Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 3

Trầm Tranh ăn xong bữa sáng liền vội vã đến bệnh viện. Ngày hôm nay anh phụ trách một cô bé mắc bệnh tim cần phải phẫu thuật gấp. Trong lúc anh đang ở phòng làm việc chuẩn bị trước phẫu thuật, một nữ bác sĩ đột nhiên bước đến kéo lấy anh:

-Aiii bác sĩ Trầm! Cậu đã nghe nói gì chưa, hôm nay bệnh viện chúng ta đón một bác sĩ mới đến. Nghe nói là tốt nghiệp đại học Stanfort ở Mỹ nha!

"Lợi hại như vậy à." Trầm Tranh hờ hững đáp lời. "Là ai vậy?"

-Hình như là họ Tô... gọi là..."

Bác sĩ Tôn cầm bình nước vừa muốn mở miệng nói tiếp thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra. Chủ nhiệm khoa bước vào, mà phía sau là một người đàn ông cao lớn đi cùng.

-Mọi người tập trung một chút_ Chủ nhiệm vỗ vỗ tay ra hiệu. "Để tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là Tôn bác sĩ tốt nghiệp đại học Stanford, sau này cũng chính là đồng nghiệp của các vị".

Nói đoạn, nam nhân phía sau tiến về phía trước một bước:

-Chào mọi người_ Nam nhân ngẩng đầu nhìn về hướng mọi người trong phòng, khuôn mặt nho nhã, lễ độ phía sau cặp kính gọng vàng khẽ mỉm cười. "Tôi là Tô Viễn Bạch, sau này mong được mọi người giúp đỡ".

Cả văn phòng ngay lập tức bùng nổ:

-Tô Viễn Bạch?!? Là Tô Viễn Bạch của đại học Stanford thật sao??? Trời ơi! Loại cao thủ như thế đến bệnh viện chúng ta làm gì a?

-Ba má ơi, tôi trước giờ đều chỉ nhìn hình anh ấy trong các đề án luận văn, lần đầu nhìn thấy người thật lại đẹp trai đến vậy! Tuổi lại còn trẻ như thế!?

Mọi người thực sự kích động đến dọa người, đặc biệt là mấy tiểu y tá, ánh mắt hướng về phía Tô Viễn Bạch tràn đầy nồng nhiệt.

Nữ bác sĩ họ Tôn ngồi cạnh Trầm Tranh quen biết rộng rãi nét mặt vẫn bình tĩnh, "chậc chậc" hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Trầm Tranh:

-Đúng. Chính là người này. Tô Viễn Bạch! Lại nói, tôi nhớ anh ta hình như học khoa y chính quy tại đại học S sau đó tốt nghiệp mới đi Mỹ, nếu vậy không phải anh ta chính là đàn anh của cậu sao?

Bác sĩ Tôn nói tới hăng say, nhìn sang liền thấy sắc mặt của Trầm Tranh trắng bệch không khỏi sửng sốt: "Bác sĩ Trầm? Anh làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Trầm Tranh lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng:

-Tôi... Không có việc gì...

Trầm Tranh miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không kiềm được run rẩy. Anh nhìn Tô Viễn Bạch trước mắt, đầu óc liền trống rỗng. Anh ta làm sao lại trở về... Tại sao lại nhất định là ở bệnh viện này. Đại não anh hỗn độn một mảnh, mãi đến khi nghe thấy chủ nhiệm khoa kêu tới tên mình ——

-Bác sĩ Trầm, chiều hôm cậu phải làm phẫu thuật cho cô bé giường số 32 kia sao? Chủ nhiệm khoa đẩy đẩy kính mắt: "Tôi đã xem qua tình huống của cô bé kia vừa vặn là chuyên môn của bác sĩ Tô. Vì vậy phẫu thuật lần này không bằng để bác sĩ Tô làm bác sĩ phẫu thuật chính, cậu sẽ hỗ trợ cho cậu ấy".

Trầm Tranh đột nhiên ngẩng đầu. Muốn hắn cùng Tô Viễn Bạch cùng làm phẫu thuật!?!

-Khoan đã chủ nhiệm. Ca phẫu thuật này tôi đã chuẩn bị rất lâu, tôi...

"Được rồi"_ Mặc kệ lời Trầm Tranh muốn nói, chủ nhiệm khoa thiếu kiên nhẫn mà đánh gãy lời anh. "Tôi cũng đã bàn bạc qua với gia đình cô bé rồi bọn họ đều đồng ý".

-Có thể là...

Trầm Tranh còn muốn nói thêm điều gì nhưng lúc này Tô Viễn Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Bác sĩ Trầm như vậy là không tin tưởng kĩ thuật của tôi sao?"

Sắc mặt Trầm Tranh lập tức tái đi mấy phần.

"Đương nhiên không phải"_ Nắm tay Trầm Tranh không tự chủ nắm chặt, quay mặt đi nơi khác. Tô Viễn Bạch xuyên qua cặp kính trong suốt thu lại từng hành động nhỏ của anh. "Tôi biết bác sĩ Tô phương diện này là chuyên gia"

Chủ nhiệm khoa thiếu kiên nhẫn vỗ vỗ tay: "Được rồi, đừng nói lời thừa nữa, tất cả mau đi chuẩn bị phẫu thuật đi".

Trầm Tranh đương nhiên hiểu mình không có lí do gì để cự tuyệt, không còn cách nào khác chỉ có thể đứng dậy đi chuẩn bị.

Ngày hôm nay phải làm phẫu thuật cho cô bé tên là Tiểu Nguyệt chỉ mới có 5 tuổi nhưng lại mắc bệnh tim bẩm sinh. Đáng lẽ đây là độ tuổi ngây thơ, thanh thuần nhất lại bị giam hãm trong bệnh viện, khuôn mặt nhỏ bởi lâu ngày khuyết thiếu ánh mặt trời mà trở nên trắng bệch.

Tiểu Nguyệt hiển nhiên là trước khi phẫu thuật căng thẳng, trước lúc vào phòng phẫu thuật không nhịn được nắm lấy tay Trầm Tranh, nhẹ giọng hỏi:

-Chú Trầm, con nghe nói không phải là chú phẫu thuật cho con? Chẳng lẽ chú mặc kệ con rồi sao?

Tiểu Nguyệt vẫn luôn do Trầm Tranh phụ trách, tiếp xúc lâu như vậy, tiểu Nguyệt đối với anh vẫn là sinh ra chút ỷ lại. Trầm Tranh nhìn ánh mắt kinh hoảng của cô bé, tim liền như bị đè nặng.

"Không cần hoảng sợ". Anh nắm chặt bàn tay nhỏ xinh của cô bé, ôn nhu nói: "Sẽ có một chú bác sĩ càng lợi hại đến làm phẫu thuật cho con, chú cũng sẽ luôn ở bên cạnh con".

Nghe được lời đảm bảo của Trầm Tranh, Tiểu Nguyệt tâm tình rốt cuộc mới thả lỏng, để y tá đẩy đi gây mê. Trầm Tranh nhìn bóng lưng của Tiểu Nguyệt, do dự hồi lâu, vẫn là xoay người hướng về văn phòng của Tô Viễn Bạch.

"Tô bác sĩ"_ Tô Viễn Bạch đang làm công tác chuẩn bị trước giải phẫu, Trầm Tranh mang trong tay một phần văn kiện đưa tới. " Đây là hồ sơ bệnh án của Tiểu Nguyệt trong nửa năm qua, tôi đã làm lại tường tận. Tôi biết kĩ thuật của anh rất tốt nhưng vẫn là xác thực lại bệnh án kĩ càng vẫn tốt hơn".

Trầm Tranh không muốn đem việc phẫu thuật của Tiểu Nguyệt giao cho Tô Viễn Bạch mổ chính không phải không tin tưởng kĩ thuật của hắn, càng không phải do muốn cướp công lao gì, anh chỉ lo lắng Tô Viễn Bạch không hiểu rõ tình huống của Tiểu Nguyệt sẽ dẫn tới sai sót.

Tô Viễn Bạch vốn là đang nhìn tư liệu, nghe thấy giọng Trầm Tranh mới ngẩng đầu nhìn về hướng anh. Ánh mặt trời rọi vào làm kính mắt hắn loé lên, trong khoảng thời gian ngắn khiến người khác không thể thấy rõ ánh mắt phía sau. Hắn cũng không đón lấy tư liệu từ tay Trầm Tranh mà chỉ cuối đầu cười khẽ một tiếng:

-Tranh, 5 năm rồi không gặp, em cũng chỉ muốn nói với tôi những lời này?

Thân thể Trầm Tranh run lên bần bật :"Bác sĩ Tô". Anh run rẩy đôi môi vừa muốn nói gì đó lại thấy Tô Viễn Bạch đột ngột đứng dậy.

Hắn vẫn là như cũ không đón lấy hồ sơ bệnh án trong tay Trầm Tranh, chỉ là từng bước một áp sát tới, mãi đến khi bức anh đến tận góc tối văn phòng.

-Tranh? Em gọi tôi là gì? Hắn cuối đầu nhìn anh, ôn nhu hỏi: "Bác sĩ Tô?! Em trước đây không hề gọi tôi như vậy!"

Tô Viễn Bạch nói lời này thì dựa đến rất gần, phả khí lên mặt Trầm Tranh. Anh cả người căng cứng, căn bản không dám nhìn đến ánh mắt Tô Viễn Bạch, chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng mở miệng: "Sư huynh."

"Được rồi!". Tô Viễn Bạch nở nụ cười, có phần dung túng nhìn thanh niên thanh tú trước mặt. Hắn giơ tay vuốt lại những sợi tóc hơi rối của anh, thanh âm bỗng dưng hạ thấp: "Tranh, em có biết hay không những năm qua, tôi nhớ em như thế nào?"

Thân thể Trầm Tranh kịch liệt run lên, chiếc mặt nạ bình tĩnh mà anh cố đắp nặn triệt để vỡ tan. Ròng rã 5 năm, anh đã vô số lần nghĩ đến khoảnh khắc bọn họ gặp lại sẽ ra sao, anh nghĩ tới Tô Viễn Bạch có hay không oán hận anh, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến hắn cư nhiên lại nói nhớ anh.

"Sư huynh..." Viền mắt Trầm Tranh đỏ lên, quá khứ đi qua nhưng những hồi ức kia cứ lần lượt tràn về, kéo những năm tháng ngụy trang kiên cường sụp đổ. Anh muốn nói gì đó, thế nhưng Tô Viễn Bạch giơ ngón tay lên chặn lại môi anh:

-Suỵt! Tranh... Cái gì cũng đừng nói! Tô Viễn Bạch cúi người, để mắt đối mắt với anh. "Để tôi trước tiên hôn em được không?"