Bắc Thần

Chương 20. Đồng bệnh tương liên

Ban đầu nàng cũng không biết nên đối mặt với Chương nữ quan như thế nào nữa. Nàng không phải di muội, không có thứ tình cảm gần gũi ngày đêm, hoạn nạn nâng đỡ như bọn họ. Kể cả Ý Anh hoàng hậu, thực tình mà nói đó chỉ là một người dì qua lời kể tràn đầy hoài niệm của mẫu hậu mà thôi, nàng có ấn tượng tốt với dì đấy, nhưng chưa từng chung đụng, không có bao nhiêu tình cảm thật lòng.

Thế nhưng, Chương nữ quan vẫn luôn tìm cách giúp đỡ nàng kể cả lúc ở Ô Đạt cho tới bây giờ. Cái đêm ngày nàng tới tạ ơn Kinh hậu ở Phượng Thê cung, chậu than đặt nhiều quá mức ý đồ khiến nàng nóng quá sinh bệnh, vốn nàng có thể dùng nội lực hộ thể nhưng vì qua mắt Kinh hậu nên nàng không dùng, thực sự bị ốm.

Bệ hạ vì hạn chế việc dùng thuốc hại người nên muốn lấy thuốc từ Ngự Dược phòng phải có đơn thuốc của thái y mà bọn họ lại không thể mời thái y vì buổi chiều nàng mới tới Phượng Thê cung, tối đến lại ngã bệnh, người ta sẽ chỉ vào mũi mắng nàng vô ơn, làm bộ làm tịch để giá họa cho Hoàng hậu. Nàng có lí cũng thành vô lí. Vả lại, lúc đó chưa thăm dò được thánh ý nên nàng không dám vọng động.

Chương nữ quan và Ngưng Chỉ, Phất Chỉ không ngủ không nghỉ chăm sóc cả đêm.

Nàng tự nhận mình bạc tình nhưng không đến nỗi vô ơn.

Chương thị hình như có chút do dự, khẽ nói.

“Thanh Tỏa chắc là có nỗi khổ gì đó.”

Quả nhiên bà ấy đã nghe được, chắc là lúc nàng bảo Ngưng Chỉ đoán thử bà ấy đã gần vào rồi, vừa vặn nghe được cái tên bật ra từ miệng Ngưng Chỉ.

Vĩnh Lạc công chúa đặt bát canh xuống bàn, nắm lấy bàn tay thô ráp, nứt nẻ của Chương thị.

“Phó mẫu, Thanh Tỏa có nỗi khổ, con có, người cũng có, ai mà chẳng có, nhưng đó không phải là lí do để nàng ta bán đứng con. Ngày con rời đi, người và nàng ta cùng trải qua mấy năm ở Hoán Y Cục uống gió nằm sương, có chút tình nghĩa, nhưng người đã nghĩ tới chưa.” Nàng nhìn thẳng vào mặt bà, thấy rõ từng nếp nhăn hằn lên khuôn mặt theo những năm tháng cay đắng, cơ cực, thấy rõ mái tóc pha sương nhìn thấy cả hình bóng mình trong mắt bà, khẩn thiết.

“Nếu hôm nay con ngã xuống, toàn thể cung nhân trên dưới Tín Phương cư một người cũng không thoát được. Phó mẫu ở Hoán Y Cục bao năm, chịu đủ khó nhọc, lẽ ra nên được hưởng phúc, chẳng lẽ lại vì một đứa nô tỳ phản chủ mà bỏ qua trù tính bấy lâu? Con không dễ dàng gì mới được về lại Vinh quốc, nhất định phải sống thật tốt mới có thể khiến mẫu thân con an lòng.”

Từ sau khi về lại Vinh quốc, nàng không cho phép Thanh Tỏa hầu hạ bên người, nhưng vì nàng ta là cung nữ do di mẫu ban cho, để nàng ta theo Chương nữ quan học tập, về sau cùng quản lý sự vụ trong Tín Phương cư cũng tốt. Nàng ta vẫn là đại cung nữ, lương bổng vẫn như cũ, ngày lễ tết cũng không thiếu phần thưởng. Nàng tự nhận mình không bạc đãi Thanh Tỏa, không thể vì khổ sở gì đó mà bán chủ được.

Nghe nàng nhắc tới người chủ cũ, Chương thị rốt cuộc không cầm lòng được mà bật khóc.

Phụ thân bà phạm tội, gia quyến liên lụy, bà bị bán làm nô tỳ, theo quy định những nữ tử như thế đều mang tiện tịch, còn không bằng cả hoa nương chốn phong trần. Làm kĩ nữ chí ít còn có ngày được chuộc thân, dạng như bà đừng mơ tưởng tới ngày đó. Nhờ ơn nương nương giúp đỡ, cầu xin bệ hạ xóa tiện tịch cho bà, lại gả cho người lành mới có ngày hôm nay.

Lúc đó bà đã nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp nương nương, nay lẽ nào lại vì mấy năm cùng vượt mưa gió với kẻ bán chủ cầu vinh mà xin xỏ cho nàng ta? Bà còn có mặt mũi nào mà đối mặt nương nương nữa.

Hoán Y Cục là nơi như thế nào? Bà bị Kinh hậu coi như cái gai trong mắt, đương nhiên sẽ không được yên thân. Hai chữ “gian khổ”, nếu không thật sự trải qua, có mấy ai hiểu được cay đắng trong đó?

Nếu công chúa bị hạch tội e rằng toàn bộ những nô tài biết chuyện đều sẽ bị xử tử.

Vinh nhục của chủ tử chính là vinh nhục của bọn họ.

Chương thị nghẹn ngào.

“Nô tỳ đã hiểu.”

Dụ Huấn Chiêu cười cười, dùng khăn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt bà, nói lảng sang việc khác.

“Hôm nay phó mẫu đứng ra xả giận cho con, Chiêu nhi cảm kích không để đâu cho hết.”

Chương thị xua tay.

“Đây là việc nô tỳ nên làm, năng lực của nô tỳ có hạn, cũng chỉ có thể giúp công chúa đến thế mà thôi. Có điều, lần này đúng là may mắn.”

Bà sợ nhắc đến Ô Đạt sẽ khiến công chúa không vui nên chỉ bóng gió như vậy.

Vĩnh Lạc công chúa cười, từ chối cho ý kiến. May mắn à! Hình xăm gì chứ! Thực ra nó không phải hình xăm, cụ thể là cái gì nàng cũng không biết. Chỉ biết, vào lúc nguy khốn nhất, chính mình đã kích phát được một loại năng lực khác thường, chập chờn bất định, điều kiện để sử dụng không rõ, nàng gọi nó là linh lực. Nhị Kiều trên lưng nàng đại khái là xuất hiện sau khi kích phát linh lực, không ngờ lại đi theo nàng tới tận thời không này.

Chuyện ở Ô Đạt bị bắt xăm mình chẳng qua chỉ là một cái cớ để giải thích nguồn gốc của nó thôi.

“Phó mẫu có biết mấy năm nay tỷ tỷ con qua lại với ai nhiều nhất không?”

Nhắc đến Trường Duyệt công chúa, Chương thị càng căm tức. Bà cảm thấy Tư Không Uyển Phù là đứa vô ơn, nàng ta có thể ở lại cung đình này, được phong công chúa đều do Vĩnh Lạc công chúa cầu tình, nhờ vào ân sủng của nương nương, thế nhưng lại chưa từng ra mặt cho công chúa. Cho dù sợ bị giận cá chém thớt thì chí ít cũng giúp đỡ muội muội một chút, lòng dạ bạc bẽo đến nhường nào mới để mặc muội muội khổ sở mà một mình hưởng thụ vinh hoa. Đồ sói mắt trắng bạc tình bạc nghĩa!

Vậy nên giọng điệu bà nhạt hẳn đi.

“Nô tỳ chỉ biết Trường Duyệt công chúa qua lại nhiều nhất với Trang phi của Tường Thụy cung.”

Trang phi? Khánh Sung nghi là họ hàng của Tư Không thị nên đi thăm Tư Không Uyển Phù cũng có lí do chính đáng. Thế nhưng Trang phi…?

“Là vị được gả từ Yến quốc tới sao?”

“Phải, chính là nàng ta.”

Dụ Huấn Chiêu sau khi xuyên tới đã không ngừng đọc sách, học tập về những phong tục, lịch sử,... của thời không này. Nàng cũng hiểu rõ tình thế hiện nay. Đại lục chia ra làm 4 nước lớn: Cảnh, Tề, Vinh, Yến, mặt ngoài vẫn giữ mối bang giao hòa hảo. Mỗi nước lớn có ít nhất 4 tiểu quốc phụ thuộc.

Các nước lớn vẫn luôn có một loại luật lệ ngấm ngầm: Hoàng hậu của nước nào chỉ có thể là người của nước đó, như vậy có nghĩa thà để con gái dân thường làm hậu cũng không thể để người nước khác trèo lên ngôi vị đó. Cho dù có là công chúa chính thống của hoàng thất đại quốc gả sang đại quốc khác nhiều lắm cũng chỉ là Quý phi mà thôi. Hơn nữa, bọn họ không được phép có con, con gái cũng không.

Bởi vì giữ lại một mối nguy cơ, chi bằng bóp chết nó từ trong trứng nước.

Phòng ngừa trường hợp phi tần xuất thân nước khác có con trai, cấu kết với mẫu quốc tàn hại tay chân, tránh để cho hoàng tử có huyết thống ngoại tộc kế thừa đại thống, những phi tần như vậy, không con, cô độc, thường không sống lâu, bề ngoài tưởng chừng vinh quang nhưng thực sự rất khổ sở.

Trang phi là công chúa Yến quốc, cô mẫu của Thiên Cơ công chúa, tình cảnh của Yến quốc có vẻ khá nguy nan, bà ta cũng không được sủng.

Sao nào? Đây là đồng bệnh tương liên à?

Người ngoài nhìn vào có thể không hiểu chứ nàng đây thì còn lạ gì ba cái thủ đoạn này nữa. Xương Thịnh đế không thể nào tự dưng yêu chiều Tư Không Uyển Phù còn hơn cả Cảnh Du công chúa được, tương lai chắc là muốn gả nàng ta đến đại quốc nào đó, Tề quốc hoặc Cảnh quốc. Khả năng cao hơn có lẽ là Cảnh quốc, khi lựa chọn kết minh, thường thì người ta sẽ chọn một đồng minh lớn mạnh hơn. Thế nhưng cũng chưa chắc.

Mà chuyện hôm nay nàng ta lại đóng vai trò gì đây?

“Đúng rồi, Húc ca gửi thư cho ngài này.”

Dụ Huấn Chiêu lấy từ dưới gối đầu ra một phong thư trao cho Chương thị, Chương thị đón lấy, hân hoan trên mặt không giấu nổi. Tuy bà thường mắng hắn không nên thân nhưng vẫn luôn có thừa yêu thương.

“Cháu trai của nô tỳ đâu dám nhận tiếng ca ca của công chúa chứ.”

“Húc ca giúp đỡ con rất nhiều, chúng con cũng coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đương nhiên xứng.” Nàng nhìn Phất Chỉ. “Phó mẫu chắc cũng mệt rồi, người hãy về nghỉ ngơi đi, Phất Chỉ, em theo giúp phó mẫu dọn dẹp.”

Phất Chỉ gật đầu.

“Dạ.”

Đợi hai người đi khỏi, Vĩnh Lạc công chúa mới buông một câu không đầu không đuôi.

“Hình như dạo gần đây Lễ vương phủ quá bình yên thì phải!”

Ngưng Chỉ hiểu ý, nói hùa theo.

“Thải Tang cô nương của chúng ta vừa xinh đẹp vừa khéo hiểu lòng người, hơn xa Dương Trắc phi.”

Dụ Huấn Chiêu bật cười, khẽ vuốt má Ngưng Chỉ.

“Thải Tang dĩ nhiên thích hợp, thế nhưng ta quan trọng nhất là tâm cảnh, ta tình ngươi nguyện mới hợp ý ta. Em mài mực đi, ta viết cho nàng ấy một phong thư, xem thử nàng ấy có bằng lòng không.”

Kinh hậu nghĩ ra trò này chắc cũng vì mấy lời đồn bên ngoài. Dương Ninh quận quân có thể tung tin đồn thành công, sau lưng đâu thể thiếu Lễ vương phủ duy trì. Lễ vương trước nay coi như cũng biết điều mà lại hùa theo làm bậy, tai cũng mềm đấy, gió thổi bên gối một tí đã không nhịn nổi.

Nghe nói Dương Trắc phi của Lễ vương phủ rất hay ghen, từ khi lên làm chủ tử rồi tính tình cũng lớn. Nếu ăn no rửng mỡ không việc gì làm, vậy thì khiến hậu viện của vương phủ thêm người mới, Dương Trắc phi chắc chắn sẽ bận rộn lắm đây.

Dụ Huấn Chiêu nói cầu phúc ba ngày là thực sự cầu phúc ba ngày.

Vào ngày thứ hai, Thanh Tỏa trượt chân ngã xuống giếng ngay trước mắt bao nhiêu cung nhân trong Tín Phương cư, lúc cứu lên đã ngừng thở. Cung nữ nhị đẳng đến báo, nàng đang quỳ gối trước tượng Phật khẽ niệm chú Vãng Sinh, mắt cũng không mở, chỉ bảo.

“Bản cung đã biết.”

Tin tức truyền đến Phượng Thê cung, Kinh hậu vừa nghe đã cười lạnh.

“Bản cung biết mà.”

Con nha đầu tâm tư cũng rắn rết lắm đến cả cung nữ mẹ ruột để lại cũng không tha.

“Cô nương, đã việc xong rồi ạ. Nàng ta đã được cho uống nước Vong Ưu, nay được sắp xếp ở lại thôn trang ngoại thành của chúng ta.”

“Ừ.”