Bác Sĩ Tô! Chị Là Lưu Manh Sao?

Chương 15

Tô Ngạn này chẳng ngán tên xã hội đen nào cả. Nếu là những đại ca phí khách hiên ngang thì không màng đến, còn những kẻ không biết đến " nghĩa khí" thì đừng ở trước mặt cô mà vênh váo.

" Để cô nằm trong tổ chức lâu như vậy... Mà lão đại cũng không biết. Hắn đi tù là tại vì hắn thiếu thông minh... Còn tôi. Tịnh Long này không dễ dàng bị cô gạt đến xoay vòng như vậy đâu"

Tịnh Long hướng mắt nhìn Trịnh Tử. Tay khác lại ra lệnh cho một vài tên phía sau dắt một người đồng đội của cô ra" Trịnh Tử. Tôi cho cô hai lựa chọn... Một là trả lại số hàng cô đang giữ, cả ba người đều an toàn... Hai là cả ba người đều để lại mạng ở đây"

Sau câu nói của hắn, những tên phía sau đều bước đến giơ cao khẩu súng đến gần người Tô Ngạn Và Trịnh Tử" Tôi nghĩ cảnh sát nhiều nhân tài như vậy... Thực chất thiếu đi hai người cũng không sao"

" Cảnh sát có nhiều nhân tài như vậy... Anh thừa biết họ sẽ đến đây... Nếu như muốn được pháp luật khoan hồng.... Hãy sớm buông tay chịu trói đi" Trịnh Tử giọng có chút khó chịu. Con người cô vốn dĩ nóng tính, khó lòng đủ kiên nhẫn phí lời với hắn.

" Pháp luật khoan hồng? Tịnh Long tôi không cần cái thứ được gọi là pháp luật của các người" Hắn nhếch môi phất tay ra lệnh.

Bọn đàn em lập tức nghe theo mà xông vào Tô Ngạn và Trịnh Tử. Tô Ngạn tung người ra xa bắt đầu hỗn chiến với đám người không biết lí lẽ kia. Từ nhỏ cô đã được huấn luyện như một chiến binh thực sự, Tô Ngạn thân thủ nhanh nhẹn liên tục né và ra đòn chuẩn sát hơn bao giờ hết. Cô đưa mắt nhìn sang liền thấy sơ hở của bọn người canh chừng con tinh đã nhanh chóng chạy đến giải cứu.

" Tô Ngạn.... Phía sau thùng gỗ có bom" A Đông nói nhỏ vào tai Tô Ngạn. Đoạn liền lau vào hỗ trợ cho Trịnh Tử.

Đoán biết trước tình hình này, Tô Ngạn cũng đã chuẩn bị trước tất cả, chắc chắn là Tịnh Long phòng hờ nếu thế cờ lật ngược sẽ cho nổ tung chỗ này. Cô cùng biết hắn đứng một góc không động đậy bởi vì chờ thờ cơ kích nổ sau đó bỏ chạy.

" Tịnh Long.... Tô Ngạn này không dễ cho anh trốn thoát đâu"

Cô xoay người né đi cây gậy của tên đàn em, cuối thấp người xoay chân gạt cho hắn ngã xuống, hạ thẳng từ tên xuống khủy tay đầy lực giáng vào ngực làm hắn ta bất tỉnh. Chạy nhanh dọc theo bờ tường liền đến chỗ Tịnh Long. Cô bắt đầu tung những cước quyền chắc chắn, nắm đấm đầy lực liên tục được tung đến mặt, ngực, bụng, khiến hắn không tài nào đỡ nổi.

" Tô Ngạn... Tại sao cô không học cảnh sát luôn cho rồi?" Tịnh Long lùi về sau vài bước nhăn mặt, tay từ từ tìm kiếm thứ gì đó trong túi quần

" Tô Ngạn tôi thích... Chưa đến lượt anh cho ý kiến đâu" Tô Ngạn giọng nói càng lúc càng lãnh băng hơn, cô đối với những nhiệm vụ như thế này chưa bao giờ sơ hở cả, bật người định lao đến tiếp tục tung đòn đánh nhưng chưa kịp thì Tịnh Long xảo trá đã quăng đến trước mắt cô một làn chất độc màu trắng.

Không được! Không thể như vậy! Tô Ngạn không nhìn thấy gì trước mắt nữa! Mắt cô nhắm nghiền và đau rát hơn bao giờ hết. Tịnh Long nhếch môi đạp thẳng vào bụng cô, thẳng tay kéo cô gì chặt vào mình, tay kia nổ phát súng chỉ thiên. Cùng lúc đó, cảnh sát bên ngoài cũng xông vào... Hắn nhếch môi đưa đầu súng đến thùy thái dương của cô lớn tiếng

" Một lũ cảnh sát các người... Tô Ngạn đang nằm trong tay tôi... Khôn hồn thì bỏ hết súng xuống... Nếu không... Tôi tiễn con gái cưng của trưởng cản sát thành phố lên đường"

" Tô Ngạn... " Trịnh Tử nhíu mày giữ chặt khẩu súng chỉa về hướng Tịnh Long" Chết tiệt...." Đoạn từ từ hạ xuống đặt dưới sàn

" Trịnh Tử... Nghe tôi nói... Mọi người nhanh chóng rời khỏi đây" Tô Ngạn nhăn mặt, nước mắt liên tục chảy ra nhưng cô vẫn cố gắng cảnh báo" Phía sau thùng gỗ có bom"

" Chết tiệt... Tịnh Long... Mày rốt cuộc có còn là con người không?" Trịnh Tử nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm, nếu có thể gϊếŧ chết hắn, Trịnh Tử chính là người đầu tiên làm chuyện ấy...

" Hừ... Tao không còn là con người nữa... Thế nào.. Muốn gϊếŧ tao lắm sao? Tao nói cho mày biết... Trong khẩu súng này chỉ có hai viên đạn, một viên tao đã bắn lúc nãy, viên còn lại là viên kích nổ quả bom... Đừng làm điều ngu ngốc để tao phải bóp còi" Tịnh Long thật không thể ngờ đến một chuyện, từ lâu Trịnh Tử đã âm thầm cho người gỡ bom trong khi hỗn chiến diễn ra.

Bước chân từ từ, chậm rãi di chuyển trên những thanh sắt ở nóc nhà. Lính bắn tỉa cũng đã được điều động đến, nếu như không thể cứu Tô Ngạn, Trịnh Tử cô cũng không làm cảnh sát nữa. " Nếu như Tô Ngạn xảy ra chuyện, mười cái mạng của mày cũng không thể đền được" Trịnh Tử càng lúc càng không thể kiềm chế cảm súc của bản thân, một bước lao đến giằng co với Tịnh Long để cứu Tô Ngạn không ngờ đã bị hắn bắn viên đạn cuối cùng vào bụng, cô gục xuống ngay trên sàn nhà, miệng cong lên một nụ cười " Bất ngờ... Bom không nổ... Tịnh... Long... Mày thua rồi..."

Đoạn, lính bắn tỉa một cái bóp còi nhắm thẳng vào giữa trán của hắn mà bắn, Tịnh Long có ngờ cũng không thể ngờ, hắn có thể bại dưới tay hai nữ nhân như vậy. Thật sự không thể xem thường nữ nhân cảnh sát

" Nhanh lên... Gọi cấp cứu... Trịnh Tử... Trịnh Tử... Tỉnh dậy...." Tô Ngạn cố mò mẫm tìm kiếm Trịnh Tử mà thét lên....

Trịnh Tử vì cô mới trúng đạn, cô nhất định phải cứu Trịnh Tử đem về trả cho Tống Di... Mà quên mất rằng bản thân mình cũng đang cần phải cấp cứu

======