Bắc Thần

Chương 3: Thỉnh an (Đã chỉnh sửa +1)

Ngày hôm sau, khi Dụ Huấn Chiêu rời giường, thân thể đã không còn đáng ngại.

Phất Chỉ chuẩn bị nước cho nàng rửa mặt chải đầu. Nàng ta bê chậu nước ấm ngáp ngắn ngáp dài bị Chương thị khiển trách: "Ngươi như thế này làm sao hầu hạ công chúa được, mau lên tinh thần đi."

Dụ Huấn Chiêu nhận lấy khăn khô từ tay bà, thấm bớt nước trên mặt, thản nhiên nói: "Phất Chỉ chăm sóc con cả đêm, mệt mỏi là chuyện thường ấy mà. Em và phó mẫu hay là đi nghỉ đi, ta không cần nhiều người hầu hạ đâu."

"Sao mà được chứ!" Phất Chỉ nhanh nhẩu nói: "Bên cạnh công chúa không có nhiều người đáng tin, để em làm việc người mới yên tâm được."

Dụ Huấn Chiêu dùng ngón tay dí dí đầu Phất Chỉ: "Em bớt khoe mẽ đi."

Chương thị và Ngưng Chỉ đều cười, không khí sáng sớm rất vui vẻ.

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Thanh Tỏa theo sau Cát thị dâng đồ ăn sáng mới bước qua ngạch cửa đã nghe phải lời như vậy. Nàng ta hơi ngừng, ngón tay hơi co lại, nhưng chỉ trong giây lát đã khôi phục lại bình thường.

Phản ứng của Thanh Tỏa, Dụ Huấn Chiêu không biết. Ngưng Chỉ chọn mấy bộ cung y, nàng nhìn qua không tỏ vẻ gì chỉ gật đầu nói.

“Hôm nay hoàng tỷ tiến cung tạ ơn, tỷ muội ta tụ họp vốn là ngày vui nên chọn cung y vui mừng một chút.”

Đứa bé này là muội muội nhưng thông tuệ, bớt lo hơn tỷ tỷ song sinh nhiều.

Nàng ấy nhất định có thể hiểu ý nàng.

Cuối cùng Dụ Huấn Chiêu cũng thỏa mãn mặc vào một bộ cung trang màu liễu hoàng, trên tóc cài mấy đóa hoa lụa màu sắc tươi sáng, trông vui mừng mà không quá nổi bật.

Ngày Cảnh Du lại mặt, nàng cũng không định mặc mấy thứ hồng hồng đỏ đỏ miễn cho nàng ta chướng mắt.

Thay quần áo xong thì Cát thị, Thanh Tỏa và một cung nữ lạ mặt cũng vừa bày xong đồ ăn. Dụ Huấn Chiêu nhìn sơ qua không nói gì mà bắt đầu ăn. Ngưng Chỉ, Phất Chỉ chia đồ ăn cho nàng cũng không nói một lời nhưng rõ ràng trong ánh mắt chứa đựng bất mãn.

Đồ ăn, thức uống trông quy quy củ củ nhưng rõ ràng không đủ phân lượng dành cho công chúa, cũng không đủ đặc sắc. Thế này chẳng phải đang làm khó nhau sao?

Chuyện ra thế này, Dụ Huấn Chiêu đã đoán trước rồi. Trong cung này đâu thiếu dẫm thấp với cao. Với lại nàng cũng không kén ăn.

Từ sau khi nàng đi lưu đày, Kinh hậu đã dùng đủ mọi cách điều đi hoặc đánh chết rất nhiều cung nữ, nữ quan và ma ma trong Lan Chỉ hiên. Nay chỉ còn Chương thị - nữ quan giáo dưỡng của Vĩnh Lạc công chúa và đại cung nữ Thanh Tỏa do Ý Anh hoàng hậu ban cho mà thôi, ngay cả Lan Chỉ hiên cũng trở thành đồ vật trong túi người khác.

Tín Phương cư nàng đang ở trong 24 tòa cung thất ở Phương Hoa viên không nổi danh gì, bề ngoài xem như trung quy trung củ. Nhưng theo lời các cung nhân hầu hạ đã lâu trong cung thì nó là một nơi xui xẻo. Vị công chúa nào ngụ tại Tín Phương cư không chết yểu, không được hoàng ân chiếu cố thì cũng không hòa thuận với phu quân, dưới gối không con cái, xui xẻo hơn nữa thì tham gia mưu nghịch bị xóa tên khỏi ngọc điệp.

Tóm lại không phải nơi tốt lành gì.

Canh giờ vừa đến, Dụ Huấn Chiêu đứng dậy. Hôm nay nàng mang theo Ngưng Chỉ, Phất Chỉ và Cát thị đến Phượng Thê cung.

Cát thị là người của Hoàng hậu, phải cho Hoàng hậu thể diện, nên nàng để bà ta quản lý ẩm thực của nàng. Chương nữ quan quản lý sự vụ trong cư. Thanh Vũ, Phất Chỉ, Ngưng Chỉ đều theo bà học tập. Còn các cung nhân khác nàng tạm thời không động tới.

Cũng không phải không biết đám người đó ngư long hỗn tạp, muốn thanh trừ cần phải có thời gian, tốt nhất là từ người khác ra tay. Nàng sẽ không cho rằng chỉ cần giống như mấy tiểu thuyết xuyên ân uy cùng thi là có thể khiến họ rơi nước mắt cảm động mà đầu nhập phe mình.

Cũng không xem mình có địa vị thế nào? Có thể cho họ chỗ tốt gì mà muốn người ta trung thành với mình?

Dẫn đường cho nàng như cũ vẫn là đại cung nữ Thường Nhã.

Vừa bước vào đã nghe thấy mấy tiếng cười mềm mại, oanh thanh yến ngữ ríu rít bên tai.

Dụ Huấn Chiêu rũ mắt hành lễ.

“Vĩnh Lạc gặp qua mẫu hậu, nguyện mẫu hậu thân thể tường an.”

Kinh hậu ngồi ở chủ vị, cung trang minh hoàng sắc, đầu đội phượng quan châu ngọc rực rỡ, quý khí vô song. Công bằng mà nói dung nhan của Hoàng hậu không phải loại xinh đẹp khiến hai mắt người ta sáng ngời, nhưng ở hậu vị đã lâu nên trên người có một cỗ khí thế uy nghiêm không ai sánh bằng. Sắc mặt hồng nhuận nào có nửa phần bệnh tật.

Các cô nương xinh đẹp vây quanh lại khiến Kinh hậu trở nên chúng tinh ủng nguyệt.

“Miễn lễ."

Tiếp theo đó là các hoàng nữ khác đứng dậy hành lễ với Dụ Huấn Chiêu, nàng cũng kiên nhẫn đáp lại bình lễ. Đó chính là đặc quyền của phong hào, trước hành lễ để thể hiện tôn ti, sau đáp lễ tỏ rõ trưởng thứ.

Các nàng ăn mặc cũng tươi sáng, nhưng tuyệt đối không có ai dám mặc màu đỏ cả, màu hồng cũng không dám.

Nàng hiểu, tính ra các nàng đều là thứ nữ, kiếm ăn dưới tay Kinh hậu thật không dễ.

Hoàng hậu hiện nay vì thể hiện cái uy của trung cung nên ra lệnh cho các hoàng nữ thay phiên nhau đến hầu hạ bà rửa mặt chải đầu. Nhưng việc này thế nào cũng không rơi lên đầu công chúa được sủng ái, có mẫu phi sủng quan lục cung như tiểu di muội.

Có điều về sau sẽ khác.

Kinh hậu nhấc mắt.

Bà xuất thân danh môn , từ nhỏ được bồi dưỡng để có ngày mẫu nghi thiên hạ đương nhiên không mong chờ gì với tình yêu nam nữ. Nhìn các chị em dâu vì gả sai người mà có kết cục đau thương không thể không cười mấy tiếng thật hả dạ.

Bệ hạ đối với bà rất tôn trọng, cho bà đủ thể diện, bất kể là phi thiếp được sủng ái mà có hành vi vượt qua khuôn phép bà đều có thể dùng cung quy mà xử phạt. Dưới gối trai gái đủ đầy, hoàng tử hoàng nữ mặt ngoài đều hiếu thuận.

Vốn tưởng rằng đời này như thế là đủ, nào ngờ Hoàng đế bỗng nhiên dở chứng, dùng lễ của Hoàng quý phi nghênh đón người mới vào cung, mọi điều vinh sủng. Danh vị Hoàng quý phi vốn là khi Hoàng hậu mới qua đời chưa thích hợp làm hỉ sự phong cho vị phi tần trở thành Hoàng hậu tiếp theo, hoặc là Hoàng đế không có ý muốn lập hậu thì phong vị Hoàng quý phi để cai quản hậu cung.

Kim thượng như vậy là đang đánh vào mặt bà.

Mà như thế cũng thôi, Hoàng quý phi ngày thường cũng coi như an phận, biết tôn kính trung cung. Rốt cuộc cũng chỉ là phi tần không thể đè lên đầu bà được. Ấy thế mà nàng ta mang thai, lại là song thai, nghĩ đến lúc ấy Kinh hậu chỉ muốn chửi tục.

Song thai ở Đại Vinh đại biểu cho điềm lành, nếu là long phượng thai, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Sợ nhất chính là Kim thượng lại dở chứng không màng đến lễ pháp vậy thì địa vị của Đông cung e rằng không giữ nổi.

Sợ bóng sợ gió một hồi, may là long tử phượng sinh. (nam thai mất, giữ được thai nữ)

Sau đó lại xảy ra đủ mọi chuyện khiến bà cảm thấy Hoàng quý phi này không trừ khử không được.

Mà hoàng thượng lại đánh vào mặt bà lần nữa, truy phong Hoàng quý phi thành Ý Anh hoàng hậu, trong khi hoàng hậu nguyên phối là bà vẫn còn sống nhăn răng đây, mất mặt không chịu nổi.

Liên quan đến hiện tại nhìn thấy Vĩnh Lạc công chúa bà cảm thấy có chút nhức mắt.

Các hoàng nữ liên tục nói mấy câu chọc cho Kinh hậu cười, lại có kẻ không chịu ngồi yên. Bát hoàng nữ mặc một bộ cung y màu quất, khuôn mặt nhỏ kiều tiếu khả ái hơn nữa có cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, trước giờ khá được Kinh hậu yêu thích cất lời.

“Ai da, Cửu muội sao ngươi không nói lời nào, sẽ không vì không vui mừng khi nhìn thấy chúng tỷ tỷ đấy chứ?"

Tiểu Cửu trước giờ rất phụ hoàng được sủng ái, nay nàng ta thất thế nàng đương nhiên muốn dẫm một chân, ngại nỗi ở trước mặt mẫu hậu cũng không dám gây ra náo động quá lớn.

Tối hôm qua nàng sốt cao mà không dám gọi thái y tới kê thang thuốc nên sáng nay tinh thần uể oải không ngờ còn bị người khác lấy làm đầu đề câu chuyện.

Dụ Huấn Chiêu cười khẽ, tiểu cô nương này nhiều mưu mẹo thích đố kị, đáng tiếc mấy trò xiếc này nàng vốn không để vào mắt.

“Muội muội mới hồi cung, trong lòng đang lo lắng lâu lắm không gặp bị chúng tỷ muội quên mất đây, nay xem ra muội đã lo lắng dư thừa.”

Lục hoàng nữ mặc cung y màu bích lam, dáng điệu mềm mại, dung nhan tinh xảo, đường nét ôn nhu uyển ước, nàng ngày thường rất dễ ở chung, thấy các muội muội không hòa thuận lắm bèn chuyển chủ đề.

“Phụ hoàng mới ban thưởng cho ta một bức tranh chữ, hôm nào mời các muội muội tới Tĩnh Tú các uống trà nhân tiện bình phẩm một chút.”

Trong đám hoàng nữ đến nay vẫn còn sống của Xương Thịnh đế, ngoại trừ Nhạc An công chúa đứng thứ ba, Cảnh Du công chúa đứng thứ tư ra thì lục hoàng nữ là lớn nhất. Nàng đối xử với các tiểu muội, đệ đệ không tệ, làm người cũng ôn hòa dễ mến hơn nữa có Hoàng đế làm lí do vậy nên các hoàng nữ khác cũng rất hưởng ứng.

“Vâng, hôm nào nhất định đến chỗ tỷ tỷ tụ họp.”

Dụ Huấn Chiêu cũng cảm thấy người này không tệ, ngay lúc tiểu di muội bị miệng ngọc lời vàng của Hoàng đế đày đi Bắc Mạc, chúng bạn xa lánh, chỉ có lục hoàng tỷ này và thập hoàng muội lén lút đến cho nàng vàng bạc.

Chỉ tiếc là chỗ vàng bạc đó đã bị Lâm ma ma Kinh hậu ban cho đi theo hầu hạ cướp mất.

Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó.

Tình cảm này khó mà có được.