Bắc Thần

Chương 16. Tư thông (2) (Đã chỉnh sửa +1)

“Nô tài muốn xin bệ hạ một ân điển.” Chả biết Trần Đức Bảo lấy lá gan từ đâu ra mà kì kèo mặc cả nữa.

Trình Túc cảm thấy nực cười, chẳng nhịn nổi hừ lạnh, bàn tay to thô sần đã đặt lên chuôi đao.

“Hỗn xược, nhà ngươi là thứ gì mà dám bàn điều kiện với bệ hạ? Bản Đô Thống…”

Hoàng đế đưa tay ngăn lại, độ lạnh trong con mắt không mảy may giảm xuống.

“Nói đi.”

Trần Đức Bảo đập đầu bốp bốp xuống sàn đá cẩm thạch của đại điện, y thực sự dùng sức, cái trán đổ máu ròng ròng chảy xuống, hòa với vết máu đã khô trên mặt, trông cực kì ghê người.

“Nô tài ái mộ công chúa, muốn xin bệ hạ cho nô tài được vùi xương trong lăng mộ của Vĩnh Lạc công chúa.” Ý tứ ái muội không nói cũng biết.

Lần này, tiếng bàn tán không thể lấn át nổi lại rộ lên khắp nơi.

Đây là…

Chẳng lẽ lại chính là không ăn được thì đạp đổ trong truyền thuyết?

Ta yêu ngươi nhiều thế mà ngươi lại xem ta như rơm rạ, chi bằng ta kéo theo ngươi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, quyết không làm quỷ cô đơn.

Chà chà, màn diễn hôm nay phấn khích quá chừng, cũng may họ không bỏ lỡ.

Dụ Huấn Chiêu khẽ đưa mắt quan sát biểu hiện của mấy vị phi tần, quả nhiên bọn họ đã nhận định nàng và Trần Đức Bảo có gian tình, trong đầu còn không biết đã có những ảo tưởng “kiều diễm” tới mức nào.

Nàng rũ mắt, mặt mày tái nhợt khẽ run lên như quá tức giận vì bị ảnh hưởng tới danh dự, khẽ nói.

“Xin bệ hạ cho con hỏi Tiểu Bảo Tử mấy câu.”

“Nói.”

Vĩnh Lạc công chúa quay lại nhìn Trần Đức Bảo, ánh mắt cứ phải nói là lạnh thấu xương.

“Đương thời không có lệ tuẫn táng người sống do đức Thái Tổ bệ hạ cảm thấy thất đức nên đã hủy bỏ, huống hồ ngươi sát hại phi tần và hoàng tự, có được toàn thây hay không còn chưa chắc. Ngươi nói như thế là có ý gì?”

Chưa gì đã muốn mình xuống mồ rồi đấy!

Tiểu Bảo Tử tựa hồ không nghĩ tới có ngày mình được công chúa nhìn thẳng, lại nghe ra ý chất vấn của nàng, vừa kích động vừa khổ sở. Khổ sở có lẽ vì nàng không để tâm đến chút tình xưa nghĩa cũ mà gạt phắt quan hệ của hai người. Chẳng màng tới vết thương chồng chất, mắt đỏ lên, giọt lệ rơi lăn dài trên má, đáng thương không để đâu cho hết, y đau đến hút khí, lại quật cường nói.

“Người ta nói sống chung chăn chết chung huyệt, nô tài thân phận hèn mọn, may mắn được công chúa để mắt tới, sao dám đòi được hợp táng, chỉ cần cho nô tài một mảnh đất nhỏ trong lăng tẩm để nô tài xuống dưới kia vẫn có thể tiếp tục hầu hạ công chúa, nô tài đã mãn nguyện lắm rồi.”

Kinh hoàng hậu đập bàn, đứng dậy.

“Toàn là lời đặt điều xằng bậy, bệ hạ, không thể nghe, vạn lần không thể nghe theo tên nô tài hạ tiện này, tránh làm bẩn thanh danh của hoàng nữ.”

Lời này của bà cất chứa đầy rẫy phẫn nộ như thể có kẻ dám vu hãm đứa con gái bà yêu thương, không hề giấu giếm ý tứ bao che cho Vĩnh Lạc công chúa.

Nực cười đến mức Chu quý phi - mẹ đẻ của Thành vương cũng phải lên tiếng châm chọc.

“Vĩnh Lạc công chúa dung mạo hơn người, tiểu nội giám sinh lòng ái mộ là chuyện thường tình, Hoàng hậu nương nương cần gì…” phải tức giận đến thế, dù sao cũng chẳng phải con ruột của ngài, ngày thường cũng đâu yêu thương gì mấy, ngài giả vờ giả vịt như thế người ta cười cho.

Bà ta chưa nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh tanh, sắc bén như dao của Hoàng đế dọa cho sợ mất hồn, vội vàng ngậm miệng.

Uy danh của Kim thượng cũng không phải tự nhiên mà có.

Một cái liếc mắt đã đủ để một phi tần chính nhất phẩm có con trai, có nhà mẹ đẻ cường thịnh chống đỡ, có thể diện phải nín bặt.

Đây chính là Hoàng đế, nói một không ai dám nói hai.

Loại chuyện như nô tài ái mộ mình, biết thầm trong lòng là được rồi, chẳng phải vẻ vang gì mà rêu rao đến thế. Bên ngoài còn đang đồn đại ầm ĩ về chuyện của nàng với mấy đứa con trai của Ô Đạt tộc trưởng mà người ta cũng chỉ đoán già đoán non dựa trên mấy lời truyền miệng thôi, nếu tội danh tư thông được chứng thực, e rằng không cần suy nghĩ gì nữa, mọi người đều sẽ cho rằng nàng thực sự hoang dâm.

Đám Ngự Sử dựa vào buộc tội cái này cái kia để ăn cơm chắc chắn sẽ chụp cho nàng cái mũ dâm loạn cung đình, đến lúc đó, chút tình cảm nhỏ nhặt không đáng kể còn sót lại Xương Thịnh đế với mình cũng sẽ bay mất.

Tư thông ấy à, con gái thường dân không bị cạo đầu đưa vào am ni cô thì cũng bị trầm lồng heo, nàng là con gái hoàng gia khả năng lớn nhất sẽ bị nhốt vào Tông Nhân phủ ngày ngày làm bạn với kinh sách nhà Phật, cuộc sống kham khổ không nói, đám hạ nhân muốn khắt khe thì khắt khe, vấn đề là không gặp được Hoàng đế thì tranh sủng kiểu gì.

Hơn nữa, để bảo vệ cho thể diện hoàng thất, kẻ hầu người hạ biết chuyện e rằng sẽ bị bí mật xử tử. Ngưng Chỉ, Phất Chỉ hôm nay đi cùng mình…

Dụ Huấn Chiêu cười lạnh. "Sống chung chăn chết chung huyệt", "hợp táng" đều để chỉ phu thê. Ai da, ám chỉ cũng hay lắm!

“Ngươi chỉ là một nội giám vẩy nước quét nhà ở sân ngoài, đến chính phòng cũng không vào nổi, bản cung làm sao gặp mặt ngươi, làm sao lại có những cử chỉ bất nhã như ngươi nói?”

Trần Đức Bảo đau đớn, phẫn uất vô cùng.

“Công chúa quý nhân hay quên, nô tài cũng hiểu, chỉ mong công chúa sau này có lúc nhàn rỗi nhớ đến những giây phút hai ta bên nhau, coi như chuyện cười để giải khuây cũng được.”

Con hàng này diễn nhiều đến nghiện rồi. Khi không nàng lại trở thành kẻ phụ lòng người khác thế này.

Vĩnh Lạc công chúa cười một tiếng, có thể nghe ra ý vị thâm trường trong đó.

“Được. Cứ coi như ngươi ái mộ bản cung đi. Bản cung hỏi ngươi sinh thần bát tự của bản cung là gì? Chúng ta bắt đầu có hành vi bất chính khi nào? Bản cung tín nhiệm nhất là cung nữ nào? Bản cung chắc cũng thưởng cho ngươi vật gì rồi chứ? Lúc hành phòng, bản cung thích nhất tư thế nào, trên người bản cung…” Nàng nâng mặt, lệ chí đỏ bừng ở khóe mắt ánh lên trông yêu diễm bức người. “Có dấu vết gì đặc trưng hay không?”

Mấy câu hỏi đặt ra liên tiếp khiến người ta choáng váng, mà có vài câu hỏi rất ái muội, không nên được nói ra từ miệng của một cô nương chưa chồng thậm chí chưa cập kê như nàng.

Xương Thịnh đế bất giác nhíu chặt mày.

Kinh hậu ngạc nhiên, nó muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn nhận tội?

Hừ! Bà đã tính cả rồi. Không nhận cũng phải nhận.

Tiểu Bảo Tử cúi đầu suy nghĩ, thận trọng đáp.

“Nô tài và công chúa quen nhau được hơn hai tháng, sau khi công chúa hồi cung. Sinh thần bát tự của công chúa phận nô tài làm sao biết được. Công chúa tín nhiệm nhất là… là Phất Chỉ tỷ tỷ. Công chúa chỉ xem nô tài như đồ chơi, mỗi lần đều là ngài cưỡi lên nô tài, lúc đó… lúc đó nô tài ái mộ công chúa, được ngài mời gọi thì mừng như điên, sung sướng đê mê chỉ nhớ… nhớ trên lưng công chúa có một nốt ruồi ở bên sườn trái. Còn đồ vật, công chúa chỉ ban thưởng cho nô tài ít bạc, không cho nô tài cái gì có dấu hiệu riêng cả, chỉ là… đêm công chúa sủng hạnh nô tài, ngài có làm rơi một chiếc trâm cài. Nô tài cả gan giữ lại làm kỉ niệm, xin công chúa tha tội.”

Y lại đập đầu bốp bốp xuống sàn.

Ý cười trên mặt Dụ Huấn Chiêu không mảy may giảm bớt thậm chí có thêm vài phần châm chọc khiến Trần Đức Bảo hoang mang, chột dạ cúi đầu.

Ngày thường y thấy nàng có vẻ để ý Phất Chỉ hơn một chút nên mới đoán bừa, chứ y làm sao biết được nàng đây yêu thương Phất Chỉ hơn nhưng lại tín nhiệm Ngưng Chỉ hơn. Hai chuyện này khác hẳn nhau.

Về phần nốt ruồi, haha…

Bí mật này, bà đỡ biết, Hoàng quý phi biết, vú nuôi cũng biết. Thế nhưng… hai vú nuôi của nàng đã sớm bị Hoàng đế sai người treo cổ rồi.

Giờ muốn chứng minh trong sạch chắc chỉ còn để nữ quan nghiệm thân thôi nhỉ? Mà bất kể có chứng minh được hay không, việc công chúa bị nghiệm thân quả thật là một sự sỉ nhục lớn, nếu thật sự bị nghiệm thân nàng đây làm sao ở trong cung ngẩng đầu nổi nữa.

Huống chi, sau lưng nàng thực sự có nốt ruồi…

Trần Đức Bảo sợ chúng quý nhân không tin, vội vàng lấy ra một cây trâm trong tay áo. Trâm cài bằng vàng hình hồ điệp đậu hải đường, hồ điệp làm bằng ngọc Hòa Điền điêu khắc hết sức tinh xảo, hoa hải đường làm từ hồng phỉ thượng phẩm. Bằng vào những đặc điểm này, không sợ người ta nói rằng y lấy một cây trâm của cung nữ đi dối trên gạt dưới.

Thái độ nâng niu, quý trọng chứng tỏ y mến mộ chủ nhân của cây trâm ra sao.

Một vị phi tử váy áo màu ngân hồng, mặt mày diễm lệ như hoa đào, biến sắc hô lên.

“Đó… đó là trâm cài mà thần thiếp tặng cho Vĩnh Lạc công chúa lúc công chúa mới về cung.”

Dụ Huấn Chiêu chả biết nên nói gì nữa, nàng đã quen với “bất ngờ” liên tiếp mà Kinh hậu cho nàng rồi.

Vị phi tử này là Thục phi – mẹ ruột của cửu hoàng tử - Khang vương. Khang vương đứng về phe Thành vương đối chọi gay gắt với Đông cung, tiền triều hậu cung chung một nhịp thở, mối quan hệ của Hoàng hậu với Thục phi đương nhiên chẳng thể thật sự tỷ muội tình thâm được. Nói ra cũng chẳng ai tin Thục phi có ngày lại đứng chung chiến tuyến với Kinh hậu cả.

Trâm cài hồ điệp đậu hải đường đúng là Thục phi tặng, lúc ấy nàng mới hồi cung, các nương nương ở hậu cung đa phần đều giữ thái độ quan vọng, lễ vật đưa đến Tín Phương cư xem như giữ đúng lễ nghĩa mà thôi. Nàng chưa cập kê vả lại đang yếu thế, không tiện ăn mặc trang điểm rực rỡ, vốn muốn ban thưởng cho Phất Chỉ ngặt nỗi cung quy có quy định cung nữ không thể dùng phục sức quá mức quý trọng nên thôi. Trâm này đã cất vào hộp trang sức rồi, mấy hôm trước Ngưng Chỉ đem ra lau chùi rõ ràng vẫn còn.

Có vẻ như Ý Anh hoàng hậu về cõi tiên lâu rồi mà dư uy vẫn còn vang vọng nhỉ, độc chiếm sủng ái của đế vương khiến hậu phi khác đều phòng không gối chiếc nên trò cười hôm nay mới có nhiều vị tham gia đến vậy.

Nàng khép hờ mắt nhìn Trần Đức Bảo chằm chằm.

“Nghe La nữ quan nói ngươi và đại cung nữ Phi Nguyệt của Khánh Sung nghi tình nghĩa sâu đậm, nếu bản cung chen chân vào, ngươi có muốn chân đạp hai thuyền cũng bình thường, cần gì đòi chia tay? Làm sao lại sát hại Khánh Sung nghi?”

“Nô tài và Phi Nguyệt tỷ tỷ là đồng hương, đúng là có chút tình nghĩa nhưng nô tài đã là người của công chúa nào dám hai lòng. Còn Khánh… Khánh Sung nghi nương nương, nô… nô tài thực sự không cố ý, lúc… lúc đó chỉ nghĩ nhất định không được để… để… để bị phát hiện. Nô tài thật sự không cố ý.”

Y vừa nói vừa khóc như thể nông dân mất mùa bị quan phủ áp bức.