Bạc Vụ

Chương 47

[47] Bạc Vụ

[cáo] hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu một chút về sáu chặn ngăn cách [six degrees of separation] nha mọi người. Cách nói này tạm hiểu là mọi người trên thế giới này đều có thể kết nối với nhau gián tiếp qua 6 chặn quen biết hoặc ít hơn. Ví dụ bạn quen biết bạn của bạn, bạn của bạn quen biết ông A bên Nhật, ông A lại quen biết ông B bên Mỹ, cứ tiếp tục như vậy thì ông cuối cùng trong chặn sẽ quen biết cựu tổng thống Trump, suy ra bạn gián tiếp quen biết cựu tổng thống Trump. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học thì bởi vì thời hiện đại có mạng xã hội phát triển, con số chỉ còn là 3.57 chặn mà thôi ^_^ (nguồn từ ndminhduc)

****

Hừng đông.

Trong hành lang cũng không có người nào khác, ngay cả thành phố ồn ào náo nhiệt cũng an tĩnh hơn rất nhiều.

Bà dì hàng xóm kia vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa nhà, không nói lời nào cũng không có động tác, hoàn toàn không giống như có việc muốn tới gõ cửa.

Thế nhưng đã muộn thế này rồi, ai lại im im lìm lìm đứng trước cửa nhà hàng xóm như vậy? Lẽ nào không ngủ sao?

Trong không gian ánh sáng u ám không chịu nổi này, Tống Tình Lam đứng sau cửa quan sát đối phương tầm năm phút.

Anh hoài nghi người này có phải là bị mộng du hay không?

Một người phụ nữ tay không có bao nhiêu độ nguy hiểm, sau khi xác nhận đối phương không có thêm động tác nào khác, Tống Tình Lam kiểm tra chốt cửa, sau đó xoay người trở lại ghế sô pha. Con mèo kia vẫn còn ngồi trên tay vịn, ngoẹo đầu nhìn anh.

Tống Tình Lam đưa tay sờ đầu mèo, nó cư nhiên không né tránh, cũng không phát ra âm thanh.

Bầu không khí thật sự có chút không bình thường.

Tống Tình Lam thu tay lại, suy tư một chút, sau đó nâng chân đi về phía phòng ngủ của Quý Vũ Thời.

Anh muốn xác nhận tình huống của Quý Vũ Thời một chút.

Nắm cửa phòng ngủ chuyển động, có tia sáng ấm áp tràn ngập ở bên trong.

Tống Tình Lam nhớ kỹ, ngoại trừ lời đồn là Quý Vũ Thời yêu sách như mạng thì còn một chuyện là rất sợ bóng tối, vì thế trước giờ chưa từng qua đêm ở tiểu đội Ninh thành.

Cho nên, bình thường Quý Vũ Thời đều mở đèn ngủ sao?

Quả nhiên, ở đầu giường là một cây đèn ngủ.

Quý Vũ Thời nằm nghiêng trên chiếc giường lớn mềm mại, nửa gò má trắng nõn vùi vào gối, biểu tình trong ánh đèn màu ấm ám lộ ra trạng thái thả lỏng, thoạt nhìn đã ngủ rất say.

Máy điều hòa trong phòng được chỉnh nhiệt độ rất thấp, trên người Quý Vũ Thời đắp một tấm chăn mỏng, nó theo hô hấp mà phập phồng.

Quý Vũ Thời có vẻ rất yếu ớt.

Giống như, lúc ở nhiệm vụ Chaos.

Lần đó Quý Vũ Thời bị đông cứng, Tống Tình Lam ôm cậu che chở trong lòng suốt mấy tiếng.

Lúc này, một thứ lông xù xẹt qua bên chân.

Con mèo Orange dáng dấp mập mạp lại mềm mại kia giẫm đện thịt đi tới, Tống Tình Lam không hề cảm nhận được nó tiến tới. Chỉ thấy nó đi vào phòng, thực quen thuộc nhảy lên giường Quý Vũ Thời, sau đó tìm một vị trí ở bên cạnh cậu rồi cuộn mình thành một đoàn.

Thoạt nhìn hết thảy đều khôi phục bình thường.

Tống Tình Lam không đi vào trong, chỉ đừng hơn mười giây liền nhẹ nhàng khép cửa lại, một lần nữa quay ra phòng khách.

Trải qua đoạn nhạc đệm này, chút buồn ngủ của Tống Tình Lam đã hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi. Anh nhìn điện thoại một chốc, phát hiện Lý Thuần đăng một status mới.

Lý Thuần: [Bạn gái nói tôi không đúng thì chính là tôi không đúng, tuyệt đối không có lý do "đầu chó"]

Tra nam lừa ngừa quả thực có rất nhiều chiêu trò.

Tống Tình Lam vừa nghĩ tới câu này thì lập tức nhớ ra---- Lý Tuần có bạn gái khi nào?

Lần trước khi đi làm nhiệm vụ, Lý Thuần nói rằng mình chưa kịp xin di động của cô bé kia, còn vì thế mà tiếc nuối một phen.

Tống Tình Lam gửi cho Lý Thuần đầu óc không đứng đắn một tin tức, bảo đối phương sau khi thức dậy lập tức liên hệ với mình.

Suy nghĩ một chút, Tống Tình Lam lại gửi tin nhắn cho những người khác trong đội, nội dung là: [Sau khi thức dậy cập tốc liên lạc.]

Cái đám khốn này cứ được nghỉ là nằm ỳ ra ngủ say như chết ra, Tống Tình Lam phỏng chừng bọn họ sẽ tỉnh lại quá sớm. Vừa vặn lúc này anh cùng Quý Vũ Thời vẫn chưa có manh mối, liên lạc được cũng chỉ hỏi thăm tình huống mà không, không còn gì khác.

*

Sáng sớm, Quý Vũ Thời liền tỉnh.

Bên cạnh gối đầu có dấu vết đã nằm của Tiểu Quýt, xem ra tối hôm qua nó lại lén chui vào phòng, mà cậu thì cư nhiên không hề phát hiện.

Quý Vũ Thời đã lâu lắm rồi không ngủ say như vậy.

Rõ ràng trước khi ngủ còn thảo luận qua một câu chuyện làm người ta cảm thấy sợ hãi nhưng cậu không hề mộng mị chút nào. Bởi vì trong nhà có thêm một người sao?

Chính là tình huống này ngay cả khi Quý Mân Việt tới đây trước đây cũng rất hiếm khi phát sinh.

Ngoài dự liệu của Quý Vũ Thời là sau khi ra khỏi phòng ngủ liền ngửi thấy hương vị bữa sáng cùng mùi thơm của cà phê.

Trong phòng bếp, Tống Tình Lam đang chiên trứng.

Dáng dấp anh quá cao lớn, phòng bếp có thể coi là rộng rãi bị một mình anh chiếm cứ hơn phân nửa.

Quý Vũ Thời kinh ngạc: "Anh...."

"Không cần tới nhà ông ngoại tôi nữa." Tống Tình Lam thấy cậu đã tỉnh, lập tức nói: "Tôi đã đặt mua vé tàu sớm nhất rồi, chúng ta ăn sáng xong thì lập tức trở lại Giang thành."

Tống Tình Lam đã rửa mặt rồi, thoạt nhìn ngủ không quá ngon nhưng tinh thần vẫn rất tốt, giống như tinh lực dùng mãi cũng không hết vậy.

Quý Vũ Thời kỳ thực không phải muốn hỏi vì sao anh vẫn chưa đi, cậu muốn hỏi anh còn biết nấu cơm nữa sao?

Tống Tình Lam xúc trứng ốp la vào dĩa, động tác rất thuần thục, trứng chiên vàng ươm, thoạt nhìn độ lửa được canh rất ổn.

Chỉ thấy Tống Tình Lam cầm lấy quả trứng thứ hai, lưu loát gõ trứng vào vành chảo, trứng gà gọn gàng trượt vào trong chảo, hơi nóng tí tách bốc lên, tư thế kia quả thực ưu nhã khỏi bản cãi. Một người nam có cảm giác tồn tại cùng tính xâm lược mạnh mẽ như thế lại hoàn toàn không có gút mắc nào với việc nấu nướng.

"Ừ."

Quý Vũ Thời không nỡ nhắc nhở, trứng gà này chỉ sợ đã quá hạn rồi.

Quý Vũ Thời sống một mình nên không có người làm cơm, số nguyên liệu này đều lưu lại từ trước khi đi Giang thành. Không quản trước đó đã để bao lâu, chỉ thời gian bọn họ đi làm nhiệm vụ thôi cũng đã qua một tháng.

Dịch trứng trong chảo thoạt nhìn rất bình thường, chỉ cần chiên chín thì chắc là không sao đi?

Nhìn cái trứng đã chiên xong trong dĩa, Quý Vũ Thời phát hiện mình có chút muốn ăn.

Sức miễn dịch của người trưởng thành cùng đàn nấm đường ruột có lẽ có thể ứng phó với số trứng này, chỉ cần ăn ít một chút thì không sao.

Quý Vũ Thời tự thuyết phục chính mình.

Sau đó... cậu thấy Tống Tình Lam một lèo chiên năm quả trứng.

Quý Vũ Thời: "..."

Đùa sao, Tống Tình Lam cao 1m93, thể trọng hơn 90kg, kỳ thực năm quả trứng cũng không đủ nhét kẽ răng. Nếu không phải tủ lạnh nhà Quý Vũ Thời thật sự chẳng có cái gì cả thì anh còn có thể làm nhiều hơn một chút.

"Lần này cho nghỉ dài hạn ba tháng, lúc đầu dự định nhân cơ hội này dạo chơi Ninh thành một vòng." Tống Tình Lam nói chuyện phiếm với cậu: "Không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải về rồi."

Quý Vũ Thời: "Kỳ thực Ninh thành không có gì hay ho để dạo chơi cả, không khác gì mấy những thành phố khác."

Tống Tình Lam: "Không giống đâu, tôi đã ở đây suốt mấy năm nhà trẻ, nơi này có hồi ức tuổi thơ của tôi."

Quý Vũ Thời nói: "Ồ, quán quân năm ba của cuộc thi vẽ nhà trẻ?"

Xem ra Quý Vũ Thời thật sự nhớ hết thảy, ngay cả những lời khoác lác của anh cũng không bỏ qua.

Tống Tỉnh Lam từ chối cho ý kiến với lời chế giễu này, trêu ghẹo nói: "Không chỉ có hồi ức quán quân cuộc thi vẽ, còn có cả mối tình đầu. Tôi nhớ khi đó trong vườn trẻ có một cô bé gái đặc biệt xinh đẹp, bọn tôi chơi rất thân, lúc tôi quay về Giang thành cô bé đó còn khóc nữa...."

Nói tới đây, anh liếc nhìn Quý Vũ Thời: "Vẻ mặt đó của cậu là sao, lúc còn bé tôi không thể có mị lực à?"

Đôi mắt xinh đẹp của Quý Vũ Thời trợn tròn, tựa hồ căn bản không tin vào lời nói của anh.

Tống Tình Lam vừa nói xong thì mới nhớ ra mình đã từng thu về bộ dáng lúc nhỏ trước mặt Quý Vũ Thời. Dáng vẻ mặc đồ người lớn, lảo đảo đi theo phía sau lưng đồng đội thật sự rất đáng yêu, thoáng chốc anh có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng, vớt vát nói: "Ừmm, tôi còn nhớ rõ tên của cô bé đó, hình như gọi là.... Hàm Hàm. Có cơ hội thì muốn xem cô bé ấy một chút."

Quý Vũ Thời lạnh nhạt nói: "Vậy thì chỉ sợ anh không tìm được đâu."

Lúc nói chuyện thì trứng cũng đã chiên xong.

Tống Tình Lam không chút để tâm tới lời châm chích này, dù sao cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.

Anh ngồi xuống, chuyển hai trứng cho Quý Vũ Thời: "Quý cố vấn, bà dì hàng xóm dẻo miệng kia của cậu bị bệnh mộng du à?"

"Dì hàng xóm hả? Dì ấy bị mộng du?" Quý Vũ Thời trả lạ một trứng vào dĩa của Tống Tình Lam, hỏi: "Có ý gì?"

Tống Tình Lam kể lại chuyện tối hôm qua.

Câu chuyện nghe có chút khiếp sợ, Quý Vũ Thời cũng có chút ngoài ý muốn, trước giờ cậu không phát hiện hàng xóm bị mộng du. Cho dù là khi mất ngủ cũng không có ý tưởng ra ngoài nhìn mắt mèo xem tình huống bên ngoài là gì.

Chuyện này tạm thời không đề cập tới.

Sáng sớm Tống Tình Lam đã kiểm tra qua, bà dì hàng xóm kia không thấy nữa.

Quý Vũ Thời hỏi: "Sao khuya như vậy mà anh vẫn chưa ngủ?"

"À, có chút không quen giường." Tống Tình Lam dùng nĩa gõ gõ mép dĩa, cười như không cười nói: "Trứng cũng không thích ăn?"

Quý Vũ Thời: "..."

Tống Tình Lam ẩn ý nói: "Thịt không thích ăn, trứng cũng không thích ăn, Quý cố vấn thật sự không dễ nuôi. Xem ra không có ai nói với cậu không thích thì phải nói ra."

Quý Vũ Thời không nói gì, quả thực làm người ta hoài nghi có phải thật sự là không có ai nói như vậy với cậu hay không.

Tống Tình Lam bồi thêm một câu: "Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được hết."

Sớm biết Quý Vũ Thời không thích, lúc ở trong khoang vũ trụ của người râu ria đã không ép cậu ăn nhiều thịt như vậy.

Quý Vũ Thời chỉ là không có thói quen nói yêu thích chán ghét của mình mà thôi, cậu không thích ăn thịt nhưng trứng thì thích, cậu do dự nói: "Thích.... tôi tưởng anh không thích thịt."

Tống Tình Lam nhanh chóng nói: "Tôi cũng thích."

Tiếng nói vừa dứt, hai người đều trầm mặc.

Chỉ là thảo luận thức ăn sáng mà thôi, sao lại xấu hổ như đang tìm hiểu kỹ về nhau hơn thế nhỉ.

Kỳ quái là, bọn họ rõ ràng đã trải qua vô số lần sống chết, có thể ngầm ăn ý một cách hoàn mỹ với tư duy cùng suy nghĩ của đối phương. Ngoại trừ tầng quan hệ là đội trưởng cùng đội viên lâm thời, bọn họ tựa hồ vẫn còn chưa tới mức độ là bằng hữu, nói ra thì cậu cùng Tống Tình Lam kỳ thực không tính là quá thân thiết.

Quý Vũ Thời không có bằng hữu, cũng không biết làm sao chủ động duy trì mối quan hệ.

Thế nhưng cậu có thể cảm giác được Tống Tình Lam đang tiến tới gần.

Trứng gà có nghi vấn quá hạn sử dụng ốp la rất ngon, Tống Tình Lam làm cà phê cũng rất thơm.

Tiếng nhai nuốt vang lên trong không gian an tĩnh, Quý Vũ Thời đột nhiên hiểu ra một việc---- có nghĩa là lúc ở khoang vũ trụ, phần thịt hộp đó đều là Tống Tình Lam nhường cho cậu ăn?

Thảo nào khi đó người râu ria lại hiểu lầm.

Quý Vũ Thời lặng lẽ rũ mi mắt, ngón tay cầm nĩa vô thức co quắp.

Tình hữu nghị của thẳng nam trực tiếp, chân thành đến vậy sao...

*

Ở nhà Quý Vũ Thời dùng xong bữa sáng tự chế biến, ôm may mắn không biết có bị đau bụng hay không, Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam cùng đi ra ngoài.

Hai người cùng đi xuống lấu, ở dưới hàng lang đụng phải Quý Mân Việt.

Quý Mân Việt đeo mắt kính, tay dắt Corgi.

Giống như trước kia, tựa hồ chỉ là dắt chó đi dạo thuận tiện ghét qua xem Quý Vũ Thời mà thôi.

Ba người chạm mặt, Quý Mân Việt chỉ đứng ở đó, lưng đưa về phía ánh mặt trời bên ngoài hành lang làm người ta không nhìn rõ mặt.

"Anh?" Quý Vũ Thời gọi, sau đó nói với Tống Tình Lam: "Là anh trai tôi."

Quý Mân Việt không nhúc nhích.

Quý Vũ Thời đi tới gần, thấy rõ mặt Quý Mân Việt.

Thì ra Quý Mân Việt đang nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu đi cùng Tống Tình Lam cũng không hiếu kỳ xem người bằng hữu này là ai, chỉ nói: "Lão Quý gọi em về nhà."

Nghĩ rằng trong nhà lo lắng cho mình, Quý Vũ Thời nói: "Bây giờ em với Tống đội phải quay lại Giang thành."

Quý Mân Việt chỉ lặp lại: "Lão Quý gọi em về nhà."

Quý Vũ Thời cảm thấy có chút không thoải mái: "Quý Mân Việt, anh làm sao vậy?"

Quý Mân Việt: "Lão Quý gọi em về nhà."

Từ khi gặp mặt đến giờ liên tục lặp lại câu này, âm thanh cũng cứng nhắc, mang theo cảm giác máy móc.

Lúc nói chuyện Quý Mân Việt nhìn chằm chằm Quý Vũ Thời, ngay cả mí mắt cũng không chớp, hoàn toàn không phải người anh trai thân thiết ngày thường.

Quý Vũ Thời bị người kéo ra sau một bước, chỉ thấy Tống Tình Lam nói: "Cậu xem con chó đi."

Con Corgi đứng bên cạnh Quý Mân Việt, là một con chó, trong điều kiện khí trời nóng như vậy mà nó không hề thè lưỡi ra giải nhiệt. Nó cũng giống như chủ nhân của mình, nhìn chằm chằm bọn họ, không nhúc nhích.

"Không phải mộng du." Tống Tình Lam nói: "Hàng xóm của cậu không thích hợp, anh trai của cậu cũng có chút không đúng, Quý cố vấn, cậu có chú ý tới không, sáng nay con mèo của cậu không hề kêu một tiếng nào cả?"

Lúc hai người ăn sáng, con mèo đã nhảy lên bàn.

Quý Vũ Thời cho rằng nó có hứng thú với trứng chiên, lúc này nghĩ lại thì nó quả thực chỉ nằm đó nhìn bọn họ, cứ như đang giám thị.

Còn nữa, trước lúc đi cậu có trút thêm thức ăn cho mèo vào máy uy thức ăn tự động, thế nhưng nó vẫn cứ ngồi ở xa xa, thật sự không kêu một tiếng nào.

"Chúng ta phải đi!"

Tống Tình Lam nói, sau đó hai người nhanh chóng đi tới chỗ đậu xe.

Quý Mân Việt dắt con chó lặng lẽ đi ở phía sau bọn họ, mãi đến khi Tống Tình Lam khởi động xe, hắn vẫn còn lẳng lặng đứng đó nhìn theo.

Xe việt dã lưu loát lùi ra khỏi chỗ đậu, dừng lại một chút, "bộp" một tiếng, Quý Mân Việt nhào tới cửa sổ thủy tinh.

Gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Quý Mân Việt máy móc mở miệng: "Lão Quý gọi em về nhà."

Quý Vũ Thời có chút xao động muốn mở cửa xe đi theo Quý Mân Việt.

Tống Tình Lam gọi tỉnh cậu: "Quý Vũ Thời!"

Quý Vũ Thời phát hiện tay mình đã đặt lên cửa xe, cậu giật mình tỉnh táo lại, thu tay lại, Tống Tình Lam không chút chậm trễ lái xe phóng ra ngoài.

Cách cổng tiểu khu càng gần, Quý Vũ Thời từ kính chiếu hậu nhìn thấy một màn đáng sợ.

Quý Mân Việt, Corgi, dì hàng xóm cùng con trai mình, ngay cả quản lý tiểu khu, tất cả đều đứng ở phía sau.

Bọn họ mặt không biểu tình đứng ở đó, lẳng lặng nhìn xe bọn họ chạy đi.

*

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, hòa vào dòng xe ban sáng.

Xe cộ trong thành phố đông nghịt như dòng nước, ánh mặt trời chiếu sáng nơi nơi, tất cả đều giống như bình thường, giống như những điều khác thường bọn họ gặp trong tiểu khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Chính là Quý Vũ Thời biết không phải.

Này là chuyện gì?

Quý Mân Việt là người nhà cậu, dì hàng xóm cùng con trai có thể coi là thân thiết với cậu, mà người quản lý tiểu khu thì từng giúp cậu đi tìm mèo.... Đều là những người có quan hệ với cậu.

"Sáng sớm nay tôi gọi điện cho ông ngoại nhưng không gọi được." Tống Tình Lam nói: "Tôi cũng thử gọi về nhà, cũng không ai nghe máy. Tôi cứ tưởng đâu là trùng hợp, hiện giờ xem ra nhất định là có vấn đề. Tôi đoán những chuyện khác thường này không chỉ liên quan với cậu, bên tôi có lẽ cũng vậy."

Giống như đoán được Quý Vũ Thời đang nghĩ gì, Tống Tình Lam đang lái xe đưa ra thêm manh mối.

Tại sao lại như vậy?

Hai người đều có chút không biết làm sao.

"Hiện giờ còn muốn đi tìm Uông bộ trưởng không?" Tống Tình Lam hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?"

Quý Vũ Thời không do dự nói: "Đi."

Tống Tình Lam sớm đã đoán được đáp án này, chỉ tiếp tục điều khiển xe vừa nhanh lại ổn định.

Trên đường, bởi vì tin tức đã gửi tối qua nên Tống Tình Lam nhận được điện thoại của Đoàn Văn.

"Tống đội." Âm thanh Đoàn Văn được đè xuống rất thấp, giọng nói nghe có chút không bình thường: "Bây giờ cậu có tiện nói chuyện không?"

Tống Tình Lam: "Tôi và Quý cố vấn đang ở chung một chỗ."

Bên kia đầu dây, Đoán Văn tựa hồ đang kinh hãi, hai người này sao lại ở cùng một chỗ?

Thế nhưng biết Quý Vũ Thời cũng ở, Đoàn Văn liền thả lỏng âm thanh, vừa nhanh lại khẩn trương nói: "Con bà nó, tôi cứ cảm thấy mình hình như bị điên rồi ấy."

"Tống đội, cậu có còn nhớ cái cây ngoài bãi cỏ sau nhà tôi không? Tôi đã trồng nó năm sinh nhật hai mươi lăm." Bởi vì quá kích động nên Đoàn Văn phun luôn cả từ thô bỉ: "Ngày đó ông đây đã ước rằng năm ba mươi lăm tuổi nhất định phải kết hôn, kết hôn rồi sẽ làm xích đu trên cái cây này cho đứa nhỏ, Chiều hôm qua làm xích đu được phân nửa thì tôi con mẹ nó nghĩ tới.... tôi lấy đâu ra con chứ?"

Giọng nói Đoàn Văn có chút run run: "Chính là tôi có, là con gái, rất dễ thương. Vợ chính là một nhân viên nghiên cứu của phân bộ Giang thành chúng ta, đã quen nhau năm năm rồi. Chính là tôi nhớ rõ mình có theo đuổi nhưng cô ấy không đồng ý, không bao lâu sau còn mời tôi tham dự hôn lễ.... sao lại có thể như vậy chứ? Bây giờ trong trí nhớ của tôi, hôn lễ đó chính là hôn lễ của tôi cùng cô ấy. Tôi cảm thấy có phải mình bị điên rồi hay không, có phải vì bị bắt cóc thời không nên mới bị di chứng nghiêm trọng như vậy không?"

Hai người ở trong xe liền biến sắc.

Về tình lẫn lý, đều trong dự liệu.

Tống Tình Lam trầm giọng an ủi: "Đừng hoảng hốt, bọn tôi cũng có bệnh trạng tương tự."

Đoàn Văn sửng sốt: "Mẹ tôi ơi, này có phải là chia ngọt sẻ bùi đâu chứ, tôi sợ tới phát hoảng rồi đây này."

"Anh Văn." Quý Vũ Thời nói: "Tôi và Tống đội đang suy đoán, tình huống này rất có thể là vì hai phần ký ức trùng điệp lên nhau tạo thành."

Âm thanh của Quý Vũ Thời trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi lần phân tích đều dễ dàng làm người ta bình tĩnh lại. Tuy cậu cùng Tống Tình Lam hiện giờ vẫn chưa có manh mối gì, thế nhưng Quý Vũ Thời vẫn nhanh chóng hình dung đơn giản để Đoàn Văn hiểu được tình huống.

Đoàn Văn hỏi: "Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?"

"Chỗ tôi có một phần tư liệu, sẽ gửi qua cho anh, anh xem thử xem mình có thể nhớ ra được gì không." Tống Tình Lam ý nói tới tư liệu Uông bộ trưởng: "Anh liên hệ với đám nhóc kia, tìm hiểu tình huống, tôi cùng Quý cố vấn đang trên đường trở lại Giang thành."

Cúp điện thoại.

Quý Vũ Thời chuyển tư liệu qua cho Đoàn Văn.

Trên đường lái xe có ùn tắc, thời điểm bọn họ tới khu bắc Ninh thành đang là giờ kẹt xe.

Cũng may hai người đều là chân dài, sau khi đỗ xe chỉ cần nhanh lẹ chạy vào nhà ga thì vẫn còn kịp.

Trong nhà ga người tới người đi tụ tập rất nhiều lữ khách, vĩnh viễn vẫn luôn là bầu không khí nhộn nhịp gấp gáp.

Chạy ra khỏi bãi đỗ xe, tới đại sảnh rộng lớn, Tống Tình Lam chú ý tới cứ cách một đoạn sẽ có một vài gương mặt xa lạ ngừng lại nhìn bọn họ.

Những gương mặt đó nhanh chóng được tìm ra trong ký ức của Quý Vũ Thời.

Cậu nhớ ra, chỉ cần là người dừng lại nhìn bọn họ thì ít nhiều gì cũng từng gặp qua cậu ở nơi nào đó.

Có một cách nói là sáu chặn ngăn cách. [six degrees of separation]

Nó cho rằng giữa hai người xa lạ, tối đa cứ cách sáu người sẽ có một người quen biết. Nghĩa là, vô luận là người nào trên thế giới này, khoảng cách quan hệ sẽ không vượt quá sáu người.

Cùng một thành phố gặp thoáng qua nhau, ở nơi khác gặp thoáng qua, thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho dù không khoa trương như cách nói sáu chặn ngăn cách thì nhất định cũng có liên hệ từ nơi sâu xa nào đó.

Quý Vũ Thời theo sau Tống Tình Lam đi trong dòng người.

Đột nhiên, có người nắm lấy áo cậu.

Quý Vũ Thời nhìn lại, là nhân viên vệ sinh đại sảnh.

Cậu đã đi qua đại sảnh này vài lần, đều gặp nhân viên vệ sinh này, có một lần còn giúp đối phương nhặt rác dưới đất.

Lúc này đối phương kéo cậu lại, một câu cũng không nói, trong con ngươi cũng không có biểu tình gì, tựa hồ chỉ là muốn tới cản cậu lại mà thôi.

Nháy mắt Quý Vũ Thời dừng lại, có năm sáu người đi tới phía sau nhân viên vệ sinh.

Bọn họ từ trong dòng người xung quanh đi tới, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Quý Vũ Thời, biểu hiện giống hệt như Quý Mân Việt cùng dì hàng xóm. Bọn họ không chút tiếng động tiến tới gần, có ý giống như muốn bao vây Quý Vũ Thời.

Mà người đi đường tựa hồ không hề nhìn thấy điều kỳ lạ này.

Đối mặt với một vòng người với biểu tình chết lặng cứ như người chết thật sự làm người ta có cảm giác đang ở trong ác mộng chân thật.

"Quý Vũ Thời!"

Tống Tình Lam nhanh chóng phát hiện tình huống của Quý Vũ Thời, anh quay trở lại nắm lấy tay cậu.

Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, lòng bàn tay Quý Vũ Thời đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh táo lại: "Tống đội!"

Người ngày càng nhiều, lúc đầu chỉ là năm sáu, giờ đã biến thành mười mấy người.

Bọn họ hình thành một bức tường người che chắn đường tới Giang thành.

Vẻ mặt Tống Tình Lam ngưng trọng: "Đi mau!"

Quý Vũ Thời theo Tống Tình Lam rời khỏi vòng vây, hai người bước đi thật nhanh.

Tống Tình Lam không chút khách khí đầy người vây xung quanh, sức của anh rất lớn, đám người kia bị đụng tới ngã lảo đảo, không thể không mở ra một con đường nhưng vẫn im im lìm lìm đi theo phía sau bọn họ.

Quẹt thẻ căn cước ở cổng xoát vé, hai người rốt cuộc tiến vào hành lang chờ.

Động tác của bọn họ khá nhanh, đám người kia bởi vì không mua vé nên không thể tiến vào, chỉ có thể đứng bên ngoài cửa thủy tinh.

Bị một đám người đứng ở phía sau nhìn như vậy, tựa hồ ngay cả tốc độ của đoàn tàu cũng trở nên chậm hơn.

Mà trên tàu, hành khách đợi tàu khởi hành cười cười nói nói tám chuyện phiếm tạo thành khác biệt cực lớn với bầu không khí dị thường ở sau lưng.

Trong tình cảnh phân rõ thực tế cùng phi thực tế này, tàu rốt cuộc cũng đã tới.

Bọn họ lên tàu, bởi vì góc độ nên những người kia không còn nhìn thấy bọn họ nữa.

Trong tiếng tàu khởi hành, khoảng cách nhìn trở nên xa hơn, Quý Vũ Thời nhìn thấy đám người kia giống như đột nhiên sống dậy, từng người từng người với biểu tình sinh động, khôi phục sinh mệnh tản đi.

[end 47]