Baba 17 Tuổi

Chương 8: Cái gọi là Ôn Lương

Đệ bát chương: Cái gọi là Ôn Lương

Khi Chu Nguyên nhìn thấy Ôn Lương chết tiệt này, chân giẫm trên giày cao gót mũi nhọn kéo một rương lành lý đeo một chiếc kính râm đen đứng ở đại sảnh ga tàu thập phần có phong phạm giả trang ngự tỷ. Chu Nguyên cùng Lương Hiểu Thần thấy nàng thì bước đến.

"Tiểu Nguyên Tử, mau tới giúp bổn cung xách đồ." Phong phạm ngự tỷ - Ôn Lương giả trang làm Thái hậu bệnh thần kinh, với việc này Chu Nguyên làm như không thấy. Mặt than nhận lấy hành lý của nàng, "Thái hậu, ngài còn gì nữa không?" Giả trang mặt người chết, không ai am hiểu bằng Chu Nguyên.

"Đương nhiên, Tiểu Thần Tử, nhanh tới chỗ ký gửi hành lý đem đồ của cô* xách tới đây!"

*Tiếng nói nhún mình của các vua chư hầu, nghĩa là mình tự khiêm mình là kẻ đức độ kém. Ðời sau gọi các vua là xưng cô đạo quả 稱孤道寡 là theo ý ấy.

". . ."

". . ."

"Rồi rồi rồi." Anh đẹp trai ôn hòa đáp lời, liếc mắt nhìn Chu Nguyên liền cất bước rời đi.

"Chờ một chút, mọi người đi cùng nhau." Chu Nguyên mở miệng. Vì vậy Ôn Lương thái hậu mang theo Tiểu Nguyên Tử còn có cả Tiểu Thần Tử cùng hướng về phía ký gửi hành lý. Bầu không khí khá là hài hòa? Ừ.

Chỉ là, thật vất vả đem hành lý lên xe, Lương Hiểu Thần mở cửa định vào ghế tài xế, Ôn Lương liền kích động nhảy tọt vào tranh, mặc kệ Chu Nguyên cùng Lương Hiểu Thần mắt to trừng mắt nhỏ.

"Buông tay lái ra, để chuyên nghiệp làm." Ôn thái hậu vuốt tay lái cười, vẻ mặt kinh khủng. Chu Nguyên dựa ở cửa, vẻ mặt hoài nghi nhìn Ôn Lương, "Xác định?"

"Đương nhiên đương nhiên. Trước đó ai gia vừa mới có bằng lái, để ai gia thể hiện bản lĩnh cho mà xem." Ôn ngự tỷ hất mái tóc dài phiêu dật, cao quý lãnh diễm phun ra một chuỗi lời thoại khá là Trung Nhị*, chuyển hướng thật giỏi! Có lời khen!

*Một loại bệnh tâm lý tuổi teen, cũng có ý ám chỉ 'thích thể hiện'

". . ."

". . ."

"Thật sự xác định chứ?" Chu Nguyên nhìn Ôn Lương lại hỏi thêm một lần, như muốn xác nhận. Lương Hiểu Thần đứng một bên ôm cánh tay ôn hòa cười, không nói gì.

"Đương nhiên, có gì không thể." Ôn Lương mạnh gật đầu, giống như mùa thu củ cải thật giòn*.

*Ý chỉ người dứt khoát thẳng thắn

Nguồn: Zhidao

"Ok, được." Chu Nguyên một tay kéo Lương đại soái ca đi ra ngoài, "Đem xe cho cậu đó, lúc sửa xe nhớ dùng linh kiện tốt một chút, xảy ra chuyện nhớ báo cảnh sát thúc thúc. Tớ và A Thần bắt taxi, lão nhân gia ngài từ từ vui vẻ." Tốc độ nói rất nhanh, Chu Nguyên kéo người rời đi.

"Ê ê ê, Chu Tiểu Nguyên ý cậu là gì?" Ôn Lương nhìn bóng lưng Chu Nguyên vội vã bỏ đi, không phục thét lên.

"Yêu quý sinh mệnh, tránh xa Ôn Lương." Chu Nguyên kéo Lương Hiểu Thần, vẻ mặt bình tĩnh đọc nhấn từng chữ.

". . ."

". . ."

Ôn Lương vẻ mặt sát khí nhìn Chu Nguyên, Chu Nguyên bình tĩnh nhìn Ôn Lương. Ngược lại, Lương Hiểu Thần đã mở miệng, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Chu Nguyên, ánh mắt nhu hòa, "Làm gì khoa trương như vậy, chúng ta để cậu ấy chở một chút cũng được mà? Với lại, cậu ấy cũng lấy được bằng lái rồi không phải sao?"

"Phải đó phải đó." Ôn Lương gật đầu phụ họa.

"Giày cao gót." Gương mặt Chu Tiểu Nguyên đã hoàn toàn tê liệt, nói một câu như thế. Cái nồi nha Ôn Lương, muốn lái xe thì trước tiên nhìn mình đang mang cái gì có được không? Bỏ cái vụ định hướng kém đi không nói, cái giày cao gót chết tiệt này cậu muốn chúng ta một xe chết hết à?!

". . ." Ôn Lương nhìn giày cao gót dưới chân mình một chút, không cảm thấy có gì không thích hợp.

". . ." Lương Hiểu Thần nghe vậy, mới nhìn đến đôi giày cao gót mũi nhọn lập lòe chiếu sáng kia, chân mày liền nhíu lại.

"Được rồi, được rồi, lên xe, không phải chỉ là giày thôi sao." Lương Hiểu Thần cười cười, lại vỗ vỗ vai nàng, sau đó đẩy Chu Nguyên vào ghế sau. Song song ngồi cùng Chu Nguyên, Lương Hiểu Thần đóng cửa xe, nhìn Ôn Lương ở phía trước cổ vũ, "Tiểu Lương, đổi giày đi, giao cho cậu đó."

"Chờ!" Ôn Lương đá giày cao gót, đạp chân lên chân thắng và chân ga sau đó đeo dây an toàn, cố sức gật đầu, chuẩn bị bắt đầu!

Chu Nguyên tâm bất cam lòng bất nguyện đeo dây an toàn, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lương Hiểu Thần bên cạnh, "Anh trai, cậu xác định Quả Nhi tỷ tỷ sẽ không tìm tớ gây phiền phức nếu cậu xảy ra chuyện chứ?"

". . ." Nàng vừa nói, gương mặt Lương Hiểu Thần liền đỏ ửng lên hiếm thấy.

Chu Nguyên dời ánh mắt đi, chuyển đến người Ôn Lương, "Chị gái, cậu xác định Lam Thu tỷ tỷ sẽ cho cậu xuống giường được nếu cậu xảy ra chuyện sao, lý do hành động theo cảm tính gì gì đó?"

". . ."

"Hừ!" Ôn Lương đạp ga, phóng xe ra ngoài. Chu Nguyên chết tiệt, kỹ thuật của nàng tệ đến như vậy sao?! Còn uy hiếp, dù là Thu Thu ở đây, dù là Thu Thu ở đây. . .

Thu Thu ở đây chắc chắn nàng sẽ không lái (ToT) dù sao nàng cũng là một người định hướng kém. . .

Vì vậy, sau một chặn đường dài Ôn Lương dùng tốc độ rùa bò cùng quẹo sai đường ba lần, rốt cuộc cũng gian nan lái về nhà trọ của mình.

"Hết hai tiếng ba mươi hai phút, tỷ tỷ thật giỏi nha!" Xe ngừng lại, Chu Nguyên liền giơ đồng hồ đeo tay lên, mặt tê liệt đọc giờ. Ha ha, đúng là giỏi, lộ trình cơ bản hết một tiếng, tính thừa thêm 30 phút nữa, không thể không nói là siêu cấp chậm chạp.

"Do kẹt xe, kẹt xe có được hay không. Không thấy đoạn đường về đây toàn là xe hả?!" Ôn Lương giẫm lên giày cao gót bước xuống xe, hất mái tóc dài không chịu yếu kém.

Chu Nguyên lạnh lùng nhìn lại nàng, trên mặt lộ vẻ châm chọc, "Ờ."

"Được rồi, không phải cuối cùng cũng về được rồi sao? Tiểu Nguyên, chúng ta giúp Ôn Lương dọn dẹp đồ sau đó cùng đến nhà cậu ăn cơm được không? Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta nhanh tay một chút." Lương soái ca mở cốp xe, sau đó khuân đồ đạc ra, "Ôn Lương, mở cửa."

Vì vậy mọi người bắt đầu làm chuyện đứng đắn, đem cái đống lộn xộn của Ôn Lương sắp xếp lại cũng không cần nhiều thời gian, khoảng chừng mười phút sau, mọi người rời khỏi nhà trọ của Ôn Lương. Mông còn chưa làm ấm sofa trong nhà, Ôn Lương đã vội vàng thúc giục Chu Nguyên cùng Lương Hiểu Thần tiên sinh chạy tới Chu gia. Nghe nói trùm thương nghiệp Chu Hoàn tiên sinh xuống bếp nha, đây là phúc đức mấy đời chúng ta đã tu luyện được a, không chạy tới ăn ké mau còn muốn đợi đến bao giờ.

Vì vậy Ôn Lương buông tha quyền khống chế xe, Lương tiên sinh đạp chân ga như cuồng phong chạy tới Chu gia. Dù tốc độ thật tình thì không tính là nhanh, thế nhưng so với Ôn Lương thì thật sự nhanh hơn không ít.

Vừa đến nhà thiếu nữ Ôn Lương chết tiệt liền đá giày cao gót ngay cửa, sau đó chạy tót tới ôm mẹ kế Dung Thanh đang ngồi trên sofa. Hai người bạn cách tuổi này vừa thấy Chu Nguyên chưa chuẩn bị kịp, à không, phải nói là thừa dịp còn đang ở cửa thay giày, Chu Nguyên lại bị đâm hai dao.

Ba ruột Chu Hoàn nghe bên ngoài có khách, vẫn còn mang tạp dề từ trong bếp đi ra, sau đó cười chào hỏi cùng các tiểu bối, "Tiểu Lương và A Thần đến rồi à, chờ một chút, lát nữa thúc thúc sẽ dọn lên."

"Quá xá, thúc thúc thật lợi hại. Một phụ nam 'gia đình ngũ hảo'*, cháu muốn đến gặp bác để học hỏi!" Ôn Tiểu Lương nằm trên sofa đá đá chân, bỉ ổi hề hề nói.

*Dạng gia đình văn hóa bên mình

Phụ nam nghĩa tương tự Chữ nam

Chu Nguyên vừa thay giày vừa phỉ nhổ, cái nồi, còn muốn học hỏi, Ôn Tiểu Lương cậu chẳng lẽ không biết con đường tầm sư baba của tớ kết quả cuối cùng là toàn tâm toàn ý làm nội trợ sao? Dù biết cậu ôm được bắp chân của địa chủ Lam Thu rồi, nhưng cậu có thể đừng mất tiền đồ như vậy có được hay không, huống chi, thứ cậu làm ra có thể ăn sao?

Còn đứng một bên ở kia - Lương Hiểu Thần là khách quen của Chu gia, bắt chuyện với Dung Thanh mama xong thì đi thẳng vào bếp, hỏi Chu baba có cần hỗ trợ hay không. Chu Nguyên nhìn bóng lưng thẳng tắp thon dài của đại soái ca, lắc đầu, sau đó chuyển tầm nhìn qua người của mẹ mình đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với Ôn Lương, "Nhuận Nhuận đâu mẹ?"

Kỳ lạ, mọi khi vừa mở cửa Nhuận Nhuận sẽ nhào đến, tối nay sao lại không thấy nó đâu.

"Chạy xuống dưới lầu chơi rồi, có lẽ chờ con lâu quá đâm ra chán." Dung Thanh liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói. . .

". . ." Cái nồi, hai người làm ông bà ngoại kiểu gì vậy, cháu gái ra ngoài chơi mà hai người có thể yên tâm như vậy sao?! Dù chỉ ở dưới lầu, thế nhưng cũng nên lo lắng chứ?! Mẹ à, người có thể đáng tin cậy một chút hay không?!

Im lặng ba giây, Chu Nguyên quyết định lại thay giày, "Hai người trò chuyện, con đi tìm Nhuận Nhuận."

"Đi đi, nhớ bảo nó về ăn cơm." Dung thái hậu rất rộng lượng, quyết định phái Tiểu Nguyên Tử đi tìm Nhuận công chúa.

". . ."

"Tiểu Nguyên, tớ đi với cậu." Ngay tại thời điểm mấu chốt như vậy vẫn là Ôn Lương đáng tin cậy hơn, phi thường vui vẻ tham gia giúp đỡ bằng hữu.

Chu Nguyên nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó buông mắt, "Không cần, tớ biết nó ở đâu." Sau đó xoay người vặn cửa, đi ra ngoài. Ôn Lương hiếm khi đến, mẫu hậu có người để nói chuyện, nàng không muốn quấy rầy hứng thú của mẫu hậu.

Lúc này, ánh mặt trời vẫn còn ấm áp. Chính tại thời gian ấm áp như vậy Chu Nguyên tìm được Nhuận Nhuận. Khi đó Nhuận Nhuận một mình xây lâu đài đến quên trời đất ở hố cát trong khu vui chơi ở tiểu khu, nhìn thấy Chu Nguyên con bé liền bật dậy vứt chiếc xẻng nhỏ đi, bổ nhào đến. Chu Nguyên nhanh chóng vươn tay ra đón, sau đó đưa tay sờ sờ đầu con bé.

"Tiểu di~ " Nhuận Nhuận ôm lấy cổ nàng lắc a lắc, trên cánh tay trắng trẻo đều là cát, chà lên chiếc áo cổ chữ V màu trắng của Chu Nguyên.

Chu Nguyên cũng không để ý, bồng con bé lên, "Ừ, cả chiều hôm nay Nhuận Nhuận ở đây chơi một mình à?"

"Không phải a. . ." Nhuận Nhuận ôm lấy Chu Nguyên, mềm mại đáp lời, nhất khắc nhìn thấy Chu Nguyên con bé liền biết phải đi về nhà.

"Hửm?" Chu Nguyên nghi hoặc, không phải một mình, sao khi nãy chỉ thấy con bé. Hơn nữa ở gần đây, nhóc tì có thể tới chơi cùng nhóc tì như Nhuận Nhuận, cũng không nhiều a.

"Chiều nay Nhuận Nhuận gặp được một em gái, em ấy chơi ở hố cát với mẹ, Nhuận Nhuận thấy liền chạy tới chơi cùng. Hôm nay Nhuận Nhuận chạy xuống đây là để đợi tiểu di về nhà. . ." Con bé ngại ngùng le lưỡi, giọng nói ngây thơ quanh quẩn bên tai, mềm mại rất đáng yêu.

Rốt cuộc Chu Nguyên cũng hiểu được, nhóc tì này muốn sớm hơn một chút nhìn thấy nàng về, kết quả gặp bạn, liền vứt bỏ tiểu di mà mình muốn khổ tâm chờ đợi qua một bên hớn hở chạy tới chơi cùng người ta, "Ừ, vậy à."

"Đúng vậy, hơn nữa dì đó rất xinh đẹp nha. . ." Giọng cảm thán của con bé vọng bên tai, "Dì cho Nhuận Nhuận kẹo, kẹo siêu ngon luôn, lần sau tiểu di mua cho Nhuận Nhuận có được không?"

". . ." Dì rất xinh đẹp là vì đã cho con kẹo có phải không, còn phần kẹo rất ngon là vì muốn được mua cho chứ gì, con nhóc này thật khôn lỏi. Nhưng miệng Chu Nguyên vẫn cười cười, "Được, lần sau mua cho con, nhưng mà không được ăn quá nhiều nha."

"Dạ, ăn nhiều kẹo, bị sâu răng." Con bé nhe hàm răng trắng bóc, sau đó đưa tay chỉ chỉ vào.

"Ừ, biết là tốt rồi." Chu Nguyên bị bộ dạng đáng yêu của con bé chọc cười, kề mặt tới hun một cái, "Là mẹ nói cho Nhuận Nhuận biết à?"

"Chậc chậc, không phải nha, là dì khi nãy đó nha~ " Mama sẽ không nói với con như vậy đâu. . .

"Ừa, Nhuận Nhuận ăn kẹo của người ta, có nói cám ơn người ta chưa?"

"Có!" Con bé toe toét cười, cao giọng trả lời.

Vì vậy cháu một câu dì một câu, cứ như vậy bò lên lầu, trở về nhà. Nói chuyện cùng con nít mãi mãi không cần tốn công suy nghĩ, bởi vì dù cho chủ đề có chuyển quá nhanh, chúng nó vẫn sẽ rất vui vẻ nói chuyện cùng bạn. Vì vậy cả buổi trưa bị Ôn Lương dày vò, Chu Nguyên rốt cuộc cũng tìm được thoải mái từ cô cháu gái. Aiz, vẫn là loli tốt (ToT) ngự tỷ gì gì thật đáng sợ, ngày nào cũng bắt nạt người ta (ToT)

——-——-——-——-——-——-——-——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 17 cũng là người định hướng kém, chạy ra ngoài rất hay lạc đường, coi như là có bản đồ cũng không cứu được ta. Có hôm ta cần đến một chỗ lạ, vẫn là phải đi tìm một thím vệ sinh môi trường hỏi mới tới được đích. Cho nên mới nói, lạc đường thì đi tìm cảnh sát giao thông hoặc thím vệ sinh môi trường là chuẩn không cần chỉnh. 【Ể? Ta đang muốn nói cái gì vậy?】

===

Đã cập nhật lại đầy đủ, cám ơn đã nhắc nhở (ToT)