Bắc Thần

Chương 33. (Đã chỉnh sửa)

À mà như thế thật thì thế nào?

Trong phòng ngủ ngoại trừ người bà tin dùng ra thì chẳng có ai khác để mà đi mách lẻo.

Kinh hậu ngồi thẳng người, dáng vẻ đoan chính nền nã, khẽ nhướng mày.

Thẩm thị hiểu ý chủ tử, lập tức lên tiếng, từ trên cao nhìn xuống Nhu Huệ công chúa: “Công chúa khiến Hoàng hậu nương nương bị thương nhưng nương nương trước giờ nhân từ, đối đãi với hoàng tự càng hào phóng, rộng lượng. Nô tỳ từng đọc sách thuốc cổ thấy một phương thuốc bồi bổ tuyệt diệu vô cùng, nhất định có thể trị khỏi vết thương cho Hoàng hậu nương nương nhưng cần có một vị thuốc dẫn, không biết công chúa có bằng lòng hiếu thuận hay không?”

Cái gì? Kinh hậu bị thương lúc nào, ở đâu? Nãy giờ có ai động vào một sợi lông nào của bà ta đâu? Vĩnh Lạc công chúa nheo mắt. Đúng là không chỉ có mình nàng biết đổi trắng thay đen.

Nữ quan của Đại Vinh thăng tiến theo hai con đường, một là từ những người cũ hầu hạ đã lâu đề bạt lên, một là theo con đường tuyển chọn. Trường hợp của Hạ tiên sinh đặc biệt hơn cả vì bà được Hoàng đế đích thân “mời”. Nữ quan có lương bổng, có quan phục, có địa vị nhất định trong nội đình, họ đều phải biết chữ nên khi Thẩm thị nói mình đọc sách thuốc gì đấy coi như cũng có lý do chính đáng.

Không biết Kinh hậu lại tính giày vò Dụ Ngôn Thanh kiểu gì đây?

“Nữ quan xin hãy cứ nói.” Nhu Huệ công chúa tìm thấy đường ra, hai mắt sáng lên.

Thẩm nữ quan dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Còn thiếu một vị thuốc dẫn là thịt người tươi mới được cắt xuống từ trên đùi trái, cần phải xẻ một dao, xát muối vào, lặp đi lặp lại ba dao, xát muối ba lần, khi cắt lấy làm thuốc dẫn mới có tác dụng. Công chúa hiếu thuận như thế ắt hẳn sẽ bằng lòng vì Hoàng hậu nương nương ra sức.”

Dụ Ngôn Thanh tái mặt. Cắt thịt làm thuốc dẫn! Đây là muốn khoét thịt trên người một cô nương như nàng sao? Nếu xẻo thịt thật nhất định sẽ để lại sẹo, tương lai nàng làm sao để lấy lòng phu quân đây? Nhưng nàng cũng không cách nào từ chối, muốn tẫn hiếu chính là nàng, bây giờ muốn chối từ cũng chính là nàng.

Thật là hoang đường! Hoàng hậu há lại để chuyện đó xảy ra.

Dụ Huấn Chiêu lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm thị.

“Nữ quan nãy giờ quá phận hơi nhiều rồi. Mẫu hậu và tỷ tỷ nói chút chuyện nhà nào đến phiên ngươi xen vào.”

Chiêu này của Kinh hậu thật hiểm, không chừa cho Dụ Ngôn Thanh tí đường sống nào. Mặc dù đúng là do nàng ta đụng phải họng súng trước nhưng chèn ép người quá mức như vậy, coi bộ cơn tức của Kinh hậu không nhẹ, bằng không sẽ không hành xử thiếu thỏa đáng như bây giờ.

Ngay cả danh tiếng cũng không cần, rốt cuộc bà ta bị cái gì đấy?

Kinh hậu âm u cười. Thẩm thị là ma ma hồi môn của bà, tuy chỉ là nô tài không hơn không kém nhưng đâu đến lượt một công chúa không được thánh sủng như nó trách cứ. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Hay nó tưởng lúc trước thoát chết một lần thì bây giờ có thể hành xử không chút cố kị gì? Bà không đụng đến nó thì thôi, nó còn dám đụng đến bà ư?

Mai này có phải còn muốn dẫm một chân lên đầu bà hay không?

“Nói mới nhớ, từ khi Chiêu tỷ nhi về lại Vinh quốc, người làm mẫu hậu như ta chưa từng thấy Lâm thị đâu cả, Cát thị cũng bị ngươi dùng mưu làm gãy chân. Chiêu tỷ nhi, ngươi nói đi, ngươi có điều gì bất mãn với mẫu hậu hay sao?”

Chưa gì đã áp đặt tội danh lên đầu nàng rồi đấy. Sự thật đúng như vậy thì sao?

“Mẫu hậu cứ thích đùa. Lâm thị không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt nơi Bắc Mạc nên bệnh nặng qua đời. Còn về Cát thị…” Vĩnh Lạc công chúa khẽ cười. “Có lẽ là con không có phúc khí được cung nhân của mẫu hậu hầu hạ.”

“Chiêu tỷ nhi là công chúa thiên gia, phúc vận đương nhiên thâm hậu, có phúc bạc thì cũng phải là Lâm thị, Cát thị mới đúng. Chỉ đáng tiếc cho tấm lòng của mẫu hậu ta.”

Hai người nhìn nhau cười, nói mấy lời khách sáo giả tạo, họ đều thấy được tia lửa trong đáy mắt nhau. Bầu không khí tràn ngập khói lửa, căng thẳng đến độ chỉ cần chạm vào là nổ tung.

Giữa lúc đó…

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương,… không hay… không hay rồi…” Tiểu cung nữ vừa hô lớn vừa chạy vào, vấp phải làn váy, nàng ta ngã sóng xoài ra đất.

Thẩm thị vốn là nữ quan chưởng sự của Phượng Thê cung, thấy cung nữ dưới quyền không biết quy củ như thế thì tức giận, quát: “Hoang mang rối loạn, không ra thể thống gì.”

Cung nữ bị quát mắng, mặt xám mày tro, sợ hãi nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương… Thái tử gia bị bệ hạ trách phạt, đã quỳ trước Kiến Chương cung hơn hai canh giờ…”

Lời còn chưa nói hết, Kinh hậu đã đứng phắt dậy, bàn tay siết chặt lấy trung y trên người, hoảng hốt: “Cái gì? Thừa Lương, Thừa Lương… không được…”

Bà không mang cả giày đã toan chạy ra cửa, Thẩm thị vội vàng ngăn lại.

“Nương nương, nương nương người còn chưa mặc xiêm y đàng hoàng.” Cứ như vậy mà ra ngoài nhất định sẽ bị úp cho cái tội thất nghi trước ngự tiền.

Kinh hậu hoảng hốt: “Đúng vậy… đúng vậy…”

Đợi đến khi Hoàng hậu ngơ ngác, mặc cho cung nhân xoay vần, đổi xong quần áo lại hớt ha hớt hải chạy đi, hoang mang rối loạn, khác hẳn với khí độ ung dung rộng lượng thường ngày.

Hoàng hậu trước giờ tự hào nhất về Thái Tử, nay hắn gặp chuyện chẳng khác nào trời đất điên đảo, bà ta trong lúc nhất thời hốt hoảng, về tình về lý âu cũng chấp nhận được.

Đám cung nhân thấy thái độ của người trên như thế cũng như rắn mất đầu, nét lo âu đều hiện rõ trên mặt, không ai để ý đến hai vị quý nhân nữa.

Dụ Huấn Chiêu đỡ Nhu Huệ Công chúa sợ đến hai chân đã mềm nhũn ra cửa, dặn dò Hương Cầm, Hương Kỳ.

“Tỷ tỷ không cẩn thận bị ngã, các ngươi chăm sóc cẩn thận vào.”

Hương Cầm, Hương Kỳ nhìn nhau. Công chúa vốn rất cẩn thận, không có khả năng té ngã, lại nhìn mép váy ẩm ướt của Nhu Huệ Công chúa, bọn họ đều hiểu ra, e rằng nàng bị Hoàng hậu nương nương trách phạt. Nhưng kẻ hầu như bọn họ vốn không có tư cách nhiều lời. Vì thế Hương Cầm, Hương Kỳ đồng thanh “Dạ” một tiếng, một trái một phải cẩn trọng dìu đỡ Nhu Huệ Công chúa.

Dụ Ngôn Thanh vừa ngượng ngùng vừa cảm kích nhìn Dụ Huấn Chiêu, nàng cũng hiểu rằng Vĩnh Lạc vì giữ thể diện cho mình nên mới nói như vậy.

Vĩnh Lạc Công chúa ưu nhã uốn gối: “Tỷ tỷ đi thong thả.”

***

Cùng lúc đó, ở Lễ vương phủ.

“Đêm nay là đêm nào?

Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?

Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,

(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,

Được biết vương tử.

Núi có cây, cây có cành,

Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.”

(Việt nhân ca – khuyết danh Trung Quốc, nguồn: Thi viện)

Tiếng hát thánh thót vang xa, âm điệu luyến láy, trong ngần như suối chảy, nghe âu sầu da diết, Lễ vương phi nhìn nữ tử mặc váy sam thắng tuyết trước mặt, tán thưởng: “Hình di nương hát thật hay, bản vương phi đúng là vinh hạnh mới được nghe một khúc hát ngàn vàng.”

Nữ tử dung mạo hơn hoa, sáng trong như thu nguyệt, khí chất xuất trần, mờ ảo tựa sương khói, mi mày vương nét sầu muộn tựa khúc hát của nàng ta, váy lụa Khinh Sa La mỏng manh bao lấy thân hình yểu điệu như liễu rủ trước gió, dáng dấp thanh cao hơn người. Đây chính là vị thanh quan* thân trong vũng lầy lại không lấm chút bùn nhơ – Thải Tang cô nương của Hồng Tụ Thiêm Hương.

Phải, là đã từng.

*thanh quan: những hoa nương bán nghệ không bán thân

Thải Tang có giọng hát hay, cả Lạc Dương này đều biết, nói rằng một khúc hát đáng giá ngàn vàng cũng không phải thổi phồng.

“Vương phi chớ nên nói vậy. Thiếp thân hèn kém, có thể dùng chút tài mọn khiến vương phi vui lòng, đấy là phúc khí của thiếp thân.” Thải Tang nói mấy lời nịnh hót nhưng ngữ khí không quá mức xu nịnh, ngược lại nghe như nàng ta chỉ đang trần thuật lại một sự thật mà thôi khiến Lễ vương phi cũng vui mừng bố thí cho một nụ cười.

“Miệng ngươi thật ngọt, chẳng trách được vương gia yêu thích.”

“Ha, vương phi không biết đấy thôi. Thứ nữ nhân dâm đãng như nàng ta một lời hát một câu nói vào tai ta cũng tỏa ra mùi vị tanh hôi của hồ ly rồi.” Người chưa vào đến mà thanh âm đã ra trước, tiếng lục lạc vui tai vang lên, ngay sau đó là xuất hiện của một bóng dáng mềm mại.

Người tới là vị “chân ái” nổi danh Kinh thành của Lễ vương – Dương Trắc phi.

Chưa được Vương phi cho phép mà đã tự ý xông vào, hành động của Dương Trắc phi rõ ràng đã vượt quá khuôn phép nhưng Lễ vương phi dường như chỉ xem đó là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Bà hiền từ nhìn váy lụa màu hoa đào trên người Dương Trắc phi, dùng khăn tay che miệng đoan trang cười khẽ.

Dương Mị đâu còn trẻ trung gì nữa, có ăn mặc trang điểm như cô nương đang tuổi xuân thì cũng không giấu nổi mấy nếp nhăn trên mặt, trên cổ. Thật là kệch cỡm!

Bao năm qua Dương Mị vẫn cố tỏ vẻ ngây thơ thiếu nữ cũng không nhìn lại xem bản thân mình đã bao tuổi rồi. Khẩu vị của vương gia đúng là tầm thường.

Lấy sắc thờ người, sắc suy tình hết. Nay vương phủ thêm người mới, Dương Mị rốt cuộc đã ý thức được nguy cơ rồi sao?

Từ sau khi nhi tử cập quan, bà bắt đầu đóng cửa thờ Phật, không hỏi sự đời, mọi quyền hành trong nội viện đều giao cho Dương Trắc phi quản lý, dung túng nàng ta làm bậy, lạm quyền cũng vì muốn xem xem người mà Vương gia khăng khăng một lòng rốt cuộc cao minh đến đâu.

Đáng tiếc!

“Bản Trắc phi nghe nói trước kia muội muội từng có quan hệ gần gũi với vài vị công tử tuổi trẻ tuấn tú của Đại Vinh ta. Lúc nãy nghe khúc hát của muội hình như có điều ám chỉ” Dương Trắc phi tự nhiên như ở nhà, tự động tìm một cái ghế dựa thoải mái mà ngồi xuống, chẳng để chủ mẫu vương phủ vào mắt, điệu bộ chanh chua, từ trên cao nhìn xuống Thải Tang: “Sẽ không phải là muội đang nhớ thương vị nào đấy chứ?”

------------------------

Chào mọi người. Dạo này tui mới nhập học được hai tuần, tấm chiếu mới còn lạ nước lạ cái nhiều nên chưa ra chương đều được. Mọi người thông cảm nhé!

Về hai chương ngoại truyện trước thì là quá khứ của Dụ Huấn Chiêu đó, Pandora chính là tên thật của nàng ấy.

Ban đầu tui định để bài hát mà Thải Tang hát là bài "Trích Tiên" của Diệp Lý ft Y Cách Tái Thính (hay lắm nhó) vì bài này rất hợp với khí chất u buồn của nàng nhưng sau tui lại nghĩ như thế có khác gì mấy kiểu xuyên không mà "mượn" thơ của mấy nhà thơ nổi tiếng đâu nên đổi lại bài Việt Nhân Ca nhé.

Tui có cảm giác nhân vật càng ngày càng nhiều thì phải. 😅