Đệ tứ thập nhất chương: Về nhà và này nọ Con mình gặp tổn thương tinh thần lớn như thế Dung Thanh không thể nào mặc kệ được, sau khi nói chuyện này với Chu Hoàn, trong lúc Chu Nguyên còn đang bận rộn cùng các bạn thân có tiếng lấy lại trong sạch cho mình, học sinh tung tin đồn trên internet kia đã bị trường phạt hành chính rồi.
Trước sau không quá hai ngày, người nói xấu Chu Nguyên đã bị tra ra, nhà trường ra thông báo liền có người hiểu rõ bắt đầu mở topic rửa trắng* cho Chu Nguyên, à, còn thuận tiện vạch trần người tô đen Chu Nguyên là ai, chính là cái thứ bị cả trường học phê bình kia. . . à, lại thuận tiện tô đen hắn thêm một chút, cái tên đó là một vị học sinh gần đây theo đuổi Kiều mỹ nữ, lúc trước từng vài lần tiếp xúc với Chu Nguyên. . . nói chung, sau bài post đó có một nhóm lớn lên tiếng xin lỗi Chu Nguyên. Và cũng không biết là ai, nổ ra các thành tích vẻ vang của Chu Nguyên từ tiểu học đến đại học, còn nổ ra ảnh chụp Chu Nguyên đàn piano ở buổi tiệc tối chào đón tân sinh hồi cao trung. . . kết quả, Chu Nguyên từ bị tô đen trở thành hoàn toàn đỏ lè.
*Có tô đen thì có rửa trắng... Kết quả này hơi khác với ý định của Chu Nguyên, nhưng mà vẫn nằm trong kế hoạch, vì mẹ nàng nói không cần tìm tư liệu làm gì nữa, nghiêm phạt này với một học sinh mà nói là rất hợp lý rồi. Chu Nguyên suy nghĩ một chút, cũng hiểu được cho nên chấp nhận quyết định của mẹ.
Cũng không biết tại sao, dây thần kinh trong đầu của mẹ kế hình như bị rối rồi, hỏi Chu Nguyên một câu, "Con thích con gái à?" Lúc đó Chu Nguyên đang ngồi ở bàn học làm bài tập a, bị nàng hỏi như thế, mồ hôi túa ra. Nàng quay đầu lại nhìn Dung Thanh, vẻ mặt hắc tuyến. . . âu shệt, nếu như con thật sự thích con gái, mẹ hỏi như vậy thật sự hoàn toàn có thể hù chết người ta. . .
Đối với mặt than của con gái mình Dung Thanh bày tỏ không quan tâm, nàng cầm ly nước ấm hừ nhẹ một tiếng, "Mẹ cô cũng không phải là một người đầu óc không tiến bộ, muốn thì có thể yêu sớm, đừng để tôi biết là được. Còn nữa, nếu như cô gây họa cho khuê nữ nhà người ta, coi tôi có chặt giò cô không!" Nói xong câu đó, Dung Thanh lắc hông thướt tha đi ra ngoài. . .
Chu Nguyên nhìn bóng lưng ẩn hiện như sương khói của mẹ kế nhà mình, khóe miệng giật giật giật, sớm. . . sớm. . . yêu sớm?! Nàng đã năm 2 rồi sớm cái nồi! Còn nữa, cái câu gây họa cho khuê nữ nhà người ta của mẹ là ý gì?!
Lý giải không được thần kinh của mẹ kế Chu Nguyên bày tỏ học bài quan trọng hơn, liền đem lực chú ý quay về bài thi. Đêm Halloween tối mai phải chuẩn bị rất nhiều thứ, có lẽ nhân lúc này làm một ít trước. . .
Chỉ là thế nào Chu Nguyên cũng không thể ngờ rằng, sau khi bị mẹ nói yêu sớm đừng để cho nàng biết, tối hôm sau, thật sự có người tới tìm Chu Nguyên muốn yêu sớm. . .
Tam đại xã đoàn tổ chức đêm Halloween ở sân vận động, học sinh tham dự đều phải giả trang thành yêu ma quỷ quái, cả một sân ầm ĩ vô cùng, đèn rất sáng soi rõ từng gương mặt của những người tham dự. Chu Nguyên cảm thấy có chút chóng mặt, nhịp nhạc xập xình điên cuồng ở giữa sân, đùng đùng đến nỗi nàng không nghe được người kéo nàng vào góc này nói cái gì, "Hả?" Nàng nghe bản thân hỏi như vậy. . .
Người vừa kéo nàng nhích tới càng gần, làm cho nàng phải lùi sát vào vào bức tường, nàng nhìn Chu Nguyên, nhấn từng câu từng chữ, "Học tỷ, em thích chị, làm bạn gái của em nha."
". . ." Chu Nguyên thừa nhận mình bị dọa rồi, gương mặt dưới mặt nạ bí đỏ đã trắng bệch hoàn toàn, đầu nàng có chút rối loạn, lần đầu tiên bị người ta dùng phương thức trực tiếp lại bá đạo như thế để tỏ tình khiến nàng thấy khó xử. May mà nàng không có tháo mặt nạ ra, bằng không thất lễ như thế này mỗi khi nhớ lại có lẽ nàng sẽ muốn chết. Không đợi nàng trả lời, đối phương liền vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, tự mình nói, "Tuy chúng ta chỉ mới quen nhau hai tháng, nhưng em thật sự rất thích chị, chị cũng biết đúng không, cho nên, có thể làm bạn gái của em không. . ."
Ánh mắt của đối phương khiến nàng nổi da gà, ngoại trừ hoảng loạn nàng còn có chút chột dạ, dù sao một đoạn thời gian trước đó nàng còn có ý tránh né em ấy. Xuyên qua chiếc mặt nạ nàng nhìn gương mặt xinh đẹp phía sau, suy nghĩ vài giây, tuy đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nhưng sự tự chủ của nàng vẫn quá mạnh khiến nàng tỉnh táo rất nhanh. Đối với Kiều Vũ Vi đang ở trước mặt, nàng thật sự không có cảm giác động tâm, thích là thích không là không, tuy chưa được ăn thịt heo nhưng cũng từng gặp qua heo chạy, bạn bè xung quanh hay nói về chuyện yêu đương, nhiều ít nàng cũng hiểu được không thích người ta mà còn quen với người ta là hành vi đáng khinh bỉ như thế nào. Dù sao đi nữa không thích mà còn quen nhau lúc nào cũng gây ra cảm giác lừa dối tình cảm của đối phương, huống chi thích cũng không phải gì to tát, nàng không thể vì lý do từ chối tình cảm sẽ làm người đó khổ sở mà đi đồng ý, nàng không phải thánh mẫu, loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Xoay cổ tay, nàng giãy khỏi trói buộc của đối phương, đưa lên mép mặt nạ, nâng tay, gỡ xuống. Đôi mắt của đối phương hoàn toàn không còn bị ngăn trở nữa, đối diện nhau nàng nhìn thấy nỗi nghiêm túc trong đáy mắt của Kiều Vi Vũ, cuối cùng mím môi, nói, "Tiểu Kiều, em là một người rất tốt, nhưng mà, chị không thích hợp với em." Nghĩ không ra nên từ chối như thế nào, phát 'thẻ người tốt'* thì lúc nào cũng có thể nhỉ.
*Thì đó 'em rất tốt nhưng chị rất tiếc' kiểu thế Tiểu Kiều bình tĩnh nhìn nàng vài giây, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, "Dù đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng nghe chị nói vẫn buồn thật." Thấy vẻ mặt Chu Nguyên khẩn trương nhìn nàng chằm chằm, nàng nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên, mở hai tay, "Học tỷ có thể cho em ôm một cái không?"
Chu Nguyên nhìn nàng, có chút do dự, ôm à. . . đối với người khác thì có thể, nhưng người nữ sinh ở trước mặt vừa tỏ tình với nàng, nói như thế nào cũng có chút không được tự nhiên. . . nên hay không nên ôm đây?
Ai ngờ Tiểu Kiều nhìn nàng lại bật cười khúc khích, dí dỏm đùa, "Học tỷ thật keo kiệt, hôm nay em thất tình ngay cả một cái ôm bồi thường cũng không có sao?"
Nàng nói vậy khiến Chu Nguyên cảm thấy ngại ngùng, vừa do dự có nên ôm hay không, kết quả đối phương lại rất tiêu sái phất tay rời đi, "Được rồi, chọc chị thôi, không làm phiền chị nữa, bạn em còn ở bên kia chờ, em đi trước, tối hôm nay chị cũng nên vui vẻ, chuyện gì làm chị phiền lòng thì nên quên hết đi nha. . ."
". . ." Chu Nguyên nhìn đối phương phất tay rời đi không chút để tâm nào, đưa tay sờ sờ chóp mũi mình rồi mới thở dài một hơi tựa vào vách tường, khi nãy, có tính là gây họa cho khuê nữ nhà người ta không? Nếu như mẹ nàng biết được có chặt giò nàng không đây? Nàng tựa vào tường, trang phục mục sư đen khiến nàng và đêm tối như hòa làm một. . .
Giữa đường có một nốt nhạc đệm nhỏ, nửa đường còn lại khiến nàng chơi không vui vẻ nữa, cho nên 9 giờ đã an vị trên xe bus đi về nhà, cha mẹ đưa theo Nhuận Nhuận đến nhà một người bạn chơi Halloween, cho nên bây giờ về nhà cũng chỉ có mỗi mình nàng. Nhưng mà nếu không về. . . mặc một thân áo mục sư lắc lư ngoài đường, nói chung không phải cách nghĩ hay ho gì. Haiz, quên đi quên đi, có lẽ ngoan ngoãn trở về, dù sao trong nhà cũng không có ai, còn có thể chơi game một hồi, ôm suy nghĩ đó nàng bồi hồi ở con đường dưới nhà năm phút, đúng lúc gặp gỡ hai mẹ con Tô gia vừa trở về từ bên ngoài.
Lạc Lạc đi bên cạnh mẹ, dùng năng lực nhận mặt cường đại của mình, đem Chu Nguyên đang ăn mặc vô cùng nghiêm trang phát hiện ra, sau đó giãy khỏi tay mẹ, hớn hở chạy về phía Chu Nguyên, "Nguyên Đại~ "
Chu Nguyên nghe tiếng vội vàng quay đầu lại, thấy tiểu loli mặc áo ngủ hình gấu mèo chạy vội đến chỗ nàng, nhanh tay lẹ mắt bắt được đứa trẻ, "Lạc Lạc. . ." Nàng đưa tay sờ sờ lỗ tai gấu mèo trên đầu nó, cười cưng chiều.
Tô Mộc Nhiễm không nghĩ sẽ ở giao lộ gặp được Chu Nguyên, cũng theo Lạc Lạc đi qua, thấy trang phục trên người Chu Nguyên thì vui vẻ nở nụ cười, "Mục sư? Hôm nay là Halloween em mặc trang phục này sao? Rất hợp. . ."
". . ." Ý của cô đang nói là hợp hay không hợp vậy? Chu Nguyên đưa tay, bồng Lạc Lạc đang ôm chân nàng lên, "Lão sư cũng tham gia Halloween mới về sao?"
"Ừm, tham gia tiệc áo ngủ của một người bạn, của em là hoạt động lớp hay xã đoàn?" Nàng đưa tay xoa xoa hai gò má của Lạc Lạc đang nằm trong lòng Chu Nguyên, giọng điệu thoải mái.
"Tam đại xã đoàn mở vũ hội Halloween, em đến giúp một tay, bản thân cũng không biết khiêu vũ cho nên ngồi một hồi rồi về." Chu Nguyên giải thích. Chính xác, cái kiểu yêu ma quỷ quái cùng nhau nhảy điệu waltz đối với người theo thuyết vô thần như Chu Nguyên mà nói nhìn thế nào cũng cảm thấy không vô nổi.
"Ừm, vậy à, sao còn chưa về nhà?" Từ cửa vào đã nhìn thấy một bóng người đi tới đi lui ở đây, nhưng mà không ngờ lại là Chu Nguyên.
"À, Nhuận Nhuận đi theo cha mẹ em đến nhà một người bạn chơi chưa về, một mình trong nhà buồn nên em nghĩ có nên ra ngoài đợi họ về không, thế nhưng bộ đồ trên người. . ." Nói tới đây, Chu Nguyên cười bất đắc dĩ.
Lạc Lạc nằm trong lòng Chu Nguyên rất biết điều không quấy rầy hai người lớn nói chuyện, chăm chú mân mê chiếc thập tự giá thật to ở trước ngực nàng, lúc này đã mở miệng, nó nắm chiếc thập tự giá, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, "Vậy Nguyên Đại đến nhà của con có được không?"
Trong ánh mắt nó tràn đầy chờ mong, lại khiến nàng không biết trả lời thế nào, Chu Nguyên bồng nó, cúi đầu nhìn đứa trẻ nho nhỏ kia, do dự một hồi, "À ừ. . ."
Ngược lại, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy đề nghị của con gái mình rất tuyệt, liền gật đầu ngay lập tức, "Vậy lên nhà cô ngồi một lát đi, ở đây đầu gió, rất lạnh, nếu mai em bị cảm Lạc Lạc không vui sẽ khóc, không tham gia đại hội thể dục thể thao được, cô sẽ trách em." Lời của nàng mang theo giọng điệu rất thoải mái, khiến Chu Nguyên cũng không tự giác được mà gật đầu.
"Được." Nàng gật đầu chấp nhận lời mời của Tô Mộc Nhiễm, dù sao đã lâu như vậy nàng vẫn chưa từng đến nhà hai người họ, đi một lần cũng không sao.
"Về nhà thôi, ở đây lạnh quá." Tô Mộc Nhiễm kéo cánh tay Chu Nguyên, đưa nàng về hướng tòa nhà 18. Trời thu gió rất lạnh, đứa trẻ nho nhỏ được nàng bảo hộ trong lòng ngực, không phải chịu chút gió lạnh tập kích nào, nàng nhìn chăm chăm dáng người phụ nữ yểu điệu trước mắt, lại nhìn độ cung của mái tóc dài phất lên cao trong cơn gió, có hơi thất thần. . .
Giữa mình và cô ấy nên gọi là gì? Bạn bè, hay là cô trò. . .
Phải, hay không phải. . .
Thang máy rất nhanh đã leo đến nơi, Chu Nguyên bồng Lạc Lạc đứng sau lưng Tô Mộc Nhiễm, nhìn nàng lấy chìa khóa mở cửa. Lạc Lạc trong lòng nàng nắm chiếc thánh giá lạnh lẽo kia nhỏ giọng kể bên tai Chu Nguyên những chuyện xảy ra trong tối nay. Chu Nguyên nhìn mái tóc dài xõa xuôi của Tô Mộc Nhiễm, nâng Lạc Lạc ở trong lòng nàng lên cao một chút, không hiểu sao, lòng bàn tay luôn luôn khô ráo giờ lại có hơi âm ẩm. Nhịp tim đập làm nàng thấy bất an, như là khát vọng cái gì, hoặc là kiềm chế cái gì, Chu Nguyên nhìn cánh cửa kia, mím chặt môi. . .
Lạch cạch, Tô Mộc Nhiễm mở cửa ra, đưa tay bấm đèn, dẫn Chu Nguyên vào trong, "Em vào đi. . ." Chu Nguyên bồng đứa trẻ, vẫn duy trì nhịp điệu giống như đối phương, theo nàng vào cửa.
Dè dặt bước vào vùng sáng kia, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, không chút kiêng kỵ trộm nhìn thế giới hoàn toàn bất đồng với thế giới của nàng. . .