Bách Luyện Thành Thần

Chương 238: Bay lượn

Tinh thạch Phượng Tường nơi cánh tay phải La Chinh là một loại tinh thạch vô cùng đặc biệt. Nghe nói nó chính là lông vũ rơi xuống khi Phượng Hoàng bay qua chân trời từ thời viễn cổ.

Lông vũ rơi xuống được nhựa tùng bao bọc, trải qua hàng nghìn, hàng vạn năm vật đổi sao dời, một phần quy luật không gian ẩn chứa trong lông vũ lan tỏa vào nhựa cây, cuối cùng tạo thành tinh thạch.

Đây là một truyền thuyết, trên thực tế, không ai biết tinh thạch Phượng Tường được hình thành như thế nào. Nhưng luyện khí sư vùng Đông Vực đã phát hiện ra đặc điểm của tinh thạch Phượng Tường. Nếu khảm tinh thạch Phượng Tường vào trong binh khí thì có thể giảm trọng lượng của vũ khí.

Sau khi khảm tinh thạch Phượng Tường, Quỷ Đầu Đại Đao nặng năm trăm cân chỉ còn chưa tới một trăm cân.

Tinh thạch Phượng Tường mặc dù hiếm có, nhưng từ xưa đến nay, binh khí được khảm nó vẫn có không ít, nhưng nếu khảm trong cơ thể con người thì trước nay chưa từng có!

Dù sao thân thể con người hoàn toàn khác với binh khí, chẳng qua bởi La Chinh tu luyện phương pháp luyện khí kỳ dị, biến bản thân trở thành binh khí nên mới có thể khảm được tinh thạch Phượng Tường trong người mà thôi.

Đối mặt với Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết của Gia Cát Hi, La Chinh nhẹ nhàng khởi động tinh thạch Phượng Tường ẩn giấu nơi cánh tay phải, để nguồn năng lượng cuồn cuộn đó không ngừng rót vào thân thể của mình. Ngay sau đó, hắn cảm thấy trọng lượng cơ thể giảm bớt rất nhiều…

“Xoạt…”

La Chinh nghiêng người di chuyển theo trận cuồng phong.

Bản thân hắn không hề dùng sức, chẳng qua trọng lượng cơ thể giảm bớt khiến cả người hắn bị cuồng phong nhấc bổng một cách tự nhiên. Hiện tại La Chinh chính là lơ lửng trôi theo hướng gió mà không ngừng xoay tròn trên sàn đấu.

“A, La Chinh bay lên!”

“Chiếu Thần Cảnh mới có thể bay lượn! Sao lại như vậy, sao hắn lại bay được?”

“Không đúng, hình như hắn bị gió nâng lên. Hắn mới là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng, không thể nào bay được.”

“Buồn cười, bị gió nâng lên? Ngươi cho rằng hắn là diều sao? Cho dù cuồng phong của Gia Cát Hi có thể cuốn tung người lên thì cũng không thể bay được như vậy!”

Nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong rối rít kêu lên. Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc La Chinh đã làm thế nào.

Giờ phút này, La Chinh quay cuồng di chuyển theo cơn cuồng phong trên võ đài. Bởi vì hắn bay lượn cùng phương hướng và vận tốc với đao phong sinh ra từ gió lốc, nên chúng hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn.

Gia Cát Hi há hốc miệng, sững sờ đứng giữa võ đài, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Đối với cường giả Chiếu Thần Cảnh như hắn, bay lượn không phải việc khó. Hơn nữa Gia Cát Hi tu luyện chân nguyên hệ phong, cực kỳ nhạy cảm với sự lưu chuyển của không khí và gió. Nhưng hắn không ngờ La Chinh lại có thể bay lượn theo gió như vậy.

Nghe được tiếng bàn tán của các đệ tử khác, Gia Cát Hi cũng ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ người này thật sự giống một con diều, có thể thoải mái mượn gió mà bay?

Nếu La Chinh vẫn xoay tròn trong cơn cuồng phong, Gia Cát Hi thật sự không có cách gì khả thi để đối phó với hắn.

“Bay lượn theo gió sao?” Gia Cát Hi khẽ cau mày, một lần nữa vung quạt lông lên. Lần này Gia Cát Hi chĩa quạt về hướng ngược lại, đột nhiên phẩy một cái.

Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết lợi dụng Lưỡng Nghi Phiến để giải phóng chân nguyên, lợi dụng chân nguyên để đảo loạn không khí thành dòng chảy, tạo thành một cơn gió lốc khổng lồ, mà bản thân Gia Cát Hi lại có thể khống chế đao phong sinh ra từ đó. Có thể nói, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng đao phong để cắt nát mọi thứ trong phạm vi hoạt động của gió lốc.

Nhưng La Chinh mượn gió mà bay, vừa hay có thể tránh được những lưỡi đao phong tua tủa kia.

Gia Cát Hi thấy Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết hoàn toàn vô dụng trước La Chinh nên chỉ có thể phẩy quạt về hướng ngược lại. Điều này đồng nghĩa với việc tung ra hai luồng Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết. Trước kia Gia Cát Hi chưa từng làm như vậy, cho nên hắn không thể dự đoán sẽ xuất hiện tình trạng thế nào.

“Ào…”

Hai luồng sức mạnh khổng lồ từ hai phía đối lập đâm sầm vào nhau, phát ra những âm thanh chói tai và sinh ra một dòng chảy loạn khủng bố va chạm từ các góc độ khác nhau. Cả võ đài trở nên hỗn loạn, trong lòng quần chúng cũng hồi hộp vô cùng.

Không ít đệ tử đều toát ra vẻ sợ hãi, hít một hơi thật sâu.

Thông thường cường giả Chiếu Thần Cảnh sẽ không dùng toàn bộ sức mạnh để đối phó với Tiên Thiên Đại Viên Mãn, ngay cả trong cuộc chiến giữa Hoa Thiên Mệnh và Nhạc Kỳ cũng không phải ngoại lệ. Họ sẽ dừng lại ở một ranh giới nhất định, mang tới một trận đấu đặc sắc, nhưng không quá kịch liệt.

Nhưng bây giờ, Gia Cát Hi bộc phát ra uy lực kinh khủng như thế khiến rất nhiều đệ tử đều nghĩ đến cảnh tượng chính mình bị cuốn vào trong đó, sợ rằng sẽ bị giày xéo tơi tả trước khi kịp thở.

Vẻ mặt của Gia Cát Hi đứng giữa võ đài cũng vô cùng sốt ruột.

Trong cái tên Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết có một chữ “Loạn”, đó là bởi vì sau khi tung ra, chính bản thân Gia Cát Hi cũng khó có thể khống chế nó. Lấy hắn làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong khoảng cách mười trượng quanh đó đều sẽ bị đao phong cắt nát. Ngược lại, uy lực ở tâm lốc xoáy lại không khủng bố như vậy.

Nhưng khi hai cơn gió lốc có tốc độ và uy lực tương đồng xuất phát từ hai hướng đối ngược va chạm nhau, chúng khiến khí lưu trên võ đài hoàn toàn hỗn loạn, ngay cả vị trí tâm lốc xoáy vốn cực kỳ an toàn giờ phút này cũng có chút bất ổn.

Cho nên Gia Cát Hi phải liên tục cảm nhận sự biến đổi của khí lưu. Nếu khí lưu thay đổi, tâm lốc xoáy cũng sẽ biến hóa. Hắn phải di chuyển theo tâm lốc xoáy để bảo đảm an toàn của mình, nếu không chính hắn cũng sẽ bị đao phong làm cho bị thương.

Thân thể La Chinh nhẹ như chim yến, bị cuốn tung lên trời, tùy ý nghiêng ngả theo gió cuốn, lơ lửng giữa không trung.

Đao phong của Gia Cát Hi quả thực bén nhọn, nhưng thật ra còn kém xa kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn.

Trong kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn ngưng luyện ra một loại kiếm ý vô cùng kinh khủng. Nếu bị kiếm khí kia chém trúng, La Chinh chắc chắn sẽ bị cắt thành hai đoạn. Trừ phi La Chinh có thể nâng cấp thân thể mình thành tiên khí, lúc đó hắn mới có cơ may ngăn cản được kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn.

Trên thực tế, công pháp của Gia Cát Hi không thích hợp để chiến đấu đơn độc. Ngược lại nếu ra trận giết địch, Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết của Gia Cát Hi có thể phát huy tác dụng cực lớn. Phạm vi phong tỏa của Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết trải rộng, có thể xé nát những võ giả có tu vi hơi thấp bị cuốn vào trong đó.

Thật ra người của gia tộc Gia Cát vốn không thích hợp đấu đơn như vậy. Công pháp bọn họ truyền lại qua nhiều đời thậm chí còn bao gồm một phần binh pháp và hàng loạt trận pháp kỳ binh. Đây cũng là lý do vì sao Gia Cát gia sắp xếp tộc nhân của mình vào hàng ngũ mưu sĩ trong Đế Quân, bởi bọn họ vốn không thích hợp lãnh binh ra trận.

Cho nên dù những đao phong này có thể cắt nát trường bào đệ tử thì uy lực của nó cũng không cách nào xuyên thủng thân thể linh khí của La Chinh!

Từng cơn gió lốc vây bọc thân thể La Chinh, hắn phảng phất như một cánh bướm chấp chới trong không trung hay một con thuyền nhỏ dập dềnh trong gió bão, thỉnh thoảng sẽ bị sóng cả nhấn chìm, nhưng rất nhanh sẽ thăng bằng trở lại.

Không ít người đổ mồ hôi lạnh thay La Chinh.

Dù sao đại hội toàn phong cũng là cuộc tỷ thí thực lực giữa các đệ tử, trừ phi muốn tranh đoạt vào tốp 50, còn lại rất ít người tiến hành tử đấu trong vòng đấu loại.

Trong vòng đấu loại có thua một trận cũng không sao, chỉ cần có thể lọt vào vòng sau thì coi như đã đạt được mục tiêu. Thậm chí có vài đệ tử vì che dấu thực lực mà khi gặp cường giả sẽ không tung đòn sát thủ quá nhanh, cho dù hắn tự tin có thể chiến thắng đối thủ. Đôi khi có người còn cố ý nhận thua.

Tử đấu trong vòng loại quả thật không phải lựa chọn khôn ngoan.

Sở dĩ xảy ra tình huống như thế là bởi vì La Chinh tuyệt đối sẽ không nhận thua. Hiện tại, La Chinh đã hiểu rất rõ tư tưởng võ đạo của mình.

Muốn bước lên đỉnh cao võ đạo thì tuyệt đối không thể sử dụng mánh khóe mưu mô được. Cho dù biết rõ phía trước là bụi gai tua tủa, La Chinh cũng sẽ cắn răng đi qua chứ không chọn cách đi vòng.

Lùi một bước rồi đi vòng qua tất nhiên là được, nhưng lâu dần sẽ khiến tâm cảnh từ từ phai nhạt, cuối cùng hắn sẽ không tiến xa trên con đường võ học được. Vậy nên muốn tiến xa thì tuyệt đối không thể có tâm tư mưu mô thủ đoạn, dù là bụi gai hay địa ngục, hắn cũng chỉ có thể cắn răng dũng cảm tiến lên!

Còn Gia Cát Hi sở dĩ tung hết toàn lực là bởi Gia Cát gia của hắn có thù oán với La Chinh, nếu có thể lấy mạng hắn ngay trên võ đài này là lựa chọn tốt nhất.

Hai người đều có cùng một động cơ, cứ thế tiến hành tử đấu.

Sức gió trên võ đài càng lúc càng mạnh, hơi thở càng ngày càng hỗn độn, các loại đao phong hình thù kỳ quái không ngừng sinh ra, đâm chém loạn xạ không theo quy luật nào cả.

“Xoẹt…”

Một lưỡi đao phong đâm thẳng về phía La Chinh, xuyên qua trường bào của hắn, chém vào thân thể. La Chinh kêu lên một tiếng, nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiết. Đao phong này quả nhiên không thể khiến hắn bị tổn thương, ngay cả làn da cũng không hề chảy máu, chẳng qua chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt. Đao phong va chạm vào thân thể hóa thành từng luồng khí nóng bắt đầu gột rửa thân thể hắn.

Nếu những đao phong này không thể gây thương tích cho hắn, như vậy hắn không cần tránh né nữa. Ngược lại, La Chinh có thể dùng thân thể mình đối đầu trực diện với chúng!

Trước đây La Chinh vẫn cố gắng co cuộn thân thể, nhưng giờ phút này hắn bắt đầu duỗi dài tay chân, cả người hoàn toàn thả lỏng.

“La Chinh khá may mắn, đến giờ mới bị đao phong cắt trúng. Có điều lưỡi đao kia sợ rằng khiến hắn bị thương không nhẹ đâu! Có khi ruột cũng bị cắt đứt!”

“Ha ha, Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết uy thế dũng mãnh như vậy, hắn chưa bị cắt nát đã là may mắn cực độ rồi. Nhưng đây mới là khởi đầu, chịu thêm mấy lưỡi đao phong nữa, đoán chừng hắn sẽ bị cắt thành nhân côn…”

“Vì sao hắn không nhận thua? Nếu là ta thì đã nhận thua rồi từ lâu rồi, còn nước còn tát mà. Cho dù năm nay thua trận thì ba năm sau vẫn còn cơ hội. Chưa bàn đến thực lực, hắn đúng là kẻ điên!”

Khi đông đảo đệ tử đang rối rít bình luận, trên võ đài đột ngột xuất hiện một mảng đao phong lớn! Thấy thế, không ít nữ đệ tử đều hét ầm lên, có thể tưởng tượng cảnh tượng máu chảy đầm đìa sẽ diễn ra ngay sau đó.

Giờ phút này, sắc mặt của vị trọng tài chủ trì trận đấu vô cùng nặng nề. Theo quy tắc thi đấu, chỉ cần La Chinh nhận thua hắn sẽ lập tức lao tới cứu La Chinh. Thấy cơn mưa đao phong gần như sắp vây bủa La Chinh, lòng hắn như lửa đốt, chờ La Chinh hô lên hai chữ “nhận thua”!

Nhưng La Chinh đã khiến trọng tài thất vọng. Hắn tình nguyện xông pha trong cơn mưa đao phong mà không hề lên tiếng nhận thua!