Lục Nhất Phương lại cầm quả nho đút cho cô, Trình Hiểu Cát nghiêng đầu, há mồm, nhìn di động, một vật thể ấm áp mềm mại bao trùm trên môi cô.
“!!!”Trình Hiểu Cát kinh ngạc nên phản ứng đều chậm một nhịp, hai mắt mở to, cuối cùng cũng phản ứng lại, muốn đẩy anh ra, nhưng không hiểu sao lại bất động, ngược lại khiến cho anh càng tiến vào sâu hơn.
Lục Nhất Phương ôm lấy đôi tay không an phận của cô, thanh âm trầm thấp, mang theo mê hoặc, “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Trình Hiểu Cát thật ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không có thị giác cảm nhận, xúc giác cảm nhận càng thêm nhanh nhạy, Lục Nhất Phương trong khoang miệng cô không chút khách khí công thành đoạt đất, cuối cùng hai người chính diện đối diện với nhau, một hồi trò chơi anh theo em đuổi kết thúc, hay cho cốt truyện tình chàng ý thiếp. Không biết thời gian qua bao lâu, mới ôm nhau thỏa mãn.
Trình Hiểu Cát rúc vào Lục Nhất Phương trong ngực, xấu hổ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, cô nhớ tới Liễu Manh Manh, sau khi ngủ vẫn được bình tĩnh như vậy quả thật rất bội phục.
Lục Nhất Phương thỏa mãn ôm cô, hít một hơi thật sâu, sau đó mới thở ra, sau khi bình ổn lại, giọng trầm hơn lúc trước, hỏi: “Hiện tại cảm giác đã chân thật hơn chưa?”
Trình Hiểu Cát càng thêm xấu hổ, nhẹ nhàng gật đầu, hờn dỗi nói: “Người ta đang xấu hổ đấy, anh đừng hỏi người ta nữa.”
“Anh cảm giác chân thật hơn nhiều.” Lục Nhất Phương vẫn cười như cũ, cười xấu xa, “Nếu không chúng ta lại làm một lần? Tăng thêm một chút cảm giác chân thật?”
Trình Hiểu Cát dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh, hỏi: “Lục Nhất Phương, đã 10 giờ, anh có phải nên về rồi không?”
Lục Nhất Phương thấy cô xấu hổ nên không trêu cô nữa, hỏi cô: “Nếu không, anh ở bên này cùng với em được không?Anh ngủ sô pha.”
Trình Hiểu Cát lắc đầu, miệng lưỡi đàn ông ấy mà, quỷ gạt người, cô còn lâu mới tin anh sẽ thành thành thật thật ngủ ở trên sô pha, “Không được, về nhà anh ngủ đi.”
Lục Nhất Phương thấy thái độ kiên quyết của cô, vốn dĩ cũng chỉ là đùa cô một chút, “Được rồi, vậy em cũng ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đến trường.”
Trình Hiểu Cát gật đầu, “Dạ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, dang đôi tay ra “Ôm!”
Lục Nhất Phương một tay đem cô kéo vào trong ngực, hai người khó khăn chia tay mất nửa ngày, lúc này mới lưu luyến không rời cũng phải tách ra. Lục Nhất Phương đi rồi, Trình Hiểu Cát dùng sức véo vào đùi một cái thật đau, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, “Thật đau! Này không phải đang nằm mơ!” Hưng phấn ở phòng tắm lớn tiếng ca hát, trực tiếp dẫn tới kết quả đó là, mất ngủ……
Sáng sớm hôm sau, Trình Hiểu Cát quang vinh chính đại xuất hiện quầng thâm mắt, lần này đến trường đại học C, lần này không có ai ở sau lưng cô nghị luận, mọi người đều thảo luận kì thi cuối kỳ sắp tới thế nào.
Thẩm Dực vẫn ở ví trí cũ ở nhà ăn chào hỏi cô, Trình Hiểu Cát vốn định làm lơ cậu, nhưng cậu thật sự quá chói mắt, muốn làm lơ ngược lại càng dễ dàng khiến cho người khác chú ý, đành phải qua đó ngồi.
Thẩm Dực nhìn quầng thâm mắt của Trình Hiểu Cát lo lắng hỏi: “Cô Trình, không nghỉ ngơi tốt sao?”
Trình Hiểu Cát gật gật đầu: “Tối hôm qua có chút mất ngủ.”
Mặt Thẩm Dực lộ vẻ áy náy, cúi đầu, rầu rĩ nói, “Đều là em sai,”
“Cùng với em một chút quan hệ cũng không có, em đừng hiểu lầm, cô không phải vì vậy mà mất ngủ.” Trình Hiểu Cát biết cậu áy náy cái gì.
Thẩm Dực không có nói nữa, yên lặng cắn một ngụm bánh bao nhân thịt.
Trình Hiểu Cát vì muốn giảm bớt xấu hổ, nói, “Các em phải gia tăng huấn luyện, đánh giá cuối kỳ sắp tới rồi.”
Thẩm Dực gật đầu, “Cô Trình, em đã biết, gần đây đều chăm chỉ huấn luyện, không có lười biếng.”
Trình Hiểu Cát vừa lòng cười, “Tiếp tục chăm chỉ.” Uống xong ngụm cháo cuối cùng, bưng mâm đồ ăn đứng dậy rời đi, Thẩm Dực không giống như trước đây theo sau cô như cái đuôi nhỏ, rầu rĩ ngồi ở chỗ kia, nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Thấy Thẩm Dực không có theo, Trình Hiểu Cát thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật cô vẫn sợ những lời đồn đãi vớ vẩn đó. Không nghĩ tới trên đường lại đụng phải người không muốn nhìn thấy nhất, Tần Nhu.
Trình Hiểu Cát làm lơ Tần Nhu, lập tức lướt qua cô ta. Bị cô ta gọi lại, “Thế nào? Sợ khi nhìn thấy tôi?”
Trình Hiểu Cát buồn cười nhìn cô ta, “Mày đến từ đâu mà có mặt mũi lớn như vậy? Tao sợ nhìn thấy mày? Tao chê nhìn thấy mày làm bẩn mắt tao.”
Vẻ mặt Tần Nhu xanh mét, cắn răng nói: “Trình Hiểu Cát, chị đừng quá đắc ý, sau lưng đả thương người khác cũng tính là có bản lĩnh?”
Sau lưng đả thương người? Trình Hiểu Cát tuy rằng không rõ cô ta đang nói cái gì, nhưng cũng đoán được đại khái, cười lạnh nhìn cô ta, “Tần Nhu, tao thật sự là chưa từng thấy qua ai da mặt dày đến như mày, rõ ràng là mày tung tin bịa đặt trước, hiện tại lại tới trả đũa, cuối cùng là ai cho mày mặt mũi lớn như vậy?”
“Nếu không phải chị đi cáo trạng, khiến tôi không thể ở đại học C sao?” Tần Nhu hận cô thấu xương, trong mắt nhìn cô tràn ngập hận ý.
Hóa ra, cô ta đã bị lệnh cưỡng chế thôi học, vì lần đó Trình Hiểu Cát không có về trường học, nên không biết chuyện này, “Mày không được ở lại đại học C, cùng tao có một xu quan hệ? Là do mày làm sai, liên quái gì đến tao?”
Trình Hiểu Cát nói xong, không muốn cùng cô ta nhiều lời, nhìn đến cô ta, cô lại nhớ tới Tần Uyển Nhàn mẹ cô ta đã lừa gạt nhà cô, làm hại ba cô chịu đả kích, “Tao lười cùng mày nói chuyện, về sau mày tự giải quyết cho tốt đi, cuối cùng không phải ai cũng rộng lượng giống tao, không đi khởi tố mày, nếu không mày không phải chỉ là thôi học, mày còn phải ngồi tù đấy, mày đừng có ép tao.”
Tần Nhu trở lại căn nhà cũ không đủ 50 mét vuông, nơi này là nơi nổi tiếng trong thành phố C nhưng so với những biệt thự xa hoa cao cấp trên dãy đường này thì kém hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhu vô cùng không cân bằng, cô ta vốn dĩ có cuộc sống an nhàn, lại bị Trình Hiểu Cát cùng Lục Nhất Phương, đôi cẩu nam nữ kia huỷ hoại tất cả.
Về đến nhà, đẩy mạnh cánh cửa nặng nề.
Tần Uyển Nhàn đang dỗ Trình Hiểu Diệp ngủ, bị âm thanh lớn như vậy vang lên, Trình Hiểu Diệp bị dọa khóc òa lên, từ sau khi cậu nhóc được sinh ra, đã bao giờ phải ở nơi có hoàn cảnh tồi tàn như vậy, đến nay vẫn chưa thể thích ứng.
Tần Uyển Nhàn bị tiếng khóc của Trình Hiểu Diệp ồn ào gây khó chịu bực bội, nhìn Tần Nhu chửi mắng, “Mày làm cái gì mà đóng cửa như phá vậy? Không biết nhẹ chút sao?