Bắc Thần

Chương 22. (Đã chỉnh sửa)

Thư phòng.

Dụ Ngôn Tranh tiếc nuối thở dài.

“Đúng vậy, bản cung đâu có phúc đức được nhận chân truyền của tiên sinh. Như Nhạc An tỷ mới là có phúc.”

Hạ tiên sinh ngừng xem mấy bản chữ viết của Dụ Ngôn Tranh, ngẩng đầu lên, nụ cười nhàn nhã không đổi.

“Hoàng nữ có hiếu tâm, đó đã là điều đáng quý rồi. Có điều nữ tử nên tao nhã, không so đo tranh giành mới phải.”

Nghe ra ẩn ý trong lời của Hạ tiên sinh, Bát hoàng nữ tái mặt. Nàng đâu thể ngờ, mụ già này không biết điều đến thế. Nàng có tâm tư so hơn thua với Nhạc An công chúa, nghe nói Nhạc An công chúa viết được một tay chữ trâm hoa tiểu khải của Vệ phu nhân thời Đông Tấn xinh đẹp đến vậy là nhờ được Hạ tiên sinh đích thân chỉ dạy. Nàng đã khổ cực tập viết đến tối muộn, lại năm lần bảy lượt mặt dày đến nữ viện hết xin xỏ, lại ám chỉ mong được Hồ thị cầm tay dạy bảo.

Nếu không phải bà ta học vấn cao, được nhiều người tôn trọng kính ngưỡng, cả phụ hoàng cũng tán thưởng, thì nàng đâu phải như thế này.

Nếu không phải nhà ngoại nàng chỉ là thương nhân, giàu có nhưng địa vị thấp kém, mẫu phi lại không được sủng thì nàng đâu phải như thế này.

Suốt ngày ca múa đàn hát như Trường Duyệt công chúa có là gì, viết chữ vẽ tranh mới là việc phong nhã.

Nàng cũng muốn được phụ hoàng khen ngợi chữ nàng đẹp.

Sao lại không chứ?

Dụ Ngôn Tranh vác khuôn mặt chua chát nổi giận đùng đùng, bước nhanh ra cửa, không cẩn thận đụng phải một người, ngã nhào sang một bên.

“Ngươi đi đứng kiểu gì!”

Bàn tay tao nhã như ngọc vươn ra muốn kéo nàng dậy, người kia mặc áo trắng váy đỏ ngược sáng mà đứng, mỹ ngọc vô hà*, áy náy.

* ngọc đẹp không có tì vết

“Bát tỷ, Vĩnh Lạc không cẩn thận va phải tỷ, mong tỷ đừng trách.”

Sợi dây lý trí trong đầu Dụ Ngôn Tranh phựt một tiếng đứt đoạn, giật lấy cuốn sách trên tay Dụ Huấn Chiêu xé thành trăm mảnh, vừa xé vừa điên cuồng hét.

“Ai cần ngươi làm bộ? Ai cho các ngươi đứng xem ta mất mặt?”

Nhà ngoại là thường dân. Không phải Dụ Huấn Chiêu cũng có nhà ngoại là thường dân sao? Ý Anh Hoàng hậu cũng chẳng rõ lai lịch đấy ư?

Thế mà nó không những không bị coi khinh mà còn có mấy năm vinh sủng ngút ngàn, được ban cả phong hào, đây chẳng phải chứng tỏ, nàng ngay cả nó cũng không bằng.

Mẫu thân nàng từ sau hôm tới Quan Thư cung vẫn luôn sợ bóng sợ gió, không kể cho nàng nghe gì cả, chỉ dặn dò nàng không được động chạm đến nó, nghe bảo nó lợi hại lắm. Nếu mà lợi hại thật thì năm đó là ai đi đày tới cái nơi khát máu, dơ bẩn như Ô Đạt cơ chứ.

“Du ký của ta.”

Hoài Ninh quận chúa tiếc rẻ kêu lên, suýt tí thì nổi đoá. Dụ Huấn Chiêu nhanh chóng nắm tay nàng, cản lại.

Đại cung nữ của Dụ Ngôn Tranh vội vàng tiến lên nửa dìu nửa kéo nàng ta, lại luôn miệng trấn an.

“Hoàng nữ ơi nơi này chính là nữ viện đó, ngài quên mất mấy chữ tôn sư trọng đạo chính tay Thánh thượng viết còn đang treo trong thư phòng để giáo huấn con cháu hoàng tộc rồi sao? Xin đừng làm ầm ĩ nữa, ngộ nhỡ bệ hạ giáng tội thì ngài không gánh nổi đâu.”

Vị Vĩnh Lạc công chúa này vừa bước một chân ra khỏi Quan Thư cung mà ngay sau đó Hoàng hậu nương nương đã ban ý chỉ để tất cả các cung nhân thay phiên nhau đến nghe cung quy. Điều này chứng tỏ Vĩnh Lạc công chúa không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, dễ bị đè đầu cưỡi cổ như thập tam hoàng tử trong Tây cung, nàng ta là công chúa có phong hào, đương nhiên có thể diện khác. Lúc nàng đến Thượng Phục Cục lấy vải vóc may mặc mùa đông cho hoàng nữ cũng thấy đám người đó quay ngoắt thái độ, không dám khắt khe Tín Phương cư chút nào, mọi việc đều làm theo quy củ.

Ngay cả Trinh tần nương nương cũng nhắc nhở hoàng nữ rồi, sao còn làm việc hấp tấp như thế?

Dụ Ngôn Tranh nhìn thẳng mặt Dụ Huấn Chiêu, không thấy sự khinh thường thế nhưng so với khinh thường lại khiến nàng mất mặt hơn. Điệu bộ ung dung điềm tĩnh của Dụ Huấn Chiêu khiến nàng cảm thấy mình chỉ là một con khỉ nhảy nhót lên xuống, không đáng để nàng ta động dung.

Nàng hít một hơi thật sâu, áp xuống lửa giận trong lòng, khổ nỗi ủy khuất quá lâu, càng áp xuống càng nghẹn lại khiến nét cười giả tạo cũng trở nên quái dị, méo mó.

“Tỷ tỷ lỡ lời, chắc muội muội không trách đâu nhỉ.”

Sao ngươi biết?

Cứ luôn giữ mãi cái thể diện đó làm gì?

Dụ Huấn Chiêu nhẹ nhàng cười.

“Bát tỷ thật nóng vội.”

Dụ Hòa Sơ vẫn không buông bỏ.

“Bát hoàng nữ, ngài là công chúa không có phong hào, theo quy củ tôn ti khác biệt, trước phải hành lễ với Vĩnh Lạc công chúa mới đúng.”

Dụ Ngôn Tranh khóe môi cứng đờ, nụ cười méo mó suýt thì không giữ nổi nữa. Sau một lúc, nàng ta uốn gối, làm ra động tác hành lễ tiêu chuẩn. Dụ Huấn Chiêu cười cười trả lại bình lễ.

Một thư đồng đi từ trong thư phòng ra, khẽ thưa.

“Hạ tiên sinh mời các vị vào thư phòng tiếp tục buổi học.”

Bát hoàng nữ hừ lạnh phẩy tay áo bỏ đi, đại cung nữ của nàng ta vội vàng khom người hành lễ rồi mới rời đi.

Vĩnh Lạc công chúa và Hoài Ninh quận chúa cùng đi vào thư phòng, nhìn nhau, thấy được sự tiếc nuối trong mắt nàng ta, Dụ Huấn Chiêu ghé lại gần nói.

“Bộ ‘Nam Phong du ký’ đó nếu ngươi còn muốn thì cứ tới Đăng Phong Lâu, ta bảo Húc ca đưa ngươi thêm vài bộ.”

Dụ Hòa Sơ mừng rỡ, nhảy đến ôm chầm Dụ Huấn Chiêu, bị Hạ tiên sinh nhìn chằm chằm. Nàng xấu hổ, sáp lại gần cười cười.

“Cám ơn ngươi.”

“Thằng nhãi ranh, còn không mau đứng lại.”

Tuyên Nghĩa Hầu đã bước sang tuổi ngũ tuần mà trông vẫn quắc thước khỏe mạnh, cầm chổi lông gà trong tay, chạy theo đuổi đánh Bạch Hoành Tín.

Bạch công tử lông bông trốn chạy, hồ hởi vừa nói vừa cười.

“Con không đứng lại đâu, chẵng nhẽ đứng lại cho cha đánh.” Con đâu có ngu.

Mọi người trong Tuyên Nghĩa Hầu phủ đã quá quen với tình cảnh này, ai nên làm việc gì thì cứ làm việc ấy.

Công tử chắc lại mới từ Phong Nguyệt quán trở về, đi tìm tiểu quan gì đấy, bị lão Hầu gia mai phục ngay trước cửa cho ăn chổi lông gà đây mà.

Không phải lo.

Bạch Hoành Tín chạy vào phòng mình, nấp dưới gầm giường, hí hửng, chắc mẩm lão cha không tìm được mình. Y cảm thấy lấn cấn, sờ soạng một hồi, hóa ra là một bức thư.

Quái lạ, sao lại có bức thư nào đề tên bản công tử vậy chứ?

Y mở lớp niêm phong, đọc thư.

Lão Hầu gia chạy vào phòng ngủ, sục sạo khắp cả gian phòng cũng không sao tìm được thằng con trai không nên nết.

Lão chợt nhận ra có một vị trí mà lão chưa đụng tới.

Hà hà, thằng ranh này, sao mà qua mặt cha mày được!

Tuyên Nghĩa Hầu không màng đến hình tượng nằm bò xuống đất, nhìn vào gầm giường, nào ngờ lại thấy con trai mình khóc không thành tiếng. Lão vội vàng kéo nó ra, thay nó phủi bụi, hỏi.

“Thằng ranh, con làm sao đấy?”

Con trai lão chẳng để ý gì đến người cha già ở ngay bên cạnh, thẫn thờ lẩm bẩm.

“Ta vốn cho rằng ngươi sẽ khác… sẽ khác.”

Y không ngờ chính nàng cũng không thèm để ý đến mấy năm làm bạn, cũng giống như những người khác nhìn y với ánh mắt lạ thường, khuyên y quay đầu là bờ, bảo y cách xa Thu Vấn Mặc.

Vấn Mặc ơi! Tình yêu của chúng ta phải làm sao mới được thế nhân chấp nhận đây?

Phải làm sao đây?

Bạch Hoành Tín ngồi sụp xuống khóc lóc như một đứa trẻ.

Duệ vương phủ.

“Cái gì? Thải Tang cô nương gả cho ai?”

Duệ vương – Dụ Thừa Túc phẫn nộ gạt hết tất cả những món ngon rượu thịt ê chề trên bàn xuống đất, tiếng đồ vật rơi vỡ nghe rất chói tai.

Phạm Nhất quỳ ở một bên, ý nghĩ không ngừng chuyển động.

Điện hạ thật hồ đồ!

Có mỗi một nữ nhân lưu lạc phong trần mà cứ nhớ mãi không quên.

Chốn yên hoa lấy buôn bán xác thịt làm kế sinh nhai, đám thương nhân miệng lưỡi dẻo quẹo chỉ chăm chăm moi tiền thiên hạ, đâu thể tin vào mấy lời uyển chuyển của bọn chúng.

Dù cho bề ngoài có lấy một cái tên cực kì văn nhã: Hồng Tụ Thiêm Hương*, hay mang tiếng ca phường phong nhã thì cũng đâu thể thay đổi được bản chất buôn phấn bán hương, thối nát cực kì; cũng như mấy vị hoa nương ở đó mang tiếng bán nghệ không bán thân cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh đầu hoài tống bão**, cá nước thân mật với đám ân khách.

Nơi phong nguyệt mà còn bày đặt phong nhã, bán nghệ không bán thân, chỉ lừa được mấy đứa con nít thôi.

* Hồng tụ thiêm hương: việc thư sinh đọc sách có giai nhân đốt thêm hương.

** đầu hoài tống bão: ý chỉ việc chủ động ôm ấp yêu thương vì mục đích khác.

Ai dám chắc Thải Tang cô nương còn trong sạch như câu chuyện về thân thế lâm li bi đát mà ả bịa ra hòng lấy lòng khách nhân?

Sao mà ai nấy cũng mê ả ta như điếu đổ vậy?

Đến cả Lục điện hạ lớn lên trong cung thành hoa lệ, nhìn quen xuân sắc nhân gian mà cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân.

Phạm Nhị ở bên lập tức nịnh nọt nói.

“Thưa điện hạ, Thải Tang cô nương phải gả làm thiếp của Lễ vương, chính là dùng một cỗ kiệu nhỏ nâng từ cửa ngách qua, Lễ vương phi không màng thế sự, Dương Trắc phi quản gia mà ghen tị nên ngay cả mấy bàn tiệc rượu đãi khách mừng nạp thiếp cũng hủy bỏ.”

Bàn tay không một vết chai đang đặt trên chuôi kiếm bỗng dừng lại, Duệ vương khẽ thở dài.

“Là vương bá à, thế thì thôi vậy.”

Hắn dẫu có ăn chơi đến mấy cũng biết không nên chọc vào đám vương công quý tộc, chỉ có khi hoàng huynh được bọn họ duy trì, hắn mới sống sung sướng, an nhàn như bây giờ được.

Đáng tiếc cho một cô nương thanh cao không nhiễm bụi trần, đáng tiếc cho một thời phong lưu của hắn.

Đó không phải phong nhã thì cái gì mới là phong nhã?

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng kêu la ồn ào.

“Vương phi, ngài không thể vào đó đâu ạ. Vương phi nương nương…”

“Bản vương phi cớ sao không được vào? Có phải vương gia lại đem con hồ ly tinh nào về phủ không?”

Đám phụ tá thầm than vị vương phi chua ngoa, đanh đá xuất thân từ Bình Nam Bá phủ lại tới rồi.

Dụ Thừa Túc cảm thấy đau đầu, day day huyệt thái dương. Nếu không phải Bình Nam Bá ban đầu quyên góp cả gia tài bạc triệu cho Thái Tổ nuôi quân khiến ngài cảm động ban cho tước vị, có cả danh lẫn lợi lại là hoàng thương hàng đầu Vinh quốc, giàu nứt đố đổ vách mà hoàng huynh lại cần tiền của nuôi dưỡng thế lực thì mắc gì hắn phải cưới con mụ đanh đá, ngoa ngoắt này.

Càng giao tiếp, qua lại nhiều với mấy vị cô nương không tài tình hơn người thì cũng khéo chiều lòng ân khách ở Hồng Tụ Thiêm Hương nổi danh phong nhã, hắn càng cảm thấy Diêu Tuệ Tâm chẳng khác gì mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ.

Dung chi tục phấn*! Đúng là dung chi tục phấn! Chẳng bằng một góc áo của Thải Tang.

* dung chi tục phấn: chỉ sắc đẹp chỉ do phấn son, lòe loẹt, giả dối không có nội hàm, kém tinh tế.

Quả nhiên là con gái thương nhân, dù có tước vị trên người cũng không rửa sạch nổi mùi tiền, không có chút tao nhã nào, làm sao sánh được với Thải Tang thanh cao, ở chốn yên hoa mà không nhiễm chút bùn nhơ, phong nhã đến vậy.

Thải Tang ơi!

Duệ vương điện hạ xưa nay cũng là một người nóng tính, hắn quát lên.

“Cút ngay.”

Tiếng la bên ngoài lập tức im bặt, sau đó tiếng khóc om sòm nổi lên, Duệ vương phi gào khóc ầm ĩ, mắng nhiếc Duệ vương là tên khốn kiếp bạc tình quả nghĩa, mắng hắn chẳng bằng một con chó.

Dụ Thừa Túc tức khí, chạy ra ngoài đánh nhau tay đôi với vương phi nhà hắn.

Cảnh tượng ầm ĩ, náo loạn, không chút thể thống gì đáng nói.

Phạm Nhất thở dài, phu không ra phu, thê không ra thê. Bình Nam Bá phủ giáo dưỡng chẳng ra gì, thật là lạ, cho dù khi xưa là thương nhân nhưng từ khi cưới được Dao Hoa Đại Trưởng Công chúa ít nhất con cháu cũng phải nho nhã lên được chút xíu chứ.

Như thế này chẳng trách điện hạ thà rằng mến mộ một hoa nương chốn phong trần cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến thê tử kết tóc. Thử hỏi khuê tú kinh thành nào mà quá quắt đến vậy? Không hiền huệ, rộng lượng thì thôi còn muốn trèo lên đầu phu quân, hai ngày ba bữa lại gà bay chó sủa.

Mà thôi y phải ra can ngăn, không thể để điện hạ đánh chết chủ mẫu trong nhà được, chớ để hoàng hậu nương nương bận lòng.

(Thời xưa sĩ nông công thương, thương nhân địa vị thấp nhất, tuy giàu có nhưng ti tiện, bị đám quý tộc chèn ép, có khi có đồ tốt cũng không dám dùng mà tính tình Diêu Tuệ Tâm còn quá chanh chua nên Duệ vương rất khinh thường vương phi của hắn.)