Bách Luyện Thành Thần

Chương 331: Hiểu lầm

<!---->Từ lúc đặt chân vào Vũ Tinh Điện, La Chinh chưa từng chú ý tới bất cứ vật gì, nguyên nhân duy nhất khiến hắn đứng đây chính là vì chờ đợi Tô Linh Vận.

Tô Duệ đã sớm điều tra rõ ràng quan hệ giữa Tô Linh Vận và La Chinh, trước đây Tô Linh Vận là đạo sư của La Chinh ở Tiểu Vũ Phong. Nhưng điều khiến Tô Duệ nghĩ mãi không ra là, chẳng qua chỉ là quan hệ đạo sư, La Chinh có cần phải quan tâm tới Tô Linh Vận như vậy không?

Có điều Tô Duệ cũng không cần phải hiểu thấu chuyện này, hắn chỉ cần biết La Chinh rất quan tâm tới Tô Linh Vận là đủ rồi.

La Chinh tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ đối với những lời bàn luận ồn ào của đám khách khứa, chỉ nhìn về phía Tô Duệ nói: “Tam hoàng tử, lâu như vậy rồi sao vẫn chưa thấy công chúa Trường Không tới? Chẳng lẽ Tam hoàng tử trêu đùa ta ư?”

“Yên tâm, công chúa điện hạ sẽ đến ngay!” Nét mặt Tô Duệ đong đầy ý cười, dường như tin chắc mình có thể giữ chân La Chinh.

***

Trong Tiểu Minh Cung, một ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Tiểu Minh Cung rộn ràng, náo nhiệt xưa kia giờ đây đã trở nên vắng lặng. Ngoài những cung nữ cần thiết ra thì nhóm tôi tớ khác tuyệt đối không được tới gần Tiểu Minh Cung nửa bước.

Cảm giác bị giam lỏng cực kỳ khó chịu. Mấy ngày nay Tô Linh Vận đã nhàm chán tới mức bắt đầu học tập kỹ thuật thêu thùa dưới sự chỉ dạy của một cung nữ lớn tuổi. Ngón tay linh hoạt, khéo léo điều khiển kim thêu, kéo theo sợi chỉ dài rực rỡ sắc màu xuyên qua tấm lụa trắng tinh. Với thiên tư của Tô Linh Vận, học thêu thùa là chuyện vô cùng đơn giản.

Trên tấm lụa là hoa văn trăm hoa khoe sắc lung linh, đường chỉ tinh tế, đều đặn, màu sắc hài hòa, quả thực tài nghệ đã vượt xa vị cung nữ am hiểu thêu thùa kia vạn dặm.

Tô Linh Vận ngẩn người nhìn họa tiết trên tấm lụa, trong lòng cảm thấy hơi ủ dột, bản thân buồn chán thật là đáng sợ…

Đại hội toàn phong chắc hẳn đã kết thúc rồi nhỉ? Không biết lần đại hội toàn phong này La Chinh đạt được thành tích thế nào?

Tốp 100?

Thành tích thế này đã đủ để Tô Linh Vận hài lòng rồi. Mỗi lần nghĩ đến đều khiến đôi mắt long lanh của nàng cong cong như vầng trăng non. Nếu La Chinh lọt vào tốp 100, Tiểu Vũ Phong có thể thăng cấp mấy hạng liền.

Có thể chọn ra La Chinh trong nhiều đệ tử như vậy, nàng quả thực có con mắt tinh tường. Thật ra làm một đạo sư trên Tiểu Vũ Phong còn sung sướng, thoải mái hơn hẳn bản thân hiện tại.

Lúc đó nếu nàng không rời khỏi Tiểu Vũ Phong, có lẽ nội chiến hoàng quyền sẽ chẳng rơi xuống đầu nàng. Nhưng Tô Linh Vận không thể thờ ơ đứng nhìn được. Thái tử chính là ca ca ruột thịt của nàng.

Tiếc thay Tô Linh Vận có trở về Phần Thiên Cung cũng không thể thay đổi thế cục. Thái tử Đông Cung đã bị giam lỏng. Tuy Tam hoàng tử trên danh nghĩa có nói là vì bảo vệ sự an nguy của Thái tử, nhưng thực ra chính là giam lỏng. Tô Linh Vận là muội muội ruột của Thái tử và là công chúa Trường Không được Tô Khiêm hết mực yêu thương, chắc chắn không tránh khỏi kết cục tương tự.

Vô vị quá…

Có thể dạo chơi loanh quanh trên Thanh Vân Tông một chút thì tốt biết bao!

Nàng hờ hững vung tay, tấm lụa chuẩn xác vắt lên giá áo. Thì ra đó là một trường bào trắng đã gần hoàn thiện, không biết nàng may nó vì ai…

Bước chân trần trên mặt sàn trơn nhẵn, lửa giận chất chứa trong lòng không có nơi giải tỏa, Tô Linh Vận sắp không chịu nổi nữa rồi. Có lẽ một thời gian ngắn nữa, nàng sẽ cầm đoản kiếm Tam Xích Hồng Anh tới đấu với mấy lão thái giám tới mức ngươi chết ta sống cũng nên!

Đúng lúc này, bỗng có mọt giọng nói từ ngoài cửa điện vọng tới.

“Trường Không công chúa, Tam hoàng tử điện hạ cho mời!”

Tô Linh Vận chớp mắt, cái tên Tô Duệ kia giờ lại muốn tìm ta? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chắc không phải định diệt trừ ta đấy chứ? Tô Linh Vận cười lạnh.

Theo lý mà nói thì chắc hẳn còn chưa tới lúc. Cuộc chiến giữa Tô Duệ và Tô Tinh vẫn chưa phân thắng bại. Mặc dù Tô Duệ có hậu thuẫn hùng mạnh, thế lực ủng hộ đông đảo, nhưng sau lưng Tô Tinh lại chính là đám lão thái giám kia. Mấy người này bình thường hiếm khi xuất đầu lộ diện, nhưng cũng là một thế lực không thể bỏ qua.

Trước khi cuộc nội chiến hoàng quyền này ngã ngũ, mình và ca ca hẳn vẫn an toàn.

Nhưng đúng lúc này lại mời mình tới, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chắc không phải muốn hàn huyên tâm sự với người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này đâu nhỉ?

Tình thân trong hoàng thất rất lạnh nhạt, một khi xảy ra tranh chấp thì chính là một mất một còn, sợi dây máu mủ ruột già gì đó căn bản chẳng thay đổi được gì…

Mang theo cõi lòng chất chứa vô số nghi ngờ, Tô Linh Vận khoác phượng bào tối màu bước ra khỏi Tiểu Minh Cung. Tính đi tính lại thì đã lâu lắm rồi nàng chưa bước chân ra khỏi nơi đây.

Giờ phút này, Tô Linh Vận thậm chí có cảm giác được thả ra khỏi lao tù. Suy nghĩ miên man một hồi, nàng lại không nhịn được lắc đầu. Thật đáng buồn, đường đường là công chúa Trường Không lại rơi vào tình cảnh này, đúng là “phượng hoàng gặp nạn chẳng bằng gà”.

Men theo con đường quanh co uốn lượn trong hoàng cung, nàng cố ý thong thả tận hưởng bầu không khí tự do này. Bị giam lỏng quả thật khiến người ta khó mà vui nổi.

Chỉ chốc lát sau, Tô Linh Vận tới Vũ Tinh Điện. Thấy Vũ Tinh Điện sáng rực ánh đèn, Tô Linh Vận cũng không mấy ngạc nhiên. Tô Duệ hàng đêm tiệc rượu ca hát, mục đích là không ngừng lôi kéo các thế lực bên ngoài để củng cố quyền lực của mình.

Mà Thất hoàng tử Tô Tinh thì bình thản hơn nhiều, trừ việc qua lại với mấy vị gia chủ của bảy đại sĩ tộc thì hiếm khi tỏ thái độ với những nhân sĩ giang hồ này. Hai người có phương pháp khác nhau, không thể nói ai mạnh ai yếu, tất cả còn phải đợi trận chiến ngã ngũ mới có thể phân định rạch ròi.

Sau khi bước vào Vũ Tinh Điện, Tô Linh Vận liếc mắt tìm kiếm Tô Duệ. Bị giam lỏng lâu như vậy, đương nhiên nàng muốn giễu cợt mấy câu. Tuy biết rõ không phải đối thủ của hắn, nhưng là một cô gái, đấu võ miệng thì vô cùng trơn chu trôi chảy.

Nhưng trong lúc tìm kiếm, nàng chợt thấy một bóng người quen thuộc.

Bóng người kia đúng là rất thân quen, khi ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt người nọ, đôi mắt đẹp bỗng trợn to!

La Chinh?

Sao hắn lại ở đây? Đầu quân dưới trướng Tam hoàng tử rồi sao?

Một suy nghĩ chẳng lành không ngừng dâng lên trong lòng Tô Linh Vận.

Thật ra trong mắt Tô Linh Vận, La Chinh có quy phục Tam hoàng tử hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nhân tài bên cạnh Tam hoàng tử nhiều vô số, ngay cả trong đám khách khứa bình thường cũng có không ít cường giả Chiếu Thần Cảnh. Với thực lực hiện tại, sợ rằng La Chinh sẽ không được Tam hoàng tử trọng dụng.

Thế nhưng Tô Linh Vận vẫn cực kỳ khó chịu, nàng cảm thấy như mình bị phản bội.

Tô Linh Vận nhớ mình từng trò chuyện với La Chinh, nàng tin tưởng hắn như thế, thậm chí còn mong đợi La Chinh sẽ tạo nên kỳ tích, tương lai hùng mạnh rồi có thể trợ giúp nàng xoay chuyển thế cục. Bây giờ ngẫm lại mới thấy dường như bản thân quá ngây thơ, ấu trĩ. Đã hai mươi tuổi rồi, không còn nhỏ dại nữa, thật không ngờ vẫn dễ dàng tin tưởng một tên nhóc con như thế.

Có lẽ do bị giam lỏng quá lâu, Tô Linh Vận trở nên đa sầu đa cảm hơn, lúc mừng lúc giận, thấy La Chinh đứng cạnh Tô Duệ thì cảm thấy vô cùng uất ức!

Giống như bản thân dốc lòng bồi dưỡng ra một nhân tài, cuối cùng lại chắp tay dâng cho người khác, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Mặc dù Tô Linh Vận hiểu rõ mình đã không còn gì để mất, nàng cũng không mong La Chinh có thể xoay chuyển càn khôn.

“Tô đạo sư!” La Chinh đương nhiên không biết được mấy ý nghĩ miên man rối loạn trong lòng Tô Linh Vận, khi thấy Tô Linh Vận vẫn bình an vô sự, nét mặt hắn liền rạng rỡ, vui mừng.

Đối với La Chinh, Tô Linh Vận không phải đạo sư mà ngược lại giống như một người tỷ tỷ thân thiết, nhiều lần bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy nan đều nhờ có nàng mới có thể chạy trốn. Đây cũng chính là lý do vì sao La Chinh trở về Đế Đô, quất ngựa không ngừng chạy tới Phần Thiên Cung.

Hắn phải báo đáp ân tình của Tô Linh Vận!

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Linh Vận dường như ngưng tụ một tầng sương giá, nàng lãnh đạm hỏi: “Cái gì?”

Đầu quân dưới trướng Tam hoàng tử, chắc hẳn đối với ngươi, ta chẳng quan trọng gì lắm phải không? Tìm ta làm gì? Muốn khoe khoang quan hệ của mình với Tô Duệ sao?

“Ngươi, ngươi có khỏe không?” La Chinh thấy thái độ lãnh đạm của Tô Linh Vận liền sững sờ giây lát, không biết nói gì cho phải.

Tô Linh Vận cười lạnh: ”Khỏe, khỏe lắm! Ta vốn là người của Phần Thiên Cung, sống ở nhà mình thì có gì không khỏe?”

Ánh mắt La Chinh toát ra vẻ nghi hoặc, hắn nhìn Tô Linh Vận, dường như muốn tìm kiếm đáp án ẩn sâu trong sắc mặt lạnh như băng của nàng. Nhưng nghĩ mãi mà không rõ, Tô Linh Vận rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại tỏ thái độ gạt người ta ra xa ngàn dặm? Bị giam lỏng còn cảm thấy rất tốt?

“Nhưng…” La Chinh càng không biết nói gì cho phải.