Đệ thập thất ngũ chương: Hãm hại mẹ và này nọ Có một số việc, không phải bạn muốn từ chối là có thể từ chối, nhất là chuyện tình cảm, đối với người chấp niệm đã sâu mà nói, chỉ cần tiếp tục lún sâu sẽ không thể trở ra được nữa, huống chi, đối với Chu Nguyên mà nói, nàng hoàn toàn không muốn trở ra.
Hoặc là, ôm lấy người ấy bám rễ ở đấy, hoặc là, tự ôm lấy bản thân cô độc chờ mình héo rũ.
Chu Nguyên một chút kinh nghiệm theo đuổi con gái cũng không có, hơn nữa đã đọc biết bao tình sử theo đuổi tình yêu từ cổ chí kim, không có một trường hợp nào tương tự cả. Huống chi, đối phương lại là một người phụ nữ lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nếu lỗ mãng, không tránh khỏi biến khéo thành vụn. Nhưng mà dù sao đi nữa cũng không thể đứng yên tại chỗ đúng không, cứ ở một chỗ đợi chờ như thế, cái gì cũng sẽ không thay đổi, vậy chẳng phải vĩnh viễn yêu đơn phương sao. Suy đi nghĩ lại, Chu Nguyên vẫn cảm thấy từ từ tốt hơn, từng bước một chậm rãi đến gần, để đối phương dần quen với sự tồn tại của mình, sau đó cho thấy tấm lòng. . . huống chi, tình cảm là có thể bồi dưỡng mà, nếu hai bên đều có ý, hết thảy sẽ tự nhiên nước chảy thành sông.
Việc này, không thể gấp, không thể gấp. . .
Sau khi đã định được mục tiêu, hết thảy đều dễ thực hiện. Bởi vậy, mấy ngày nay Chu Nguyên ở trong nhà Tô Mộc Nhiễm rất là thoải mái.
Thành phố N nổi danh là xanh biếc, các kiến trúc và phong cảnh đều không thể chê. Từ trên đỉnh tòa nhà cao nhất trong khu trung tâm nhìn xuống, nơi nơi đều là màu xanh lá của cây. Quen với bầu không khí trong lành ở đây, Chu Nguyên sinh cảm giác quyến luyến với nơi này, vì vậy mấy ngày nay chơi càng thêm vui vẻ.
Vì ngày mai phải bay về, ôm tâm tư muốn ở cùng Tô Mộc Nhiễm nhiều hơn vài phút, buổi sáng hôm nay nàng dậy rất sớm. Đương nhiên đã nhiều ngày chui trong ổ chăn của nàng Lạc Lạc cũng thức dậy theo.
Sáng sớm, Lạc Lạc trở thân một cái, cả cơ thể đè lên người Chu Nguyên. Chu môi, chụt một tiếng vang dội giữa trán Chu Nguyên, để lại một vệt nước trong suốt, sáng sớm mùa đông trời rất lạnh, vệt nước con bé để trên trán rất nhanh liền đông lại, lạnh buốt lạnh buốt nằm đó. Chu Nguyên híp mắt, đưa tay ra sờ sờ đầu con bé, mang theo giọng nói còn mơ màng chưa tỉnh nói, "Chào buổi sáng."
Lạc Lạc nằm trong lòng nàng cười khanh khách, hai người náo loạn trên giường một hồi Chu Nguyên liền dậy, để Lạc Lạc tự mình mặc đồ, Chu Nguyên giúp nó bọc kỹ áo khoác, liền ra cửa phòng đánh răng.
Sau khi đặt Lạc Lạc đứng một mình trên ghế, Chu Nguyên giúp nó bóp kem đánh răng, lấy nước, hai người bắt đầu chà.
Bữa sáng vẫn do Tô Mộc Nhiễm làm, đương nhiên, Chu Nguyên cũng giúp đỡ. Nhiều lần hợp tác tất nhiên có ăn ý, rất nhanh đã xử lý xong bữa sáng.
Bởi vì mấy ngày nay đã nhìn hết phong cảnh gần đây, Chu Nguyên nghĩ sẽ từ biệt cô nhóc Lạc Lạc này hơn một tháng, sợ ngày mai mình về con bé sẽ luyến tiếc. Vì vậy liền đề nghị với Tô Mộc Nhiễm, hôm nay đến khu vui chơi. Chu Nguyên từng đưa hai đứa nhỏ đến khu vui chơi vài lần, Lạc Lạc cũng rất thích những trò chơi này, nhất là tàu lượn. Cho nên đến khu vui chơi nhất định có thể khiến con bé vui vẻ, hơn nữa, Chu Nguyên cũng có chút xíu tư tâm, khu vui chơi, mang theo con trẻ, không phải đều là việc baba mama làm sao?
Huống chi, cô nhóc này trước đây thật sự gọi nàng là baba. . . nếu không làm chút việc một người cha nên làm, cũng thật sự quá có lỗi với hai chữ baba rồi.
*😒 coi coi ngụy biện kìa, quay lại đọc mấy chương đầu coi xua đuổi con người ta ra sao đi! Đại khái là hơn 10 giờ, một nhóm ba người đi đến khu vui chơi. Đương nhiên là Tô Mộc Nhiễm lái xe.
Có lẽ vì cuối năm, tụi nhỏ đều được nghỉ, vì vậy lúc đi đến thành nam Chu Nguyên vẫn thấy rất đông đúc.
Ngừng xe lại xong, Lạc Lạc một tay nắm một người đi đến cổng, ngẩng đầu nhìn con khỉ khắc trên cổng, đưa tay chỉ vui vẻ không ngừng được, "Nguyên Đại Nguyên Đại, khỉ kìa, khỉ kìa."
"Ừ ừ ừ." Nhìn lướt qua xung quanh đều là tổ hợp hai lớn một nhỏ, còn có một vài thiếu nam thiếu nữ lẻ loi, Chu Nguyên gật đầu không ngừng. Nơi như khu vui chơi Tô Mộc Nhiễm vẫn rất ít khi đưa Lạc Lạc đến, nhất là ở nơi này Tô Mộc Nhiễm chưa từng đưa Lạc Lạc đến chơi, cho nên con bé thấy những thứ mới mẻ liền vui thích không ngừng được.
Tô Mộc Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua con bé đang vô cùng cao hứng, đáy mắt cũng nhuộm lên ý cười dịu nhẹ. Chu Nguyên quét mắt nhìn một vòng, thấy bên kia có một tấm bảng thông báo, đi đến, "A, Tô lão sư, trên này nói có gói ưu đãi, chúng ta mua cái này đi." Nàng nhìn lướt qua, giá các gói đều rất phải chăng, lo lắng cho kinh tế chọn cái này tuyệt đối không sai.
Tô Mộc Nhiễm dắt Lạc Lạc đi đến bên cạnh nàng, ngẩng đầu lên, tỉ mỉ đọc các chương trình trọn gói, gật đầu, "Ừ, được, chúng ta đến quầy mua vé trước đi."
"Được."
Cấu trúc của nơi này quả thật quá lạ lùng, vì khu vui chơi được xây trên một sườn núi, lúc mua được phiếu ưu đãi gia đình ba người, Chu Nguyên lại hoa ngôn xảo ngữ xin một tấm bản đồ từ tỷ tỷ bán vé, nhìn vị trí các trò chơi một chút, Chu Nguyên lập ra kế hoạch, từ chân núi chơi lên đỉnh núi, sau đó lại từ trên xuống dưới, đủ một vòng. Tô Mộc Nhiễm cũng thấy như vậy không tệ, vì vậy hai người liền mang con bé chơi từng trò một.
Đầu tiên là trò vòng quay ngựa gỗ, cái này rất tốt, Lạc Lạc ngồi trước mặt Chu Nguyên luôn miệng hô ja ja ja, bộ dạng đó khiến Tô Mộc Nhiễm đi theo phía sau phải bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Tiếp theo là trò con lắc, trò chơi kinh khủng như thế Chu Nguyên không dám để con bé chơi, lúc lấy được vé Chu Nguyên còn lầm bầm, không phải nói là gói gia đình sao, vậy mà lại có trò chơi con nít không thể chơi, lẽ nào cái quỷ này là để tăng tiến tình cảm cho hai người lớn?!
Thế nhưng con bé hiếu kỳ không chịu nổi, vì trước đây Chu Nguyên đưa nó đến khu vui chơi cũng từng thấy trò này, bởi vậy thấy danh từ mới mẻ con bé liền hưng phấn nói muốn chơi, được rồi được rồi, hôm nay là để cho ngài vui vẻ, vậy đi thôi.
Lúc tới đó Chu Nguyên liền phát hiện nơi này đa số đều là các thanh niên khoảng 20 mấy tuổi, nhóm người phía trước vừa kết thúc nhân viên đang đè thanh an toàn cho nhóm người phía sau. Nhìn những người bận rộn này, Chu Nguyên tỉ mỉ giải thích, "Cái trò này a, là cho người lớn như Nguyên Đại chơi, Lạc Lạc nhỏ như vậy không thể chơi, cho nên em ngoan ngoãn đợi ở đây có được không?"
"Dạ." Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, "Được, con ở đây ngoan ngoãn chờ Nguyên Đại về."
"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, ngẩng lên nhìn Tô Mộc Nhiễm vẫn nắm tay Lạc Lạc, nghi hoặc hỏi, "Tô lão sư không định chơi hả?"
Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, "Ừm, em chơi đi, trò chơi thanh niên này cô chơi không được, cô ở đây với Lạc Lạc được rồi."
". . ." Chu Nguyên gật đầu, cũng không để ý gì, xoay người vào cửa trò chơi.
Nhưng thật ra Lạc Lạc ở bên cạnh, nhìn nhìn Tô Mộc Nhiễm, lại nhìn nhìn bóng lưng cô độc của Chu Nguyên giữa một nhóm cặp đôi tay nắm tay, thì dắt áo Tô Mộc Nhiễm hỏi, "Mẹ, sao mẹ không chơi?"
"Mẹ muốn ở đây với Lạc Lạc a, Nguyên Đại chơi một mình được rồi." Tô Mộc Nhiễm nắm tay con gái, dịu dàng giải thích.
"Nhưng mà Nguyên Đại nói đây là trò chơi cho người lớn, mẹ cũng có thể chơi. Không cần ở với Lạc Lạc, Lạc Lạc sẽ ngoan ở đây chờ mẹ về." Nghe mẹ mình giải thích như thế, tiểu bằng hữu Lạc Lạc cảm thấy nhất định là do mẹ lo lắng cho mình mới không chịu chơi với Nguyên Đại, nhưng mà người khác đều đi hai người, Nguyên Đại đi có một mình cô đơn a, huống chi, vì mình mà hại mẹ không thể chơi, như vậy chút xíu cũng không giống bé ngoan. Nguyên Đại nói, phải nghe lời mẹ để mẹ vui vẻ mới là bé ngoan, cho nên, nhất định phải cho mẹ chơi với Nguyên Đại a.
". . ." Nhìn con gái chớp chớp đôi mắt to vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, Tô Mộc Nhiễm thật sự không biết nên nói gì. Nàng mím môi, vừa muốn nói, kết quả áo bông tri kỉ* của mình lại buông tay ra, đẩy đẩy nàng đi, nói, "Mẹ đi đi mà, đi mà đi mà, chơi với Nguyên Đại đi mà, Lạc Lạc ở đây một mình được mà, tỷ tỷ bên cạnh sẽ chăm sóc cho Lạc Lạc, mẹ đi đi mà."
*Chỉ con gái mình ớ, giống như áo bông mặc trên người ". . ." Tô Mộc Nhiễm quét mắt qua nhân viên soát vé bên cạnh, chỉ thấy đối phương nhìn mình vẻ mặt xấu hổ. Nàng xoay người nhìn vẻ mặt nhiệt tình của con gái, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, trả lời, "Được rồi, Lạc Lạc phải ngoan ngoãn ở đây, chờ mẹ và Nguyên Đại về." Quay đầu, nói với tiểu cô nương mang thẻ nhân viên bên cạnh, "Tiểu muội muội, có thể nhờ em trông con bé giùm tôi một chút không?"
"Được. . . được chứ." Hoàn toàn bị nụ cười nhẹ của Tô mỹ nhân hớp hồn, tiểu cô nương vội vàng gật đầu lia lịa, tự giác nắm tay con bé, đáp lại lời đối phương.
Tô Mộc Nhiễm xoay người, đi về phía Chu Nguyên, lúc đến cổng vào quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa trẻ vẻ mặt ngoan ngoãn phất tay tạm biệt mình, trong đáy lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác bất lực. . .
Con bé này, tại sao bám lấy Chu Nguyên rồi càng ngày càng. . . càng ngày càng hãm hại người a. Rõ ràng trước đây rất ngoan rất nhút nhát, bây giờ thì trái ngược hoàn toàn, cái đứa hãm hại này. . .
Chu Nguyên vừa chuẩn bị xong thì nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm đến, bỗng chốc kinh ngạc, nhưng mà khi đối phương cũng đeo thanh an toàn. . . quả lắc liền được khởi động, từng tiếng thét chói tai vang lên, Chu Nguyên vô thức nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm bên cạnh, liền thấy đau lòng. . . bởi vì tốc độ quá nhanh, mỗi lần quay đầu lại Chu Nguyên đều chỉ có thể nhìn thấy đôi gò má nàng tái nhợt, cắn chặt cánh môi. . .
Trong lúc mọi người đều sợ hãi hét lớn, người phụ nữ cũng sợ hãi này lại cắn chặt môi, cố chịu đựng, ngay cả một tiếng la cũng không để lộ ra. . .
Lúc trò chơi vừa lâu vừa khổ này rốt cuộc cũng kết thúc, đẩy thanh an toàn đưa Tô Mộc Nhiễm ra khỏi chỗ ngồi, thiếu chút nữa nàng té xuống đất vì đôi chân đã mềm nhũn, cũng may Chu Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ được, đưa nàng đến chiếc ghế dài ngồi nghỉ ngơi, vuốt lưng cho nàng dễ thở.
Chu Nguyên đứng ở trước mặt, vừa đỡ vừa vỗ lưng trấn an lại nói nhỏ nhẹ rằng, "Không chơi, không chơi nữa, sau này không bao giờ chơi nữa. . . đừng sợ a, không sao, đừng sợ. . ."
Giọng điệu của đối phương quá mức ôn hòa, Tô Mộc Nhiễm vốn căng cứng cả người cũng từ từ thả lỏng. Chu Nguyên thấy nàng đã tạm bình phục, vỗ lưng nàng thở dài một hơi, "Rõ ràng sợ như vậy, sau này đừng chơi nữa." Nàng cho rằng Tô Mộc Nhiễm sợ không ai ở cùng nàng cho nên mới đến, vì vậy trong giọng nói cũng khó tránh mang theo chút không nỡ.
Nhưng mà sự thật không phải như vậy a người thanh niên! Trong lúc Chu Nguyên hiếm khi có thời gian ở bên Tô Mộc Nhiễm lâu một chút, Lạc Lạc và nhân viên tỷ tỷ vui vẻ dắt nhau tới, nhìn hai người lớn thân thân mật mật, Lạc Lạc tủm tỉm cười nhìn mẹ hỏi, "Mẹ chơi có vui không? Khi nãy con nghe các ca ca tỷ tỷ la rất lớn nha, bọn họ nhất định chơi rất vui vẻ!"
". . ." Nhìn gương mặt cầu khen ngợi của con bé, Chu Nguyên bày tỏ hình như mình hiểu ra cái gì rồi.
Lần đầu tiên, Chu Nguyên dùng ánh mắt vô cùng không có thân thiện nhìn con bé. Gấu con này, hãm hại mẹ a?!
===
Lạc Nhị, thật nhị! Không sai mà! Vì baba mà hãm hại mẹ, kết quả lại bị baba vì mẹ quên con! Thấy dại chưa! Klq: Thấy tiêu đề cứ tưởng Chu đại gia phúc hắc làm gì ông xã Tô 😂 ai dè là sát thủ nụ hôn đầu Tô Lạc Đồng! Tuổi trẻ tài cao, lo lắng cho tương lai của Nhuận đồng chí là vừa.