*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đệ cửu thập tam chương: Áo cưới và này nọ Ở trong nước ngây người hơn một tuần, Chu Nguyên lại phải đi. Tết âm lịch năm nay đến rất trễ, Tô Mộc Nhiễm về nhà ăn tết lại không tránh khỏi tình tiết coi mắt. Tuổi của nàng không tính là lớn, chỉ bất quá mang theo con nhỏ, cha Tô mẹ Tô không nỡ, luôn hy vọng nàng có thể tái hôn, Tô Mộc Nhiễm cũng hiếu thuận, không nói thêm gì, nghe lời cha mẹ đi coi mắt.
Đi là phải đi, thành hay không thành lại là một chuyện khác.
Chu Nguyên đương nhiên có nghe Lạc Lạc kể lại, nào là mỗi ngày mẹ đều ra ngoài gặp vài bá bá kỳ kỳ quái quái vân vân các loại, làm cho Chu Nguyên vừa là đau lòng vừa là khó chịu.
Vì vậy tối đêm 30, Chu Nguyên gọi điện thoại về chúc tết, thuận tiện hỏi một câu, "Cô có dự định kết hôn không?" Tô Mộc Nhiễm không nhớ nổi lúc đó mình đã trả lời thế nào, hình như chỉ nói một câu, không biết nữa. Sau đó Chu Nguyên nói gì đó nàng không nghe rõ, bởi vì pháo hoa bên ngoài phòng đã bắt đầu phóng lên không trung, tiếng pháo vang lên cả con đường dài.
Sau tết, rất nhanh lại đi làm, bận rộn đối phó với trò coi mắt Tô Mộc Nhiễm cũng phải thở dài một hơi. Năm này Lạc Lạc cũng lớn lên không ít, tính tình hoạt bát hơn rất nhiều, theo Đường Văn Nhuận quen biết không ít bạn, càng ngày càng quen với cuộc sống không có Chu Nguyên bên cạnh. Thứ 7 và chủ nhật thì đi theo Dung Thanh chạy khắp nơi, gặp người thì gọi, miệng ngọt không thể tưởng tượng nổi, trở thành một bảo bối nhỏ trong lòng các dì trung niên ở tiểu khu.
Nhìn con gái như vậy Tô Mộc Nhiễm cũng rất vui mừng. Giống như dòng nước ngày ngày chậm rãi trôi, từ mùa hoa anh đào nở đổi thành mùa hoa tử kinh. Vào đầu tháng 4 nàng nhận được tin Cố Minh Nhan kết hôn, nói là một ngày trong tháng 7, vì vậy cả tháng 5 nàng giúp đỡ người bạn thân lo liệu hôn lễ.
Nhà hàng đãi khách a, đồ cưới a, nàng không biết cái gì đều có Tô Mộc Nhiễm người từng trải đưa ra chủ ý cho nàng. À, thuận tiện nhắc đến, chú rể chính là đại soái ca lúc trước coi mắt với Cố Minh Nhan liền si mê quấn quýt Cố mỹ nhân mấy tháng liền. Cái này coi như là, người có tình ắt thành thân thuộc?
Nhìn bạn thân đang thử áo cưới, khóe miệng Tô Mộc Nhiễm nhoẻn lên một nụ cười dịu dàng. Hôm nay tân lang và tân nương đưa cha mẹ và mấy người bạn thân đến chọn áo cưới, hiện tại đúng là náo nhiệt vô cùng.
"Cái này thế nào?" Cố Minh Nhan lại thay một bộ khác đi ra, hỏi mọi người đang ngồi trên ghế sofa. Mẹ Cố lắc đầu, bày tỏ nhìn chẳng vô, ngay cả ông xã bà cũng là bộ dạng không vào nổi mắt, thất bại gục đầu xuống, dời ánh mắt qua người bạn thân ở bên kia, "Mộc Nhiễm, cậu thì thấy thế nào?"
Tô Mộc Nhiễm cười cười, cũng không đáp. Được rồi, bày tỏ mình đã biết đáp án Cố Minh Nhan chán nản quay về phòng thay đồ, lại thay một bộ khác. Chỉ chốc lát, từ trong phòng thay đồ truyền ra giọng nói của nàng, "Mộc Nhiễm, cậu vào đây giúp cái."
"Được." Tô Mộc Nhiễm lên tiếng, liền đứng dậy đi về phía phòng thay đồ. Sau khi đi vào mới phát hiện, là với không tới dây kéo áo, "Giúp tớ kéo lên đi." Chỉ chỉ dây kéo sau lưng, Cố Minh Nhan bảo.
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, liền làm theo ý nàng, trong lúc Tô Mộc Nhiễm bận rộn giúp đỡ, Cố Minh Nhan bắt đầu nói nhỏ, "Soái ca hôm nay ngồi cạnh cậu thấy thế nào? Đó là huynh đệ tốt của Lý Văn, hôm nay làm rể phụ."
"Ừ." Nàng vừa nói Tô Mộc Nhiễm đã hiểu nàng muốn gì, chỉ nhàn nhạt đáp một câu liền không nói gì nữa.
"Người đó rất khá, thu nhập nè gia đình nè đều tìm không được chỗ chê, nhưng lại độc thân. Tớ cảm thấy a, hai người rất hợp, có muốn thử không? Hơn nữa, lúc trước anh ấy có từng gặp cậu rồi, còn hỏi tớ tin tức về cậu, trông rất có ý với cậu." Nàng liên tục lải nhải, Tô Mộc Nhiễm đứng ở phía sau nghe, rất là bất đắc dĩ.
". . ." Sau khi kéo khóa xong, còn giúp đỡ chỉnh sửa tà váy một chút, lúc này Tô Mộc Nhiễm mới nhẹ gọi một tiếng, "Minh Nhan."
"Sao?"
"Người ta là rể phụ, nhưng tớ không phải là phù dâu." Giọng điệu của nàng quá mức khẽ khàng, Cố Minh Nhan bị nàng đáp một câu phải nghẹn lời, liền ngừng câu chuyện, con đường từ nay về sau không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.
*Mình không hiểu chính xác câu này, có tra thử cũng không ra gì có nghĩa lắm, đại loại thì người đã kết hôn không thể làm rể phụ/phù dâu, thường là vậy thôi. Nghe đồn làm phù dâu để thoát ế đồ nữa(phim TVB ngược lại thì phải 😂 ) Bận rộn a bận rộn, bận rộn đến 10 giờ tối mới có thể yên tĩnh trở về nhà. Sau khi tắm rửa một thân mệt mỏi, Tô Mộc Nhiễm nhìn con gái đang ngủ say bên cạnh cười khẽ một chút, theo thói quen lấy điện thoại ra gửi cho Chu Nguyên người đang ở đất khách một tin.
【Có đó?】
【Có, cô còn chưa ngủ nha.】 Bình thường giờ này Tô Mộc Nhiễm đã đi ngủ từ sớm rồi, vì vậy giờ này nàng còn chưa ngủ Chu Nguyên vẫn cảm thấy khá ngạc nhiên.
【Ừm, vừa về nhà, mệt mỏi quá.】 Đèn phòng ngủ không mở, ánh sáng u u của điện thoại rọi lên gương mặt Tô Mộc Nhiễm có vẻ càng thêm trắng nõn yếu ớt.
Đối phương trả lời rất nhanh, lát sau Tô Mộc Nhiễm đã nhận được tin, 【Mệt thì đi nằm trước, cô tắm chưa?】
【Tắm rồi.】
【Vậy là được rồi, hôm nay cô làm gì vậy?】
【Chọn áo cưới cho Minh Nhan.】
【!!!!!!! Áo cưới?! Cô ấy rốt cuộc cũng có người rước á?!!!!!!! Đúng là không thể tin nổi!!】
Nhìn mấy dấu chấm than khoa trương của người nọ, Tô Mộc Nhiễm nhịn không được cười, khúc khích thành tiếng, 【. . .】 Di chuyển ngón tay, chỉ có thể trả lời một chuỗi dấu chấm không biết nói gì.
【Hỏi thiệt, cô ấy thật sự kết hôn hả? Không dễ dàng a, phụ nữ xấu tính như thế cũng có người muốn, chồng của cổ thật đúng là một người kiên nghị a!】 Đối mặt với Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên không chút nào che giấu, hoàn toàn lộ ra bộ mặt thích phỉ nhổ của mình, lúc ban đầu Tô Mộc Nhiễm có thấy ngạc nhiên, sau đó dĩ nhiên là thành quen.
【Chu Nguyên!】 Bạn mình bị người ta phỉ nhổ như thế, đương nhiên Tô Mộc Nhiễm không chịu rồi, lập tức lên tiếng cảnh cáo. Phía bên kia Chu Nguyên nhìn điện thoại, nhìn dấu chấm than kia, thậm chí có thể phác họa được gương mặt Tô Mộc Nhiễm đang nhăn mày, hết sức dọa dẫm. Lập tức cười cười, nhanh chóng gõ một câu khác gửi qua, 【Được rồi được rồi, em không nói nữa, có tiện nghe điện thoại không?】
Tô Mộc Nhiễm quay đầu, thoáng nhìn qua con gái đang ngủ say bên cạnh, cân nhắc một chút, vẫn là đáp, 【Được.】
Chỉ một chữ, không tới 10 giây sau điện thoại đã bắt đầu rung lên, Tô Mộc Nhiễm nắm điện thoại, xốc chăn lên, nhón chân đi đến bệ cửa sổ, lúc này mới ấn nút nghe.
【Khụ khụ. . .】 Đối phương ho nhẹ một tiếng, sau đó tiếng ca cứ như thế truyền đến làm Tô Mộc Nhiễm không kịp nói gì. . .
https://youtu.be/XmZObMeX5Is
"Tiểu bảo bối mau mau ngủ
Trong giấc mộng sẽ có ta ở cạnh con
Cùng con cười, cùng con rầu rĩ
. . ."
*Khúc hát ru - Hương Hương "!" Tô Mộc Nhiễm vừa nghe, chỉ cảm thấy hai má nóng ran, lập tức đè thấp giọng quát nàng, "Chu Nguyên!" Bởi vì sợ làm con gái thức, nàng không dám nói quá to, giữa âm thanh khẽ khàng ấy mang theo nỗi gợi cảm khó nói nên lời, đủ để khiến Chu Nguyên cách chiếc điện thoại mà còn bị điện giật, mắt hơi nheo lại.
"Hả?"
"Em gọi về chỉ để hát một bài như vậy sao?" Cắn môi, Tô Mộc Nhiễm cúi đầu nói. Người này, sao có thể như vậy!
"Phải a." Chu Nguyên nhìn ánh mặt trời ngoài phòng, duỗi người, vừa cười vừa miễn cưỡng đáp, "Không phải cô ngủ không được sao, em nghĩ hát 'khúc hát ru' cho cô có lẽ cô sẽ ngủ được. Ông bà xưa có nói trẻ em ngủ không yên phải hát 'khúc hát ru' đó."
". . ." Đúng là! Em ấy coi mình như con nít mà dỗ a! Tô Mộc Nhiễm cắn môi, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng. Thẹn thùng hồi lâu, lúc này nàng mới nắm di động lên tiếng hỏi, "Chiều nay em không có tiết à bây giờ còn gọi điện thoại?"
"Hôm nay là thứ 7 a lão sư thân mến, ngày nghỉ hiếm có a." Chu Nguyên ngồi xếp bằng trên sàn nhà, nhìn chằm chằm bài tập mình vừa hoàn thành trên chiếc bàn nhỏ, cười cười, "Hôm nay chọn áo cưới cho Minh Nhan tỷ tỷ, cuối cùng thế nào? Chọn được không?"
"Ừm, chọn được rồi." Tựa trên bệ cửa, Tô Mộc Nhiễm nắm di động, đầu gật nhẹ một chút.
"Trông thế nào, đẹp không?" Xoay xoay bờ vai cứng ngắc của mình, Chu Nguyên híp mắt hỏi.
"Đẹp, áo cưới cô dâu đều rất đẹp mà."
"Cũng đúng, người phụ nữ đẹp nhất chính là vợ và mẹ mà. Vậy, hôm nay cô có thử áo cưới không?"
Nghe được câu nàng hỏi, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy buồn cười, cong khóe môi, "Cô không phải cô dâu, thử áo cưới gì chứ? Hơn nữa, dù là mặc thì cho ai nhìn đây?"
"Có thể cho em nhìn mà." Chu Nguyên híp mắt, lại bắt đầu trâng tráo chọc ghẹo, "Hơn nữa, nếu như cô là cô dâu, nhất định cũng là một cô dâu xinh đẹp."
". . ." Nghe được lời ân ái càng ngày càng êm tai của nàng, nói không động tâm là chuyện không thể nào. Phụ nữ yêu bằng tai, Tô Mộc Nhiễm cũng vậy, cho nên sau khi nghe xong, nàng lại bắt đầu cảm thấy tai mình nóng lên, "Miệng lưỡi trơn tru." Suy nghĩ một chút, nàng trách mắng lại một câu như thế.
Sự thẹn thùng trong lời nàng rơi vào đáy lòng Chu Nguyên, quả thật không thể nào dao động hơn được nữa. Chu Nguyên cười khẽ, nghiêm trang đáp lại, "Lão sư đừng xuyên tạc, em là đứa trẻ thành thật (của lão sư), chỉ miệng lưỡi trơn tru với cô thôi."
". . ." Một năm này Chu Nguyên càng ngày càng xấu xa, Tô Mộc Nhiễm thầm mắng nàng vài câu, cũng khôi phục lại giọng điệu lạnh lẽo từ trước đến nay, "Nói hưu nói vượn. Em đã rảnh rỗi như thế, vậy tiếp tục hát bài vừa rồi đi."
". . ." Cái này có phải là tự mình chuốc không, ma, quên đi. Vẻ mặt sung sướng Chu Nguyên cười nói, "Hát bài gì, khúc hát ru hả?"
". . ." Nhất khắc như vậy Tô Mộc Nhiễm cảm thấy con gái mình nói rất đúng, đứa trẻ thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại có đôi khi thật đúng là một đại xấu xa! Cắn môi, Tô Mộc Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, "Hừ."
"Rồi rồi rồi, em hát bài này, hát đến khi cô ngủ mới thôi." Từ đó đến giờ nàng vẫn đều dịu dàng như thế, với yêu cầu của Tô Mộc Nhiễm chưa bao giờ từ chối. Nói xong câu này, liền bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga.
Giọng của Chu Nguyên không tệ, bài khúc hát ru vô cùng đơn giản nàng hát uyển chuyển du dương. Tiếng nói dịu dàng quanh quẩn bên tai, Tô Mộc Nhiễm nhìn đường viền của chiếc giường trước mắt, ôm cánh tay, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn ngủ.
"Lão sư?" Chu Nguyên hát hết bài ca, thử mở miệng.
"Hửm?"
"Ngủ chưa?"
"Vẫn chưa."
"Muốn tiếp tục hát nữa không?"
"Tiếp tục. . ."
Chu Nguyên tự làm tự chịu, chỉ phải hát thêm một lần. Hát một hồi, Tô Mộc Nhiễm mở miệng cắt lời nàng, "Chu Nguyên?"
"Ơi?"
"Khi nào em nghỉ hè?"
"Trung tuần tháng 7."
"Đám cưới của Minh Nhan ngày 12 tháng 7, nếu như về kịp, thì cùng cô tham gia hôn lễ đi. . ." Cả người nàng ẩn trong bóng đêm, rèm cửa sổ che mất ngôi sao sáng lập lòe bên ngoài. Tô Mộc Nhiễm cúi đầu, nhìn đầu ngón chân mình, đôi mắt như một ngọn đèn dầu, giữa đêm khuya phát ra tia sáng nhỏ.
Đẹp động lòng người.
Hồi lâu, nàng mới nghe được bên kia truyền đến một câu trả lời vô cùng nghẹn ngào, "Vâng." Giọng nói của đối phương run rẩy, như đang cố gắng kiềm chế gì, Tô Mộc Nhiễm biết, lúc này đây Chu Nguyên nghe hiểu lời của nàng. . .
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố Minh Nhan lên xe bông rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rất luyến tiếc a →_→ Ai nói tình tiết không nhanh, xin chú ý thời gian một chút, đã sắp một chương là một năm rồi. Rất không muốn viết quá trình ám muội của hai người, ta cảm thấy lượm trọng điểm ở phía sau là tốt rồi. Không viết Tô Mộc Nhiễm đấu tranh nội tâm, bởi vì viết ra quá đâu khổ, như vậy là tốt rồi. . . năm tháng đổi dời, Chu Nguyên vẫn từng chút từng chút, vô cùng kiên trì làm cảm động Tô Mộc Nhiễm. Maa, đây chỉ là bước đầu tiên, con đường, còn rất dài a. Ngày mai tiếp tục, ta còn chưa kết văn a →_→ ===
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Ahhhhhhhhhhhhhh
Ahhhhhhhhhhhhhhhh
Là cầu hôn, là cầu hôn đó!!! Lão sư cầu hôn đó!!!! Là lão sư cầu hôn đó!! Các bạn dạt ra, dạt hết ra, để mình bung lụa!! Á á á á á —— msđssádsknmvbkjịodkn %^&*(0
Hôm nay idol của mình qua VN, mà mình thì ngồi đây chơi với TôNguyên, ôi~ người yêu mình hôm nay đẹp lắm các bạn ạ ;A;