[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 20: 20 Bến Thuyền

Mười năm trước, năm 50 của Vũ Lịch.

 Tiếng gió gào thét và lũ quạ rừng bay tán loạn.

 Bánh xe rùa bằng gỗ lăn trên cỏ, húc vào nửa viên gạch xanh vùi trong đất, hai quả chà là trên xe rơi xuống đất.

Lưu Đại Đao vội vàng dừng lại, cúi xuống để nhặt, ngước nhìn đèn đuối sáng chói ở đằng xa, ồn ào như một thế giới khác.

 Buổi sáng sớm ở thành Lăng Thái bắt đầu từ bến thuyền Sài Khư.

Nói cách khác, ở nơi này thâu đêm suốt sáng, không có sự phân biệt sáng sớm hay chiều tối.

 Thành Lăng Thái không lớn nhưng vị trí địa lý rất đặc biệt.

Nó không chỉ gần với Giang Nam đệ nhất thành, thành Quảng Lăng, mà còn có đường thủy và đường bộ vận chuyển đến Giang Hoài.

Hơn nữa, vị trí này cũng gần biển và có mười một ruộng muối, có thể được mô tả là một vùng đất màu mỡ.

 Lúc trước, ở phía Nam thành Lăng Thái có Cảnh gia.

Kể từ 15 năm của cuộc võ loạn, Cảnh gia không địch lại quần hùng1 và chạy trốn ra biển, và thành Quảng Lăng rơi vào tay Thư gia sau nhiều lần đổi chủ.

Cuộc võ loạn kết thúc, Viêm Môn kiểm soát thành Lăng Thái cho đến ngày nay.

1.

Quần hùng: Xưng hùng xưng bá trong thời loạn lạc.

 Đêm khuya và rạng sáng tại bến Sài Khư, hầu hết các thuyền chở hàng đều đang bốc dỡ hàng hóa.

Khi trời sáng dần, môt nhóm du hiệp giang hồ lần lượt kéo đến, mong tìm được chiếc thuyền ưng ý.

Còn những người gia chủ hay chưởng môn thì không cần lo lắng, họ đều có thuyền riêng.

 Hướng Tiểu Điệp nhìn xung quanh, ánh mắt ước ao, nhìn không chớp.

Nàng đến nay đã mười một tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên đi xa, mọi thứ đều mới mẻ.

Nữ hiệp áo trắng với một thanh kiếm và đao khách mặc đồ đen với một con ngựa.

Người khuân vác râu quai nón cùng với một người ngoại tộc mắt đỏ.

 "Tiểu Điệp, mau gọi Tần thúc thúc."

 Hướng Tiểu Điệp bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang đi tới.

Hắn cực kỳ cao và thân hình to lớn, bên hông có một thanh vũ khí mảnh mai, không biết là kiếm hay đao.

 Hướng Tiểu Điệp còn chưa mở miệng, một cái đầu nhỏ thò ra từ phía sau người nam tử trẻ tuổi.

Với đôi mắt to tròn, đen tuyền và trong suốt như một chú chó con, giọng điệu trong trẻo vang lên, "Chào Hướng thúc, chào Hướng tỷ."

 "Ừ, chào A Đồng." Hướng Thiên Thanh vui vẻ và nói với con gái của mình, "Con nhìn A Đồng mà xem, con là tỷ tỷ mà không bằng nàng."

 Hướng Tiểu Điệp bĩu môi, nàng không phải là đứa nhỏ không biết xấu hổ.

Lầm bầm lầu bầu rồi hô Tần thúc thúc, sau đó quay đầu lại và đưa tay lấy một quả cam ngọt từ nhũ mẫu.

 "Từ khi mẫu thân con bé rời đi, ta cùng nó sống nương tựa lẫn nhau, ta đã quá cưng chiều nó rồi." Hướng Thiên Thanh nói với hảo hữu, "Không phải ta đã bảo đệ đừng đến sao? Hôm nay trời đông giá rét như vậy."

 Tần Duệ đưa một tay nải và thở dài, "Chuyến này huynh đi không biết khi nào chúng ta mới gặp lại.

Người nghèo như đệ không có thứ gì tốt, chỉ có củ cải khô ngâm muối của nương tử đệ làm, và một ít bánh vừng và bánh mè.

Đệ đã nói huynh không cần nhưng nàng ấy nhất định bắt đệ đem theo."

 Trong lòng Hướng Thiên Thanh ấm áp, ôm tay nải rồi nói: "Đệ tức có tâm.

Tay nghề của đệ tức, ta chỉ sợ...!Mà thôi, ta sẽ cẩn thận nếm thử."

 Tần Duệ thở dài.

 Hướng Thiên Thanh, một đại hán cao mét bảy, không khỏi nghẹn ngào ngước nhìn thành Lăng Thái ở phía xa.

Hắn sinh ra và lớn lên tại đây, nhưng hiện tại phải rời quê hương của mình.

 Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của hắn, trong lòng Tần Duệ bùng lên lửa giận, căm hận mà gầm nhẹ, "Bọn khốn kiếp này! Sớm muộn gì đệ cũng sẽ..."

 Hướng Thiên Thanh giật mình, vội ngắt lời Tần Duệ, "Tần đệ, đừng quá kích động! Chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.

Đầu năm nay, mặc dù không có hoàng đế, nhưng Viêm Môn chính là hoàng đế của thành Lăng Thái.

Ta rời đi cũng tốt, để tránh liên luỵ đến đệ.

Già trẻ nhà đệ đều ở đây, kiên nhẫn một chút đi."

 Tần Duệ làm sao mà không biết, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng tồn tại đã lâu khó có thể tiêu tan.

Hắn cúi đầu, xua tay nói: "Huynh đi đi, tìm nơi tốt mà ở." Sau đó xoay người, lau mắt rồi sải bước đi, "A Đồng? A Đồng! Lại chạy đi đâu rồi? Chỉ thiếu nước buộc dây vào con mới được à!"

 Hướng Thiên Thanh nhìn bóng lưng của hảo hữu, không khỏi nở nụ cười.

Hắn quay sang con gái và nói: "Đi thôi, hãy tìm một nơi tốt."

 Trong lòng Hướng Tiểu Điệp thực sự hiểu rõ, ruộng muối nhà mình có những đổi mới, muối làm ra rất tốt, sản lượng cao giá cả lại thấp.

Công thức này đã bị người ta trộm đi, các thương gia muối khắp nơi đã làm theo và giá muối giảm mạnh.

Trong số mười một ruộng muối ở thành Lăng Thái, bảy ruộng thuộc về Viêm Môn.

Làm sao ngươi có thể ở lại thành Lăng Thái nếu động đến lợi ích của Viêm Môn đây?

 Hướng Thiên Thanh chỉ có thể bán gia sản để lấy tiền mặt rồi vội vàng rời đi cùng con gái và mười mấy người hầu.

 Vào thu đông, gió lớn sóng cuồng.

 Thuyền buôn của Hướng gia có thân rộng, mạn cao, được làm bằng vật liệu kiên cố nên không sợ sóng gió.

Chẳng qua đi ngược dòng, lộ trình cực kỳ chậm chạp.

Ngày thứ ba, gặp mưa to gió lớn khiến lộ trình lại bị chậm trễ.

 "Lão gia, e rằng hôm nay chúng ta sẽ không đến được cảng để nghỉ ngơi! Xin ngài cho chỉ thị!" Người lái thuyền thò đầu ra ngoài trời mưa và hét lên.

 Nhìn thấy mưa rơi nặng hạt, Hướng Thiên Thanh đập mạnh vào tấm ván gỗ, trong lòng biết mưa sẽ không dứt nên nói với người lái thuyền: "Cập bờ đi, dặn mọi người phải đề phòng." Hắn dùng nội công, giọng nói truyền ra rõ ràng.

 Khi màn đêm buông xuống và cơn mưa xối xả không ngớt, thuyền của Hướng gia thả neo bên dòng sông hoang.

 Trong bóng tối và màn mưa, vài chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ tiến đến.

 Hướng Thiên Thanh ôm lấy Hướng Tiểu Điệp.

 Nàng đang mê man ngủ thì bị một người xông vào với một thanh kiếm đẫm máu.

Nàng sợ đến mức định hét toáng lên thì thấy đấy là phụ thân mình.

Nàng kinh ngạc, định ngủ tiếp, nhưng được Hướng Thiên Thanh cõng trên vai.

 Đầu Hướng Tiểu Điệp quay xuống và chạm vào vết máu trên lưng của phụ thân.

 --- Phù phù!

 Hướng Tiểu Điệp còn chưa kịp phản ứng, đã bị bao phủ bởi làn nước lạnh.

Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, đã ở trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.

Mưa to bên ngoài thuyền ô bồng2, mưa nhẹ bên trong thuyền.

 Mưa rơi trên rặng tre, những giọt nước thấm vào tạo thành vệt nước trong veo.

 Tí tách - đập vào mắt Hướng Tiểu Điệp.

 Hướng Tiểu Điệp bật khóc, vợ chồng người lái thuyền khuyên như thế nào cũng không được, tay chân luống cuống ở bên cạnh.

 Hướng Tiểu Điệp đã khóc rất lâu, cho đến khi không thể khóc nữa.

Giọng nàng khàn khàn hỏi: "Đây là đâu?"

 Nơi này là Tầm Thủy.

 Tầm Thuỷ không giống như thành Lăng Thái, không có thế lực thống trị duy nhất.

Vàng thau lẫn lộn, tập hợp đủ hạng người.

Đây là nơi các nhóm hung đồ, ác bá rất thích, mạnh hay yếu phụ thuộc vào bản thân.

Giết người phóng hỏa, không ai quan tâm.

 Hướng Tiểu Điệp đứng ở đầu đường của Tầm Thuỷ, không biết phải đi đâu.

 "Tiểu cô nương." Người tới có một đôi mắt hiểm độc, nhưng giọng nói vô cùng dịu dàng kết hợp với khuôn mặt xấu xí khiến Hướng Tiểu Điệp vừa nhìn thấy đã muốn bỏ chạy.

 "Năm ngày trước, một thuyền buôn bị chặn và giết ở sông Tâm Châu, cách thành Tầm Thuỷ hai trăm dặm."

 Hướng Tiểu Điệp xoay người lại, nhìn khuôn mặt nhọn hoắt đang nhe răng trợn mắt, lòng bàn tay của hắn mở ra, "Tại hạ là người truyền tin của thành Tầm Thủy, buôn bán tin tức khắp nơi.

Tiểu thư có muốn mua tin tức không?"

 Từ trong tay Hướng Tiểu Điệp lấy ra một chiếc vòng ngọc.

Làn nước xanh nhạt sóng sánh, là ngọc bích tốt nhất.

Vòng tay này vốn là một cặp, chiếc còn lại đã bị vợ chồng ngư dân lấy đi.

Họ nói rằng vì nàng không chịu ở lại làm dâu nên phải báo đáp cái khác.

 Để lại cho Hướng Tiểu Điệp một chiếc vòng tay bằng ngọc bích và một chiếc ghế đẩu bằng đá đã bị vỡ.

 Người truyền tin cầm lấy chiếc vòng tay xem đi nhìn lại, bất mãn thở dài, "Thôi bỏ đi, ai bảo ta tốt bụng.

Để ta nói cho ngươi biết, là hải tặc trên sông Dương Tử cướp thuyền."

 Hướng Tiểu Điệp thấy hắn quay người bỏ đi thì nhào tới.

Người truyền tin lắc lư và bước sang một bên.

Hướng Tiểu Điệp dùng sức quá mạnh nên ngã nhào xuống đất.

 Người truyền tin thở dài, nhấc chân định rời đi thì bị Hướng Tiểu Điệp ôm chặt, "Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên họ của bọn họ là gì! Ngươi là kẻ lừa đảo!"

 Người truyền tin ghét bỏ mà đá văng nàng, "Nước mắt, nước mũi của ngươi đừng chà lên người ta.

Ta cho ngươi biết thì có ích gì, để ngươi tìm tới cửa rồi chịu chết à? Trong túi của ngươi có tiền treo thưởng sao? Ta đây có lòng tốt để ngươi hết hy vọng mà về nhà.

Hoặc vài năm nữa gả cho kẻ lợi hại nào đó có thể giúp ngươi trả thù."

 Hướng Tiểu Điệp nghe không được nữa, nức nở khóc.

 Người truyền tin thở dài, ngồi xổm xuống rồi nói: "Ngươi cũng đừng khóc, người khác sẽ cho rằng ta ép ngươi làm kỹ nữ.

Nếu đạo nghĩa giang hồ bị phá vỡ, ta không thể buôn bán được nữa."

 Hướng Tiểu Điệp nghe xong, ngẩng đầu lên và hét to: "Cướp người rồi! Cứu mạng! Cướp người!"

 Người truyền tin không ngờ tiểu cô nương này lại khó đối phó như vậy, nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, vội vàng che miệng nàng lại, "Tiểu cô nãi nãi, đừng hô nữa."

 Hai mắt Hướng Tiểu Điệp đỏ hoe, cắn vào tay hắn.

 "Ui chao!" Người truyền tin vội vàng rút tay ra, "Con thỏ nóng nảy mới cắn người, ngươi là con thỏ à!"

 "Thủy tặc tên là gì? Là thuỷ trại của ai?" Hướng Tiểu Điệp tức giận hỏi.

Tuy còn nhỏ, nàng chưa bao giờ ra ngoài nhưng khi ở nhà, nàng cũng giúp thu xếp này kia, cũng biết một ít về những thuỷ trại trên sông Dương Tử.

 Đôi mắt của người truyền tin dao động, từ trong miệng bật ra vài chữ: "Ta không biết."

 Nhìn thấy Hướng Tiểu Điệp muốn hô tiếp, lúc này hắn mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Thiếu niên mồm mép này không phải là người truyền tin, tin tức cũng nghe được từ chỗ người khác.

Biết tin ở sông Tâm Châu có vụ cướp thuyền và giết người, chỉ có một tiểu cô nương trốn thoát.

Trên đường đi gặp Hướng Tiểu Điệp lạ mặt, nàng đứng ở một mình với vẻ mặt buồn bã.

Hắn đã nghĩ đến việc lừa gạt.

 Hướng Tiểu Điệp kêu hắn trả lại chiếc vòng ngọc, nhưng tất nhiên thiếu niên mồm mép không chịu.

Sau ba ngày bị quấn lấy, cuối cùng thiếu niên cũng chịu buông tha.

Hứa đổi chiếc vòng ngọc lấy tiền và đi tìm người truyền tin hỏi thăm tin tức.

 Thiếu niên mồm mép đưa nàng vào chỗ trú bỏ hoang ở một đêm rồi sáng hôm sau dẫn nàng đi ra đường.

Hai người cầm trên tay một chiếc bánh bao hấp màu vàng, vừa đi vừa tìm hiệu cầm đồ.

 "Chiếc vòng này không đáng tiền."

 Trong buổi sáng, họ đã đến ba hiệu cầm đồ, và chỗ nào cũng nói gần giống nhau, chênh lệch chỉ là hai đến năm xu.

 "Chút tiền này sao đủ tìm người truyền tin." Thiếu niên mồm mép ngồi xổm bên vệ đường thở dài, đưa tay sờ lên chiếc vòng tay, nhìn chằm chằm làn khói trắng bốc lên từ tiệm bánh bao, sau một lúc lâu rồi nói: "Ta đi mua hai cái bánh bao, đừng chạy lung tung."

 Hướng Tiểu Điệp gật đầu nhìn hắn đi vào tiệm bánh bao.

 Nàng ngoan ngoãn ở ngay cửa và không đi đâu cả.

 Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi rất lâu.

Các lồng hấp bánh được hạ xuống từng lớp, rồi chất thành đống cao.

Những người mua bánh nườm nượp kéo đến.

Mặt trời mọc trên cao và sắp lặn xuống.

 Hướng Tiểu Điệp nhìn làn khói trắng bay quanh cái lồng cuối cùng cũng từ từ tan biến.

Nàng biết nếu không ngoan ngoãn mà chạy đi khắp nơi thì nàng không thể đợi được thiếu niên mồm mép.

Nàng không được khóc, chỉ biết ôm gối co ro thành một quả bóng.

Nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

 Nhiều người đi qua, hoặc vội vã đi qua, hoặc chỉ trỏ và bàn tán.

Cũng có người tiến lại gần nàng, nhưng Hướng Tiểu Điệp không quan tâm, ngồi xổm trong góc và co ro trong một quả bóng.

Một lúc lâu sau, nàng nhìn lên, con đường tối tăm vắng bóng người.

Cho đến khi nàng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ trong gió lạnh, chợt nghe thấy tiếng bước chân.

 Áo trắng cầm kiếm, hiệp khách giang hồ.

 Hướng Tiểu Điệp nhìn hắn tới gần, thấp giọng hỏi một cách vô vọng, "Ngươi có thể giúp ta sao?"

 Người nọ dừng lại và nhìn nàng, một lúc sau, khẽ gật đầu.

 Trong mắt Hướng Tiểu Điệp lóe lên một tia sáng, nàng thận trọng nói: "Ta...!không có tiền."

 Người nọ cười dịu dàng, "Ta không cần tiền."

 Hướng Tiểu Điệp đột nhiên đứng lên, hai chân tê dại và hai tay mềm nhũn sau khi ngồi xổm một lúc lâu, nhưng trong mắt nở đầy hoa, nàng phấn khích nói: "Phụ thân ta đã bị bọn cướp sông Dương Tử giết chết! Còn có nhũ mẫu, quản gia, và..." Khi nàng nói, nàng bật khóc, "Huhuhu, ta...!ta không biết thuỷ trại nào...!Ta không có tiền...!Phụ thân...!huhuhu..."

 Hiệp khách áo trắng đỡ nàng, đưa tay sờ đầu nàng rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy thì ta sẽ dẫn ngươi đi tìm khắp nơi.

Đừng khóc, đừng khóc nữa, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân ngươi, dẫn ngươi đi mua y phục mới."

 Hắn thật sự mua cho Hướng Tiểu Điệp một bộ y phục mới, sau đó thì đem y phục xé ra.

Hắn không chỉ xé y phục mà còn xé cả Hướng Tiểu Điệp.

Xé từng mảnh, ngay cả hồn phách cũng bị xé tan.

 Một người lạ khác cũng mua cho Hướng Tiểu Điệp một bộ y phục mới.

Áo đỏ thẫm, váy đỏ thẫm, giống như một tân nương.

Tân nương ngồi ở mũi thuyền và phải gả tới bờ bên kia.

Trên thuyền cưới có một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, được phản chiếu trên mặt sông, như thể nước đang bốc cháy.

 Sóng nước lăn tăn, ngọn lửa cao vút, Hướng Tiểu Điệp nhìn mê mẩn.

 Cả người nàng ướt sủng bị ép vào trại.

Tiếng chiêng và tiếng pháo đồng loạt vang lên, đó là tang nhạc của nàng, nhưng những người bên ngoài rất vui vẻ.

 Những nam nhân kia cầm chiếc bát sứ lớn và cười haha.

Bọn hắn vừa nói vừa mắng...!từng gương mặt tròn, vuông...!mắt to nhỏ khác nhau...!nhưng khi nhìn nàng, những đôi mắt ấy đều giống nhau như muốn bật ra ngoài.

Hướng Tiểu Điệp cảm thấy rất giống như tượng đất trong miếu, trong tay đang cầm pháp khí.

 Hướng Tiểu Điệp ngồi vào bàn và để từng đôi tay đó tự do lang thang trên cơ thể mình.

Nàng không thể khóc, nàng không thể làm ồn, thậm chí nàng không thể chết.

Nhìn lễ hội chè chén say xưa, quần ma loạn vũ này, trong lòng nàng biết đâu chỉ nơi đây, trên đời này khắp chốn đều là quần ma loạn vũ, ngày ngày đêm đêm không ngừng.

 Khi nào thì mới ngừng lại?

 Tang nhạc kết thúc, quần ma bất vũ.

 Hướng Tiểu Điệp chậm rãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh trăng, chiếu thẳng vào địa ngục.

Chú thích:

2.

Thuyền ô bồng: là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế..