Đệ ngũ thập tam chương: Bóng rổ và này nọ Trước lúc đại hội thể dục thể thao của trường bắt đầu Dung Thanh đã chạy ra ngoài tỉnh, đi một lần là một tuần, bên Chu Hoàn cũng không có công việc gì cho nên đi theo nàng. Vì vậy mấy ngày nay chỉ có Chu Nguyên cùng bạn Đường Văn Nhuận ở nhà, hơn nửa năm nay đi theo cha học được không ít món cho nên hai dì cháu không sợ chết đói, cả hai đều không bị cha mẹ trông nom cho nên ngày ngày trôi qua vẫn rất thoải mái.
Nhưng mà tuần này, Chu Nguyên thấy rầu.
Thứ 7 là ngày Nhuận Nhuận không cần đến nhà trẻ, chương trình học được sắp xếp như tiểu học, bạn Đường Văn Nhuận được nghỉ hẳn hai ngày, cho nên Chu Nguyên liền khó khăn rồi. . . thứ 7 và chủ nhật nàng phải đi làm thêm a! Để con nít ở nhà một mình thì nàng không thể yên tâm. . . cũng may là còn một Tô lão sư có con, vì vậy hôm thứ 7 nàng ném bạn Đường Văn Nhuận tới nhà Tô Mộc Nhiễm chơi với Lạc Lạc, ban đầu tính hai ngày này cứ ném Đường Văn Nhuận tới nhà Tô Mộc Nhiễm là một chuyện vô cùng hợp ý, nào ngờ không biết từ đâu con bé hay được tin cuối tuần này Chu Nguyên có một trận đấu chung kết bóng rổ, còn kể cho Lạc Lạc, hai đứa con nít sống chết ôm lấy chân nàng đòi đi theo coi.
Mấy ngày hôm trước Lạc Lạc đến nhà Chu Nguyên ăn cơm ké, còn cùng xem một trận bóng rổ, thấy một chú da đen úp banh vào rổ, kết quả làm nó cảm thấy bóng rổ là một chuyện rất ngầu rất ngầu, sau khi biết được Chu Nguyên có trận đấu, liền ồn ào muốn đến xem, nếu như cái này là một mình bạn Đường Văn Nhuận ầm ĩ thôi Chu Nguyên còn có cách, thế nhưng lại thêm một Lạc Lạc. . . được rồi, nàng thỏa hiệp. . .
Kết quả buổi chiều 3 giờ tập hợp hôm nay, cả đội ngũ nhìn Chu Nguyên trái một loli phải một loli, sợ rớt cằm.
"A Thất, con cậu à?" Đội trưởng Quan Hải Đường ôm banh, nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh Chu Nguyên hỏi một câu như vậy. Chu Nguyên là cầu thủ số 7, cả đội đều gọi nàng A Thất.
"Quan tỷ, đùa nhạt quá, A Thất thoạt nhìn cũng chỉ hơn 20 tuổi, nếu hai đứa nó là con của cậu ấy thì chẳng phải hơn 10 tuổi đã gây gây họa cho mẹ của đứa nhỏ rồi sao." Số 3 vỗ vai đội trưởng, vẻ mặt khinh bỉ.
"Ai biết được nha, A Thất là loại người hoa đào nở khắp nơi, hơn 10 tuổi gây họa cho cô nương nhà người ta cũng không phải việc khó khăn. . ." Đội trưởng ôm banh, giọng điệu thập phần đùa giỡn.
Cả hai trước sau như một thích kẻ xướng người tùy trêu chọc Chu Nguyên, nàng cũng đã quen rồi. Mặc kệ hai người, Chu Nguyên vỗ vỗ đầu hai đứa nhỏ vừa cười vừa nói, "Lạc Lạc, Nhuận Nhuận, chào hai dì đi."
Hai đứa nhỏ nhịp nhàng khom người chào, "Chào hai dì."
". . ." Số 3 câm nín, giật giật khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Chu Nguyên, quay qua hai đứa nhỏ nói, "Chào hai đứa." Đưa mắt lườm Chu Nguyên, nhìn các đội viên đang vận động cho nóng người phía bên kia, đội trưởng giơ quả bóng lên, "Tớ qua đó làm nóng người, sắp xếp cho hai đứa nó xong rồi qua nha, vừa nói với Ninh Ninh, hôm nay cậu ra đầu."
"Ừ, được." Chu Nguyên làm một tư thế ok với đội trưởng liền đưa hai đứa nhỏ bò lên khán đài.
Vì hôm nay là trận chung kết bóng rổ nữ, hiệp hội bóng rổ chịu trách nhiệm cho nên trong ngoài đều rất ra dáng, băng biểu ngữ đã treo lên, đội cổ động cũng chạy tới, còn bày trí cho hai đội một đại bản doanh, sân chơi cũng từ bên ngoài chuyển vào bên trong, nói chung là rất hoành tráng a.
Chu Nguyên đưa hai đứa nhỏ lên khán đài đội mình, đúng lúc thấy Ôn Lương mang theo Duy Nhị cùng lớp khiêng nước đến, bắt chuyện với nàng một chút, vì thế hai đứa nhỏ đã có người để giao phó.
Nàng đem áo khoác đang mặc cho hai đứa nhỏ ôm, ngồi xổm xuống tỉ mỉ căn dặn, "Ngồi ngoan ở đây, phải nghe lời các tỷ tỷ, một lát nữa trận đấu kết thúc chị sẽ đến đón hai đứa, rõ chưa?"
Đặt mình giữa một đám người xa lạ Lạc Lạc có vẻ rụt rè, thế nhưng Đường Văn Nhuận, cái thứ này luôn thích nhiều chuyện với mấy cô chú nó không nhận ra, cho nên lúc này nó thoải mái vô cùng, quay qua Chu Nguyên, mạnh gật đầu, "Ừm ừm, biết rồi tiểu di, đi nhanh đi." Nói xong còn không nhịn được phất tay, bộ dạng 'dì đi nhanh một chút đi con ổn'.
Chu Nguyên nhìn nó một cái, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, cười nói, "Con thì giỏi rồi!" Quay đầu nhìn qua Lạc Lạc, ôn hòa nói, "Chờ trận đấu kết thúc thì đi ăn cơm với mẹ, Lạc Lạc cũng phải ngoan đó, biết chưa?"
"Dạ~ " Hai tay đặt trên đầu gối, Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu. Chu Nguyên đưa mắt lướt qua các học sinh ngồi xung quanh đang chòng chọc nhìn hai đứa nhỏ, lại nhìn thoáng qua Ôn Lương đang bận rộn triệu tập đội cổ động, quay qua đám em gái có tâm tư quái a di này, nói, "Hai đứa này nhờ mấy em, chị xuống dưới làm nóng người, bái bai."
"Chị đi đi, cố gắng lên nha." Một em gái không kiên nhẫn. Chu Nguyên nghe vậy xoay người rời đi, tới cửa rào chắn bài trí ở giữa sân thì lo lắng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy hai đứa nhỏ bị các quái a di vây ở giữa xoa xoa bóp bóp, nháy mắt thì đau lòng.
Nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ trên khán đài, lại nhìn qua đồng đội trước mặt, vẫn là nín nhịn.
Quên đi, dù sao cũng giao phó hai đứa cho họ rồi, chịu thôi. . .
Làm nóng người cũng chỉ hơn 10 phút, đúng 4 giờ trận đấu mở màn. Dù là trận đấu của nữ, không có nam sinh đến xem, thế nhưng tốt xấu gì cũng là trận chung kết, lại đúng lúc là cuối tuần cho nên sân vận động vẫn đông người. Đối thủ tranh quán quân lần này rất mạnh, là tân sinh năm nhất trường cao đẳng ITC, bắt đầu từ một nhóm nhỏ, chưa từng bại trận, hơn nữa trong đội ngũ có ba chủ lực của trường khác, thực lực mạnh không thể nghi ngờ.
Lúc trước hạt giống số 8 và số 4 đấu với nhau, đội trưởng đem người đi quan sát chiến thuật đối phương, kết luận chính là đội này rất khó nhằn, nếu như đã khó nhằn lại hợp nhất cùng đối thủ trước đó. . . trời ơi, quả thật càng thêm hãm hại người mà. Hiện tại nhìn những gương mặt quen thuộc mặc áo đen phất tay với nàng cảm giác bị hãm hại càng dâng lên.
Ta giết, mấy người này không phải đưa đội đi tranh huy chương đồng sao, thế nào lại gặp ở tranh quán quân, này này này, chủ sự phía mấy người có ý gì vậy?!
Chu Nguyên ôm bóng, ngồi dưới đất cùng đồng đội, nhìn đội trưởng mặt mày âm trầm, cảm giác không ổn liền nổi lên trong lòng. Quả nhiên. . .
"Trường ITC 12 và 13 xác nhập thành một đội, chủ sự nói trước đây bọn họ có bắt chuyện với nhau, song phương không có ý kiến. Khó trách sao tớ lại thấy màu sắc đồng phục của họ giống nhau, còn tưởng là tình chị em tốt, đúng là. . ." Tuy giọng điệu không ổn, nhưng nói thêm mấy câu đội trưởng liền rút ra khỏi cảm giác bị người hãm hại, cười hì hì vỗ vai mọi người xung quanh, "An tâm chơi đi, không phải chỉ là tổ hợp tiểu thịt tươi và bại tướng dưới tay chúng ta thôi sao, không có gì phải sợ, chơi cho tốt." Nói đến đây, nàng nhìn qua Chu Nguyên, "A Thất cũng vậy, lao cho lẹ, đừng có thấy người quen mà không dám giành banh."
"Ừm, sẽ không." Huyên Minh Thụy là học sinh ITC, năm ngoái và năm nay trường hai người có đối đầu nhưng Chu Nguyên vẫn không có cơ hội cùng lên một sân với Huyên Minh Thụy, làm như không có duyên, Huyên Minh Thụy lên sân, Chu Nguyên xuống, Chu Nguyên lên, Huyên Minh Thụy xuống. Thế nhưng trận đấu này phỏng chừng không được vậy rồi. . .
"Được rồi, sắp bắt đầu, cố gắng lên!" Đội trưởng vươn tay mình ra, đặt ở giữa vòng người, đồng đội cũng đáp tay mình đến, cổ vũ lẫn nhau, "Cố gắng lên!"
"*toét* —— *toét* —— " Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu rồi. . . các đội viên buông lỏng cánh tay, chạy chậm đến giữa sân bóng chờ đợi chỉ thị của trọng tài. Hai bên chào hỏi nhau xong, trở về vị trí của mình, bày tư thế chờ đợi trọng tài ra lệnh.
Ngoài vòng tròn giữa sân, Chu Nguyên bày tốt tư thế đón banh, ánh mắt rực sáng nhìn về phía trước, Huyên Minh Thụy ở đối diện nhìn bộ dạng này của nàng thì bắt đầu đá lông nheo với nàng. Gương mặt Chu Nguyên vốn nghiêm túc, thấy bộ dạng này của đối phương thiếu chút nữa nhịn không được phì cười thành tiếng. Này này này, giả đáng yêu là đáng xấu hổ a Huyên Minh Thụy, nàng trừng đối phương, kết quả đối phương không biết thu liễm mà còn le lưỡi làm mặt quỷ với nàng. . .
Quả thật đúng là ——
Huyên Minh Thụy cậu dám trẻ con thêm một chút nữa không hả?
Khi đang giao lưu tình cảm riêng tư với bạn nối khố, trọng tài đã giẫm lên trung tuyến, nghiêm túc nhìn quả banh trong tay, đặt chiếc còi lên môi, giữ hơi thở sau khi tung quả banh trong tay mới mạnh thổi hơi ra, tiếng còi vang lên, ra lệnh bắt đầu. Quả banh trong tay đã ở trên cao từ lúc nào. . .
Cùng lúc đó hai đội viên bắt đầu đồng loạt nhảy lên, hầu như là cùng một lúc chạm đến quả banh, sau đó đập mạnh quả banh về phía đội mình.
Chu Nguyên đứng bên ngoài, nhìn quả banh chuyển hướng, con ngươi rụt lại lập tức xoay người, bắt đầu cản đường. . .
Chết tiệt, không bắt được quả banh đầu!
Còi vang một tiếng, sân bóng vốn yên tĩnh nháy mắt sôi trào lên, tiếng bóng đập xuống đất, tiếng bước chân gấp gáp của cầu thủ lẫn vào nhau. Rất nhanh đối phương liền vào một quả. Đội cổ động viên trường ITC nháy mắt bùng nổ, nam sinh ITC đeo ruy băng màu vàng lấp lánh trước ngực, liên tục hô "ITC tất thắng, nữ thần cố gắng lên!" Khiến mấy em gái bên khoa ngoại ngữ trừng lớn mắt! Ta khinh, khi dễ bên ngoại ngữ không có đàn ông à!
Qua vài lần tranh đoạt, song phương đều ghi điểm, khi tỉ số trở thành 10:12, bộ trưởng ban thể dục học sinh khoa ngoại ngữ nhìn phe mình thua đối phương một quả cũng chịu không nổi đám nam sinh vênh váo bên kia nữa, mang theo hai nam sinh trở về phòng làm việc khiêng cờ hiệu của trường đến.
Rất nhanh trận đấu đã đến hiệp hai, thể lực Chu Nguyên tốt cho nên chưa xuống sân, đương nhiên Huyên Minh Thụy cũng vậy, hiếm khi có thể đấu một trận với Chu Nguyên, lại đứng ở lập trường hai bên đối chọi gay gắt, không liều mạng một chút sao được.
Vì nhịp độ trận đấu rất nhanh, đối phương còn có một Thần đầu* tấn công nhanh số 11, vì ôm banh tiến vào rất nhiều lần cho nên phía Chu Nguyên cũng đẩy nhanh tốc độ, vừa kiềm hãm số 11 vừa đem tỉ số cân bằng trở lại, đã vậy hiệp hai vừa bắt đầu chưa đến hai phút, đối phương có một sơ suất rất nhỏ, phía bên Chu Nguyên liền ném vào ba quả, đúng là đảo ngược tình thế tuyệt vời.
*Thần thánh + vị trí tiền đạo Tiếng hoan hô đinh tai từ đại bản doanh phía Chu Nguyên vang lên, làm Huyên Minh Thụy ngăn cản Chu Nguyên cũng phải nhín chút thì giờ nhìn thoáng qua, thấy một đám nam sinh diện vô biểu tình huy động lá cờ khoa ngoại ngữ, thấp giọng mắng một câu, chết tiệt!
Nàng giang cánh tay, giống như một con diều hâu ngăn cản Chu Nguyên, nhẹ thở dốc, "Học viên bên cậu a, năm nào cũng vậy, rõ ràng là trận đấu cấp lớp lại làm như cấp trường, siêu cấp cạn lời!"
"Ai bảo năm nào cũng là Ngoại viện và ITC đoạt giải quán quân a." Trong khuôn viên đại học, hàng năm đều do hai khoa tranh bá giải bóng rổ nữ, hận thù cứ như thế một thế hệ tiếp một thế hệ kéo dài tới bây giờ. Chu Nguyên khống chế quả banh, dù mồ hôi ra ướt trán, thế nhưng giọng nói vẫn bình ổn như xưa. Nàng khống chế banh, muốn đột phá phòng tuyến của Huyên Minh Thụy, đồng đội của nàng bị cầu thủ đối phương ngăn cản gắt gao, hai bên giằng co, làm cho Chu Nguyên cầm banh cũng không thể truyền đi, chết tiệt, tiến công 8 giây*, Huyên Minh Thụy bên mấy người có ý gì?!
*
Luật là không được cầm banh quá 8 giây "Ai da, xem cậu đổ mồ hôi kìa, nhịp đấu có nhanh như thế thì cũng làm mệt người, chi bằng, chúng ta từ từ thôi?" Bước chân đối phương chậm rãi di động theo nàng, một mực lắc lư ở trước mắt, chết cũng không cho nàng một khe hở để đột phá vòng vây.
"Được thôi." Chu Nguyên cười tủm tỉm đáp lại, giây tiếp theo đó, mạnh lui về sau, đưa tay ôm lấy banh ném về phía rổ, tư thế kia, quả thật soái chết các bằng hữu!
Bang! Quả bóng đáp lên tấm bảng, sức lực mạnh đến cột rổ cũng lắc lư mấy cái, cứ như thế, cục diện giằng co bị phá vỡ, tất cả đội viên vốn đang ngăn cản nhau tất cả đều bổ nhào về phía rổ!
Huyên Minh Thụy nhìn Chu Nguyên, cười tủm tỉm vỗ vai nàng, "Chúng ta chậm rãi đánh ha." Sau đó chạy từ từ về giúp đỡ đồng đội của mình, vì trong khoảng thời gian ngắn nàng chưa kịp phản ứng. . .
Mạ nó! Nha đầu Chu Nguyên vậy mà lại chọi banh lên bảng?! Chọi lên bảng?! Chọi lên bảng?! Nha đầu cậu có dám vô nhân tính thêm một chút không hả?! Liếc mắt lườm cánh tay tuyết trắng bên ngoài bộ đồ màu đỏ của đối phương, Huyên Minh Thụy hung hăng bổ nhào về sân!
===
Các bằng hữu đã sẵn sàng đớp đường tác giả rắc chưa? Ba chương nữa, tức là ba ngày nữa, chúng ta chậm rãi đợi ha (っˇωˇc)♥