Bách Luyện Thành Thần

Chương 307: Gãy kiếm

<!---->Ngoài việc hơi điên điên khùng khùng, thi thoảng đầu óc có vấn đề ra thì hắn tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất từ trước đến giờ La Chinh gặp phải!

Nếu được dùng công pháp và chân nguyên, La Chinh không thể là đối thủ của hắn.

Dù gì cách biệt trên phương diện cảnh giới cũng quá lớn, cho dù căn cơ của La Chinh ổn định, nhưng căn cơ của Lý Dật Phong cũng vô cùng vững vàng, hoàn toàn là chuẩn bị đầy đủ rồi mới đột phá chứ không phải lợi dụng đan dược mới lên được Chiếu Thần Lục Trọng.

Có điều La Chinh cũng không vội để bù đắp chênh lệch này, hắn chỉ cần theo tiết tấu của bản thân, nỗ lực từng chút một thì cuối cùng cũng sẽ vượt qua Lý Dật Phong.

Hiện tại La Chinh chỉ cần xem xét, đánh giá lại kiếm pháp để đánh bại hắn trong cuộc đọ sức là được.

“Kiếm pháp cơ bản của ngươi quả thực quỷ dị, không biết làm kiểu gì. Rõ ràng kiếm pháp cơ bản đã được đơn giản hóa hết mức có thể, nhưng kiếm pháp cơ bản của ngươi có vẻ còn đơn giản hơn vô số lần. Ta không biết tại sao ngươi có thể làm được, nhưng sự lợi hại của kiếm pháp được đơn giản hóa đến cực hạn này, chưa hẳn là không có cách phá giải!”

Khi một người, đặc biệt là một người có bản lĩnh thật sự nghiêm túc, khí thế của hắn thường vô cùng lớn mạnh, cũng thường rất mê hoặc lòng người! Lúc này Lý Dật Phong có vẻ như đã biến thành một người khác, tất cả đều khác.

Không ít người xem lập tức không phản ứng kịp.

“Xem ta dùng kiếm pháp phức tạp nhất để phá giải đường kiếm đơn giản nhất của ngươi!” Nói xong, kiếm trong tay Lý Dật Phong bắt đầu rung rung.

Dưới sự rung động này, những kiếm hoa vô cùng vô tận lập tức xuất hiện.

Chúng tầng tầng lớp lớp giống như hàng trăm ngàn đóa mẫu đơn đang nở rộ, trăm hoa đua nở khiến người khác không nhìn kịp.

“Lạc Anh Tân Phân Kiếm!”

Sau khi kiếm hoa xuất hiện vô cùng vô tận thì tức khắc ùn ùn kéo tới, cuốn về phía La Chinh.

“Kiếm pháp rất hay! Kiếm hoa rất phức tạp!” Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp kiếm hoa phức tạp phủ xuống đầu, tạo nên một loại cảm giác khiến La Chinh không thở nổi.

Dùng kiếm pháp phức tạp để hóa giải đường kiếm đơn giản của ta ư?

Giờ này hắn thấy cách của Lý Dật Phong quả thực rất có hiệu quả.

Ít nhất La Chinh cũng không thể tìm ra cách phá giải ngay lập tức. Kiếm pháp này không chỉ hoa lệ, đồng thời cũng quá phức tạp. Cũng không phải kiếm pháp phức tạp thì sẽ không có sơ hở, chỉ là sau khi kiếm pháp phức tạp đến cực hạn, La Chinh không cách nào tìm ra sơ hở chỉ trong thời gian ngắn!

Mà khi kiếm khách đọ kiếm, thắng bại thường chỉ trong nháy mắt, làm gì có nhiều thời gian như vậy để hắn tìm ra sơ hở?

Đang không biết làm thế nào, La Chinh đành hướng mũi kiếm xuống dưới, treo sát bên phải thân mình, lực truyền từ lòng bàn tay tới mũi kiếm, tay trái làm kiếm quyết(1) kề trên cổ tay phải.

“Quải Kiếm(2)!”

Quải kiếm là một chiêu trong kiếm pháp cơ bản dùng để phòng ngự. Hết cách rồi, kiếm pháp của đối phương quá mạnh mẽ, ác liệt, trong lúc không thể tìm ra lối phá giải thì La Chinh chỉ có thể vừa phòng ngự, vừa rút lui.

“Keng, keng, keng...”

Trong chớp mắt La Chinh nhấc ngang trường kiếm, kiếm hoa trong tay Lý Dật Phong giống như một trận mưa xối xả trút xuống thân kiếm của La Chinh, va chạm tạo ra tiếng vang lanh lảnh, giống như vô số ngọc bích rơi xuống mặt đất.

La Chinh lùi về sau ước chừng bảy tám bước thì cơ thể mới đứng vững, nhưng còn chưa kịp thở một hơi Lý Dật Phong đã lại vung vẩy huyền khí trong tay lao tới!

“Kiếm đạo đơn giản cực độ? Hừ! Chẳng qua chỉ có thế. Ngược lại ngươi phá kiếm pháp của ta đi? Ta xem ngươi phá thế nào? Tiên Thiên Nhất Trọng, nhãn lực của ngươi căn bản là làm không được. Lạc Anh Tân Phân Kiếm của ta một đường đâm ra thành 12 đóa kiếm hoa, kiếm thứ hai đâm ra có thể chia thành 144 đóa kiếm hoa, kiếm thứ ba liền thành 1728 đóa kiếm hoa! Để xem ngươi làm thế nào tìm ra sơ hở trong nhiều kiếm hoa như vậy!”

Lý Dật Phong cười lạnh, tiếp tục vung vẩy trường kiếm trong tay lần nữa, lớp lớp kiếm hoa xuất hiện vô tận, vô cùng khoa trương!

Nhìn thấy nhiều hoa kiếm như vậy, lông mày La Yên cũng nhăn lại. Tu vi của ca quá thấp! Thực ra kiếm pháp cơ bản của ca vẫn chiếu ưu thế khi đối mặt với Lạc Anh Tân Phân Kiếm, nhưng thực lực của võ giả là một thể thống nhất.

Lúc trước La Chinh có thể đối phó với Bùi Thiên Diệu, chẳng qua là do căn cơ vững chắc trong cơ thể hắn, hơn nữa hắn còn có vài chiêu giết người vô cùng lợi hại.

Nhưng tu vi luôn là khuyết điểm của La Chinh, nếu đạt đến Tiên Thiên Đại Viên Mãn, đan điền gần như sung mãn bồi dưỡng linh hồn của võ giả, có thể giúp con người bước đầu kết nối với trời đất.

Mà sau khi bước vào Chiếu Thần Cảnh thì sẽ thay đổi hoàn toàn. Đây là một cảnh giới vô cùng quan trọng trong hệ thống chân nguyên.

Với nhãn lực của ca ca, chỉ cần vừa bước vào Chiếu Thần Cảnh, e là lúc này đã có thể nhìn ra sơ hở của Lạc Anh Tân Phân Kiếm. Nhưng bây giờ để ca đối mặt với Lạc Anh Tân Phân Kiếm mà muốn tìm ra sơ hở chỉ trong nháy mắt thì vẫn rất khó...

“Keng keng...”

La Chinh lại tiếp tục lùi về sau!

Lúc này La Chinh cách mép võ đài đã không còn xa nữa, nếu vẫn bị Lý Dật Phong dồn vào góc chết, hắn sẽ không thể lùi nữa, như vậy bắt buộc phải thua.

Rất có thể là vì kiếm pháp của bản thân đã áp chế La Chinh nên trên mặt Lý Dật Phong lại lộ ra điệu cười bất cần đời: “Hừ hừ! Ta xem ngươi lùi thế nào nữa! Chịu thua đi!”

Bảo kiếm huyền khí trong tay Lý Dật Phong một lần nữa lại được vung lên, chỉ cần La Chinh không có cách phá giải Lạc Anh Tân Phân Kiếm của hắn, vậy thì lần này La Chinh buộc phải thua, không có khả năng thứ hai.

Nhìn thấy cảnh này, Cát trưởng lão cũng lắc đầu. La Chinh đấu với Lý Dật Phong vẫn quá miễn cưỡng, cho dù là quyết đấu chiêu kiếm thì cũng coi như là một trận đấu không công bằng.

Mặc dù La Chinh dựa vào một chiêu Quải Kiếm nên chặn được hai đợt tấn công của Lý Dật Phong, nhưng đây đã là cực hạn, dù gì la Chinh vẫn luôn dựa vào Quải Kiếm để phòng ngự, căn bản không có cách phản công.

Mà trong quyết đấu chiêu kiếm, phòng ngự thường là hạ sách, bởi vì tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất. Đây cũng là lí do vì sao trong rất nhiều chiêu kiếm, nhiều người hoàn toàn bỏ qua chiêu phòng ngự, chỉ một mực tấn công, bởi vì chỉ cần đánh áp đảo đối phương, khiến đối phương căn bản không cách nào thở được thì có thể nhẹ nhàng giành được thắng lợi.

Lý Dật Phong đang lợi dụng điểm này, hắn căn bản không cho La Chinh thời gian suy nghĩ để phá giải chiêu thức, chỉ dùng ba đợt tiến công khiến La Chinh thất bại!

Đúng lúc mọi người đang cho rằng La Chinh thua chắc, Lý Dật Phong cho rằng La Chinh thua chắc, mà bản thân La Chinh cũng cảm thấy mình thua chắc thì...

“Keng keng.... Xoảng!”

Kiếm của Lý Dật Phong không ngừng chém lên Lưu Quang Kiếm của La Chinh, đột nhiên gãy luôn rồi...

“Hửm?” Lý Dật Phong cầm một nửa thanh kiếm trong tay, cả người lập tức sững sờ.

La Chinh cũng ngây người, mười vạn đệ tử cũng ngây người luôn...

Không ai ngờ cuộc đấu kiếm vốn dĩ nên kết thúc lại xảy ra tình huống như vậy!

Mà La Yên cũng lại cười ha ha lần nữa.

Thanh tiên kiếm duy nhất của Lý Dật Phong đã thua trên tay La Yên trong cuộc đánh cược, do lâu nay bận bế quan tu luyện nên hắn không có quá nhiều thời gian đi kiếm điểm tích lũy, đương nhiên cũng không đổi được tiên kiếm của mình.

Cho nên từ đó tới nay, hắn miễn cưỡng dùng tạm một thanh huyền khí bình thường.

Lần này mặt dày mày dạn tham gia đại hội toàn phong, Lý Dật Phong có lẽ không muốn đi Thanh Vân Lộ, nhưng lại có thể dùng xếp hạng này để đi tìm Thạch Kinh Thiên xin một thanh tiên khí.

Dù gì vị trí thứ nhất của đại hội toàn phong đúng là có giải thưởng này.

Nhưng huyền khí làm sao so sánh được với tiên khí?

Giữa hai bên vẫn còn cách nhau một bậc linh khí!

Nếu Lý Dật Phong không sử dụng Lạc Anh Tân Phân Kiếm, tình trạng có lẽ sẽ tốt hơn một chút, không đến mức gãy nhanh như vậy, dù gì chiêu kiếm thông thường thì chỉ va chạm vài lần là xong chuyện rồi.

Vấn đề là tốc độ ra chiêu của Lạc Anh Tân Phân Kiếm rất nhanh, chiêu kiếm này giống như những hạt mưa, chém dày đặc trên Lưu Quang Kiếm của La Chinh.

Trong thời gian chỉ một nhịp thở đã va chạm không biết mấy chục lần, thậm chí còn trên trăm lần!

Một thanh huyền khí làm sao chịu được sự va chạm mãnh liệt như vậy?

Thế là thanh bảo kiếm huyền khí trong tay Lý Dật Phong liền bị chém gãy.

Thấy thế, La Chinh thở phào một hơi, kiếm gãy rồi thì không có nghĩa trận đấu chiêu kiếm đã kết thúc, dù gì cũng chỉ là luận bàn, Lý Dật Phong có thể mượn một thanh kiếm khác.

Có điều, việc này lại cho La Chinh thời gian để thở, hắn phải nắm chặt thời gian này, nghĩ cách phá giải Lạc Anh Tân Phân Kiếm của Lý Dật Phong.

Trên mặt Lý Dật Phong hiện tại không rõ là biểu cảm gì...

Rõ ràng là sắp thắng rồi vậy mà thanh kiếm nát trong tay lại không chịu tranh giành, đến lúc mấu chốt lại gãy mất.

Hắn tiện tay ném bỏ một nửa đoạn kiếm trong tay, vẻ mặt cầu xin nói với Cát trưởng lão: “Cát trưởng lão, cho ta mượn một thanh kiếm được không?”

Cát trưởng lão không biết làm thế nào lắc đầu: “Ta không dùng kiếm, kiếm ở đâu ra cho ngươi mượn?”

Ánh mắt Lý Dật Phong quét một vòng qua hơn mười vạn đệ tử ở đấu trường: “Ai cho ta mượn một thanh kiếm, được không?”

Không một ai lên tiếng...

“Mẹ kiếp!” Lý Dật Phong chửi thầm trong bụng. Gặp ma thật rồi, đám này là loại người gì vậy? Tốt xấu gì ông đây cũng là đại sư huynh của các người, coi thường nhau như vậy, nếu sau này ông đây không đi Vân Điện mà làm một trưởng lão ở Thanh Vân Tông, thì cả đám các người chết chắc.

Cuối cùng ánh mắt Lý Dật Phong vẫn nhìn về phía La Yên, vừa chuẩn bị mở miệng nói thì La Yên đã cướp lời trước: “Ngươi định gọi gì ta?”

Mặc dù đã ra khỏi Luyện Ngục Sơn, nhưng thân phận La Yên vẫn phải giữ bí mật, cho nên nàng không mong Lý Dật Phong lại nói ra thân phận của mình trước mặt mọi người.

Lý Dật Phong cũng quen rồi, liền thở dài rồi nói: “Được rồi, bà trẻ, đưa Quy Vân Kiếm của ta cho ta mượn dùng được không?”

“Là Quy Vân Kiếm của ngươi?” Lông mày La Yên dựng lên.

“Được, được! Ta nói sai rồi, nếu Quy Vân Kiếm đã thua trên tay ngươi thì chính là của ngươi, có thể cho ta mượn Quy Vân Kiếm của ngươi dùng được không? Chỉ một lúc thôi!” Tìm người mượn đồ chung quy lại cũng không nên hùng hổ, Lý Dật Phong chỉ có thể nịnh thôi.

La Yên nhàn nhã cười một lúc, sau đó đột nhiên thu lại nụ cười, lắc đầu: “Không cho mượn!”

“Này này… Ngươi thật là...” Lý Dật Phong cảm thấy muốn mắng người, nhưng trước mắt hắn chỉ có thể mượn kiếm La Yên, huống hồ Quy Vân Kiếm vốn là thuộc về hắn, chỉ lấy được Quy Vân Kiếm mới có thể thuận buồm xuôi gió. Vậy nên hắn nào dám đắc tội với La Yên?

Thực ra La Yên không phải là không muốn cho mượn kiếm, chỉ có điều nàng đã nhìn thấy La Chinh đang nhắm mắt suy nghĩ, có vẻ đang tìm cách phá giải, cho nên nàng muốn giúp ca ca kéo dài một chút thời gian mà thôi.

Trận đấu này vốn đã không công bằng, vậy thì người muội muội như nàng giở một chút mánh khóe cũng không thể trách gì được!

Giữa lúc giằng co qua lại này, cặp mắt đã nhắm rất lâu của La Chinh đột nhiên mở ra, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin nói với La Yên: “Cho hắn mượn kiếm đi!”

(1)Kiếm quyết (hình mô tả).

kiemquyet

(2)Quải kiếm: treo kiếm (hình mô tả).

quaikiem