Baba Thay Thế

Chương 52

Bà ngoại của Ngô Thế Huân lúc trước dùng nhà rượu này làm của hồi môn cho con gái, về sau mới đổi thành một tiệm cơm nho nhỏ, tuy nói là của hồi môn cho Ngô gia, nhưng không một ai ở Ngô gia tới đây quản lý, nhiều năm như vậy chủ nhân ở đây đã trải qua ba lần, đều họ Cố, tổ tôn đời thứ ba, của Cố Gia cũng là làm việc cho Ngô gia hết sức tận trung.

Ngô Thế Huân đáp máy bay đến thành phố M trước đó cũng đã cùng người quản lý kia liên hệ, hai người trong điện thoại đơn giản trao đổi việc quy hoạch tiệm cơm thành một công ty điều hành hệ thống nhà hàng, còn có chỉnh đốn và cải cách, tiệm cơm sẽ treo bảng đóng cửa hai ngày đợi Ngô Thế Huân tới sẽ bàn tiếp.

Y Thiên là tổ tôn đời thứ ba tiếp nhận tiệm cơm này của Cố gia, sớm từ nhỏ đã theo ông nội tới đây, về sau là theo bố, bây giờ thì chính mình làm quản lý, y thiên học đại học quản lý, năm nay cũng hơn 20 tuổi, tiếp nhận tiệm cơm cũng mới được hai năm, nhưng mà tính toán chuyên nghiệp, tuy không làm cho nó thịnh vượng cao cấp,, nhưng tốt xấu gì cũng khiến nó có chút tiếng tăm.

Cùng Ngô Thế Huân trao đổi xong, Y Thiên đóng cửa ngừng kinh doanh, thông báo cho mọi người tiến hành chỉnh đốn và cải cách, buổi sáng vừa thông báo đóng cửa, buổi chiều Ngô Thế Huân đã tới nơi.

Ngô Thế Huân tới nơi không nói cho ai biết cả, cũng không có hẹn gặp Y Thiên ngay mà trực tiếp bắt taxi đi dạo một vòng.

Thành phố M thuộc dạng thành cổ của cả nước, sau đợt chỉnh đốn và cải cách về sau trở thành một đô thị buôn bán vô cùng sầm uất, từng con đường đều được xây dựng thông suốt, khách sạn nhà hàng cửa hàng giải trí cái gì cũng có.

Ngô Thế Huân mang theo hành lý, xuống xe đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, lại ra phố dạo qua một vòng, tại quảng trường đem thành phố M nổi tiếng nhất vẽ phác thảo ra một cái kế hoạch lớn, sau đó mới quay đầu đi tới nhà hàng. (cảm thấy như anh trai này trốn vợ đi nghỉ mát =.=”)

Bởi vì biết nhị thiếu gia sắp tới, tiệm cơm từ trên xuống dưới đều quét dọn vệ sinh, Y Thiên còn cố tình đem phòng lớn của mình nhường lại, chính mình thì chuyển qua ở một phòng nhỏ.

Quan lớn đến thôn, không ai biết nhị thiếu gia là loại người gì.

Cửa ra vào của quán cơm được đóng lại còn có treo một bảng thông báo tạm nghỉ sửa chữa, Ngô Thế Huân đẩy cửa đi vào, có hai phục vụ đang ngồi trên bàn nhìn thấy Ngô Thế Huân tiến vào tưởng là khách muốn ăn cơm, vội hỏi: “Thật ngại quá, chúng tôi tạm đóng cửa để sửa quán. ngài đi nơi khác dùng cơm nhé.”

Ngô Thế Huân ăn mặc áo sơ mi trắng quần Tây, gương mặt nguội lạnh tuấn lãng, gật gật đầu, nói: “Tôi đến tìm Cố Y Thiên.”

Tìm quản lý? Hai phục vụ viên liếc nhau, một cái trong hai người đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lập tức kịp phản ứng nói: ” Quản lý đang ở trên lầu, ngài đi theo tôi!” Nói xong liền dắt Ngô Thế Huân đi tìm Cố Y Thiên.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Cố Y Thiên vừa đúng lúc Cố Y Thiên vừa mới dọn xong phòng, mệt mỏi không thở nổi, nhìn thấy phục vụ mang lên một người cao cao mặt lạnh suất khí đi vào thì sửng sốt một chút.

Ngô Thế Huân đưa tay ra, nói: “Tôi là Ngô Thế Huân!”

Cố Y Thiên choáng váng, vội vàng từ trên ghế salon đứng lên, nắm tay bắt lại: “Ngô Tổng thất lễ quá, tôi là Cố Y Thiên.” Nhìn kỹ Ngô Thế Huân y mới lập tức nhìn ra vài phần không tầm thường, toàn thân đều là lạnh lùng bá đạo.

Ngô Thế Huân nhìn nhìn văn phòng, hỏi: “Cậu đang làm cái gì?”

“A.” Cố Y Thiên vội hỏi: “Ngô Tổng anh mới đến chưa có văn phòng, tôi…”

“Không cần!” Ngô Thế Huân ngữ khí kiên định đáp.

Cố Y Thiên thấy sửng sốt, có chút lo sợ vị tổng tài này, phải hay là không tính tình không tốt? Cố Y Thiên không khỏi có chút nghi kị, lo lắng Ngô Thế Huân mà có phát hỏa thì người hứng chịu trực tiếp chính là mình.

Sau đó Cố Y Thiên mang Ngô Thế Huân vào nhà bếp dạo qua một vòng, thậm chí còn dẫn đi nhà vệ sinh, tủ đựng nguyên liệu vân…vân, tất cả đều xem xét một lần. Ngô Thế Huân khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan trên dưới nhìn không ra thần sắc, khiến người ta không thể nào đoán được tâm tình, Ngô Thế Huân cuối cùng nói: “Cậu cho đầu bếp nấu thử đi, ngày mai tôi đến thử.” Nói xong liền trực tiếp đi ra.

Ngô Thế Huân ngày hôm sau quả nhiên đến thử đồ ăn, quán kinh doanh chủ yếu là mỳ, Ngô Thế Huân liền bắt đầu thử từng loại, tổng cộng 29 món, Ngô Thế Huân mỗi một món đều ăn qua.

Ngô Thế Huân ăn Cố Y Thiên cũng ngồi ở bên cạnh nếm thử, đầu bếp, giúp việc cùng với viên thu ngân đều xếp thành một hàng đứng ở bên cạnh xem, Cố Y Thiên ăn hết 29 món lưỡi đều muốn trầy ra, Ngô Thế Huân để đũa xuống lạnh nhạt nhìn y, nói: “Có ngon không?!”

Cố Y Thiên uống một ngụm nước, nhìn lại Ngô Thế Huân ánh mắt có chút chột dạ, lắc lắc đầu nói: “Ăn nhiều mới thấy, thật đúng là khó ăn.”

Ngô Thế Huân gật đầu, trên mặt như trước không có nửa điểm thần sắc, chỉ chỉ trước mặt bàn ăn, lạnh lùng nói: “Mấy món này, về sau phải thay đổi cách làm, hoặc là nên đổi luôn món khác.”

Hai chủ bếp sững sờ, trên mặt nhịn không được trừng tròng mắt, Cố Y Thiên gật đầu đồng ý, Ngô Thế Huân quay sang Cố Y Thiên nói: “Cậu cũng vậy!”

Cố Y Thiên: “…”

Ngô Thế Huân quyết định chuyện đầu tiên ở nhà hàng này là chỉnh đốn và cải cách.

Cố Y Thiên đi theo Ngô Thế Huân thử ở bốn nhà hàng, mỗi chỗ chọn ra một món đặc sắc, sau khi ăn xong trở về đem cảm tưởng viết lại thành bản báo cáo cho Ngô Thế Huân, rồi cho đầu bếp xem. Còn viết ý kiến cải cách cho nhà hàng, thị trường phát triển, phương hướng hoạt động món ăn vân…vân, Cố Y Thiên hiện tại mở mắt ra đầy trong đầu đều là chỉnh đốn và cải cách chỉnh đốn và cải cách, thị trường và thị trường.

Cố Y Thiên đi theo Ngô Thế Huân vài ngày, cuối cùng rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngô Tổng, đã có nhiều thông tin lắm rồi, cũng có rất nhiều nhân viên tài giỏi ở đây không phải như vậy đã nắm chắc thị trường sao?”

Ngô Thế Huân nhìn Cố Y Thiên, nói: “Quyết định chỉ cần một người làm là tốt rồi.”

Cố Y Thiên sững sờ, nói: “Cái kia ngô Tổng anh muốn nói là…”

Ngô Thế Huân: “Cậu là người quản lý, nhà hàng mặc dù không có thiếu vốn kinh doanh, nhưng là cũng có thể kiếm được nhiều hơn số đó. Vậy mà cậu một bước cũng không làm được. Làm một người quản lý không nhất thiết phải thông mình, chỉ cần cậu phải biết cách dùng người mà thôi.”

Cố Y Thiên dường như không nói được gì, y là tiếp nhận nhà hàng từ tay cha mình, cũng không ít người nói y làm rất tốt, nhưng không biết vì cái gì Ngô Thế Huân mấy câu này thật giống như là đập thẳng vào lòng y, trong nội tâm thoáng cái mà run rẩy.

Cố Y Thiên nhìn Ngô Thế Huân, đột nhiên nghĩ đến, Ngô Thế Huân là muốn chính mình làm, không phải là cho tất cả mọi người nghỉ việc hết mà là trên cơ sở phân phó của hắn mà chuyển công việc cho từng người.

Trước khi Ngô Thế Huân đi Ben Ben hứa hẹn nhất định sẽ ngoan, quả nhiên suốt thời gian này nhóc đều phi thường nghe lời.

Lộc Hàm mỗi ngày đi làm, Ben Ben ngoan ngoãn đến trường, buổi tối trước khi ngủ gọi điện cho ba ba, không cáu kỉnh im lặng.

Ngô Thế Huân đi cả một ngày ngụp ngụp lặn lặn buổi tối trở về gọi điện cho Lộc Hàm, quay đầu ngẫm nghĩ chính mình lại e lệ rồi, trước kia đứng trước mặt Lộc Hàm hai người không biết nói chuyện sao cho tốt, hiện tại gọi điện lại càng trầm mặc.

Cố Y Thiên có đôi khi đi nhìn thấy Ngô Thế Huân làm đến khuya mới trở về, còn nhìn thấy Ngô Thế Huân mặt không biểu tình, thần sắc cứng đơ đứng tại bên giường gọi điện thoại, ngay từ đầu tâm trạng có vẻ khá tốt, về sau không biết như thế nào mà yên lặng hẳn đi. Có một lần hắn còn chứng kiến Ngô Thế Huân một tay cầm di động, một tay lại đặt ở khe hở quần tây. (amen =]]]]]]]]]]]]])

Cố Y Thiên lúc ấy đặc biệt đã hiểu rõ, Ngô Tổng ở ngoài bá khí một trời… Nguyên lai trong nhà lại chính là sợ vợ?! (chuẩn cơm mẹ nấu luôn anh Thiên (y))

Không trong nghề không biết tình hình nghề đó, Ngô Thế Huân trước kia làm kinh doanh dược phẩm mọi chuyện cũng không quá khắc khe tỉ mỉ, nhưng mà đối với nghiệp ăn uống có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, đi ăn nhà hàng nổi danh mà cũng không có cảm giác gì, chỉ biết ăn thôi, quả thật lĩnh vực này Ngô Thế Huân hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Người quen làm nghề ăn uống đối với Ngô Thế Huân chỉ có Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú trong giới đầu bếp có sức ảnh hưởng rất lớn, điều hành nhà hàng của mình từ trên xuống dưới tươm tất từ a tới z, còn nhà hàng của Ngô Thế Huân sau khi chỉnh đốn và cải cách đều không biết phải làm gì tiếp theo.

Ngô Thế Huân chỉ có thể chậm rãi học hỏi, cũng làm quen được hầu hết cuộc sống ở thành phố M, buổi tối sau khi tan ca còn ghé nhà sách mua một vài quyển về xem. Những điều thắc mắc Ngô Thế Huân chỉ có thể tìm câu trả lời trong sách, không đi tìm ai hỏi, cũng không thèm mở miệng xin ý kiến của ai.

Nhưng Lộc Hàm với hắn mà nói thì không giống, mỗi lần Ben Ben nói điện thoại xong đi ngủ, về sau Lộc Hàm tiếp nhận điện thoại, Ngô Thế Huân tổng có thể trong lòng có một loại cảm giác dặc biệt an tâm, tuy lời nói của hai người không nhiều lắm, nhưng Ngô Thế Huân luôn nhịn không được mà đem một vài tình huống ở nhà hàng ra nói.

Lộc Hàm mỗi lần sau khi nghe xong đều cho Ngô Thế Huân một ít ý kiến, rất đúng trọng tâm khách quan, thậm chí có thể cho Ngô Thế Huân cách giải quyết rất tốt.

Ngô Thế Huân ngay từ đầu muốn đem nhà hàng chỉnh đốn và cải cách thành nhà hàng đặc sắc phong vị, thương hiệu sáng tạo, đồ ăn sáng tao, nhưng bản thân Ngô Thế Huân chưa hề thích ăn uống ẩm thực này nọ, có ăn thì chỉ ăn chứ không biết gì là thưởng thức đặc sắc. (con heo =.=)

Có một lần Ben Ben đã ngủ, Lộc Hàm nói: “Lần trước tôi dắt con đi ăn đồ nướng, Ben Ben một mực nhao nhao muốn ăn thịt với nước cam. Anh có thể thử món đó xem hoặc là thay đổi bằng vài loại hoa quả khác nữa.”

Ngày hôm sau Ngô Thế Huân và Cố Y Thiên đi ăn đồ nướng đặc sản để so sánh, sau khi ăn xong Ngô Thế Huân hỏi Cố Y Thiên thế nào, Cố Y Thiên lau miệng nói: “Món nướng chính gốc ở đây thiên về vị ngọt, dầu, đường, xì-dầu cho vào rất nhiều, ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy.”

Ngô Thế Huân gật đầu, cái này là mấu chốt!

Ben Ben nói muốn ăn thịt nướng với cam, trẻ con thường không thích ăn mặn, cho nên nếu ăn kèm cam hoặc hoa quả cho vào hẳn sẽ trung hòa được vị ngấy.

Thành phố M có dân số một ngàn hai trăm vạn người, mà người chính gốc không đến một nửa, vậy mà tất cả nhà hàng đều là một hương vị truyền thống, nếu như không có khác biệt, mọi người sẽ không đến ăn.

Thật giống như ca sĩ ca hát, ngoại trừ tuyên truyền biểu diễn, cái trọng yếu nhất chính là phong cách. Hoàn toàn chưa từng nghe hát, nhưng chỉ cần có phong cách, thì khán giả ắt cũng sẽ biết đó là ai.

Đã có đầu mối, Ngô Thế Huân trong tay đột nhiên thật giống như nắm được dây thừng mà leo lên.

Ngô Thế Huân ở đây nửa tháng sau rốt cuộc cũng tìm ra trọng tâm, bắt đầu chỉnh đốn và cải cách toàn bộ nhà hàng, đồng thời thông báo tuyển dụng chủ bếp, nghiên cứu thực đơn, Cố Y Thiên mời được một nhà thiết kế đến ước đàm toàn bộ xếp đặt nhà hàng.

Suốt hơn một tháng Ngô Thế Huân đều ở tại thành phố M chưa có trở về, mà Ben Ben đầu tháng bảy này chính thức kết thúc cuộc sống nhà trẻ.

Buổi lễ tốt nghiệp trong ngày hôm ấy, bạn nhỏ Ben Ben cầm phiếu tốt nghiệp của mình, trên đó là một dãy hoa hồng, không có hình tam giác càng không có gạch chéo (). Thầy giáo còn gắn một bông hoa hồng to lên trước ngực Ben Ben.

Lộc Hàm ngày đó cùng Độ Khánh Tú hai người ngồi dưới, tham gia lễ tốt nghiệp nhà trẻ, nghe hiệu trưởng đọc cảm nghĩ, nghe lời dặn dò của các thầy cô, bóng cây xanh râm bên cạnh từng dãy cờ màu, trời xanh mây trắng mỹ cảnh đến bất ngờ.

Ben Ben ngồi ở trong lòng Lộc Hàm, vặn vẹo uốn éo, có chút tiếc nuối nói: “Sao ba ba chưa có tới?”

A Xán quay đầu: “Ba ba của tớ cũng không có đến!”

Độ Khánh Tú xoa đầu con: “Ba ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, không đi làm chúng ta sẽ không có cái ăn! “

Lộc Hàm ôm Ben Ben nói: “Ben Ben sắp tới là nghỉ hè, con có thể gặp ba ba.”

Ben Ben tròng mắt sáng ngời: “Ba cũng đi với con sao? Ba không phải đi làm sao?”

Lộc Hàm: “Ba xin nghỉ phép.”

Vì vậy, vừa mới bắt đầu kì nghỉ hè, Lộc Hàm đã lập tức gửi đơn xin nghỉ phép rồi mang theo Ben Ben cùng đi thành phố M.

Ngô Thế Huân sáng sớm đã phân công hết việc ở nhà hàng, lái xe đi sân bay dón Lộc Hàm và Ben Ben.

Hơn hai tháng không gặp, chờ đợi khiến cho tâm tình trở nên phức tạp nhưng cũng vô cùng kì diệu, mỗi một phút đều giống như rất dài dằng dặc rồi lại rất ngọt ngào, rất chờ mong rất bức thiết.

Sân bay người rất nhiều, Ngô Thế Huân vóc dáng cao đứng trong đám đông liền nhìn thấy Ben Ben cùng Lộc Hàm.

Lộc Hàm ôm Ben Ben đi tới, sau lưng còn kéo theo một cái vali, Ben Ben mở to hai mắt hướng trong đám đông tìm kiếm, thời điểm nhìn thấy Ngô Thế Huân nhóc liền hướng chỗ đó mà ra sức vẫy tay, trong miệng còn hô lớn: “Ba ba!!”

Lộc Hàm cũng nhìn thấy Ngô Thế Huân, khóe môi cười thoáng một cái.

“Ba ba!!”

Ben Ben ở trong ngực Lộc Hàm hướng Ngô Thế Huân đưa cánh tay ra, Ngô Thế Huân đi tới ôm nhóc vào trong ngực vuốt vuốt tóc con, gương mặt lạnh lùng liền nhường chỗ cho sự ấm áp, tràn ra một tia ôn hòa: “Nhớ ba ba không?”

Ben Ben uốn éo hướng vào lòng Ngô Thế Huân rúc người vào càng sâu, bàn tay nắm chặt áo Ngô Thế Huân không buông, trán đính tại ngực Ngô Thế Huân, con mắt đều đỏ, nghẹn lấy khẩu khí, cuối cùng nói lớn: “Ba ba đều không về với con và đại Cam cam!! Ba ba cũng không tới lễ tốt nghiệp của con!! Con không thèm nhớ ba!!”

Ngô Thế Huân một tay ôm con, một tay vỗ lưng con, trong nội tâm cùng trong mắt đều đỏ rồi.

Lộc Hàm một mực yên lặng nhìn, khuôn mặt bình thản, Ngô Thế Huân ánh mắt rủ xuống nhìn nhìn valy trong tay cậu, Lộc Hàm vừa định mở miệng, Ngô Thế Huân lại đột nhiên buông tay đang vỗ lưng Ben Ben ra, nghiêng thân, kéo Lộc Hàm sát lại, hôn lên môi.

Ngô Thế Huân hôn xong thì bất ngờ phát hiện Ben Ben đang nghi hoặc ngẩng đầu, ồ một cái, vừa rồi ba ba làm gì vậy?!

Lộc Hàm sau khi bị Ngô Thế Huân hôn vẫn như trước không có biểu lộ gì, trong lòng bàn tay không hiểu sao lại đổ mồ hôi, động tác kéo valy đi theo Ngô Thế Huân cùng Ben Ben có hơi mất tự nhiên.

Ngô Thế Huân ôm Ben Ben, bước chân rất chậm, cùng nắm tay Lộc Hàm sóng vai cùng đi.

Sân bay dòng người đông đúc cứ ngược xuôi, mọi người phần lớn là rất vội vàng, hoặc là có việc gấp phải đi nhanh. Chỉ có, Ngô Thế Huân cứ như vậy một tay ôm Ben Ben, một tay nắm tay Lộc Hàm, chầm chậm bước.

(): nhà trẻ thường chấm điểm theo hình, ngoan toàn tập thì 1 dãy hoa, bữa nào không ngoan thì tam giác, lỳ lợm khỏi nói thì gạch chéo.