“ Họa Vi Sương! Họa Vi Sương!”
Chiếc xe Lambogrini Sian dừng lại. Oải Khiết bước xuống xe trong bộ âu phục màu hồng thạch anh chỉn chu, sang trọng, diện cùng chiếc áo bralette ren màu đen quyến rũ. Một đoàn người xếp hàng dài hào hứng, hô vang nghệ danh của cô, nào là băng rôn lớn,nào là banner cầm tay, và vô số sticker xinh xắn. Lượng fan hâm mộ của cô thật sự đông đảo.
“ Họa Vi Sương gửi chị!”
“ Họa Vi Sương ký giúp em ạ, ký giúp em chị ơi!”
Cô trân quý nhận lấy những bức thư của fan hâm mộ, ký tặng từng cuốn note nhỏ nhắn trao tay fan, rồi thanh thoát tiến vào buổi họp báo.
Bao trùm lên không khí buổi họp báo là ánh đèn sáng trắng , backdrop gây ấn tượng, trung tâm là tựa game mang tên Huyền Thuyết U Huyễn.
Oải Khiết lúc này với bí danh là Họa Vi Sương là cái tên lôi cuốn được giới truyền thông nhất. Phóng viên đến tác nghiệp đông như đi hội, tất cả đều đã lựa chọn cho mình vị trí thuận lợi để quay phim, chụp ảnh, kỹ thuật thu nhanh.
“ Xin chào mọi người, tôi là Họa Vi Sương, rất hân hạnh khi được góp phần thổi hồn vào Huyền Thuyết U Huyễn. Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây để khám phá đứa con tinh thần của tôi - nhân vật mới của thành phố U Huyễn.”
Oải Khiết bắt đầu xuất hiện, cánh báo giới bắt đầu trầm trồ và đặt câu hỏi.
“ Xin hỏi, trong quá trình phác họa, nguồn cảm hứng chính tạo nên nhân vật của cô xuất phát từ đâu?”
“ Là những giấc mơ phi lý trong suốt chín năm qua của tôi.”
“ Được biết cô là người rất nổi tiếng, à không, là bậc thiên tài, thậm chí có một số bài báo nước ngoài còn gọi cô là vốn quý của ngành công nghiệp giải trí, vậy xin hỏi Tập đoàn Uông Thị đã hầu thuận cô mức thù lao khủng như thế nào?”
“ Tôi không phải là người nổi tiếng, cũng không phải là bậc thiên tài, tôi hành nghề tự do, thuê gì làm đó. Còn tiền thuê tôi họa tranh, nó nằm trong điều khoản hợp đồng không được quyền tiết lộ.”
Oải Khiết thật sự không mỏng manh như vẻ ngoài của cô, mọi câu hỏi của nhà báo đều không làm khó cô.
“ Vậy xin hỏi, ngoài kia có rất nhiều nguồn tin bảo rằng cô và tiểu thiếu gia Uông Đà đang hẹn hò, không biết điều này có thật không?” Tên nhà báo kém duyên vừa nãy lại tiếp tục đặt câu hỏi soi mói đời tư của cô.
“ Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn!” Tiến vào buổi họp báo là một chàng trai cao chừng một mét tám, đeo mặt nạ khuyết mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẹp u mê và bờ môi tỉ lệ hoàn hảo đốn gục người đối diện.
Người MC dẫn dắt buổi họp báo nhanh nhẹn dẫn lời: “ Xin mời vị khách quý tiếp theo đến với buổi họp báo chúng ta ngày hôm nay là cao thủ bậc nhất làng game Huyền Thuyết U Huyễn - gamer Lão Bạch.”
Mọi ống kính bắt đầu hướng về Lão Bạch. Hắn hướng đến chỗ ngồi kế cạnh Oải Khiết. Hắn nhìn cô, đôi mắt chứa đựng tâm tư sâu hoẳm khiến cô như người bị thôi miên.
“ Là Bạch Bối, là Bạch Bối.” Cô thầm thì.
Bạch Bối lúc này với bí danh là Lão Bạch là một gamer sở hữu nhiều cao lương nhất trong game Huyền Thuyết U Huyễn nhờ kĩ năng chơi game thần thánh và lối tư duy chiến thuật game mới lạ. Hôm nay nay hắn được mời đến đây với vai trò trải nghiệm nhân vật mới và đưa ra lời bình, nhờ vào nhiệt vị của hắn, chắc chắn nhân vật mới của cô sẽ được đông đảo người chơi game này chú ý đến.
“ Nhân vật mới thật sự đa dạng về phong cách và tính cường điệu. Sử dụng nhân vật này chơi game có lẽ sẽ có rất nhiều nữ nhân trong thành phố U Huyễn tranh phiên vị nhau đòi gả.”
Bạch Bối để lại lời bình. Cuộc họp báo cũng nhanh chóng kết thúc.
Hắn và cô đang cùng ở trong phòng nghỉ ngơi dành cho người diễn thuyết họp báo. Hắn mở chiếc mặt nạ ra, cô vỡ òa, đúng là Bạch Bối.
Hắn tiến lại ngồi lên bàn, cúi xuống đối diện cô. Một tay hắn đút vào túi quần, một tay nhẹ nhàng vân vê lên trán cô toan lau đi vệt mồ hôi lấm tấm. Giọng trầm trầm của hắn vang lên: “ Não cá vàng sao? Sao lại dính dáng đến hắn?”
Thật ra hắn đã đứng phía dưới, sau lưng cánh nhà báo nhìn cô trả lời phỏng vấn. Hắn ghét cái cách soi mói của đám nhà báo áp đặt lên cô, cuộc sống của Oải Khiết, không phải là hắn thì nào ai có tư cách xen vào. Hắn siết mong được bảo vệ cô khỏi những điều xấu xí của cuộc đời này.
“ Lão Bạch, Họa Vi Sương! Uông thiếu gia chúng tôi có lời mời dùng bữa tối gửi đến hai vị tối này tại lầu 43.”
“ Tôi sẽ đến.” Oải Khiết đáp hồi trong tích tắc dường như không suy nghĩ.
Bạch Bối liếc nhìn Oải Khiết cau mày, vẻ không hài lòng rồi tiện đáp: “ Được.”
Hắn ghét ngồi vào bàn ăn đông người, hắn không ưa nói chuyện với người khác, nhưng hắn không thể dương mắt để Oải Khiết một mình đi gặp Uông Đà, tên thiếu gia nổi tiếng thâm độc nhiều mánh khóe này được. Dù cho người con gái này của hắn trông có vô hại đến nhường nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể buông lơ.
Tên sai vặt nhà họ Uông vừa rời đi thì lập tức liền có người khác đến gõ cửa. Mark cúi chào Bạch Bối thể hiện phép lịch sự, rồi quay sang Oải Khiết: “ Em có mệt lắm không?” Mark rút chiếc khăn tay trong túi áo ra lau lên trán cô. Chưa dừng lại ở đó, anh ta nhấn nhẹ lên hai vai cô để cô được thư giãn rồi hối thúc cô uống bình nước hoa quả anh mang đến.
Bạch Bối đứng đó, chứng kiến hết cảnh Mark chăm sóc cho Oải Khiết. Ruột gan hắn buốt lạnh.
“ Họa Vi Sương! hẹn gặp lại cô tối nay!” Hắn buông lời lạnh lùng rồi bước đi. Cô cứ thế không nói gì chỉ dõi mắt hướng theo bóng dáng hắn.
Giờ hẹn đã đến, Mark dừng chiếc xe trước sảnh nhà hàng khách sạn lúc sáng cho Oải Khiết bước xuống. Từ xa xa, dưới ánh đèn neon huyền ảo, Bạch Bối đã đứng đó chờ cô từ rất lâu. Hắn cứ thế bước đi theo cô lên đến lầu 43 nhà hàng khách sạn.
“ Oải Khiết, đến đây!” Uông Đà vỗ vỗ vào chiếc ghế cạnh hắn.
Nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, hắn tiến đến chiếc ghế Uông Đà vừa vỗ vào ngồi xuống, bắt chân trái lên chân phải từ tốn: “ Tôi có thể ngồi ở đây chứ!”
Uông Đà ngưng một nhịp rồi nói: “ Đều là khách quý, có thể ngồi, có thể ngồi!”
Bạch Bối nhìn Oải Khiết, rồi nhìn chỗ ngồi còn trống bên cạnh mình. Cô cứ thế tiến lại ngồi cạnh hắn.
“ Rót rượu!” Tên sai vặt đứng cạnh Uông Đà ra lệnh cho nhân viên phục vụ.
Uông Đà nâng ly, hướng về phía Bạch Bối và Oải Khiết: “ Nâng ly cạn một cái, chúc mừng buổi họp báo hôm nay thành công tốt đẹp!”
Oải Khiết đang giơ ly chuẩn bị uống thì bị Bạch Bối ngăn lại.
“ Không biết uống thì đừng uống.”
“ Có vẻ như hai người đây có quen nhau từ trước?” Uông Đà nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Oải Khiết, nhã nhặn chất vấn.
“ Là bạn từ thuở tiểu học.” Hắn tiếp lời.
“ Thì ra là vậy, đều là người quen, đều là người quen. Nhưng mà Oải Khiết, lần trước em nợ tôi một bữa, lần này em không uống là không nể mặt tôi đấy!” Kẻ lắm mặt Uông Đà kia cười nham nhở, gã ta luôn nhắm đến cô.
“ Tôi kính anh một ly.” Oải Khiết dứt lời là uống một mạch đến cạn ly. Hương vị khó chịu của rượu sộc lên, khiến gương mặt của cô đỏ ửng.
“ Còn ly này tôi kính người bạn thuở tiểu học.” Cô bắt đầu mên man khi nốc cạn ly rượu thứ hai.
Bạch Bối đứng dậy, quàng tay cô lên cổ hắn rồi cõng cô lên: “ Bạn tiểu học, có muốn hàn huyên chút không?”
“ ...” Gật đầu. Hình như cô đã say mềm.
“ Thứ lỗi!” Bạch Bối lạnh lùng nhìn Uông Đà nói lời cho có rồi bước đi.
“ Thằng khốn chết tiệt!” Uông Đà nắm chặt tay, đấm mạnh vào bàn.
“ Thiếu gia bớt giận!” Tên sai vặt lẻo mép, tiếp tục nói nhỏ vào tai kẻ lắm mặt kia: “ Lão Bạch, hắn ta chính là Bạch Bối.”
“ Hay lắm oắt con, tự mình chui đầu vào rọ!” Uông Đà nhếch miệng cười thâm độc, năm đấm từ từ mở ra, ngón tay giữa gõ nhịp vào bàn vẻ tính toán nước đi dơ bẩn.