Đệ ngũ thập chương: Chiếc nhẫn và này nọ Nói một hồi thời gian đã đến 9 giờ rưỡi. Hai đứa con gái về nhà muộn như thế rất không an toàn, cho nên Dung Thanh lái xe đưa hai người đó trở về. Vì lo lắng cho vợ nên đương nhiên Chu Hoàn cũng đi theo, vì thế trong nhà chỉ còn lại bốn người Chu Nguyên, Nhuận Nhuận và mẹ con Tô Mộc Nhiễm.
Bốn người chơi hai ván cờ phi hành, Chu Nguyên đưa tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm liền đưa Nhuận Nhuận tiễn hai mẹ con xuống dưới lầu. Lúc đưa Lạc Lạc trở về Chu Nguyên có cho nó một viên kẹo, lý do là trẻ em dũng cảm nhận sai là có kẹo ăn.
Có thưởng có phạt, luôn là cách hành xử của Chu Nguyên.
Vui vẻ nói chuyện với nhau một hồi, chia tay nhau ở dưới lầu ai về nhà nấy. Chu Nguyên sau khi đưa Nhuận Nhuận về thì giúp con bé tắm, xong xuôi con bé liền quăng người lên giường ngủ. Cũng sắp đến giờ ngủ rồi, con bé không mệt mới lạ.
Chu Nguyên thấy nó ngủ say thì ôm một đống quà tới phòng khách mở ra. Từ mấy ngày trước đã lần lượt nhận được một đống rồi, nàng vẫn chưa mở, muốn giữ lại đến hôm nay, cùng mở một lượt.
Lúc Chu Hoàn và Dung Thanh từ bên ngoài trở về thì thấy Chu Nguyên đem hộp giấy ép một chồng cùng với một đống đồ trên sofa, cũng không có ngạc nhiên, "Năm nay nhận được nhiều quà như vậy à?"
"Dạ." Chu Nguyên gật đầu, bận rộn cột mấy hộp giấy lại với nhau, ngày mai đem cho dì bảo vệ môi trường.
Năm rồi quà Chu Nguyên nhận đều là quà của bạn bè cha mẹ, so với năm ngoái năm nay không tính là nhiều, chỉ bất quá năm nay nhận được đại đa số đều là bạn thân của mình tặng mà thôi. Chu Hoàn nhìn lướt qua những thứ trên mặt bàn, lụn vụn lặt vặt tùm lum thứ gì cũng có, ăn, chơi, đều đủ. Còn có mấy cái mô hình, thậm chí mô hình địa cầu cũng có, đúng là. . .
Thanh niên thời nay, tặng đồ đúng là kỳ quái.
Sau khi Dung Thanh vào cửa đã bỏ chạy tới phòng tắm, hôm nay cũng chơi đến mệt mỏi, rửa mặt đi ngủ mới là chuyện đúng đắn. Chu Hoàn không vội, ông nhìn con gái dọn dẹp mấy thứ không cần thiết, liền hỏi, "Có cần cha giúp không?"
"Không sao, baba chưa định đi ngủ sao?" Đang dùng dây cột mấy hộp giấy lại, Chu Nguyên nghe vậy ngẩng đầu, nhìn ông đứng cách đó không xa, hỏi.
"Ừm, lát nữa sẽ ngủ." Chu Hoàn giúp nàng phân loại mấy món quà trên bàn, ngồi trên sofa trả lời như vậy.
"Ừm." Đầu cũng không quay lại, Chu Nguyên đem hộp giấy cột theo hình chữ thập, thắt lại, cột xong thì ném vào góc cửa, chờ ngày mai đến trường thì đem xuống dưới.
Sau đó quay đầu lại, đem những món quà không dùng đến một căn phòng trống khác, tìm nơi nàng chuyên đặt đồ bỏ xuống đó. Chu Hoàn nhìn vài cuốn sách vừa mới được mở ra ở trên bàn, thì hỏi nàng, "Mấy quyển này đem vào thư phòng hả?"
Đang ôm quà đi, Chu Nguyên nghe vậy thì nhìn lại, thấy ông chỉ vào chồng sách thì gật đầu, "Ừm." Chưa có thời gian để đọc, có lẽ nên bỏ vào thư phòng.
"Vậy cha giúp con đặt lên giá sách bên trái tầng thứ ba." Nhận được câu trả lời khẳng định, Chu Hoàn đem sách đi.
"Vâng, phiền cha." Chu Nguyên gật đầu.
Ông chỉ gật đầu cười cười, cầm lấy mấy quyển sách kia liền xoay người đi vào thư phòng.
Qua lại dọn dẹp hai lần cuối cùng cũng dọn sạch sẽ mặt bàn. Chu Nguyên trở lại phòng khách thì thấy Chu Hoàn rót hai ly sữa, ngồi trên sofa ngoắc nàng, "Tiểu Nguyên, đến đây."
Chu Nguyên nhìn hành động của cha, có hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi qua đó. Nàng ngồi bên cạnh sofa tổ trưởng của Chu Hoàn, nhìn Chu Hoàn đẩy một ly sữa đến trước mặt, "Còn chưa định đi ngủ đúng không, vậy thì tâm sự với cha một chút."
"Vâng." Nàng gật đầu, nâng ly sữa lên uống một ngụm.
"Năm nay 18 rồi a. . ." Chu Hoàn nhìn dáng vẻ con gái cầm ly sữa, ôn hòa cười.
"Dạ, phải." Nàng không biết cha đang muốn nói gì, chỉ khô khan trả lời như thế.
"Nhoáng cái con đã lớn như vậy rồi. . ." Chu Hoàn nhìn con gái ở đối diện, cảm khái một câu.
"Dạ, phải." Chu Nguyên gật đầu, tay cầm ly có hơi cố sức.
Nàng không biết dụng ý của cha là gì, chẳng lẽ đây là đối thoại giữa cha và con trong truyền thuyết? Nhưng mà nàng không cảm thấy có cái gì để nói, học tập sao? Lão sư trong trường tố cáo chuyện gì với bọn họ sao? Cuộc sống á? Sinh hoạt cùng nhau sớm chiều đều gặp, ăn mặc, phí chi tiêu vân vân cũng không thiếu cái gì, dáng vẻ nhìn qua là thấy, dường như cũng không có gì đáng quan tâm. Nói tương lai, dường như, không biết nên mở miệng thế nào. . . nàng không biết nói gì tiếp, chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Nhìn ra con gái không được tự nhiên, Chu Hoàn cười cười, từ sau lấy ra một cái hộp đặt trước mặt Chu Nguyên, ôn hòa nói, "Đây là quà sinh nhật năm nay, con xem đi. . ."
Đó là rõ ràng là hộp đựng trang sức nhỏ, Chu Nguyên bắt nó vào lòng bàn tay, quay về phía cha nói, "Cám ơn baba." Kéo mở nút, đợi khi thấy vật bên trong thì Chu Nguyên kinh ngạc vô cùng, nàng nhìn cha, nghi hoặc, "Cái này. . ."
"Nhẫn. Mẹ con giúp chọn. Đeo thử xem, ngón trỏ tay phải. . ." Chu Hoàn cười gật đầu, ý bảo nàng đeo.
"Dạ." Chu Nguyên nghe lời gỡ chiếc nhẫn ra, mang lên ngón trỏ tay phải. Chu Hoàn nhìn một chút, chiếc nhẫn vừa vặn nằm trên tay con gái, thỏa mãn gật đầu, "Ừ, mẹ con nói không sai, đúng là rất hợp, thanh tú, xinh đẹp, kích cỡ cũng vừa vặn." Nguyên bản nghĩ xem có cần đổi thành loại có thể co giãn hay không, nhưng ánh mắt của vợ luôn cay độc
(khen kiểu này bó tay thật), có lẽ sẽ không tính sai, vì vậy mua luôn, không ngờ thật đúng là hợp.
Chu Nguyên nhớ đến hồi quốc khánh, ở tiệm vàng bạc Dung Thanh bảo nàng thử nhẫn, thoáng cái liền thông suốt vì sao chiếc nhẫn lại vừa.
Chiếc nhẫn khiến ngón tay thon dài của nàng càng thêm vẻ thon dài, chiếc nhẫn bạc bao lấy ngón tay trắng nõn, làm ngón tay chỉ nhìn sơ qua thì trông dị thường ốm yếu nay tăng thêm vài phần khỏe khoắn đẹp trai. Rõ ràng là chiếc nhẫn kia rất tinh xảo, mang trên tay nàng lại tăng hơn vài phần lịch lãm, cùng con người của nàng, quả nhiên thập phần tương xứng. . .
Hợp thì hợp, nhưng tại sao là nhẫn. . .
Chu Nguyên không rõ ý của cha, chỉ có thể duy trì nghi hoặc. Chu Hoàn thấy nàng khó hiểu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, thì cười nói, "18 tuổi, là một người trưởng thành rồi, cũng nên nghĩ tới tương lai. . .
Lúc trước ca ca và tỷ tỷ con đều nói với cha sau này muốn theo nghiệp thương, vì vậy cha đem cổ phần trong tay chia một nửa cho tụi nó. Mà con, là đứa nhỏ tuổi nhất, tính tình cũng trầm ổn nhất, không có ham muốn gì nhiều. Tuy lúc trước hay rời nhà nhưng mà cũng không để cho cha mẹ bận tâm. Cha và mẹ đều rất yên lòng với con, cũng không yêu cầu con sau này phải làm gì. . . chỉ là nghĩ, dù sao ngày mai con đã là người lớn, làm chuyện gì cũng phải tự mình cân nhắc nhiều hơn." Nói đến đây, Chu Hoàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, thấy nàng đăm chiêu dùng tay trái vuốt ve chiếc nhẫn bên tay phải, nhẹ thở dài một hơi.
"Trên cuộc sống, sự nghiệp, tình cảm, cha mẹ cũng không can thiệp việc của con, sang năm con sẽ xuất ngoại rồi, cũng chỉ còn một năm có thể ở bên cạnh chúng ta, cha không thể coi chừng con nữa, sau này gặp phải chuyện gì, dù có thể một mình chịu trách nhiệm nhưng mà vẫn nên nói với cha." Chu Hoàn cười cười, quay qua Chu Nguyên nói, "Giữa hai cha con, có gì không thể nói? Con nói xem? Tiểu Nguyên."
"Vâng." Chu Nguyên gật đầu.
Chu Hoàn thấy nàng hiểu ý tứ của mình, cũng gật đầu, "Được rồi, hôm nay cha đã nói nhiều rồi, à phải, ngày mai đến nhà ông nội, ông nói muốn một nhà cùng nhau ăn bữa cơm."
"Dạ." Chu Nguyên gật đầu.
"Ừ, cũng đến giờ đi ngủ rồi, con uống xong sữa thì về phòng đi, cha cũng thấy buồn ngủ rồi, ngủ ngon." Dứt lời Chu Hoàn đứng dậy, nâng ly sữa chưa có uống qua đi về phía phòng ngủ.
"Ngủ ngon baba." Chu Nguyên cầm ly, nhìn bóng lưng của cha, nhẹ giọng nói theo.
Bóng lưng cao to của cha chặn mất tầm nhìn phía trước của nàng. Chu Nguyên không nhớ rõ lúc trước học 《Bóng lưng》 của Chu Tự Thanh thì cảm thấy gì khi đọc đoạn miêu tả người cha ôm quýt vượt qua đường ray, chỉ là lúc này, nàng cảm thấy trong lòng có vật gì đè nặng không thể thở được. . .
*Link cho ai muốn đọc http://baike.baidu.com/item/背影/2663983 Nhẫn. . .
Ngón trỏ tay phải là ngón chỉ hướng, đại diện cho tự do. Bọn họ dành cho nàng tất cả tự do, nhưng vẫn hy vọng có cái gì có thể khiến nàng bận tâm. . .
Cha mẹ mà, con cái chính là mối bận tâm lớn nhất của họ. Nhưng họ cũng đồng dạng hy vọng, con của mình có thể bận tâm về họ như thế.
Đây là nguyên nhân nhiều người trên thế giới, đã thả hùng ưng bay đi cũng chính là dắt dây diều sao.
Chu Nguyên nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhiều ít cũng có thể hiểu được một chút suy nghĩ của cha mẹ đã giành cho con mình quá nhiều tự do.
Hai người yên tâm, cũng không phải nàng đi rồi sẽ không trở về nữa. . . vô luận rời nhà bao nhiêu lần, vô luận ngồi lên bao nhiêu chiếc xe lửa, nàng cũng sẽ quay về nơi mình đã khởi hành. . . đây là cảm giác mỗi lần lẻ loi một mình ngồi trên xe lửa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sắc nhanh chóng lướt qua mắt, nàng chậm rãi tìm được nơi mình thuộc về.
. . .
Tháng này bận rộn, cũng không có thời gian đến thăm gia gia, vì vậy cụ ông bất mãn nàng một hồi lâu, nói hết lời nàng mới dỗ được cụ ông thôi giận.
Qua sinh nhật Chu Nguyên cũng không có bận rộn gì, cuộc sống mỗi ngày đều ở trong ba địa điểm trường học, căn tin, nhà. Thỉnh thoảng gặp Tô Mộc Nhiễm có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần Ôn Lương nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm đều sẽ kiếm chuyện chọc ghẹo Chu Nguyên, nói là Mộc Nhiễm nhà cô. . . quả nhiên, cái thứ này đã nhận ra Lạc Lạc rồi. Nghĩ đến đứa trẻ ôm chân gọi nàng baba thì cả ngày quay qua nói với Chu Nguyên mẹ của con cô, hoặc là Tô lão sư nhà cô các loại, ngay cả ghé vào lan can phòng học nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm đi lên lầu cũng trêu chọc Chu Nguyên. . .
Chu Nguyên bày tỏ mặc kệ nàng đi, dù sao cũng sẽ không mất miếng thịt nào. . .
*Ông xã Chu không thầm vui vẻ nữa à 😂 Đảo mắt, thì đã đến đại hội thể thao ngày 25.
Hằng năm Z đại có hai đợt đại hội thể thao, một là học viện một là giáo cấp*. Đại hội giáo cấp do các đại học viện chọn ra nhân tài đem đi dự thi, nhưng mà bao gồm cả trận đấu của các giáo viên nữa.
*Cấp trường Đại hội thể thao hằng năm đều tổ chức ngay mùa nắng gắt cuối thu tàn sát nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lá cờ của các đại học viện cắm ven đường băng, lay động theo gió. Đường băng màu đỏ hai bên trái phải là đường cảnh giới, các tình nguyện viên mang theo mũ mặc áo thể thao hai màu trắng xanh mang thẻ làm việc cầm chiếc cờ nhỏ chặn những người chen qua đường cảnh giới vây xem.
Chu Nguyên đeo chiếc camera SLR, mặc đồ thể thao trắng xanh đội mũ lưỡi trai màu xanh chạy khắp nơi trên sân, nàng chạy tới trận đấu nhảy cao của nữ ở bên kia để chụp ảnh, thu thập tư liệu cho trạm tuyên truyền trường học. Cùng vóc người cao gầy, nàng mặc bộ đồ thể thao này quả thật nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, nếu Dung Thanh không có chạy đến nơi khác làm việc, nhìn dáng vẻ này của nàng đại loại sẽ nói con út nhà này y như cọng hành hoặc đại loại thế. Tuy Ôn Lương ở đây cũng đã nói Chu Nguyên là một cọng hành rồi, thế nhưng lực sát thương khác xa với Dung Thanh, vì vậy Chu Nguyên không định phản ứng lại nàng.
Mặt trời cuối tháng 11 quả nhiên chói mắt vô cùng, Chu Nguyên phơi nắng dưới đó một hồi, coi như có đội nón cũng cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Vừa chụp xong một nhóm ảnh muốn chạy về đại bản doanh nghỉ ngơi một chút, đã bị người vỗ bờ vai.
Chu Nguyên nhìn lại, thì ra là Ôn Lương, đối phương nhìn nàng vẻ mặt kinh ngạc nói, "Sao cô còn ở đây chụp ảnh, mẹ của con cô sắp chạy 1500 rồi đấy, cô không đi cổ vũ à?"
". . ." Chu Nguyên còn chưa hiểu chuyện gì, còn chưa hỏi tại sao thì đã bị Ôn Lương kéo đi. Đối phương vừa đi còn vừa nói, "Một lát nữa là trận đấu chạy 1500 của các nữ thần lão sư a, đại diện cho trường ta chính là Tô lão sư, chậc chậc, một đống nam sinh như lang sói đã canh giữ ở đích đến rồi, cô không sợ Tô lão sư nhà cô bị chiếm tiện nghi à?"
". . ."
"Chậc chậc, toàn là mỹ nhân nha, trận đấu giáo viên năm nay quá là lóa mắt rồi, lão sư tham dự đều là người rất nổi tiếng, lãnh đạo trường học rõ ràng muốn dùng các lão sư để hút fan mà, điểm xuất phát năm nay khó mà chen vào rồi."
Ôn Lương dắt Chu Nguyên một đường chít chít meo meo nói thật nhiều, Chu Nguyên chỉ phải mặt than đi theo. Cùng Ôn Lương chen vào đoàn người ở điểm xuất phát, nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm buộc tóc đuôi ngựa mặc T-shirt trắng phối cùng quần soóc đứng trên đường băng thứ ba thì mắt nàng cũng ngẩn ngơ. . .
Không thể nghi ngờ bộ đồ thể thao này đem vóc người lả lướt của đối phương thể hiện ra rất rõ, eo nhỏ chân dài tóc dài a, lại nhìn thoáng qua các mỹ nữ lão sư gương mặt cũng tinh xảo khí chất cũng chết người, Chu Nguyên nhìn qua một đám học sinh mắt hiện lam quang ở đối diện, không khỏi nghĩ, cái nồi này có phải là trận đấu chạy 1500m không vậy?! Y như thi hoa hậu mà ta giết!
Trong lòng phỉ nhổ vô số lần, nhưng mà vẫn vô thức giơ camera lên, chụp cho các lão sư dự thi, lại quay ống kính qua Tô Mộc Nhiễm, định cho nàng nổi bật nhất. . .
Tiêu cự nhắm ngay Tô Mộc Nhiễm, nhìn gương mặt mềm yếu của đối phương cùng tư thế hiên ngang oai hùng, hàng mi thanh tú nhíu chặt, vùng xung quanh chân mày cứ như thế nhăn lại với nhau. . .
1500m không phải là cự ly dài, nhưng người phụ nữ thoạt nhìn nhu hòa như nước, mong manh như không chịu cơn nổi gió này, có thể chạy được không?
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sự thật sau khi Chu Nguyên giơ camera lên: Mạ nó, mạ nó a! Chân lão sư của ta vừa dài vừa trắng vừa mềm vừa đẹp bị nhìn hết tất cả, nhìn hết tất cả rồi a! Đám người này, nhất định phải đợi ta ở sau sân tập a, mạ nó!
Sự thật chuyện đưa nhẫn. . .
Chu Hoàn: Thanh Nhi
(hự O_O . . .), sinh nhật Tiểu Nguyên định tặng gì?
Dung Thanh: Nó có xe có phòng, cha mẹ đều bận rộn còn muốn tặng cái gì, biến!
Chu Hoàn: . . .
Dung Thanh: Có xe có phòng chỉ thiếu bồ thôi, vậy ông tặng nhẫn cho nó đi, nhắc nhở nó đang ế. . .
Chu Hoàn: Ý kiến hay! Phu nhân biện pháp hay!
Dung Thanh: Hừ~ 【Cái thứ như con hư nhà nàng mấy người thích nó đều không dám đến gần rồi, nhất định vạn năm ế a. . .】
Chương sau Team Tô lão sư nhất định thỏa mãn, đọc rồi đừng quá yêu ta nha ===
Chương kế: Ôm và này nọ
Hôn hụt rồi lần này có ôm hụt không đây? 😂