Bách Luyện Thành Thần

Chương 141: Đối đầu trực diện!

La Chinh thấy thế, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hắn chớp thời cơ bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, sau đó tung ra một quyền.

“Ma Động Thiên Hạ!”

Chân khí Thiên Ma ngưng tụ thành quyền ảnh màu đen đánh vào con chim ưng khổng lồ, sau đó lập tức xảy ra biến hóa. Con chim ưng khổng lồ đang từ màu nâu xám biến thành màu đen tuyền. Lúc này mặt La Chinh lộ vẻ tươi cười, ngoắc tay về phía con hắc ưng, điều khiển nó đậu lên vai hắn.

“A, thằng nhóc kia!” Vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đã triệu hồi con chim ưng khổng lồ chỉ vào La Chinh mà quát lớn.

“Khà khà, ngươi vẫn nên lo cho mình trước đi!” Ngũ Nhạc Tán Nhân bỏ ngoài tai lời nói của đối phương, tiếp tục cầm Linh Lung Ngọc Kiếm đuổi giết vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia.

Ai có thể sống sót đến cuối cùng? Ai có thể chiếm được Tiên Phủ này? Không nói đến việc Tuyệt Mệnh Loạn Đấu chỉ cho phép một người sống sót, thì lòng người vốn cũng đã ích kỷ nhỏ nhen, không ai tình nguyện chia sẻ những bảo vật trong đó với người khác!

La Chinh mang hắc ưng tới bên rìa của ngôi đình, cẩn thận không để mình bị cuốn vào cuộc chiến. Nếu có hóa thân chân nguyên của ai đến gần, hắn sẽ ra lệnh cho hắc ưng cắn nuốt chân nguyên của người đó. Chẳng bao lâu sau, hắc ưng ngày càng phình to, ban đầu chỉ lớn hơn một người một chút mà giờ đã cao đến ba trượng!

Hoàn toàn đã là một con quái vật khổng lồ!

Con chim ưng khổng lồ như thế tất nhiên không thể đậu trên vai La Chinh được. Hắn chỉ có thể điều khiển nó bay quanh chờ lệnh.

Các cường giả Chiếu Thần Cảnh bị La Chinh cắn nuốt chân nguyên vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, nhưng giờ phút này bọn họ phải đối mặt với những cường giả cùng cấp bậc khác nên không thể phân tâm, chỉ đành trừng mắt nhìn hóa thân chân nguyên của mình bị cắn nuốt.

“A! A!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lại có một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh ngã xuống. Người đó trực tiếp bị cây thương dài rực rỡ sắc màu đâm xuyên, người cầm thương cũng là một cường giả Chiếu Thần Cảnh.

Cách đó không xa có hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh cầm đao cán dài giống hệt nhau ráo riết đuổi bắt Vân tỷ. Hai người này không chỉ có vũ khí y hệt mà trang phục trên người cũng tương tự, mặt mũi lại giống nhau như tạc. Họ chắc hẳn là một cặp huynh đệ song sinh.

Vân tỷ tuy thông minh tài trí, nhưng bản thân nàng không thạo cách tấn công. Giờ phút này nàng đã rơi xuống thế hạ phong dưới lưỡi đao sắc bén của hai huynh đệ kia.

“Vân tỷ, ta nghĩ nàng đừng nên chạy nữa, tốt nhất là cởi sạch quần áo hầu hạ hai huynh đệ chúng ta đi thôi!”

“Ở cái nơi bé tẹo này, nàng có thể chạy đi đâu?”

Hai huynh đệ vừa đuổi giết vừa phun ra những lời hạ lưu tục tĩu.

Cuối cùng, Vân tỷ bị hai huynh đệ kia dồn đến một góc chết, không thể chạy tiếp. Nàng quát to: “Các ngươi dám ra tay với ta? Nếu việc này truyền ra, cho dù là Tử Cấm Dư gia cũng không bảo vệ được các ngươi!”

Hai huynh đệ không thèm bận tâm, đắc ý vênh váo nói: “Nàng cảm thấy hôm nay còn có ai có thể nói ra việc này?”

Sắc mặt Vân tỷ thoáng chốc ảm đạm, trong lòng tràn đầy hối hận. Nàng chợt nhớ tới thằng nhóc đeo mặt nạ đã nhắc nhở nàng đừng kéo thêm pho tượng thứ năm, xem ra thằng nhóc kia chắc chắn biết điều gì đó! Đáng tiếc trên thế giới này không có con đường hối hận để đi.

Vừa rồi khi bị hai người này truy bắt, nàng để ý thấy thằng nhóc đeo mặt nạ kia đã dùng thủ đoạn dị thường cắn nuốt chân nguyên của người khác. Có lẽ nàng có thể giúp hắn một tay? Nghĩ đến đây, nàng ngước đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng về phía La Chinh, sau đó phất tay, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn trào ra.

Rất nhanh, trên đỉnh đầu La Chinh xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh thật lớn.

La Chinh từng nhìn thấy quả cầu ánh sáng đó. Lúc trước để chắc chắn báo Bôn Lôi không bị ảnh hưởng bởi hình nhân khổng lồ, người phụ nữ tóc dài tên Vân tỷ này đã để quả cầu ánh sáng vây quanh nó. Giờ phút này nàng ngưng tụ lượng chân nguyên lớn như thế rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ để cho mình cắn nuốt ư?

Ánh mắt La Chinh và Vân tỷ giao nhau, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, trong mắt toát ra sự cương quyết không gì ngăn cản nổi. Sau đó, nàng dứt khoát thiêu đốt chút chân nguyên còn sót lại trong cơ thể, cả người tức khắc nổ tung, biến thành cát bụi.

“Chậc chậc, thà chết cũng không chịu rơi vào tay huynh đệ chúng ta.” Một người trong đó lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Nhưng đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng gió ào ào thổi tới sau lưng.

“Phập!”

Một thanh đao lớn xuyên qua lồng ngực hắn. Người nọ cúi đầu nhìn thanh đao kia, nhận ra đây là vũ khí của đệ đệ mình. Hắn sững sờ nhìn đối phương, hoàn toàn không ngờ người giết mình lại chính là đệ đệ ruột thịt. “Lão Nhị, vì sao đệ muốn… giết ta?”

Đệ đệ hắn lắc đầu nói: “Xin lỗi đại ca, hôm nay nơi đây chỉ một người có thể sống sót, ta không hy vọng đối thủ cuối cùng lại là huynh! Sau này ta sẽ chăm sóc cha mẹ.”

Từ xa, La Chinh thấy vậy thì nhịn không được thở dài.

Nếu trước đây người phụ nữ tóc dài kia nghe lời hắn thì những cường giả Chiếu Thần Cảnh này sẽ chẳng rơi vào kết cục tự giết lẫn nhau như vậy. Hiện tại mọi người đều ở trong trận pháp Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, ngoại trừ giết chết đối phương thì không còn con đường nào khác.

Ngay cả huynh đệ cũng mất đi sự tin tưởng vốn có.

Nhân lúc quả cầu ánh sáng mà Vân tỷ ngưng tụ trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh chưa tan biến, La Chinh nhanh nhẹn điều khiển hắc ưng bay qua. Sau khi hắc ưng chuyển hóa toàn bộ quả cầu ánh sáng thành chân khí Thiên Ma, nó lập tức phình to gấp mấy lần!

Nhưng La Chinh không vội ra tay mà vẫn đứng im chờ cơ hội như trước.

Trong nháy mắt khi cơ quan của Tuyệt Mệnh Loạn Đấu được kích hoạt, trên cơ thể mỗi người đều bị một luồng chân nguyên nhỏ bé kết nối lại với nhau, thoạt nhìn vô cùng hỗn độn.

Nhưng sau khi Loạn Đấu diễn ra, ngày càng nhiều cường giả Chiếu Thần Cảnh ngã xuống, cứ mỗi người chết đi thì luồng chân nguyên đó lại mất đi một đoạn.

Cuối cùng nơi đây chỉ còn ba luồng chân nguyên nối liền với nhau.

Một trong số đó là của La Chinh, còn lại là của hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh, bao gồm một vị Ngũ Nhạc Tán Nhân và một lão già cầm cây gậy hình rồng. Lúc này, Ngũ Nhạc Tán Nhân và lão già kia đang giao chiến kịch liệt.

Có thể sống đến cuối cùng thì hiển nhiên, dù tâm trí hay thực lực của hai người này đều không thể khinh thường. Họ đều hiểu rõ sau trận chiến này chỉ có một người có thể sống sót, mà người sống sót này chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân của kho báu trong Tiên Phủ!

Về phần thằng nhóc đeo mặt nạ luôn đứng bên mép đình kia, hắn mới là Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi, hoàn toàn không đủ uy hiếp.

Cách thành công chỉ còn một bước, hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh chiến đấu càng thêm kịch liệt. Chân nguyên thiêu đốt điên cuồng, uy áp tràn ngập mỗi góc của ngôi đình. Dù đứng ở phía xa theo dõi cuộc chiến, La Chinh cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ, không thể không nấp phía sau hắc ưng.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Sau vài tiếng nổ rền trời, La Chinh thấy chân nguyên cuồn cuộn cách đó không xa dần tan biến, cuối cùng người đứng lên chính là vị Ngũ Nhạc Tán Nhân cầm Linh Lung Ngọc Kiếm trong tay.

Giờ phút này, Ngũ Nhạc Tán Nhân vô cùng nhếch nhác, quần áo rách tơi tả, tóc tai cũng bị đốt trụi. Gã vừa bước đi khập khiễng vừa mắng to: “Cái lão già kia, trước khi chết còn muốn kéo ta xuống nước, nằm mơ!”

Dứt lời, Ngũ Nhạc Tán Nhân nhìn xuống ngực mình, nơi đó vẫn còn bị luồng chân nguyên kia trói buộc. Cuộc chiến kịch liệt vừa rồi khiến gã hoàn toàn quên mất đối thủ còn lại trong đình!

Lúc này Ngũ Nhạc Tán Nhân mới sực nhớ còn chưa xử lý La Chinh. Sắc mặt gã lộ vẻ ung dung, thoải mái. Chỉ là một con kiến hôi Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi, dù gã thương tích nặng nề thì muốn bóp chết một kiến là việc đơn giản vô cùng.

“Thằng nhóc, hiện tại ngươi có hai con đường có thể chọn. Thứ nhất là tự sát ngay bây giờ, không cần lãng phí thời gian của ta. Thứ hai là để ta lấy mạng ngươi, cho ngươi “tận hưởng” một cái chết cực kỳ thống khổ coi như trừng phạt!” Ngũ Nhạc Tán Nhân chậm rãi bước tới gần La Chinh, lớn tiếng tuyên bố.

La Chinh híp mắt: “Nếu ta chọn con đường thứ ba thì sao?”

Ngũ Nhạc Tán Nhân lắc đầu: “Không có con đường thứ ba!”

“Ha ha ha!” La Chinh bất giác bật cười: “Đường ta đi, dựa vào cái gì để ngươi xác định? Ngươi là ai? Con đường thứ ba chính là ta giải quyết ngươi!”

Nói rồi, La Chinh lập tức duỗi tay, năng lượng của tinh thạch Phượng Tường trong tay phải hắn nháy mắt truyền vào trong thân thể hắc ưng. Hắc ưng hấp thu năng lượng của tinh thạch Phượng Tường, tốc độ tức khắc tăng lên mười lần. Dưới sự điều khiển của La Chinh, con hắc ưng đã cắn nuốt vô số chân nguyên tựa như đại bàng lao thẳng về phía Ngũ Nhạc Tán Nhân!

Thật ra Ngũ Nhạc Tán Nhân đã chú ý tới con hắc ưng bên cạnh La Chinh từ lâu. Hắc ưng này vô cùng khổng lồ, chất chứa uy thế mà ngay cả gã cũng phải khiếp sợ trong lòng. Nhưng nghĩ lại thì, điều khiển con hắc ưng này chỉ là một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi.

Với năng lực điều khiển của Nửa Bước Tiên Thiên thì con hắc ưng này không khó đối phó.

Chân khí trong cơ thể võ giả Nửa Bước Tiên Thiên không thể chuyển hóa thành chân nguyên, việc điều khiển hóa thân chân nguyên sẽ khó mà trôi chảy được. Vậy nên mặc dù hắc ưng này có uy lực khủng khiếp thì tuyệt đối cũng không thể đuổi kịp tốc độ kinh người của Ngũ Nhạc Tán Nhân.

Nhưng hắc ưng được hóa thành từ chân khí Thiên Ma kết hợp với năng lượng của tinh thạch Phượng Tường đã thay đổi tất cả. Tốc độ của hắc ưng đột nhiên tăng lên mười lần. Dù thân thủ và tốc độ của Ngũ Nhạc Tán Nhân có vượt trội thế nào cũng phải âm thầm kinh hãi.

“Vù vù!”

Hắc ưng hóa thành một cơn gió lốc lao thẳng tới chỗ Ngũ Nhạc Tán Nhân.

Tuy trước đó vị Ngũ Nhạc Tán Nhân này phải liều mạng chiến đấu với lão già kia, thân thể đã chịu không ít tổn thương, nhưng dù sao gã cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh có tốc độ và phản ứng vượt xa người thường. Dưới tình huống nguy cấp, gã vẫn có thể tránh thoát đòn tấn công tàn bạo của hắc ưng.

“Hắc ưng này quả thật kỳ dị, có thể đạt được uy lực như thế, ngay cả lão phu cũng phải kiêng dè! Có điều, mặc dù tốc độ của nó rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu một chút, ngươi muốn dựa vào mình nó mà chống lại ta sao? Nằm mơ!” Hai chữ cuối vừa thốt ra, ánh mắt Ngũ Nhạc Tán Nhân bất chợt lóe sáng. Gã lập tức bay vọt lên không trung với tốc độ phi thường, cầm Linh Lung Ngọc Kiếm đâm thẳng về phía La Chinh.

Dưới thế tấn công toàn lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh, tốc độ nhanh lại đến mức khủng bố như vậy, mắt thấy Ngọc Kiếm trong tay Ngũ Nhạc Tán Nhân cách La Chinh không đến một mét, gần như sắp xuyên thủng người hắn!

“Nhanh quá!” La Chinh hốt hoảng kích hoạt tinh thạch Phượng Tường trong tay, điều chỉnh tốc độ của bản thân tăng lên mười lần, hai chân nháy mắt ẩn chứa sức mạnh dữ dội lao vụt sang bên cạnh mười mấy trượng, lúc này mới gian nan tránh được một chiêu của Ngũ Nhạc Tán Nhân.

La Chinh chính là Nửa Bước Tiên Thiên, không thể thiêu đốt chân nguyên nên tất nhiên cũng không thể bay trên không trung. Nhưng Ngũ Nhạc Tán Nhân thì có thể. Gã không đâm trúng La Chinh nên lập tức chuyển hướng tấn công.

Một người trên trời, một người dưới đất, La Chinh đối đầu với cường giả Chiếu Thần Cảnh thì chắc chắn phải chịu đòn đau.