự không có nằm mơ? Vừa nãy cô đã nghe thấy giọng nói của anh, là giọng nói của Mộ Thần!

Bước chân nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, cô có chút loạng choạng chậm rãi đi về phía hướng cánh cửa

Tịch Mộ Thần ở bên ngoài nói chuyện cùng vị bác sĩ, sau khi nói chuyện xong thì bác sĩ cũng hết nhiệm vụ mà rời đi

Ngay lúc anh ta bỏ đi thì hai tên thuộc hạ vừa nãy đã cùng anh và cô từ căn nhà trong rừng đến tận bệnh viện ấy đi tới

Bọn họ cung kính chào anh:

" Lão đại! "

" Phía bên Minh Hạo và Phong Hàn thế nào rồi? "

Người A: " Lão đại, anh Minh Hạo vừa gọi điện đến thông báo rằng bọn họ sẽ trở về thành phố A trước chúng ta! "

Người B: " Những người bên Doãn Thiên Phong, anh Phong Hàn cũng đã lo liệu được toàn bộ! "

Tịch Mộ Thần nhàn nhạt gật đầu

Bỗng cánh cửa phía sau lưng của Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng mở ra nhanh chóng xuất hiện một thân ảnh của người con gái

Hai thuộc hạ nhìn thấy cũng trở nên im lặng đứng đó không chút phản ứng