Bách Luyện Thành Thần

Chương 190: Uy hiếp của chương vô huyền

Ngay khi bắt đầu, dù là đối mặt với Mạc Vũ hay Mạc Hưu Ngôn, La Chinh cũng không lui lại một bước.

Không lùi là vì hắn rất tự tin với thực lực của mình, tin tưởng bản thân.

Nhưng nhìn kiếm khí kia chém về phía mình, La Chinh rốt cục cũng bắt đầu lui về sau.

La Chinh hắn không phải đồ ngốc, tuy thân thể linh khí đã giúp cho lực phòng ngự của hắn mạnh hơn võ giả bình thường rất nhiều, nhưng đối phương là một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh! Hơn nữa trong tay còn cầm một thanh tiên khí, kiếm khí xuất ra kinh khủng nhường nào?

Tốc độ của luồng kiếm khí kia mới đầu cũng không nhanh, ước chừng cỡ tốc độ người bình thường chạy chậm, nhưng sau khi khóa chặt mục tiêu là La Chinh, tốc độ của nó đột nhiên tăng mạnh!

Kiếm khí vạch ra một tàn ảnh màu xanh lam trong không trung, dùng tốc độ cực nhanh chém về phía La Chinh.

Tốc độ kiếm khí tuy nhanh nhưng tốc độ của La Chinh cũng không chậm.

Hắn vừa lui về phía sau vừa điên cuồng đấm về phía luồng kiếm khí.

La Chinh hy vọng có thể lợi dụng Thiên Ma Thần Quyền triệt tiêu uy lực của luồng kiếm khí kia.

Lúc này, La Chinh cũng không lưu tình! Mỗi lần hắn vung tay là lại có một quyền ảnh tím đen đánh về phía luồng kiếm khí.

Mượn sức mạnh của tinh thạch Phượng Tường, chỉ trong nháy mắt La Chinh đã đánh ra hơn mười quyền ảnh!

Thời điểm quyền ảnh đầu tiên va chạm với kiếm khí lại trực tiếp xuyên qua...

“Vô dụng?”

Thấy vậy, tâm trạng La Chinh lập tức trùng xuống.

Luồng kiếm khí kia chính là do tiên khí hạ phẩm chém ra, nó chỉ là một luồng kiếm khí với uy lực khổng lồ mà thôi, cũng không phải chân nguyên biến thành, cho nên Thiên Ma Thần Quyền của La Chinh không làm gì được.

Nhìn quyền ảnh đầu tiên không triệt tiêu được kiếm khí, La Chinh phản ứng cực nhanh!

Đợi đến lúc quyền ảnh thứ hai va chạm với kiếm khí, La Chinh quyết đoán cho nổ lực lượng của Tinh ở bên trong.

“Ầm!”

Lực lượng của Tinh nổ tung trong nháy mắt, phát ra ánh sáng chói lòa, đồng thời phóng ra lực lượng hủy diệt cực lớn.

Nhưng sau khi ánh sáng biến mất, kiếm khí hình bán nguyệt vẫn không suy giảm chút nào, vẫn chém về phía La Chinh như trước.

“Vẫn không được...”

Tất cả các chiêu thức có thể dùng đều không có hiệu quả với luồng kiếm khí kia, trái tim La Chinh như rơi xuống đáy vực.

Cường giả Chiếu Thần Cảnh vẫn là quá mạnh.

Mặc dù Mạc gia chỉ là một sĩ tộc xuống dốc, lão ta là gia chủ thế mà có thực lực quỷ dị đến mức này cũng làm La Chinh bất ngờ.

Trước đây cả hai lần La Chinh giao thủ với cường giả Chiếu Thần Cảnh đều không chịu thiệt, nhưng lúc này, xem như hắn đã hiểu rõ sự đáng sợ của Chiếu Thần Cảnh!

Trong lòng La Chinh nghĩ như vậy, lại quên đi cảnh giới của mình!

Cao thủ Tiên Thiên kém Chiếu Thần Cảnh đâu phải chỉ có tí xíu? Có thể nói là cách biệt một trời một vực!

La Chinh có thể ép Mạc Hưu Ngôn sử dụng sát chiêu của lão là kiếm Quy Khư, điều này đã đủ để cho cao thủ Tiên Thiên khắp thiên hạ phải xấu hổ rồi.

Nếu hắn thật sự có thể cản được một kiếm này của Mạc Hưu Ngôn, như vậy cao thủ Tiên Thiên khắp thiên hạ có thể nhảy sông tự vẫn tập thể, dù sao La Chinh cũng mới chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi...

La Chinh nhanh chóng lùi lại, giờ đã lui đến mép sân. Đối mặt với tường gạch xanh cao, hắn không hề nghĩ ngợi thêm, đành dùng sức mạnh thân thể đâm thẳng vào tường, bức tường kia giống như đậu hũ vậy, bị hắn đâm ra một cái lỗ hình người.

Mà luồng kiếm khí kia cũng như hình với bóng, theo sát La Chinh chui qua tường. Chẳng qua luồng kiếm khí kia dài chừng chín thước, cao hơn nhiều so với La Chinh nên chém ra một cái khe hẹp dài.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía bức tường, sắc mặt mỗi người mỗi khác.

Những người đứng bên phía Mạc gia tất nhiên sẽ hy vọng La Chinh bị kiếm khí kia chém chết, hơn nữa bọn hắn cho rằng La Chinh chắc chắn không tránh được luồng kiếm khí này. Một cú chém toàn lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh, một cao thủ Tiên Thiên có thể tránh sao?

Lúc trước La Chinh có thể chống cự công kích từ vô số binh khí của Mạc Hưu Ngôn đã quá đi ngược lại với quy luật. Nếu giờ mà hắn có thể sống sót dưới kiếm khí này, vậy thì thật khó tin.

Còn Chương Vô Huyền, Chu Thiên Ngưng và các đệ tử Thanh Vân Tông thì lộ ra vẻ đau buồn trên mặt. Bọn họ tất nhiên hy vọng La Chinh có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, tránh né được luồng kiếm khí kia, thế nhưng bọn họ cũng đều cho rằng, La Chinh không cách nào tránh được!

“Ầm! Ầm!...”

Bên kia vách tường liên tục truyền đến tiếng va đập kịch liệt, hiển nhiên là La Chinh vì tránh né luồng kiếm khí kia đã làm đổ không ít bức tường.

Lúc này Chu Thiên Ngưng không nhịn được nữa, cặp lông mày nhẹ nhàng nhăn lại. Nàng cố hết sức kiềm chế tâm tình của mình, sau đó nói với Mạc Hưu Ngôn: “Mạc gia chủ, La Chinh chỉ là một vãn bối mà thôi, tuy có nói mấy lời hơi khó nghe, nhưng tội không đáng chết, kính xin người tha hắn một lần!”

Lúc này, Mạc Hưu Ngôn còn đang giơ thanh trường kiếm kia, hai ngón tay miết lấy mũi kiếm, ông ta đang điều khiển luồng kiếm khí kia đuổi giết La Chinh. Ngay lúc kiếm khí sắp chém chết được La Chinh thì lại bởi vì Chu Thiên Ngưng quấy rầy mà để cho hắn chạy mất.

Chẳng qua Mạc Hưu Ngôn cũng không nóng nảy, nếu luồng kiếm khí này không thể chém chết La Chinh, vậy bao nhiêu năm tu luyện của lão ta xem như uổng phí rồi!

Nghe thấy lời của Chu Thiên Ngưng, Mạc Hưu Ngôn cười nhạt một tiếng: “Nếu đã nói sai thì phải trả giá, ta đây cũng chỉ dạy dỗ cho hắn một bài học mà thôi.”

Mạc Hưu Ngôn không muốn buông tha cho La Chinh, cái gọi là dạy dỗ, nói ra thì nhẹ nhàng bâng quơ nhưng nếu bị luồng kiếm khí kia của lão ta chém lên người, La Chinh sao còn sống nổi?

“Dạy dỗ? Mạc gia chủ, cũng không cần phải nói mấy lời có lệ vậy. La Chinh, ngươi không thể giết! Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, nếu như ngươi thật sự chém chết hắn, sợ là Mạc gia không thể ăn nói trước mặt Chu gia!” Chu Thiên Ngưng thấy khuyên giải không có hiệu quả, lời nói cũng cứng rắn hơn.

Trước mặt một quái vật lớn như Thần Châm - Chu gia, một Mạc gia nho nhỏ, quả thực không đáng nhắc tới!

Sắc mặt Mạc Hưu Ngôn hơi trầm xuống, Chu Thiên Ngưng này lại dám uy hiếp mình?

So với loại quái vật lớn như Chu Gia, Mạc gia tuy cũng là sĩ tộc, nhưng trên thực tế lại vô cùng nhỏ bé.

Trên thực tế Chu Thiên Ngưng uy hiếp cũng có hiệu quả. Dù sao Mạc Hưu Ngôn cũng hiểu địa vị của Chu Thiên Ngưng trong gia tộc, nếu nàng thật sự không cần thể diện, lợi dụng tài nguyên của Chu Gia chèn ép Mạc gia, như vậy Mạc gia của lão ta sẽ càng thêm gian nan.

Loại chèn ép này cũng không cần đao thật thương thật làm gì. Tài sản của Mạc gia cũng không nhiều, hiện tại toàn bộ nguồn thu của Mạc gia chỉ dựa vào mấy mỏ quặng ở phía Nam Đế Đô. Mà với năng lực của Chu gia thì rất dễ chặt đứt mạch máu kinh tế này, đến lúc đó Mạc gia sẽ tràn ngập nguy cơ.

Nhưng Mạc Hưu Ngôn nghĩ lại, tuy Mạc gia lão chỉ là một sĩ tộc suy bại, nhưng đôi khi rất nhiều chuyện rút giây động rừng. Chu gia tuy lớn, nhưng cũng không phải là không có gia tộc đối địch, cho nên Chu gia hành động phải cân nhắc toàn diện, chưa chắc sẽ nghe con bé con này.

Huống chi, lão đường đường là một gia chủ, cường giả Chiếu Thần Cảnh, chẳng lẽ lại để một đứa bé con uy hiếp?

Cho nên Mạc Hưu Ngôn chỉ cười nói: “Chu tiểu thư chê cười rồi, nếu Mạc Hưu Ngôn ta làm việc gì không nên, tất nhiên sẽ đi chịu tội với Chu gia.”

Ý này của Mạc Hưu Ngôn chính là không chịu nhượng bộ, sắc mặt Chu Thiên Ngưng có chút khó coi, hiện tại nàng chỉ có thể mong đợi người của Chu gia có thể chạy tới nhanh chút.

Chu Thiên Ngưng không nói gì, lúc này Chương Vô Huyền lại ra mặt.

Tuy rằng hôm nay Chương Vô Huyền đã ước hẹn sẽ cùng gây chuyện với La Chinh, nhưng kết quả hắn ở một bên xem diễn hồi lâu, ngược lại La Chinh đã tham gia vào rồi. Giờ La Chinh đang bị kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn truy đuổi khắp nơi, hắn phải làm chút gì đó.

“Mạc tiên sinh, có thể nghe ta nói một lời?” Chương Vô Huyện chắp tay nói với Mạc Hưu Ngôn.

Mạc Hưu Ngôn đã cực kỳ mất kiên nhẫn, tốc độ La Chinh nhanh hơn dự tính của lão ta, lúc này lão ta muốn tập trung tinh thần điều khiển kiếm khí, đuổi giết La Chinh, thế nhưng bọn tiểu bối này lại cứ quấy rầy.

Chu Thiên Ngưng thì lão còn cho hai phần thể diện, thế nhưng mà thằng nhóc béo mập trước mắt này là ai chứ, vì vậy Mạc Hưu Ngôn lạnh giọng nói: “Thế nào? Ngươi là ai?”

“Tại hạ là con thứ ba của Chương gia, tên Chương Vô Huyền.” Chương Vô Huyền chắp tay nói.

Đế Đô Phần Thiên có rất nhiều người họ Chương, tên nhóc này nói mình là người Chương gia, hơn nữa còn là con thứ ba, như vậy hắn tất nhiên chính là con trai của Thiên Lộc Chương gia giàu nứt đố đổ vách kia rồi. Nếu là con thứ ba, vậy hắn chính là lão tam của dòng chính!

Giọng Chương Vô Huyền không lớn, nhưng đại đa số mọi người đều nghe rõ.

Lúc này, luồng kiếm khí mà Mạc Hưu Ngôn đang điều khiển kia cũng đã đẩy La Chinh vào góc chết, vì bị Chương Vô Huyền quấy rầy nên lại để La Chinh tránh được rồi quay người chuồn mất, thật sự tức chết người.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác lão ta không thể không hao tâm tổn trí đối phó vấn đề này.

Chương gia? Tên nhóc béo mập này là người Chương gia?

Mạc Hưu Ngôn lập tức cảm thấy mình có chút nhức đầu.

Chu gia thì lão có thể tạm thời không cần để ý, bởi vì Mạc gia và Chu gia cũng không có ích lợi liên quan trực tiếp nào. Ví như Chu gia muốn cắt đứt mấy mỏ quặng của Mạc gia lão, thoạt nhìn thì đơn giản thế nhưng cũng phải mất một thời gian, trong lúc đó còn có thể bị các sĩ tộc khác quấy nhiễu!

Còn Chương gia...

Chương gia tuy không phải sĩ tộc nhưng hầu như khống chế toàn bộ mạch máu kinh tế của Đế Quốc.

Quan trọng hơn là mỏ quặng của gia tộc lão hầu như đều giao dịch thông qua Chương gia, dùng hiệu đổi tiền của Chương Gia để kết toán...

Tuy nói quặng hỏa tinh(1) khai thác từ trong núi cũng có thể bán cho những người khác, không nhất thiết phải bán cho Chương gia, nhưng sức ảnh hưởng của Chương gia nơi đâu cũng có. Đắc tội Chu gia thì Mạc gia sẽ rước lấy một phiền toái lớn, nhưng chưa hẳn không có biện pháp giải quyết.

Thế nhưng đắc tội Chương gia, đối với loại sĩ tộc như Mạc gia mà nói thì nửa bước cũng khó đi.

Chuyện gì đây? Mấy người bạn Mạc Xán đưa về, người sau lại khó dây vào hơn người trước? Trong lòng Mạc Hưu Ngôn dâng lên một cảm giác kỳ quái!

Lúc này không phải chỉ mình Mạc Hưu Ngôn có cảm giác này này mà Mạc Vũ đang co lại bên cạnh cũng thế!

“Mạc Xán này căn bản chính là sao chổi, một cái tai họa! Mang đến một tên La Chinh để chèn ép ta, giờ lại nhảy ra một người Chương gia làm khó cha ta! Mạc Xán, ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi...” Mạc Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạc Xán, hai mắt như sắp nhỏ máu.

Về phần mấy người bạn tốt Mạc Vũ mang về, lúc này đều giữ im lặng, đứng ở một bên.

Mấy vị này cũng là đệ tử sĩ tộc, sĩ tộc bọn hắn mạnh hơn Mạc gia không ít, nhưng lại không cùng đẳng cấp với Chu gia, còn Chương gia không phải sĩ tộc nhưng trong trường hợp này lại càng không có chỗ cho bọn hắn nói chuyện.

Ngẫm lại vừa rồi bọn hắn còn vô cùng xem thường Mạc Xán kia, lúc này mới hiểu được, Mạc Xán thoạt nhìn dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế chính là một tên giả heo ăn thịt hổ. Không! Mấy tên bên cạnh Mạc Xán kia, đều là giả heo ăn thịt hổ!

Thậm chí, lúc này bọn họ còn vụng trộm dò xét Chu Hiển, nghĩ thầm người này không nên đụng tới, có khi hắn cũng là người của bảy đại sĩ tộc cũng nên?

Thân phận của Chu Hiển, thoáng cái cũng trở nên thần bí.

Chẳng qua lần này bọn họ đã đoán sai, Chu Hiển hoàn toàn là đệ tử bình dân, không có bối cảnh gì đáng nói...

(1)Hỏa tinh: một loại làm thuốc súng.