Đệ bát thập nhị chương: Thang máy và này nọ Lần đầu tiên bị người ta từ chối, mùi vị không dễ chịu gì, Chu Nguyên trì hoãn rất nhiều ngày mới bình thường trở lại. Tuy đã sớm biết kết quả như thế, nhưng vẫn rất khó khăn mới tiêu hóa hết. Nhưng chung quy cũng không thể cứ gục ngã như thế đúng không, không thể đứng dậy thì còn nói gì tương lai nữa, huống chi, nàng chưa bỏ cuộc. . .
Chỉ cần Tô Mộc Nhiễm vẫn độc thân, nàng sẽ không bỏ cuộc. Hơn nữa mỗi ngày đều trò chuyện với Lạc Lạc nàng cũng biết được tình hình của đối phương, tất nhiên là cảm thấy mình nên cố gắng hơn, dựa theo lời Lạc Lạc nói thì mẹ không có thích thúc thúc tới nhà chơi, đó chẳng phải chứng minh nàng còn cơ hội? Huống chi dù bị từ chối hai bên chỉ ngượng ngùng vài ngày đã khôi phục cách đối xử như xưa, còn làm bạn nàng vẫn được Tô Mộc Nhiễm quan tâm.
Cái này tốt, chỉ cần có một chút khác biệt thôi, có nghĩa là còn cơ hội.
Nàng không phải loại người bị từ chối một lần thì như một con rùa rút đầu, lẽ nào bạn bị người mình thích từ chối sẽ không thích người đó nữa? Đừng ngốc, thích chính là thích, yêu chính là yêu, đó là cảm giác trong lòng bạn, dù bị từ chối, người đó cũng không ngăn cản được bạn quý mến nàng. Hơn nữa, dù là bản thân, cũng không ngăn cản được.
Tình cảm a, chính là chuyện vừa phức tạp vừa đơn giản như thế.
Bầu không khí hai bên ngượng ngùng kéo một thời gian rất dài, bất quá sau khi khai giảng là chuyện Chu Nguyên đi du học, bận tối mặt, hai người không có gặp nhau mới giảm bớt rất nhiều thứ.
Tháng 11 năm ngoái nàng đã chuẩn bị tài liệu dưới sự trợ giúp của cha, kỳ thi, giấy tờ, kiểm tra ngôi trường lúc trước đã chọn một lần, tham khảo người trong nhà, bàn bạc một chút, lúc này mới gõ xuống chuyên ngành mình muốn học. Hơn hai tháng mới đạt được kết quả kỳ thi TEF, những vấn đề cơ bản đã chuẩn bị xong.
Trong kỳ nghỉ đông năm ngoái Chu Nguyên trải qua hai kỳ thi, thế nhưng sợ ra nước ngoài không đủ dùng, vì vậy lúc khai giảng lại đi đăng ký một lớp đào tạo. Nói ngắn gọn, từ ngày bắt đầu khai giảng, lại càng bận rộn hơn nữa. . .
Vẫn bận rộn cho đến tháng 4, mùa hoa Tử Kinh nở đầy sân, phản ứng của nàng mới trở lại, thì ra, chuyện đó đã qua lâu như vậy. . .
Ôm một chồng tài liệu học tập, đi qua con đường cây được tán lá bạch quả bao trời, có thể nhìn thấy hàng cây tử kinh trước cửa thư viện.
Có lẽ tối qua có mưa, hoa rơi xuống đất làm thành một mảnh màu hồng nhạt. Chu Nguyên đạp lên những cánh hoa rụng, bước đi vội vã. Đôi giày trắng dính nước bẩn cùng cánh hoa úa, để lại một dấu vết trên bậc thang cẩm thạch trắng nõn. Chỗ lòng bàn chân có cái gì đó không đúng, quay đầu lại, nhấc chân, thì thấy có cái gì đó dính ở đế giày.
Không muốn đem thứ mình giẫm phải vào thư viện, không có cách nào khác Chu Nguyên nhảy lò cò đến bậc thang cọ cọ cọ. Ai mà biết vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng hình vừa xa lạ lại quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Dưới cánh hoa hồng nhạt lất phất bay, người đó mặc bộ đồ nhạt màu, đeo túi xách, chậm rãi đi về phía nàng. Lâu lắm, lâu lắm rồi, lâu đến nàng sắp quên mất độ cung của tà váy nàng bay lên theo cơn gió.
Chu Nguyên nhìn người mà dường như đã lâu rồi mình không gặp, khịt khịt mũi, tâm trạng bỗng dưng trầm xuống. Đưa tay ôm chặt chồng tài liệu, xoay người, bước lên bậc thang muốn đi vào cửa thư viện.
Phía sau có gió thổi qua, cánh hoa tử kinh lung lay muốn lìa cành. Vô số cánh hoa hồng nhạt rơi xuống trước mặt, lướt qua làn váy nhạt màu, cánh hoa kia bay qua đôi mắt, cứ như vậy chặn người đang muốn bước lên bậc thang.
Áo khoác denim và quần jean cùng màu, sau đầu có cột một đuôi ngựa ngắn, mái tóc trên trán vẫn dài như vậy, mỗi một lần bước đi đều đung đưa bên gò má trắng nõn, sau đó rơi xuống chiếc cằm, vẫn giống như trong trí nhớ, đơn giản nhẹ nhàng thoải mái. . .
Tô Mộc Nhiễm đứng ở đấy, nhìn bóng hình Chu Nguyên biến mất trước cửa, lúc này mới chậm rãi đi theo.
Một ở ngoài, một ở trong, dùng cách thức cả hai đều không biết để ngắm nhìn đối phương. . .
Từ khi khai giảng đến nay, ăn cơm trong thư viện là chuyện thường xuyên. Ôn Lương không có ý định xuất ngoại, gặp Chu học bá chăm chỉ như thế nàng cũng không muốn quấy rầy, vì vậy từ khi khai giảng hai người cũng ít ra ngoài cùng nhau. Tất cả mọi người đều biết Chu Nguyên bận rộn, trong lòng cũng tự hiểu không nên quấy rầy nàng, Chu Nguyên cũng hy vọng mình có thời gian để chuẩn bị đầy đủ, bởi vậy nàng càng ngày càng quen ở một mình.
Thứ bảy và chủ nhật thư viện không đóng cửa, thế nhưng không tính là có quá nhiều người đến, Chu Nguyên cảm thấy mình đọc sách hơi lâu rồi, giơ đồng hồ lên xem, cũng đến giờ nên về nhà ăn cơm, thả đống tư liệu về chỗ cũ, định bắt thang máy xuống lầu.
Thư viện rộng rãi vắng vẻ hầu như không còn ai, nhưng thang máy một hồi lâu mới xuống tới. Cúi đầu chờ cửa thang máy mở, ai mà ngờ cửa thang máy vừa mở ra, hai người ở trong và ngoài nhìn thấy đối phương giật mình một chốc.
"Chào Tô lão sư." Chu Nguyên cười cười, bắt chuyện trước, bước vào thang máy. Tô Mộc Nhiễm đối diện cũng cười cười, "Ừm." Trong thang máy chật hẹp chỉ có hai người, đột nhiên lại có vẻ rất trống trải. Cửa thang máy một lần nữa từ từ khép lại, Chu Nguyên đứng bên trái Tô Mộc Nhiễm, thấy chồng sách trên tay nàng, thì thuận tay đưa đến cầm, "Em giúp cô."
Tô Mộc Nhiễm cũng không từ chối, để tùy nàng. Thang máy chạy rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến lầu một. Hai người không ai nói chuyện, im lặng chờ cánh cửa mở ra. Nhưng ai biết được, sau khi cửa thang máy mở, trước mắt không phải cảnh tượng quen thuộc thường thấy, mà chỉ là một bức tường trắng.
Trong lòng lộp bộp một chút, Chu Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng đưa tay ấn nút, thử đóng cửa thang máy, hoang mang trong đáy lòng bắt đầu lan tràn. Nén bất an, quay đầu, nắm thanh vịn bên cạnh, nhìn Tô Mộc Nhiễm cười trấn an, "Xui xẻo quá, thang máy hỏng rồi."
Thật sự, xui xẻo a. . .
Chu Nguyên đã từng học qua các kỹ năng tự cứu mình, cũng biết cách xử lý khi bị kẹt thang máy. Bên cạnh còn có một Tô Mộc Nhiễm, trong thang máy chỉ có hai người, bình tĩnh, phải bình tĩnh. . . do chỉ có hai người, nên lại càng lo sợ, huống chi Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh nàng, nếu như lúc này không bình tĩnh thì không ai cứu được.
Dựa theo những mẹo trong trí nhớ, đầu tiên là ấn chuông báo động hoặc là ấn nút điện thoại, cái nút, cái nút đâu?! Tay Chu Nguyên có chút run rẩy, tìm được nút cần ấn rồi lại không thấy phản ứng gì. . .
Chắc là, trục trặc rồi.
Tô Mộc Nhiễm ở phía sau nhìn Chu Nguyên cắn môi phát sầu nhìn chằm chằm nút điện thoại khẩn cấp, lại hỏi, "Hỏng rồi sao?" Tuy đây là lần đầu tiên nàng gặp phải sự cố thang máy, nhưng mà không phải mỗi nàng bị nhốt, cho nên Tô Mộc Nhiễm không cảm thấy sợ, ngược lại còn trấn định như những lúc bình thường.
Nàng lấy điện thoại ra, bắt đầu thử xem có tín hiệu hay không. . . nhưng lại nghĩ, vị trí này có lẽ không thể bắt được sóng. Nàng không có số điện thoại bộ phận sữa chửa, nhưng mà có số của phụ đạo viên, phụ đạo viên biết số của các bộ phận, tìm họ chắc là không thành vấn đề.
"Chu Nguyên?"
"Hả?" Chu Nguyên quay đầu lại, sắc mặt hơi tệ, rõ ràng là có chút kinh hồn không được bình tĩnh nhìn Tô Mộc Nhiễm.
"Bắt được sóng, chỉ cần gọi ra ngoài là được rồi." Tô Mộc Nhiễm giơ giơ chiếc điện thoại trong tay, nói với Chu Nguyên.
"Cám ơn trời đất." Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, Tô Mộc Nhiễm thấy rốt cuộc nàng cũng thả lỏng thì bắt đầu thử liên lạc với bên ngoài.
May mắn là tuy tín hiệu không tốt, nhưng vẫn có thể liên lạc được, họ nói là rất nhanh sẽ gọi bộ chỉnh sửa đến.
Biết được cứu viện rất nhanh sẽ đến Chu Nguyên thở phào một hơi, đưa tay thả chồng sách xuống đất, một tay gắt gao bám vào thanh vịn bên cạnh.
Sắc mặt nàng không tốt lắm, Tô Mộc Nhiễm rất rõ ràng nhìn ra. Nghĩ đối phương bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ 10 mấy tuổi, gặp phải tình huống như vậy đương nhiên sẽ sợ, nhìn bộ dạng nàng, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy trong lòng mình, chỗ nào đó, có một khối sụp đổ. Chậm rãi bước đến, đưa tay, nắm lấy bàn tay đang buông của Chu Nguyên, nhẹ giọng an ủi, "Chu Nguyên, đừng sợ, sẽ không sao."
Bàn tay bị người nắm lấy, Chu Nguyên cúi đầu, đôi mắt nhu hòa của Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, trái tim chậm rãi bình tĩnh lại, giật giật khóe miệng, Chu Nguyên nhẹ giọng đáp, "Ừm, em không sợ."
Nàng không phải sợ mình sẽ thế nào, mà là Tô Mộc Nhiễm sẽ thế nào. Nếu như ra không được, vậy nên làm gì bây giờ. . . tuy chỉ trong phút chốc, nhưng nàng nghĩ đến nếu như chết ở đây cùng Tô Mộc Nhiễm, sẽ thế nào, thế nhưng chỉ cần nghĩ vậy nàng lại không thể bình tĩnh được.
Nàng không phải loại người thấy có thể chết cùng người mình yêu là chuyện tốt đẹp đến thế nào, chỉ cần nghĩ Tô Mộc Nhiễm sẽ biến mất khỏi thế giới này nàng đã vô cùng sợ hãi. Ngay lúc đó nàng còn tưởng tượng đến nếu như mình mở to hai mắt nhìn Tô Mộc Nhiễm chết đi thì sẽ làm sao, cảm giác đó quá mức kinh khủng, nàng thậm chí không dám nghĩ đến nữa.
Cúi đầu, trở tay nắm lấy tay Tô Mộc Nhiễm, siết chặt lại trong lòng bàn tay, cứ như thế nắm lấy nàng, vô cùng bất an hỏi, "Chúng ta, sẽ không có việc gì đúng không?"
"Ừm, sẽ không có việc gì." Bàn tay nắm lấy nàng có chút ẩm mồ hôi, giọng điệu không yên đó càng làm cho Tô Mộc Nhiễm cảm thấy nàng đang sợ hãi. Bởi vậy, lại một lần nữa, Tô Mộc Nhiễm khẳng định, "Nhất định sẽ không sao." Cho nên, em đừng sợ. . .
Chu Nguyên rất ít khi có những lúc thất lễ như vậy, thấy được người bên cạnh quan tâm mình, nghe mùi hương quen thuộc từ trên người đối phương truyền đến, Chu Nguyên mới từ từ bình tĩnh lại. Trong lúc chờ đội cứu hộ đến, nắm chặt bàn tay Tô Mộc Nhiễm, bắt đầu nhẹ giọng nói, "Cũng thật là xui xẻo, em vừa vào thì thang máy lại hỏng, đúng là vận khí năm nay không tốt."
Tô Mộc Nhiễm thấy giọng điệu của nàng không khác bình thường, cũng cười cười, nói tiếp lời nàng, "Ừm, đúng vậy, cô đang nghĩ có phải vì bát tự của chúng ta không hợp nhau. . ."
"Tuyệt đối không thể nào. Có lẽ hôm nay em phạm hung làm liên lụy đến cô. . . đúng rồi, lão sư đến thư viện làm gì vậy?"
"Ừm, kiểm tra tư liệu, em thì sao? Tự học à. . ."
"Ừm, phải. Không có cách nào khác, phải cố gắng học tập mà. . ."
"Ừm, gần đây thấy em rất bận rộn, Lạc Lạc nói thứ 7 hay chủ nhật em cũng bận học, không rảnh rỗi chơi với tụi nó. . ."
"Vậy à. . ."
"Ừm, chừng nào em xuất ngoại, chọn trường và chuyên ngành gì?"
"Cô muốn biết à?"
"Ừm. . ."
. . .
Chỉ có hai người nên không gian rất an tĩnh, Chu Nguyên không nhớ rõ mình đợi bao lâu mới một lần nữa thấy được ánh mặt trời, cũng không nhớ rõ đã ở đó nói gì với Tô Mộc Nhiễm, chỉ là trong một ngày nào đó nàng hồi tưởng lại những việc đã xảy ra, chính là nàng vẫn luôn, vẫn luôn nắm lấy tay Tô Mộc Nhiễm, gắt gao gắt gao, chưa từng buông ra.
Bàn tay mềm mại, ẩm ướt mồ hôi, cùng với nỗi bất an lại khát khao xao động, khắp trong không gian tù túng này chính là lời nói khe khẽ của cả hai, tất cả tất cả, bị chôn giấu dưới mùi hương trên mái tóc Tô Mộc Nhiễm. . .
===
Quên mất chuyện xuất ngoại, không cần người thứ 3 máu chó xuất hiện đâu. 5 tháng nữa người ta đi rồi, Tô lão sư à, nắm được tay rồi thì giữ người ta đi... Mà cái câu "có gì ở trong lòng sụp đổ" kia, mình nghĩ là bức tường khoảng cách Tô lão sư dựng ra với Chu học bá chứ không phải hình tượng của ẻm sụp đổ đâu. Nhiều chuyện giải thích vậy thôi. Tô lão sư đúng là người già, bát tự không hợp... xì ["Nhất định sẽ không sao." Cho nên, em đừng sợ...]