Bách Luyện Thành Thần

Chương 283: Đốt máu

Trận chiến đấu của La Chinh và Hoa Thiên Mệnh không uy lực bằng trận La Chinh đấu với Vương Doãn.

Dù sao uy lực từ tiếng ngâm của Thanh Long trong đầu La Chinh thật sự quá kinh khủng, mang tới cho mọi người chấn động cùng tổn thương chắc cả đời này cũng không thể phai mờ.

Nhưng dù La Chinh đã đánh một trận với Vương Doãn, bộc phát ra uy thế kinh người, thì cũng không vẻ vang bằng trận đấu hiện tại!

Bởi vì lúc đó La Chinh lợi dụng chân nguyên Thiên Ma bao hết võ đài lại. Chân nguyên đen đặc bao phủ nên mọi người chỉ nghe ra được vài tiếng rồng ngâm, còn trong đó đã xảy ra chuyện gì thì đều không rõ.

Nhưng trận chiến này lại khác.

Hai người cùng là kiếm khách, cùng lĩnh ngộ kiếm ý. Dựa vào thành tựu kiếm pháp mà nói, thì cả hai đều đạt tới đỉnh cao trong Thanh Vân Tông.

Một người với thiên tư nghìn năm không gặp, lĩnh ngộ Thiên Kiếm, một kiếm đâm ra lại có được uy thế của trời cao, mạnh mẽ áp chế đối thủ! Một người khác tự nghĩ ra võ kỹ, dùng “kiếm pháp căn bản” quỷ dị đối mặt với uy thế của trời cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, dùng kiếm trong tay đánh vỡ trời cao!

Dưới võ đài, toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông đều đã sôi trào.

Trong Thanh Vân Tông cũng không thiếu đệ tử tuổi tác tương đối lớn, bọn họ từng tận mắt chứng kiến vô số lần đại hội toàn phong, nhưng không có lần đại hội toàn phong nào có thể đạt đến trình độ như lúc này.

“Hoa Thiên Mệnh đã quá yêu nghiệt, sợ là từ khi Thiên Kiếm Đồ xuất hiện tới nay, hắn là người duy nhất tu luyện ra kiếm thứ tư của Thiên kiếm. Không ngờ La Chinh còn kinh khủng hơn, lấy kiếm pháp căn bản để phá trời...”

“Thực sự không công bằng! Khi ta còn bé chọn vật đoán tương lai, lần nào cũng tóm được một thanh kiếm. Người xung quanh đều nói ta là kiếm khách trời sinh, tương lai kiếm pháp sẽ trên đại thành, không ngờ vừa so sánh với hai người bọn họ, nhất định chính là một truyện cười!”

“Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt. Có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, một bộ kiếm pháp căn bản thật đơn giản tầm thường mà lại có thể phát huy ra sức mạnh như vậy. Thực sự chỉ cần được xem là đời này đã mãn nguyện!”

Cho dù là mấy vị trưởng lão hay nhóm chân nhân ở xung quanh xem cuộc chiến, thấy cảnh này cũng phải thở dài một hơi. Đúng là bọn họ già rồi, thời đại này đã thuộc về lớp trẻ. Lần đại hội toàn phong này, đã có quá nhiều thiên tài xuất hiện ồ ạt. Bất cứ một đệ tử nào trong đây, chỉ cần trưởng thành, trong tương lai liền có thể khai sáng ra một thời đại mới.

Hoa Thiên Mệnh vươn tay lau khô chút máu tươi nơi khóe miệng, trong ánh mắt lạnh lùng tràn ngập vẻ bất ngờ.

Ban đầu, Hoa Thiên Mệnh cảm thấy “bốn kiếm hợp nhất” đã đủ để ứng phó La Chinh rồi, hắn cũng không cho là La Chinh có thể ngăn cản uy thế trời đất của mình. Nhưng bây giờ xem ra Hoa Thiên Mệnh vẫn coi thường La Chinh rồi.

Một chiêu Băng Kiếm thật đơn giản của La Chinh, không chỉ chứa một loại uy lực đơn giản nhưng lớn nhất, trong đó còn có lực lượng của Tinh!

Càng làm cho Hoa Thiên Mệnh không thể tưởng tượng nổi là, một tia lực lượng của Tinh này không phải là La Chinh mượn dùng, mà dường như là chính bản thân hắn cô đọng chân nguyên mà thành!

Điều này sao có thể?

Tu luyện Thiên Kiếm là quán tưởng Thiên Kiếm Đồ, trong trời đất u tối tìm ra một chút cơ hội nối liền với trời đất! Cơ hội này cực kì nhỏ, thế nhưng Hoa Thiên Mệnh làm đã được, vậy nên hắn mới thuận lợi tu luyện được Thiên Kiếm.

Huống hồ trên thực tế, hắn tu luyện Thiên Kiếm chỉ là dựa thế của trời! Uy thế của trời không phải thuộc về hắn mà chỉ là mượn thôi!

Mượn cuối cùng vẫn là mượn, chung quy cũng không phải đồ của mình.

Mà lực lượng Tinh của La Chinh lại là tự mình quán tưởng ra được, là lực lượng Tinh của chính bản thân hắn. Hắn rốt cuộc đã làm thế nào? Trực tiếp quán tưởng Tinh sao?

Trong Đông Vực không phải là không có võ giả quán tưởng Tinh.

Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, tất cả võ giả đều mau chóng tìm cho bằng được thứ thích hợp để mình quán tưởng, mà mấy thứ này vô cùng kì quặc.

Quán tưởng đao, kiếm, thương, cung gì cũng có, thậm chí tảng đá, cây cối, phòng ở, một bức họa, kì dị vô cùng, muôn hình muôn dạng, không có giới hạn.

Vậy nên võ giả quán tưởng Tinh, quán tưởng Nhật, quán tưởng Nguyệt gì cũng có.

Nhưng Tinh, Nhật, Nguyệt mờ ảo xa xôi như vậy, làm sao có thể quán tưởng? Làm sao chuyển hóa chân nguyên của mình thành lực lượng từ các ngôi sao?

Mặc dù có võ giả thành công quán tưởng ra Tinh, nhưng không thể quán tưởng được thần vận của Tinh, sau khi lấy chân nguyên chuyển hóa thành Tinh, thường thường là một khối đá lớn cứng rắn... chứ không có chút uy lực nào của Tinh cả.

Cho nên rất nhiều võ giả đều bỏ qua việc quán tưởng những vật lớn mà vô dụng như mặt trời, trăng, sao, biển lớn, núi cao... Khí thế của những thứ này có thể kinh người, nhưng uy lực rất bình thường, không thực dụng.

Đương nhiên cũng có không ít thiên tài yêu nghiệt có thể quán tưởng ra một tia thần vận. Chỉ là loại thiên tài này có lẽ là có, nhưng không thể sinh ra trong Đông Vực!

Nhưng Hoa Thiên Mệnh lại không biết, La Chinh cũng không phải trực tiếp quán tưởng sao trên trời mà là dùng bức Nhật Nguyệt Tinh Thần để quán tưởng. Mà bức Nhật Nguyệt Tinh Thần hắn có được, căn bản cũng không thuộc về thế giới này!

Để vẽ ra bức Nhật Nguyệt Tinh Thần thì cần có thực lực vô cùng cao, căn bản là vượt ra khỏi tưởng tượng của thế giới này!

“Ta cho rằng trong lớp người trẻ tuổi ở Đông Vực sẽ không tìm được đối thủ cùng cấp! Cho dù là cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng sẽ thua dưới kiếm của ta. Đối thủ thực sự của ta chỉ có Bùi Thiên Diệu! Với ta bây giờ, nếu gặp phải Bùi Thiên Diệu, ta chỉ nắm chắc năm phần mười chiến thắng hắn. Nhưng sau này nếu như ta đột phá Tiên Thiên Đại Viên Mãn, bước vào Chiếu Thần Cảnh, ta chắc chắn có chín mươi phần trăm thắng hắn!” Hoa Thiên Mệnh chậm rãi nói.

Bùi Thiên Diệu ngồi xếp bằng dưới võ đài, hai mắt khép hờ, trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm gì.

Hoa Thiên Mệnh lập tức nói thêm: “Cho nên ta cho rằng, với thực lực của ta có thể tiến vào sân khấu rộng lớn hơn, Đông Vực đối với ta quá mức nhỏ bé, không đủ cho ta tùy ý rong ruổi. Mục tiêu của ta là toàn bộ Đại Thế Giới rộng lớn! Ta muốn khiêu chiến với trăm tỉ tỉ sinh linh thiên tài ra đời trên Đại Thế Giới rộng lớn! Cho nên đánh một trận ở đại hội toàn phong xong, dù ta có đi lên Thanh Vân Lộ hay không thì cũng sẽ đặt chân tới Trung Vực, đi tới không gian rộng lớn hơn trước!”

Nghe Hoa Thiên Mệnh nói vậy, rất nhiều đệ tử đều lập tức hít mạnh một hơi.

Bọn họ không ngờ Hoa Thiên Mệnh lại có chí hướng như thế!

Mỗi người đều có mục tiêu của mình. Đệ tử bình dân thì hy vọng tu luyện tới cảnh giới cao hơn, vì gia tộc mà cống hiến, mưu cầu một phần địa vị.

Những đệ tử sĩ tộc kia, mục tiêu của bọn họ có lẽ là muốn trổ hết tài năng trong đám huynh đệ tỉ muội, thậm chí tranh đoạt chức gia chủ, sau đó dẫn dắt gia tộc mình đi lên đỉnh cao. Thế nhưng cái “đỉnh cao” này chỉ là tương đối trong Đông Vực mà thôi.

Không bàn đến Đại Thế Giới rộng lớn, chỉ một cái Trung Vực cũng đã lớn hơn Đông Vực không biết bao nhiêu lần. Một người trong bảy đại sĩ tộc ở Đông Vực có thể làm mưa làm gió, nhưng thả trong Trung Vực thì chẳng là cái thá gì.

Mà mục tiêu của Hoa Thiên Mệnh lại là Đại Thế Giới!

Đại Thế Giới là một khái niệm uyên bác biết bao nhiêu? Trong đó địa vực vô tận, nhân loại căn bản cũng chưa thăm dò được rõ ràng.

Như vậy cũng giống như một tên ăn xin ở thành phố nhỏ, hắn cũng không phải không biết quốc gia mình lớn tới đâu, nhưng chợt có một ngày lại tuyên bố mình muốn làm Hoàng Đế.

Điều này nghe qua có thể buồn cười, nhưng mọi người đừng quên, ở vương triều Phần Thiên có một Hoàng Đế lập quốc, khi sinh ra chính là một tên ăn mày!

Có thể có được một phần chí khí như vậy cũng khiến Hoa Thiên Mệnh vượt lên trên rất nhiều đệ tử ở Thanh Vân Tông.

“Thế nhưng điều khiến ta vui mừng chính là trước khi rời khỏi Đông Vực lại được gặp huynh, La Chinh! Cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng lại dùng một bộ ‘kiếm pháp căn bản’ để phá bốn kiếm hợp nhất của ta! Ta tu luyện Thiên Kiếm, có thể có một tia cơ hội chạm tới trời xanh. Ta cảm thấy ngươi là một phần quà mà trời xanh đem đến cho ta, hoặc có lẽ là một phần thử nghiệm, cho nên cửa ải này của ngươi, ta phải vượt qua!”

Vết máu loang lổ trên kiếm của Hoa Thiên Mệnh như sống lại, chầm chậm di chuyển trên thân kiếm của hắn. Giữa chân mày xuất hiện một hạt mầm, hắn lập tức nhẹ nhàng giơ Thực Huyết Kiếm lên, thản nhiên nói: “Một kiếm này, ta vốn để dành lại cho Bùi Thiên Diệu, nhưng để chiến thắng ngươi lại không thể không sử dụng.”

“Ầm!”

Hạt giống ở mi tâm Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên vỡ vụn. Trong khoảnh khắc kiếm chủng bị phá vỡ, hai mắt Hoa Thiên Mệnh là một màu xanh thẳm, khí chất vốn có cũng đã biến đổi.

“Kiếm chủng huy hoàng, phá mệnh tế trời, lấy đạo của ta, để chúng sinh luân hồi!”

“Vèo...”

Vào thời khắc này, dưới sự thúc giục của Hoa Thiên Mệnh, nguyên khí trời đất lại dâng lên cuồn cuộn một lần nữa, mà thanh thế lần này càng thêm lớn!

“Gió nổi...”

Bùi Thiên Diệu bên ngoài võ đài nhắm mắt nói. Hắn cảm nhận được khí lưu xung quanh bắt đầu cuộn trào. Đó là dị tượng do nguyên khí trời đất lưu chuyển tạo thành.

Theo tốc độ tụ tập nguyên khí trời đất ngày càng nhanh, gió thổi cũng càng lúc càng lớn.

Trên một kiếm của Hoa Thiên Mệnh là bốn kiếm hợp nhất, đồng thời đẩy uy thế của trời cao về phía La Chinh, tạo thành một loại đại thế khi trời đất đổ xuống!

Nhưng một kiếm này lại hoàn toàn ngưng luyện uy thế của trời vào trong kiếm của Hoa Thiên Mệnh.

Sau mấy nhịp thở, gió cuối cùng cũng đã ngừng. Trường kiếm của Hoa Thiên Mệnh đã thu hết tất cả khí tức vào trong, cặp mắt hắn lúc này tỏa ra tia sáng xanh thẳm, từ trên người không thể nhìn ra điểm đặc biệt nào.

Giống như chỉ là một kiếm khách bình thường đang đứng ở nơi đó.

Loại cảm giác này tuy tầm thường nhưng lại mang tới cho La Chinh uy hiếp lớn hơn nữa, điều này La Chinh rất rõ. Uy lực phát ra từ một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh, sợ là vượt xa bốn kiếm hợp nhất lúc trước.

Thế nhưng La Chinh không sợ hãi, lúc này hắn cảm thấy máu của mình nhanh chóng sôi trào, trái tim hưng phấn nên tốc độ đập cũng tăng lên gấp đôi!

Ta xuất thân thấp hèn, trước đó ước mơ lớn nhất là bước vào Thanh Vân Tông, gặp lại muội muội của ta. Cho tới bây giờ tâm nguyện này còn chưa hoàn thành, nhưng đối với võ đạo, ta cố chấp không thua Hoa Thiên Mệnh ngươi. Ta cũng tương tự như ngươi, rất muốn nhìn xem đỉnh cao của võ đạo rốt cuộc là cái gì!

Nghĩ như vậy, trong hai con ngươi của La Chinh giống như bốc lên hai ngọn lửa. Hắn rung Lưu Quang Kiếm, kiếm ý liền giống như những đóa hoa sen nở rộ, hòa lẫn với chân nguyên Thiên Ma chứa những ánh sao lấp lánh, chậm rãi quanh quẩn trên thân kiếm.

Giữ thế đã lâu, kiếm chiêu hai người lại một lần nữa bắt đầu va chạm.

Lần xuất kiếm này của hai người vẫn kém xa uy thế khiến mọi người hoảng sợ cực độ ở lần trước.

Thậm chí có thể nói là hết sức bình thường! Có khi còn kém uy thế mà đệ tử các phong tản mát ra lúc so đấu trước đây.

Chỉ là hai luồng kiếm ảnh giao nhau, sau đó hai người liền lập tức tách ra, ngay cả tiếng va chạm cũng không có.

“Chuyện gì xảy ra? Sấm to mưa nhỏ à. Ta còn tưởng rằng lại một lần long trời lở đất nữa chứ!”

“Đánh xong rồi? Rốt cuộc ai thắng? Trọng tài cũng không giải thích gì?”

“Chắc không phải cố ý nhường đâu nhỉ? Nếu vậy, ta thật quá thất vọng! Chờ mong lâu như vậy mà một kiếm đã xong rồi?”

Rất nhiều đệ tử các phong bàn tán ầm ĩ, hoàn toàn không biết tình huống gì đang xảy ra.

Ngược lại rất nhiều trưởng lão, chân nhân, thậm chí cả Bùi Thiên Diệu đều mở to hai mắt, nhìn lên võ đài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không che giấu được.

Mà Mạc Vũ Hinh vốn rúc mặt trong góc dường như cũng hiểu, trong ánh mắt nàng đầy khiếp sợ, dường như sợ rằng chính mình sẽ phát ra âm thanh nên dùng tay bịt chặt miệng lại.