Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 9

Tô Viễn Bạch nỗ lực muốn làm chính mình vờ như cái gì cũng không biết, không ngờ được vừa đi tới nhà ăn liền bắt gặp Trầm Tranh đang hứng nước.

Bởi vì vòi nước có chút thấp Trầm Tranh lúc này cả người đều phải hơi khom xuống, áo sơ mi dưới áo blouse trắng cởi bỏ hai nút đầu, theo động tác khom người của anh, lộ ra xương quai xanh cùng làn da trắng nõn bên trong.

Yết hầu Tô Viễn Bạch nhất thời căng thẳng.

Nhưng một giây sau, hắn lại nghĩ đến ——

[Vừa nãy Trầm Tranh cũng là bộ dáng như vậy mê hoặc Trương viện trưởng? Là trực tiếp mở nút áo đồng dạng hiện tại khom người nằm sấp trên bàn làm việc...]

Trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng đó, lửa giận áp chế trong ngực nãy giờ lập tức bộc phát.

Lúc này, Trầm tranh đã hứng xong nước, anh vừa đậy nắp, vừa chuẩn bị xoay người trở lại văn phòng, không hề phòng bị mà bắt gặp Tô Viễn Bạch sắc mặt âm trầm đứng sau lưng.

"Đàn anh?!" Anh sửng sốt, chưa kịp phản ứng, cổ tay liền bị Tô Viễn Bạch một phát bắt được.

[Loảng xoảng]

Bình nước rời khỏi tay, rơi xuống mặt đất. Tô Viễn Bạch lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, đem Trầm Tranh áp lên tường.

"Trầm Tranh!!!" Hắn cúi đầu nhìn thanh niên thanh tú, sạch sẽ trước mặt, ẩn trong con ngươi hẹp dài là hàn ý lạnh lẽo: "Vì tiền cùng quyền thế, cậu thực sự đến cả tôn nghiêm cũng không cần sao?"

Trầm Tranh sững sốt há hốc mồm.

Anh hoàn toàn không hiểu được Tô Viễn Bạch đột nhiên phát điên cái gì, có chút căng thẳng nhìn quanh bốn phía xem có người chú ý hay không, một bên ra sức giãy dụa: "Tô Viễn Bạch, anh có biết đây là bệnh viện không? Anh mau buông tôi ra!"

Tô Viễn Bạch thế nhưng lại càng dùng sức.

"Chuyện đến nước này, cậu còn giả ngu với tôi???" Hắn cười càng thêm lạnh lùng, "Chẳng qua tôi thực sự xem thường cậu, ngay cả Trương viện trưởng, lão già này mà cậu cũng có thể ăn được, Trầm Tranh 6 năm không gặp, cậu đúng thật là khẩu vị càng nặng."

Trầm Tranh lập tức quên cả giãy dụa, giương mắt, không thể tin được mà nhìn Tô Viễn Bạch.

"Tô Viễn Bạch". Sắc mặt anh trắng bệch. "Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy! Tôi cùng viện trưởng Trương căn bản cái gì cũng đều không có!!!"

Tô Viễn Bạch nhìn khuôn mặt người thanh niên mà hắn đã mê luyến từ thời niên thiếu, khóe miệng càng cong lên độ cong lạnh lẽo.

Trầm Tranh có dung mạo thật sự rất thanh tú lại mang hương vị sạch sẽ, Tô Viễn Bạch lần đầu tiên gặp anh liền khó có thể tin được tại sao lại có một nam sinh sạch sẽ đẹp đẽ đến vậy. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, nam nhân bề ngoài thanh tú này ngược lại linh hồn lại dơ bẩn đến vậy.

"Chuyện đến nước này, cậu còn muốn giả ngu sao?" Tô Viễn Bạch nhìn Trầm Tranh trước mặt, đáy mắt nồng nặc căm ghét, "Trương viện trưởng cũng đã nói hết với tôi. Trầm Tranh, cậu thiếu tiền như vậy sao? Mẹ tôi năm đó đưa cho cậu 1 triệu, cậu nhanh như vậy liền xài hết? Cậu đến cùng khẩu vị lớn đến bao nhiêu, muốn đem chính mình cả người đều bán sạch mới có thể thỏa mãn sao?"

Một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Trầm Tranh cũng rút đi.

Nếu như anh hiện tại còn không rõ chuyện gì đang xảy ra vậy coi như là quá ngu ngốc rồi. Trương viện trưởng khẳng định đã nói loạn thất bát tao gì đó mới làm cho Tô Viễn Bạch hiểu lầm anh. Tâm tính thiện lương phút chốc như bị ai đó bóp nghẹn, anh cúi đầu. Anh không có giải thích, bởi căn bản anh không hề muốn giải thích.

Tô Viễn Bạch hỏi cũng không thèm hỏi, chỉ vì lời nói một phía của viện trưởng Trương liền một bên nhận định anh thành loại người như vậy, anh còn có thể giải thích cái gì?

Đã có tình cảm với nhau nhiều năm như vậy, hóa ra cuối cùng lại không hề có nửa điểm tín nhiệm trong lòng đối phương.

Trầm Tranh quật cường không nói lời nào, bảo trì trầm mặc, nhưng trong lòng tình cảm dành cho Tô Viễn Bạch dần nguội lạnh.

"Trầm Tranh!" Hắn đột nhiên nắm cằm của anh, bức anh phải ngẩng đầu lên, giọng điệu ngày thường đều là ôn hòa, nhã nhặn giờ tràn ngập lửa giận, "Cậu mau trả lời tôi, đến tột cùng bao nhiêu tiền mới đủ với cậu? Có phải chỉ cần cho cậu tiền, cái gì cậu cũng có thể làm không hả??? Có phải là ——"

Những lời cay nghiệt của Tô Viễn Bạch còn chưa nói xong, đột nhiên bị Trầm Tranh mạnh mẽ đẩy ra!!!

Tô Viễn Bạch bị anh đẩy bất ngờ trở tay không kịp, có chút lảo đảo ổn định lại, ngẩng đầu nhìn thấy Trầm Tranh viền mắt ửng đỏ, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng đáng sợ.

"Tô Viễn Bạch!" Anh cắn răng mở miệng, "Tôi cảnh cáo anh, không được nói thêm những lời loạn thất bát tao đó. Còn có, chuyện tôi có yêu tiền hay không cùng anh không hề có quan hệ, vì vậy anh cũng không cần dùng loại ngữ khí đó chất vấn tôi!"

Nói xong câu đó, anh liền quay đàu rời đi.

Trầm Tranh trở lại văn phòng của mình, cả người vẫn còn chút run rẩy. Anh lúc nãy, so với 6 năm trước nói lời chia tay với Tô Viễn Bạch lại càng dứt khoát, kiên định hơn. Năm đó tuy rằng chia tay, nhưng trong lòng anh chi ít vẫn cho là bọn họ đã từng thật tâm yêu nhau. Nhưng hôm nay đối với sự hiểu lầm của Tô Viễn Bạch làm anh không nhịn dược suy nghĩ liệu những trả giá cho tình cảm này từ trước đến nay thật sự có ý nghĩa sao?

Trầm Tranh vô lực dựa vào ghế, tay cuộn thành nắm đấm, anh nắm chặt đến nỗi cơ hồ móng tay đâm vào da thịt đỏ ửng.

Mãi đến khi ——

Điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Thời điểm nghe thấy tiếng chuông kia, Trầm Tranh như bừng tỉnh. Đây là nhạc chuông anh đặt riêng cho Lục Vũ Ngang.

Trầm Tranh hít thở sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình xong mới nghe điện thoại.

"Anh". Điện thoại vừa kết nối, thanh âm hờ hững của Lục Vũ Ngang đã truyền đến, xung quanh còn pha lẫn vô số tạp âm, hẳn là cậu đang trong bar hay những nơi đại loại vậy.

"Ừm, tiểu Ngang, có gì sao?"

Mặc dù Trầm Tranh đã nỗ lực dùng giọng điệu bình thường nhất trả lời nhưng lại không ngờ được đầu bên kia điện thoại Lục Vũ Ngang liền nhạy cảm ý thức được điều gì không đúng.

"Anh, anh làm sao vậy?"

"Anh..." Trầm Tranh không nghĩ tới tên nhóc này bình thường nhìn như vô tâm hôm nay lại đột nhiên trở nên nhạy cảm như vậy, lập tức không biết phải trả lời thế nào. Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tràng gõ cửa.

Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một tiểu y tá đứng ở cửa, cẩn thận từng chút một nói: "Bác sĩ Trầm, phòng bệnh VIP có một bệnh nhân bảo là không được khỏe, có thể làm phiền anh đến xem một chút được không?"

Trầm Tranh liền vội vàng nói với Lục Vũ Ngang trong điện thoại: "Tiểu Ngang, bên này có bệnh nhân tìm anh, anh xong việc sẽ gọi lại cho em."

"Khoan đã, anh..."

Trong điện thoại truyền đến âm thanh, Lục Vũ Ngang dường như còn muốn nói gì đó nhưng Trầm tranh đã vội vã cúp điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại.

Lục Vũ Ngang nghe thấy 1 chuỗi âm thanh "píp—píp" truyền đến, khẽ chau mày. Là cậu suy nghĩ nhiều sao, vẫn luôn cảm thấy Trầm Tranh có điểm gì không đúng. Cậu cầm lấy điện thoại, vừa định gọi đến bệnh viện Thánh An xác nhận tình hình một chút, cũng không muốn lúc này ——

Một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, mỗi thiếu nữ mềm nhũn ngã nhào vào lòng cậu.

"Tiểu Ngang~" Cô nàng này gọi là Hạ Hinh, Lục Vũ Ngang lúc học ở Mỹ có từng gặp qua. Cô dường như đã uống say, cả người mềm mại như không có xương một bên vặn vẹo trên người Lục Vũ Ngang, một bên yểu điệu mở miệng: "Em cảm thấy hơi choáng váng, anh có thể đỡ người ta một chút được không?"

Hạ Hinh vóc người rất tốt, mới 20 tuổi nhưng lại điện nước đầy đủ, mông ngực đẩy đà, nam nhân bình thường bị nàng cọ như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Nhưng hiển nhiên Lục Vũ Ngang không giống những nam nhân bình thường. Cậu vừa ngửi được mùi nước hoa gay mũi, đáy mắt xẹt qua tia chán ghét nồng đậm, đột ngột đứng dậy.

Hạ Hinh mất đi điểm tựa, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Lục Vũ Ngang cũng không có một chút nào thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp đi ra ngoài.

Trương Hằng một bên đang uống rượu cùng mọi người, ngẩng đầu lên, "Ai, anh Ngang định đi đâu vậy?"

"Có chút việc". Lục Vũ Ngang không muốn nói lời dư thừa, không hề dừng bước. Đi được hai bước, cậu mới đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng chân: "Đúng rồi Hạ Hinh..."

Hạ Hinh nguyên bản đang không cam lòng ngã trên ghế salon, nghe được Lục Vũ Ngang gọi tên mình, hai mắt nhất thời liền sáng lên, không hề lãng phí cơ hội nhanh chóng ngồi dậy, "Tiểu Ngang, làm sao?"

Nàng chỉ vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt sắc lạnh của Lục Vũ Ngang

"Từ nay không được gọi tôi là tiểu Ngang nữa". Lục Vũ Ngang lạnh lùng mở miệng, "Danh tự này cô không có tư cách gọi!"

Bỏ lại câu nói này, Lục Vũ Ngang không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Hạ Hinh, đi thẳng ra phòng khách.

...