Ngô Thế Huân dự định sau kì nghỉ này trở về sẽ chuẩn bị làm lễ kết hôn nhưng mà còn chưa chuẩn bị được gì đầu kia Cố Y Thiên đã gọi điện thoại đến, nói: “Ngô tổng anh mau trở về đi, sao chưa nói một câu nào mà bỏ nhà hàng đi như vậy chứ!”
Ở thành phố M đúng là có chuyện cần xử lý, Ngô Thế Huân không có biện pháp nào khác đành phải đi, ngày hắn lên máy bay Ben Ben còn phải đi học chỉ có Lộc Hàm tiễn Ngô Thế Huân ở sân bay.
Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm nói: “Chờ anh trở về.”
Ngô Thế Huân nói rất nghiêm túc, Lộc Hàm lại không biết như thế cười nói: “Đi mau đi mau, anh cũng có phải đi đày đâu.”
Ngô Thế Huân lên máy bay, Lộc Hàm lái xe đến tòa soạn đi làm, sau khi khai giảng Kim Tuấn Miên cũng không ở lại làm thực tập sinh nữa, Biện Bạch Hiền vẫn như cũ làm việc rất nghiêm túc nhưng các đồng nghiệp khác đều nói, Kim Tuấn Miên đi rồi, đi còn mang luôn thú vui trêu chọc người của Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền cười cười, không nói gì.
Lộc Hàm hôm nay tan tầm tương đối trễ, Ngô phu nhân liền đi đón Ben Ben, Ngô Trạch Vân gọi điện cho Lộc Hàm báo đã đón Ben Ben về rồi còn nói: “Cậu đến nhà anh ăn cơm đi.”
Lộc Hàm hỏi địa chỉ rồi đến nhà Ngô Trạch Vân, Ngô Trạch Vân đã đứng sẵn dưới lầu đợi, mặt không biểu tình dưới ánh đèn đường càng thêm cô độc.
Lộc Hàm đi qua gật đầu chào Ngô Trạch Vân, Ngô Trạch Vân yên lặng ra hiệu cho Lộc Hàm lên lầu. Ngô Trạch Vân mở cửa bên trong lộ ra một ánh sáng màu cam rực rỡ, phất tay bảo Lộc Hàm sang đây xem.
Lộc Hàm khiêu mi không rõ ràng cho lắm đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn thấy Ngô phu nhân cùng Ben Ben đang ngồi chơi trong phòng khách.
Lộc Hàm lặng lẽ đóng cửa lại không tiện quấy rầy hai bà cháu đang chơi, Ngô Trạch Vân đề nghị Lộc Hàm cùng đi đến ngồi ở ghế đá dưới lầu.
Lộc Hàm bất đắc dĩ nở nụ cười thoáng qua, nói: “Ngày nào hai bà cháu cũng cùng chơi à?”
Ngô Trạch Vân mặt vẫn không biểu tình: “Ngay từ ngày đầu tiên mang Ben Ben đến đây.”
Lộc Hàm trong lòng rất muốn cười, Ngô phu nhân, nếu như ngay từ đầu Lộc Hàm cảm thấy bà là một vị phu nhân cao quý tiết độ, vậy bây giờ, Lộc Hàm còn thấy thêm rằng bà còn là một người bà hết lòng yêu thương chiều chuộng con cháu.
Tuy nhiên Ngô Trạch Vân lại vô cùng phiền muộn vì mẹ của mình, Ngô phu nhân gọi Lộc Hàm tới ý là muốn nói con thấy hai bà cháu mẹ chơi có vui không nào?! Ma ma đại nhân căn bản là một hòn đá ném hai đích ah! Một bên là chơi với Ben Ben, còn lại là thách thức Ngô Trạch Vân mau mau kết hôn sanh con!!!
Ngô Trạch Vân trong nội tâm muốn gào thét cả lên cuối cùng lại hóa thành vẻ mặt co quắp, mặt không biểu tình nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm hiểu ý, cười nói: “Đừng nhìn em, bà nội Ben Ben muốn vậy, em cũng hết cách.”
Nhà hàng của Ngô Thế Huân bên M cuối cùng cũng đã hoàn tất việc lắp đặt tất cả các loại thiết bị, nhân viên cũng thông báo tuyển dụng đầy đủ hết, nhà hàng đang trong giai đoạn buôn bán thử, bảng hiệu của đã được treo lên.
Màu vàng nhạt bắt mắt, quả cam sống động nổi bật ở giữa, tạo một cảm giác thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngô Thế Huân có Kim Chung Nhân chi tiền đầu tư liền dùng tiền hoa được đặc biệt không nương tay không đau lòng, nhà hàng lầu ba vốn là một nhà bỏ không, sau Ngô Thế Huân liền cho sửa thành tầng chuyên bán đồ nướng.
Ngô Thế Huân vốn nghĩ Kim Chung Nhân là người tính toán tiền bạc rất chi li, về sau mới phát hiện Kim Chung Nhân dùng tiền đặc biệt hào phóng, mỗi tháng số lần tới đây ngày càng nhiều lại ở rất nhiều ngày. Ngay từ đầu còn nói là tới giám sát này nọ, về sau dứt khoát đường đường chính chính cứ thích là tới, cho nên cuối cùng cứ thấy báo tin Kim tiên sinh tới hiển nhiên mọi người trong bếp đều ý vị đi ra ngoài. (=]]]]]]]])
Nhà hàng tất cả công tác chuẩn bị đều làm xong, tháng mười này sẽ mở cửa đưa vào hoạt động.
Lộc Hàm mang theo Ben Ben còn có Ngô phu nhân và Ngô Trạch Vân đến dự khai trương, hai bên cửa chính của nhà hàng xếp hai hàng lẵng hoa, tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên. Phục vụ viên mặc đồng phục vui cười phát giấy quảng cáo.
Ngô Trạch Vân quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nhìn lại hắn hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Ngô Trạch Vân: “Anh phát hiện, cậu làm ông chủ nhà hàng rất thích hợp.”
Ngô Thế Huân sờ sờ lên mũi, không biết vì cái gì lại thấy Ngô Trạch Vân hôm nay rất đặc biệt, tâm tình có lẽ rất tốt nhưng không hoàn toàn thể hiện ra ngoài.
Ngô Thế Huân nở nụ cười, mắt nhìn lên khói pháo đối diện, Lộc Hàm nắm tay Ben Ben còn cùng Ngô phu nhân nói cái gì đó.
Ngô Thế Huân nói: “Cũng có thể đó, dù sao lợi nhuận nhiều còn cho vợ con có đồ ăn ngon, mỗi tháng tiền kiếm được cho con tiêu vặt cũng dư.”
Ngô Trạch Vân khịt mũi: “Thật sao?!”
Ngô Thế Huân nói: “Sau này anh lấy vợ sinh con rồi anh sẽ tự hiểu.”
Nhà hàng buôn bán giai đoạn đầu khá tốt, thiết bị lắp đặt nhìn rất hài hòa, bắt mắt, các món ăn lại ngon còn có rất nhiều ưu đãi, ở cái thành phố này…chưa có được bất kì chỗ nào được như vậy, cho nên nhà hàng khi đi vào hoạt động rất được lòng nhiều người.
Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân cũng không nghĩ tới khi nào sẽ chấp dứt hợp tác, Độ Khánh Tú đã rất nhiều năm bị bó buộc, nhà hàng bắt đầu buôn bán khiến cho cậu bận tối mày tối mặt, nhưng ai ai cũng nhìn ra được, Độ Khánh Tú rất nghiêm túc và trách nhiệm với công việc của mình, cậu là bếp trưởng, ngoài việc đốc thúc quản lý mọi người làm việc còn nếm thử đồ ăn rồi kiên nhẫn chỉ ra chỗ nào chưa ngon sửa lại như thế nào, tỉ mỉ, chăm chút. Nhà bếp với cậu là chiến trường mà ở đó Độ Khánh Tú là một chiến sĩ mang gương mặt bình tĩnh thong dong, trong ánh mắt mang theo sáng ngời quang.
Kim Chung Nhân đến đúng lúc Độ Khánh Tú đang làm việc, hắn không muốn làm phiền Độ Khánh Tú nên không vào bếp. Hắn đứng tại đại sảnh lầu hai nhìn khắp nhà hàng, nhìn từng thực khách nói cười, từng món ăn được bưng ra chợt hắn nhớ Độ Khánh Tú từng nói, cậu nói đã là một đầu bếp, mặc kệ cái nhìn của mọi người ra sao, chỉ cần có thể nhìn thấy thực khách ăn món ăn của mình thật vui vẻ thì đó chính là hạnh phúc nhất.
Kim Chung Nhân tại đại sảnh nhìn một hồi khóe miệng chợt vẽ ra nụ cười, hắn đột nhiên nhớ tới hôm Độ Khánh Tú tức giận đánh hắn ngày hôm sau Độ Khánh Tú tỉnh lại đúng trước mặt hắn xin lỗi xong còn nói: “Anh từ trước đến nay đều cho rằng, em mỗi ngày nấu cơm đưa con đi học đều rất là nhàm chán đúng không? Nhưng mà em không nghĩ như vậy, chúng ta là một gia đình đều là vì cái nhà này chịu một phần trách nhiệm với nó. Em nấu cơm, đưa con đi học đó là trách nhiệm của em, cũng là hạnh phúc của em.”
Kim Chung Nhân lúc xuống lầu lại đụng Ngô Thế Huân đang lên lầu, hai người liếc nhau, sát vai đi qua.
Mỗi người đều có một câu chuyện, mỗi người đều có sinh hoạt khác nhau, hai người bọn họ vẫn luôn là cạnh tranh, ganh đua, so sánh, đối đầu, hôm nay, cũng đã ra hạnh phúc của từng người.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đều bề bộn nhiều việc, Ben Ben cũng bận học, cuối tuần còn đi học tiếng Anh, con cháu Ngô gia đều học cao biết rộng, hơn nữa Ngô lão gia tử đối với Ben Ben đặc biệt để tâm, liền bắt cuộc Ben Ben phải đi học tiếng Anh.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân hỏi: “Có phải là bắt con học quá nhiều không?”
Ngô Thế Huân vốn muốn nói, trẻ con bây giờ lanh lợi hơn nữa chương trình tiếng Anh thiếu nhi cũng không quá khó. Nhưng lại nghĩ mình nói như vậy Lộc Hàm đoán chừng sẽ lại nghĩ nhiều, nên chỉ nói: “Không sao, nếu nó không thích anh sẽ cho nó nghỉ.”
Ngô phu nhân rốt cục đến cuối tháng 10 kéo va ly hành lý về nhà, mà lúc này nhẫn nại của Ngô lão gia cũng tới cực hạn rồi.
Trước khi đi Ngô phu nhân gọi Lộc Hàm đến, kĩ lưỡng truyền đạt “Trị phu chi đạo.” (aka bí kíp trị chồng =]]])
Ngô phu nhân giảng giải một hồi, cuối cùng nói: “Nam nhân dù cho bề ngoài có trang nghiêm băng lãnh đến đâu kỳ thật sâu trong nội tâm đều giống như một đứa trẻ. Cho nên với chồng mình cũng như con mình, cần phải biết người đó cần gì muốn gì, lúc cần thiết còn phải đem suy nghĩ của mình đặt vào vị trí của người đó để thấu hiểu người đó. Có như vậy cả hai mới có thể thấu hiểu mà thông cảm cho nhau. Thế giới này, người có thể hiểu rõ bản thân mình rất ít, người có thể hiểu mà thông cảm cho người khác càng ít hơn, vì vậy con cần phải biết lắng nghe, biết nội tâm mình đi như thế nào mới đúng hướng.”
Giữa tháng mười, nhà hàng của Ngô Thế Huân đã dần có chút tiếng tăm, buôn bán ngạch tương đương khả quan, tỉ lệ khách đến cực cao, cơ hồ mỗi ngày đều là chật ních người ngồi.
Nhà hàng “Cam cam” được mọi người đánh giá là, không khí rất tốt, đồ ăn rất ngon.
Sau khi Ngô Thế Huân treo lên biển hiệu nhà hàng, đột nhiên đủ loại chuyên gia ẩm thực, nhà báo này nọ tìm tới. Nhưng điểm mấu chốt không phải là Ngô Thế Huân nổi tiếng. Chương trình ẩm thực chiếu trên TV, cái tên được nhắc đến nhiều nhất trên phương tiện giao thông công cộng, người ngồi xe buýt người lao công quét đường, ai ai cũng biết Độ Khánh Tú.
Độ Khánh Tú không có đẹp trai nhưng gương mặt và dáng người đều là đáng yêu mắt to môi đỏ, khi cười rộ lên còn mang theo một điểm ngại ngùng, quả nhiên là điên đảo chúng sinh mà!
Vì vậy nhà hàng “Cam cam” tại thành phố M, mỗi ngày không ít các cô gái chạy tới ăn cơm nhìn mặt Độ Khánh Tú, có người còn bạo dạng yêu cầu Độ Khánh Tú mang đồ ăn ra.
Cố Y Thiên thấy khách đến ngày càng đông, toàn thân đều là hạnh phúc còn đem chuyện này kể cho Kim Chung Nhân nghe.
Kim Chung Nhân biểu cảm lạnh lùng, anh mắt như muốn giết người, Cố Y Thiên lúc này mới nhớ hình như mình gặp họa rồi.
Nhà hàng ngày càng phát đạt, Ngô Thế Huân mỗi buổi tối vẫn cùng Lộc Hàm gọi điện thoại, Lộc Hàm như cũ không nói gì nhiều, Ngô Thế Huân cũng không phải người nói quá nhiều. Hai người phần lớn vẫn yên lặng.
Không ngờ ngày hôm sau tuần san của thành phố M tìm tới, nói muốn làm một bài báo về nhà hàng. Cố Y Thiên lúc ấy đã kích động nói không được ra lời, nhà hắn ba đời làm ở đây cũng chưa có được như vậy, làm sao lại có thể gặp may mắn như vậy? Làm sao mở cửa thuận lợi như vậy? Quả thực là Vương Mẫu nương chiếu sáng đến nhà hàng rồi ah!
Tuần san sau khi ra mắt, Cố Y Thiên từ sớm đã chạy đến tiệm bán báo mua một quyển về đọc, Cái quái? Không đúng, vừa đọc xong, cmn đây rốt cuộc là bài báo về nhà hàng hay tiểu thuyết đam mỹ đây!? Lời văn vô cùng sướt mướt, tình tiết cẩu huyết đến choáng người!!
Trích một đoạn trong bài viết của tuần sang —— “Tọa lạc ở một con phố bình thường của thành phố, bạn sẽ không thể nào không để mắt tới một biển hiệu rất rực rỡ tươi mắt “Cam Cam” [lược một đoạn tả cảnh]. Ông chủ nhà hàng vốn là một thương nhân trẻ tuổi giàu có trong lĩnh vực dược phẩm, về sau bởi vì gia đình sa sút, không thể tiếp tục kinh doanh bèn tìm tới thành phố M, mở một nhà hàng tên gọi là ‘Cam cam’. Phóng viên chúng tôi đã gặp trực tiếp ông chủ anh tuấn của nhà hàng cùng trò chuyện. Lúc hỏi đến vì sao lại lấy tên này đặt cho nhà hàng, ông chủ hơi ngượng ngùng nở nụ cười trả lời “Con trai tôi hay gọi ma ma nó bằng tên này, tôi lại rất yêu vợ con mình, vào thời điểm tôi nghèo rớt mùng tơi họ vẫn không rời bỏ mà luôn yêu thương bên cạnh tôi, cho nên tôi muốn dùng tên này để đặt cho nhà hàng. “
Cố Y Thiên toàn thân nổi da gà run lên, hắn đem báo đưa cho Ngô Thế Huân xem, nhịn không được hỏi, “Ngô tổng, anh lúc đó là nói như vậy sao? bọn hắn họ sao mà dám viết như vậy?”
Ngô Thế Huân giương mắt nhìn nhìn Cố Y Thiên, Cố Y Thiên lại rùng mình một cái.
Ngô Thế Huân rủ xuống mắt nhớ lại.
—— lúc ấy biên tập hỏi hắn tại sao lại muốn tới thành phố M mở nhà hàng, hắn trả lời: “Nguyên lai là không nghĩ sẽ làm, chỉ là không thể không làm.”
—— “Tên của nhà hàng có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Ngô Thế Huân: “Tên con tôi gọi mẹ nó.”
Chấm dứt.
Ngô Thế Huân: “…”
Tóm lại, bất kể như thế nào, nhà hàng vẫn là ngày càng ăn nên làm ra, nhiều người biết tới.
Hôm nay Ngô Trạch Vân gọi điện cho Ngô Thế Huân, nói xong chuyện trong gia tộc Ngô Trạch Vân lại nói: “Cậu bây giờ là cuộc sống hạnh phúc rồi nhỉ?”
Ngô Thế Huân lúc ấy đã trở về nhà, đang ở trong nhà bếp lấy sữa cho Ben Ben uống. Nghe Ngô Trạch Vân nói thì đáp lại: “Em hiện tại cũng có gia đình rồi, đương nhiên cuộc sống hạnh phúc.”
Đầu bên kia điện thoại Ngô Trạch Vân trầm mặc, Ngô Thế Huân hiểu ý khuyên Ngô Trạch Vân một câu: “Anh tìm một người yêu thử rồi sống chung đi, sống chung lâu ngày không bằng lòng thì cũng làm bạn bè được, cứ thử một lần không sao hết.”
Ngô Trạch Vân vẫn là trầm mặc.
Cúp điện thoại Ngô Thế Huân tiện tay đem cửa tủ lạnh đóng lại, Lộc Hàm không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa nhà bếp, hỏi: “Là Ngô Trạch Vân?”
Ngô Thế Huân quay người gật đầu, “Con người chủ nghĩa không hôn nhân, trong lòng luôn là cự yêu.”
Lộc Hàm: “Cự yêu?”
Ngô Thế Huân: “Chính là không muốn nói yêu đương không muốn kết hôn, tuyệt đối độc thân chủ nghĩa.”
Lộc Hàm khiêu mi: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Ngô Thế Huân cười ôm lấy Lộc Hàm, bị Lộc Hàm né tránh, “Rất là nghiêm trọng đấy, Ben Ben may mà là con của anh nên hắn mới vuốt ve như vậy, nếu là con người khác, không chừng liếc cũng không liếc qua.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lộc Hàm quyết định tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh toàn quốc, Biện Bạch Hiền cũng đi thi còn là thi hai kì liên tiếp.
Cuộc thi sau hai ngày thì chấm dứt, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm mệt mỏi ngủ ở nhà suốt một ngày một đêm. Ngô Thế Huân gọi điện thoại đến cậu đều không nghe máy, Lộc Hàm ba giờ chiều mới tỉnh ngủ, liền gọi cho Ngô Thế Huân một cuộc điện thoại.
Ngô Thế Huân trong điện thoại tâm tình rất xấu, nói: “Em làm cái gì bây giờ mới gọi lại? Ngủ đến bây giờ à?!”
Lộc Hàm cười đến bất đắc dĩ, đảo mắt quanh phòng một cái thì thấy tủ đầu giường có treo lịch thi: “Đúng vậy đó, quá là mệt đi.” Dừng một chút: “Ben Ben đâu rồi?” Ben Ben đã nghỉ hè, Lộc Hàm đi thi hai ngày Ben Ben được Ngô Thế Huân đón tới thành phố M.
Ngô Thế Huân: “Đang lên mạng.”
Lộc Hàm: “Bây giờ trên mạng có nhiều điều không tốt lắm, anh nên quản lý con cho cẩn thận.”
Ngô Thế Huân đột nhiên nói: “Ngày mai anh trở về.”
Lộc Hàm sững sờ: “Chẳng phải nhà hàng còn bận nhiều việc sao?”
Ngô Thế Huân tiếng nói trầm thấp, “Nhớ em.”
Lộc Hàm ngày hôm sau đi sân bay đón Ngô Thế Huân cùng Ben Ben.
Không khí ở phi thường lạnh, phía nam độ ẩm thường cao, gió lạnh cùng với hơi ước ùa vào trong cổ áo, Lộc Hàm đi vào sân bay hơi co ro người, hơi thở đều là khói trắng, vì quen trong phòng điều hòa nhiệt độ ấm áp nên hôm nay cảm thấy đặc biệt lạnh, lạnh thấu đến toàn bộ xương cốt trong người, nhưng trong nội tâm cậu rất là ấm áp.
Ngô Thế Huân đã xuống máy bay gọi điện cho Lộc Hàm nói là đang ngồi ở quán cà phê trong sân bay. Lộc Hàm đẩy cửa đi vào, cậu còn nhớ rõ chính là ở chỗ này mình lần đầu tiên đã gặp Ngô Thế Huân.
Vừa bước vào phục vụ viên đã nói một câu: “Hoan nghênh quý khách!”
Lộc Hàm giương mắt, trên ghê ngồi gần cửa sổ một thân ảnh nam nhân cao gầy trong phút chốc rơi vào mắt cậu.
Ngô Thế Huân mặc một bộ tây trang cùng áo khoác ngoài, nghiêng người nhìn Lộc Hàm sau đó đứng dậy hướng Lộc Hàm đi tới.
Lộc Hàm vừa mới từ bên ngoài bước vào, trên người mang theo một thân hàn khí, cả người co rút trong áo lông.
Lộc Hàm giương mắt nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện Ngô Thế Huân không có biểu lộ, trong mắt cũng không có điểm quang.
Lộc Hàm không hiểu hỏi: “Ben Ben đâu rồi?”
Ngô Thế Huân đứng trước mặt Lộc Hàm, một cởi áo khoác của mình khoác cho Lộc Hàm, sau đó cũng không có lên tiếng.
Lộc Hàm khiêu mi: “Anh làm sao vậy?” Nói xong đang muốn đưa tay chạm lên người Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lại đột nhiên rất nhanh nắm chặt tay Lộc Hàm tay: “Em sẽ không cự tuyệt anh chứ?”
Lộc Hàm sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Ngô Thế Huân, không rõ hắn nói cái gì: “Em hỏi anh Ben Ben…”
Ngô Thế Huân nắm thật chặt tay Lộc Hàm, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, nói: “Hiện tại ở đây không có Ben Ben!!”
Lộc Hàm mở to mắt, Ngô Thế Huân một tay nắm tay Lộc Hàm, một tay nắm lại nắm đấm, đặc biệt chân thành nói: “Chuyện này…anh đã nghĩ rất lâu…anh muốn…”
Lộc Hàm nhìn nhìn Ngô Thế Huân, nháy mắt: “Anh muốn cầu hôn em hả?”
Ngô Thế Huân mặc kệ Lộc Hàm nói cái gì, dứt khoát lấy trong túi ra một chiếc nhẫn đưa tới trước mặt Lộc Hàm: “Đồng ý với anh sao?”
“Ah?” Lộc Hàm trong lòng có một cảm xúc mảnh liệt, trái tim bắt đầu bịch bịch bịch đập rất nhanh, trong quán cà phê người tuy không nhiều lắm, nhưng là nhân viên cửa hàng cộng lại cũng có hơn mười người, toàn bộ đều đang quay đầu nhìn cậu.
Ngô Thế Huân đặc biệt khẩn trương đấy, phía sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, muốn nhìn biểu cảm của Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân: “Hoặc là em gả cho anh, hoặc là em lấy anh, dù thế nào anh cũng sẽ luôn chăm sóc tốt cho em, em có đồng ý hay không?”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân khẩn trương cực kì, ngày hôm qua sau khi mua xong nhẫn về sau hắn cả buổi tối đều không ngủ được, trên máy bay cũng vậy, mắt mở trừng không chút biểu cảm, tiếp viên hàng không nhìn thấy đều lo lắng hắn thần kinh có vấn đề. Ngô Thế Huân hôm nay đúng là không ổn rồi, cả thành phố tuyết bắt đầu rơi, Ngô Thế Huân trong nội tâm cũng theo tuyết mà rơi mất.
Hắn đột nhiên nhớ tới, hắn và Lộc Hàm hiện tai chỉ mới ở cùng một chỗ, hắn cùng cậu không chưa kết hôn, hắn thậm chí đều còn chưa từng nói qua một câu Anh yêu em nữa.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, cố gắng áp chế trái tim sắp nhảy khỏi ***g ngực, hắn không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh chỉ chung thủy thẳng tắp mà nhìn Lộc Hàm, nói: “Lộc Hàm, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt ở quán cà phê này, cho nên anh mới chọn chỗ này cầu hôn em, chỉ có chỗ này anh mới cảm thấy thích hợp nhất.” Mặc kệ ngay lúc này mọi người có nhìn như thế nào, Ngô Thế Huân cả đời đều chỉ nhớ rõ chính mình lúc ấy nhìn về phía Lộc Hàm, giống như thiên sơn vạn thủy đều tựu lên người cậu, nhìn Lộc Hàm cũng như nhìn về cuộc sống sau này của hắn.
Ngô Thế Huân: “Anh không biết phải nói cái gì, anh cũng sợ em cự tuyệt, nhẫn đều là ngày hôm qua vừa mới mua. Nhưng mà Lộc Hàm, anh quả thực rất muốn cùng em đi hết cuộc đời.”
“Lộc Hàm, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi, được không?” Ngô Thế Huân nói ánh mắt đều trở nên mơ hồ, trong đầu phi thường rõ ràng chính mình đang nói gì, nhưng mà bên tai lại ong ong vang lên, hắn thật sự là bây giờ đã không biết mình đang ở nơi nào rồi trong mắt hắn chỉ có Lộc Hàm một nhân ảnh cậu duy nhất.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, trong mắt lóe lên hoảng hốt, không nói nên lời, mãi cho đến khi trong quán cà phê có người đột nhiên rất nhỏ giọng nói một câu: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Lộc Hàm mới hồi phục tinh thần lại.
Ngô Thế Huân cầu hôn vội vàng đến bối rối khiến Lộc Hàm càng không biết phải làm sao, cậu nhìn nhìn Ngô Thế Huân, lại nhìn chiếc nhẫn trước mặt mình.
Sau đó cậu mỉm cười nói: “Được!”
Bên cạnh có không biết người nào nói thầm một câu: “Phải nói là em đồng ý chứ… Gì mà chỉ có một chữ Được!”
Ngô Thế Huân nghe được Lộc Hàm nói “Được” rốt cục cũng hoàn hồn trở về rồi, một tay nắm lấy Lộc Hàm tay, tay kia đem nhẫn đeo vào tay cậu.
Đeo nhẫn xong Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đồng thời xấu hổ đỏ mặt, hai người nhất thời đều im lặng, đối với người trước mắt không dám mở miệng, đối với chính mình càng không biết làm sao.
Rất lâu sau, Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ben Ben đang ở đâu?!”
Ngô Thế Huân: “…”
Tại thành phố M, Ben Ben cùng A Xán hai đứa nhóc đang ngồi chơi… à không… đang làm bài tập.
A Xán hỏi: “Ba ba của cậu đâu rồi?!”
Ben Ben đầu đều không ngẩn lên: ” Ba ba nói phải đi cầu hôn đại Cam Cam, mang theo tớ rất bất tiện.”
A Xán: “Chuyện quan trọng như vậy mà cậu không được đi?!”
Ben Ben vùi đầu làm bài tập: “Được rồi. Dù sao ba ba nói, lúc kết hôn tớ nhất định được đi.”
A Xán: “Ah, tớ cũng muốn đi, cậu phải mời tớ, tớ cũng muốn đi.” (đám cưới ba mẹ người ta em ơi, người ta mời ko được đâu =]])