Kinh thành bốn mùa rõ ràng, đông là đông, hạ là hạ, mùa xuân chính là ấm lạnh thích hợp.
"Phó tiên sinh, danh mục quà tặng khách mời ngài có muốn hay không xem lại một chút." Bí thư Kim ngước mắt lên nhìn nam nhân mang kính râm cạnh hồ bơi . Mặc dù hắn mang kính râm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che hết vết sẹo dữ tợn cực lớn trên mặt.
Phó Thính Hạ quay đầu , theo bản năng mà đẩy đẩy kính râm trên mặt, gật gật đầu: "Muốn."
Bí thư Kim đem folder trong tay đưa qua, Phó Thính Hạ tiếp nhận rồi nói: "Tôi còn muốn kiểm tra lại trang trí trong phòng tân hôn, anh đưa chìa khóa cho tôi đi."
"Ngài...... Muốn đi phòng tân hôn?" Bí thư Kimchần chờ hỏi.
"Đúng vậy, ngày mai phòng tân hôn sẽ có người chụp ảnh, tôi muốn đi xem hoa tươi trang trí như thế nào."
Bí thư Kim nhìn Phó Thính Hạ, lại chần chờ trong chốc lát mới nói: "Kỳ thật...... Ngài không cần cố sức như vậy , cho dù ngài không xem, cô dâu bên kia người ta cũng sẽ xem."
Phó Thính Hạ cười cười, trên mặt hắn tuy rằng đeo kính râm lớn, nhưng như vậy cười có vẻ có chút thẹn thùng: "Ta là quản gia của chú rể bên này , làm việc đương nhiên muốn càng hết sức."
Bí thư Kim thở dài một hơi, từ túi tiền móc ra chìa khóa đưa qua: "Vậy tùy ngài."
"Cảm ơn." Phó Thính Hạ tiếp nhận chìa khóa.
Bí thư Kim đi xa, hắn mới quay đầu lại, không dấu vết mà thở dài một cái.
10 năm,những gì hắn có thể làm được đều tận lực đi, có thể từ xa mà nhìn người đó hạnh phúc, đó chính là ý nghĩa cuộc sống của hắn .
Bên cạnh bể bơi công nhân kéo thêm đèn chiếu sáng , Phó Thính Hạ xoay người hỏi: "Đêm nay bể bơi chuẩn bị cho tốt chưa?"
"Yên tâm đi, Phó tiên sinh, ngày mai đón cô dâu vào cửa không có vấn đề gì , ngài cứ yên tâm đi." Công nhân đầu lấy lòng mà cười nói.
Phó Thính Hạ cười cười, xoay người rời đi, xa xa hắn vẫn có thể nghe được công nhân khác đang hỏi: "Nam nhân trên mặt có sẹo kia là ai ? Không có khả năng là người Nguyên gia đi."
Công nhân đầu vội vàng trách mắng: "Mau câm miệng, không muốn đi làm nữa đúng không?"
Phó Thính Hạ cúi đầu cười cười, gỡ kính râm trên mặt xuống, bước nhanh hướng về hướng gara nói với tài xế đã chờ sẵn ở đó : " Hội trường buổi lễ."
Xe thật nhanh đi trên đường, Phó Thính Hạ ngồi trên xe nhìn hai bên đường phố, đột nhiên kêu một tiếng dừng.
Hắn từ trên xe đi xuống, hướng về cửa hàng bán hoa mà đi , nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Xin hỏi, ở đây có hồng baby không?"
"Đương nhiên là có rồi." Nhân viên nữ nhìn lướt qua mặt hắn , hắn vẫn đeo kính râm, nhưng từ góc độ này xem ra vẫn không thể hoàn toàn che khuất vết sẹo trên mặt Phó Thính Hạ . Nàng nỗ lực làm bộ cái gì cũng không thấy được : "Ngài muốn phối hợp với hoa gì không?"
"Chỉ mỗi hồng baby , cho tôi một bó ."
"Quý khách tặng người khác sao?"
"Tặng người khác ."
Nhân viên nữ chần chờ một chút, vẫn là đề nghị : "Ngài không phối hợp một ít hoa khác sao? Cẩm chướng, kiếm lan đều có thể, bách hợp cũng được. Chủ yếu là...... Rất ít người chỉ tặng hồng baby, nó không phải là hoa bó chính , chỉ là hoa bó thêm."
"Cảm ơn, tôi không cần, chỉ hồng baby." Phó Thính Hạ mỉm cười nói.
Nhân viên nữ đành phải bó một bó đầy hồng baby đưa cho Phó Thính Hạ, nàng nhìn Phó Thính Hạ đưa tay tiếp hoa, bỗng nhiên phát hiện người đàn ông trước mắt này có một đôi tay trắng nõn, ngón tay thon dài, đường cong nhìn qua thực mềm mại, hình như là một đôi tay của nghệ thuật gia ,xứng đáng để đánh đàn hoặc cầm bút vẽ .
Nàng trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến thất thần, cũng chưa phát hiện Phó Thính Hạ đi khi nào , chờ nàng phục hồi tinh thần , chỉ phát hiện tiền đã đặt trên quầy.
Phó Thính Hạ nhìn thoáng qua khách sạn trước mắt phân phó tài xế vài câu rồi xuống xe.
Hắn đứng ở bên ngoài khách sạn do dự trong chốc lát, mới đi về hướng cửa chính , còn chưa đi vào đại sảnh, đã gặp người đàn ông mặc vest đen đi ra .
Hóa ra là Quý Cảnh Thiên...... Phó Thính Hạ bước chân hơi đình chỉ , muốn lảng tránh đã không còn kịp rồi.
Quý Cảnh Thiên tay đút ở túi quần, hắn tuy rằng mặc âu phục, nhưng lại không đeo caravat, áo sơ mi cũng thực tùy ý mà mở 2 nút trên cùng . Trong ở gió đêm, thân ảnh rất cao gầy, hơn nữa hắn đứng ở hai bậc trên , bởi vậy càng có vẻ từ trên cao nhìn xuống.
"Nghe nói ngươi ngày hôm qua làm giải phẫu u động mạch xương sống thật thành công?"
Phó Thính Hạ bình tĩnh nói: "Tôi ngày hôm qua không có làm giải phẫu, hẳn là Nguyên tiên sinh làm."
Quý Cảnh Thiên đầu hơi đổi, châm chọc bật cười, môi hắn có hình dạng thật mỏng, nhìn qua như là tùy lúc có thể bắn ra những lời nhọn như tên .
Hắn đi xuống hai bước, đứng cùng Phó Thính Hạ trên một bậc thang, nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó mới dùng ánh mắt hương hại cười khẩy nói: "Ngươi đúng là kẻ ngu ngốc ."
Nói xong hắn liền bước qua Phó Thính Hạ, đi vài bước rồi lên xe để ở bãi đỗ, thật nhanh đã đi khỏi khách sạn.
Phó Thính Hạ nhìn xe thể thao nghênh ngang dời đi , thở phào một hơi . Nguyên Tuấn Nam là người ở giữa , hắn không muốn gặp mặt nhất chính là Quý Cảnh Thiên . Bởi vì người khác không dám khinh thường hắn, cũng sẽ bởi vì mặt mũi Nguyên Tuấn Nam ,hoặc là sợ hãi bối cảnh Nguyên Tuấn Nam mà đối hắn khách khí vài phần, ít nhất sẽ coi hắn như không thấy . Nhưng tuyệt đối sẽ không giống Quý Cảnh Thiên như vậy , mỗi lần gặp đều sẽ nói những lời vũ nhục hắn .
Có lẽ bởi vì Quý Cảnh Thiên là thiên chi kiêu tử. Thiên chi kiêu tử, tức không cần xem sắc mặt người khác , cũng không cần sợ hãi bất luận kẻ nào. Cho nên cũng chưa bao giờ quan tâm lời nói của bản thân có hay không tổn thương người khác .
Phó Thính Hạ ôm hoa, nhấc chân đi vào đại sảnh rồi lập tức hướng phòng tân hôn mà đến, đến trước của phòng tân hôn, hắn đem hoa đổi sang tay trái , tay phải vói vào túi quần lấy chìa khóa.
Chìa khóa từ túi quần bị rơi đến cạnh cửa, Phó Thính Hạ xoay người qua định nhặt, đột nhiên nghe được trong phòng có người nói: "Mấy năm nay anh đã vất vả, vốn dĩ tôi còn lo lắng khi anh kết hôn cái tên xấu xí kia tìm anh gây phiền toái, hiện tại xem ra vẫn là anh có bản lĩnh."
Phó Thính Hạ mi mắt nhẹ chớp một chút, nghe thấy thanh âm quen thuộc cười trả lời: "Tôi nếu là việc như vậy còn không làm được , anh cũng sẽ không đem phiền toái này nhờ đến tôi, đúng không ? Yên tâm đi,nể mặt giao tình giữa hai ta, tôi sẽ chăm sóc phiền toái này giúp anh ."
Trong khoảnh khắc đó, Phó Thính Hạ chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hai bên tai dường như có rất nhiều con ong mật bay qua lại , ong ong mà đan chéo thành một mảnh, cái gì cũng nghe không rõ ràng.
Hắn chỉ có thể mơ hồ mà nghe thấy nam nhân kia cười to nói: "Đem kẻ xấu xí kia để anh chăm sóc , thật đúng là tuyệt sách mà , dù sao đó cũng là hắn mong muốn , coi như là tôi chăm sóc người "
anh" này đi . Chỉ cảm thấy có lỗi với mỗi anh . "
"Tính ra anh cũng là có lương tâm đấy , thật đúng là vất vả cho tôi."
"Tuấn Nam, chỉ cần anh tiếp tục biến hắn thành kẻ ngu ngốc , nhà của chúng tôi sẽ ở các phương diện khác bồi thường anh . Lần này , bệnh viện đặc biệt cho chứng chỉ kinh doanh xuống dưới, tôi bảo đảm, Nguyên gia sẽ là người thắng cuộc!"
"Tên xấu xí còn có thể làm cái gì đâu, đã qua 10 năm , cũng đã trở thành phế vật rồi. Yên tâm đi."
Phó Thính Hạ cả người đã run đến mức ngay cả đứng đều không vững, Hồng baby từ trong tay rơi xuống, rụng đầy đất.
Hắn chỉ có duy nhất ý nghĩ đó chính là đi khỏi nơi này tuy nhiên thân thể hắn giống như bị người ta rút đi tất cả sức lực không thể ngọ nguậy . Vì vậy phải dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng bảo trì tư thế đứng thẳng.
Toàn bộ dựa vào sự cố chấp của bản thân, Phó Thính Hạ mới có thể lê bước chân xiêu vẹo mà đi ra khách sạn . Ra đến nơi , Phó Thính Hạ ghé vào cột bên cạnh mà nôn khan khiến cho tài xế ngoài cửa lắp bắp kinh hãi: "Phó tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Phó Thính Hạ dường như không nghe thấy gì cả, hắn xoay người hướng tới bóng đêm mênh mang xiêu vẹo mà đi.
"Rời đi nơi này, rời đi nơi này" - Phó Thính Hạ trong đầu chỉ có một câu như vậy, tuy nhiên chờ đến khi ý thức của hắn quay lại , hắn đột nhiên phát hiện...... Hóa ra chính mình quay lại biệt thự Nguyên gia.
Đúng vậy, mười năm, hắn còn có thể đi nơi nào đây?
"Phó tiên sinh, chúng tôi đã làm xong trang trí đèn chiếu sáng, đang thử nghiệm ở hồ bơi ." Đốc công đi lên nịnh nọt lấy lòng.
Phó Thính Hạ chết lặng mà gật đầu, nghe tiếng chảy nước ào ào . Hắn kéo bước chân hướng về bể bơi mà đi.
"Đốc công, anh đến bên này xem đi." Một công nhân ở hướng khác hô to
Đốc công lên tiếng, hướng tới bên nhân viên đi qua . Hắn đi trong chốc lát, đột nhiên phát hiện trên mặt đất dây điện đang bị kéo ra, không khỏi quay lại nhìn , thấy trên chân Phó Thịnh Hạ đang quấn dây điện chiếu sáng nhưng cậu không hề phát hiện còn hướng phía trước tiếp tục đi . Đốc công hoảng sợ hét to "Phó, phó tiên sinh, cẩn thận!"
Hắn câu này nói ra đã chỉ sợ quá muộn , Phó Thính Hạ đã bị dây điện quấn lấy , cả người mang theo đèn chiếu sáng hướng về bể bơi ngã xuống.
"Ùm" cậu rơi vào trong nước, nước chảy cuốn đi kính râm trên mặt Phó Thính Hạ, lộ ra vết sẹo dữ tợn nơi khóe mắt.
Tia lửa trong nước lóe ra ánh sáng màu lam, Phó Thính Hạ mở ra tứ chi vùng vẫy ở trong nước, thời khắc dòng điện chạy qua trái tim , hắn chợt nghĩ......
Nếu mọi thứ đều có thể quay trở lại, hắn muốn cho những người đó, tất cả đều phải trả giá. Nếu mọi thứ đều có thể quay trở lại, hắn sẽ không từ thủ đoạn, không tiếc gì bất cứ gì cả, hắn muốn đứng ở đên đầu những người đó, không còn có người có thể dễ dàng mà đem hắn đạp xuống dưới lòng bàn chân. Nếu mọi thứ đều có thể quay trở lại, hắn muốn...... cuộc sống bản thân không còn gì phải thất vọng . Ý thức mất đi rồi, sau đó lại quay trở về, hắn nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, một giọng nữ hài thanh thúy vang lên: "Hắn, hắn sẽ không chết đi?"
"Mặc kệ đi, đó là do hắn từ trên đống rơm trượt xuống!" –Giọng nam kinh hoảng vang lên .
Phó Thính Hạ chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt không phải biệt thự Nguyên gia xa hoa, mà là một cây hòe rất lớn.
Cây hòe ?
Ở trong trí nhớ chỉ có hắn. Hắn sống ở nông thôn mới có một cái cây như vậy . Phó Thính Hạ chậm rãi giơ lên tay, trên tay dính vụn nhỏ phiến lúa mạch, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, hắn lại đã trở lại, không phải đã sống trở lại, mà là quay về mười lăm năm trước.